Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 739: Lấy danh nghĩa Đồ Tể, giết! (4)

Không thể không thừa nhận, Silva chứng thật là một người cực kỳ thông minh.
 
Hắn chỉ thông qua một câu nói của Schneider liền đoán được, tin tức giao dịch giữa hắn và Kroff chỉ bị bại lộ một ít.
 
Đêm đó, sau khi kết thúc cuộc điện thoại với Schneider, hắn lại từ trong miệng một vị đại lão quân đội khác biết được, quân đội Mỹ biết có vũ khí cũng không phải loại đỉnh cấp chảy vào đại lục, về những vũ khí khác cùng tư liệu kỹ thuật chảy vào đại lục cũng không bị hấp thu ánh sáng.
 
Nhưng...
 
Hắn vẫn đánh giá thấp tính nghiêm trọng của sự kiện lần này!
 
Vì lợi dụng tin tức này để công kích gia tộc Gambino, gia tộc Qiesi Jarno vận dụng mạng lưới quan hệ, thậm chí một ít mạng lưới quan hệ che giấu bấy lâu cũng đã cùng vận dụng.
 
Ngoài ra, gia tộc Qiesi Jarno còn liên hệ với hai phe phái có thế lực không kém trong quân đội Mỹ.
 
Hai phe phái kia cho tới nay đều là địch nhân của gia tộc Heyde Gus, lần này nắm bắt được cơ hội, cơ hồ là cắn chặt không buông, thả ra lời hăm dọa, nếu gia tộc Heyde Gus không cho ra một công đạo, bọn hắn sẽ thống lên tới quốc hội, cuối cùng giao cho quốc hội quyết định!
 
Trên thực tế quốc hội Mỹ, cơ cấu này cũng không tồn tại, nó chỉ là hai cơ cấu độc lập, đó là thượng nghị viện cùng hạ nghị viện tạo thành.
 
Quyền lực của hai cơ cấu này tương đối lớn trong nước Mỹ, cơ hồ toàn bộ những chuyện trọng đại đều cần phải được hai nghị viện thông qua.
 
Nếu đem chuyện này thống đến hai viện quyết định, kết quả dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được!
 
Để tránh cho bi kịch xuất hiện, trong vòng ba ngày liên tục, Silva liên tục bôn ba vì chuyện này, chẳng những hắn vận dụng hết mạng lưới quan hệ của gia tộc Gambino, còn trả một số tiền cực lớn cho phe phái quân đội do gia tộc Heyde Gus cầm đầu, dùng tiền làm tắt lửa giận của đại lão quân đội, đồng thời làm cho phe phái kia dùng hết mọi biện pháp áp chế chuyện này xuống thấp.
 
Ba ngày.
 
Suốt thời gian ba ngày, Silva cùng phe phái quân đội do gia tộc Heyde Gus cầm đầu tốn sức chín trâu hai hổ cũng không xử lý được việc này, thế lực đối địch của gia tộc Heyde Gus nắm chặt không buông, tính toán đem gia tộc Heyde Gus và gia tộc Gambino ép lên tuyệt lộ.
 
Ba ngày sau.
 
Trong phố người Tàu tại Los Angeles, phòng hội nghị tổng bộ Thanh bang tại Mỹ.
 
Các đại lão sáu thế lực lớn lại tụ tập.
 
- Chư vị, xem ra lần này chúng ta đã đoán sai kế hoạch của Đồ Tể, tính đến trước mắt, Đồ Tể cũng không áp dụng hành động trảm thủ.
 
 Trong phòng hội nghị, Dixi vẫn ngồi ở vị trí chủ tọa, mở miệng trước:
 
- Không sao, đáng được ăn mừng chính là ngài Thorn đã biểu hiện thật hoàn mỹ.
 
Vừa nói xong, mọi người đều đem ánh mắt nhìn về phía Thorn, ý khen ngợi không có chút nào che giấu.
 
Nhận thấy được vẻ tán dương trong ánh mắt mọi người, Thorn cười khiêm tốn:
 
- So sánh với chư vị mà nói, gia tộc Qiesi Jarno làm hết thảy đều bé nhỏ không đáng kể.
 
- Ha ha, Thorn, khiêm tốn quá độ chính là biểu hiện của kiêu ngạo.
 
 Tuy rằng bởi vì chuyện Đồ Tể không thực hiện hành động trảm thủ rơi vào cạm bẫy bố trí của mọi người, nhưng biểu hiện của Thorn làm tâm tình của Dixi rất tốt, hắn mỉm cười nói đùa, sau đó lại hỏi:
 
- Thorn, theo ý ông, gia tộc Gambino còn có thể chống đỡ thêm mấy ngày?
 
Nghe câu hỏi của Dixi, những người khác trong phòng hội nghị đều đưa mắt nhìn về phía Thorn, bọn hắn rất rõ ràng, tính đến trước mắt Trần Phàm còn chưa mắc câu, hiện giờ bọn hắn chỉ có thể diệt trừ gia tộc Gambino trước tiên, bức bách Trần Phàm hiện thân thực hiện hành động trảm thủ.
 
Nhìn ánh mắt mong chờ của mọi người, Thorn chậm rãi vươn một đầu ngón tay mỉm cười mở miệng:
 
- Một ngày.
 
Nha!
 
Nghe được lời khẳng định của Thorn, nụ cười trên mặt mọi người càng đậm.
 
- Thorn, đây cũng chính là nói, một ngày sau, mạng lưới quan hệ của gia tộc Gambino ở khu vực quân sự cùng chính trị sẽ hoàn toàn băng hàn?
 
 Dixi xác nhận.
 
Thorn gật đầu khẳng định:
 
- Đúng vậy! Tuy rằng phe phái quân đội do gia tộc Heyde Gus làm đại biểu đã kiệt lực bảo hộ gia tộc Gambino, nhưng tới ngày mai, khi chuyện này bị ném tới hai nghị viện, cuối cùng sẽ do hai nghị viện quyết định! Các ông có thể tưởng tượng, chuyện này nếu bị ném đến hai nghị viện, sẽ là kết quả như thế nào.
 
Kết quả như thế nào?
 
Gia tộc Gambino sẽ trở thành sơn dương thế tội, trả giá cho chuyện này!
 
Kể từ đó, có chút đại lão âm thầm ủng hộ và trợ giúp gia tộc Gambino lâu nay sẽ rời xa bọn họ, thậm chí sẽ phủi sạch quan hệ với họ!
 
- Ngài Dixi, Nhẫn tiên sinh, qua ngày mai, tôi hi vọng các vị có thể cho gia tộc Qiesi Jarno sự trợ giúp lớn nhất!" Nhìn thấy mọi người không nói lời nào, Thorn âm trầm cười:
 
- Lần này tôi muốn làm cho gia tộc Gambino hoàn toàn biến mất trong lịch sử Mafia!
 
- Không thành vấn đề, người của tôi ngày mai sẽ đến Mỹ.
 
 Dixi liền trả lời.
 
Nhẫn cũng gật đầu:
 
- Sơn Khẩu Tổ sẽ phái ra ba mươi thành viên Nhẫn Đường trợ giúp ông.
 
- Cảm ơn các ông bạn của tôi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://Trà Truyện
 
Nghe được lời của hai người, Thorn mỉm cười đứng dậy cúi đầu cảm tạ.
 
Thấy một màn như vậy, mọi người đều không thể nhịn cười, theo bọn hắn xem ra, lật đổ gia tộc Gambino, kế tiếp sẽ đến phiên Trần Phàm bị tai ương!
 
Ngay khi đám người Dixi vì chuyện gia tộc Gambino bị tai ương mà vui sướng khi người gặp họa, cùng lúc đang chờ đợi gia tộc Gambino sụp đổ, trong trang viện gia tộc Gambino đỗ đầy các loại xe Limousine.
 
Ba ngày trước kể từ lúc chuyện gia tộc Gambino buôn bán vũ khí cho đại lục bị hấp thụ công khai, toàn bộ thành viên trung tâm của gia tộc Gambino lục tục chạy về trang viện của gia tộc.
 
Đã qua ba ngày, nhiệt độ không khí dần dần tăng cao, ánh mặt trời càng thêm gay gắt.
 
Nhưng cả trang viện gia tộc Gambino giống như bao phủ trong bầu không khí âm u, làm trang viện vốn nghiêm túc ngưng trọng càng trở nên cực kỳ áp lực.
 
Suốt ba ngày, Silva ngoại trừ liên tục bôn ba tìm đại lão hai khu vực quân chính, chỉ làm có hai chuyện, một là triệu tập các thành viên trung tâm gia tộc thương thảo kế hoạch cùng ngồi một mình trong phòng sách nhìn chằm chằm vào bức họa Carlo Gambino.
 
Lúc chiều, Silva suốt ba ngày không chợp mắt giống như bị già đi mười tuổi, râu ria xồm xoàm, cả người cực kỳ tiều tụy, đôi mắt đỏ rực dọa người.
 
Bởi vì cửa sổ phòng sách đóng kín, bức màn bị kéo lại, ánh mặt trời không thể chiếu vào phòng, hơn nữa cũng không mở đèn, cả gian phòng tối đen một mảnh.
 
Trong bóng tối, Silva lẳng lặng ngồi sau bàn, nhìn chằm chằm bức họa Carlo Gambino suy nghĩ xuất thần.
 
- Đinh...linh...linh...
 
Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, đánh vỡ vẻ yên lặng trong phòng sách, cũng kéo Silva từ trong suy nghĩ thất thần trở về hiện thực.
 
- Alo.
 
Silva nhấc điện thoại, ngữ khí không còn tràn ngập uy nghiêm như trong dĩ vãng, mà làm cho người ta có loại cảm giác không chút khí lực, thanh âm khàn khàn tới cực điểm.
 
- Là tôi.
 
 Rất nhanh, bên trong điện thoại truyền ra thanh âm của Schneider, trong thanh âm tràn ra vẻ mệt mỏi cùng vô lực:
 
- Silva, chúng ta dùng điện thoại internet.
 
- Được.
 
Silva nhẹ nhàng đáp lại một câu.
 
Ba phút sau.
 
Silva vẫn ngồi trong phòng sách, nhưng không còn nhìn vào bức họa Carlo Gambino, lại nhìn lên LCD trên vách, đồng thời ngọn đèn trong phòng sách cũng phát sáng lên.
 
- Silva, bạn của tôi.
 
 Nhìn thấy bộ dáng tiều tụy của Silva, Schneider thở dài, nói:
 
- Thật đáng tiếc chuyện lần này không thể xử lý êm đẹp được nữa.
 
- Bọn hắn sẽ thống lên hai nghị viện phải không?
 
 Nghe được lời nói của Schneider, khóe mắt Silva nhảy lên điên cuồng, sau đó sắc mặt lại khôi phục vẻ bình tĩnh.
 
Bởi vì vũ khí chảy vào đại lục không phải là vũ khí đỉnh cấp của Mỹ, vì thế tuy rằng phe phái quân đội của gia tộc Heyde Gus cũng sẽ bị trừng phạt, nhưng không đủ trí mạng.
 
Mà gia tộc Gambino phải trả giá cho chuyện lần này, hậu quả thế nào Schneider rất rõ ràng.
 
Hiểu được tất cả chuyện này đồng thời nhìn dáng vẻ thật bình tĩnh của Silva, biểu tình khiến tim người khác đập nhanh, Schneider cảm thấy vô cùng đáng tiếc:
 
- Thật có lỗi ông bạn, tôi đã tận lực!
 
- Tôi đã biết.
 
 Silva vô lực nhắm mắt lại:
 
- Schneider, tôi mệt mỏi, tôi muốn nghỉ ngơi một lát.
 
- Được rồi.
 
Schneider vốn muốn an ủi vài lời, nhưng lại nuốt ngược trở vào, hắn hiểu được những lời an ủi hiện tại đã không còn ý nghĩa.
 
Chấm dứt cuộc điện thoại internet, trong phòng sách lại im lặng như cõi chết, chung quanh một mảnh tối đen.
 
Silva giống như người đã chết, lẳng lặng ngồi dựa trên ghế thật lâu không hề nhúc nhích.
 
Theo sau, suốt cả buổi chiều, Silva đều ở yên trong phòng sách, những thành viên trung tâm của gia tộc Gambino đều biết rõ tính tình cùng thói quen của hắn nên cũng không dám đến quấy rầy.
 
Trong bất tri bất giác, đã chín giờ đêm, sắc trời hoàn toàn tối sầm, Silva vẫn không rời khỏi phòng.
 
- Ba!
 
Trong phòng, Silva thoáng nhúc nhích thân thể có chút cứng ngắc, cầm lấy tẩu thuốc trên bàn rít sâu một hơi.
 
- Khách...sát...
 
Cùng lúc đó, ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyền vào thanh âm thật khác thường.
 
Dát chi!
 
Theo sau...nương theo một tiếng vang nhỏ, cửa sổ phòng sách đang đóng kín chợt mở ra, một thân ảnh từ ngoài cửa sổ nhảy vào trong phòng.
 
- Ai?
 
Trong bóng đêm, vừa nhận thấy được điều này, Silva không khỏi biến sắc, thân hình chợt căng thẳng.
 
- Silva, ông bạn già của tôi, đừng kích động.
 
 Người kia vừa hướng Silva đi tới vừa lên tiếng.
 
Bên tai vang lên thanh âm quen thuộc, sắc mặt Silva biến đổi, "bá" một tiếng bật lên khỏi ghế, run rẩy hỏi:
 
- Đồ...Đồ Tể?
 
- Là tôi, Silva.
 
Trần Phàm nói xong mở đèn.
 
- Đồ Tể, là...là anh...
 
Ngọn đèn sáng lên, Silva nhìn thấy Trần Phàm giống như nhìn thấy quỷ, đồng tử đột nhiên phóng lớn, hoàn toàn ngây dại.
 
Bởi vì người đứng trước mặt hắn là một người đàn ông râu quai nón tóc vàng thật dài, nhìn vào thật giống như văn nghệ sĩ người Mỹ.
 
Nếu không phải Silva nghe được thanh âm của Trần Phàm, hắn tuyệt đối sẽ không cho rằng người trước mắt là Trần Phàm!
 
- Silva, ông bạn già của tôi, ông đừng khẩn trương, tôi chỉ thay đổi khuôn mặt một chút mà thôi.
 
 Trần Phàm cười cười.
 
- Hô...
 
Nghe Trần Phàm nói như thế, Silva phun ra một hơi, cố gắng kiềm chế cảm xúc, kết quả đột nhiên nghĩ tới điều gì, lộ ra biểu tình kích động:
 
- Đồ...Đồ Tể, làm sao anh...sao anh lại tới đây?
 
- Ông bạn già, tôi biết ông cùng gia tộc của ông gặp chút phiền toái.
 
 Dưới ánh đèn, Trần Phàm chậm rãi mở miệng:
 
- Tôi tới là vì giúp ông, cứu vớt gia tộc Gambino!