Ánh nắng sáng rỡ chiếu xuống, trên con đường tàng cây bao phủ, ánh sáng xuyên qua kẽ lá lấp lánh.
Đạo thân ảnh hơi câu lũ kia, càng lúc càng xa.
Nhìn thân ảnh hơi khòm xuống, ngoại trừ Lý Vân Phong vốn đã biết trước chuyện hôm nay nhưng cũng bị dọa đến không nhẹ cùng những đại lão quân ủy cũng biết trước, những người khác vẫn còn bị vây trong nỗi khiếp sợ.
Khóe mắt liếc nhìn sương mặt không chút thay đổi của Trần Phàm, tâm tình Lý Vân Phong khó mà bình tĩnh.
Mà những đại lão lại đang thở dài trong lòng.
Theo bọn hắn xem ra, nếu không phải lúc trước Trần Kiến Quốc quá mức nóng vội đuổi Trần Phàm ra khỏi Trần gia, lấy con bài chưa lật che giấu trong tay Trần Phàm, lần đầu tiên giao phong giữa Trần gia cùng Yến gia. Trần gia vốn không bị thua!
Đồng dạng, chuyện Trần Vĩnh Thụy thăng chức cũng đã là ván đã đóng thuyền!
Trọng yếu hơn nữa là, sẽ không gây ra cục diện xấu hổ như hôm nay.
Theo ý nào đó mà nói, sau khi vị lão nhân gần trăm tuổi của Trần gia chết đi, trong Trần gia to lớn như vậy, cũng chỉ có Trần Phàm có thể làm cho Trần gia tiếp tục bảo trì địa vị "thứ nhất" kia mà thôi!
Nhưng trên thế giới này không có nếu.
Tất cả chuyện này đều bị Trần Kiến Quốc làm hỏng.
Bọn hắn đều rất rõ ràng, hôm nay Trần gia thanh niên làm hết thảy mặc dù có chút tàn nhẫn, nhưng hắn cũng không làm sai điều gì.
Trần Kiến Quốc đem gia đình của người thanh niên kia đuổi ra khỏi Trần gia, Trần gia thanh niên cũng không hề lợi dụng lá bài trong tay để phản kích.
Lúc người thanh niên kia bất lực nhất, nguy hiểm nhất, Trần Kiến Quốc bỏ đá xuống giếng, người thanh niên kia cũng không phản kích.
Thậm chí lần này phản kích cũng là do bị Trần Kiến Quốc bức bách mà ra!
Cô đông!
Bỗng nhiên, Trần Phi vốn đang bị vây trong vẻ ngây ngốc đờ đẫn giống như chợt thanh tỉnh lại, hắn nuốt mạnh nước bọt, sau đó sắc mặt tái nhợt hai chân như nhũn ra chạy khỏi đám người.
Xoẹt!
Có lẽ đả kích ngày hôm nay làm cho Trần Phi không thể thừa nhận, hắn chạy chưa được hai bước dưới chân bị trượt, lập tức té ngã trên mặt đất làm tung tóe một mảnh bụi bặm.
Bụi đất nhiễm bẩn bộ âu phục tinh xảo do đại sư thiết kế, nhìn hắn có vẻ vô cùng chật vật bất lực.
Giờ khắc này.
Tuy rằng hắn vẫn là Trần gia đại thiếu được chúng tinh củng nguyệt, gánh vác lên quầng sáng của Trần gia.
Nhưng lại không có ai tiến lên dìu hắn!
Một người cũng không có!
Một cảm giác tuyệt vọng, bị cô lập bắt đầu tràn ngập trong lòng hắn.
Hắn không biết loại cảm giác này, người em họ bị đá ra khỏi gia tộc kia đã từng thể hội qua nhiều lần!
Hắn chỉ mới là lần đầu tiên!
Cắn chặt răng, cố nén sỉ nhục, Trần Phi chật vật đứng dậy, chạy theo thân ảnh Trần Kiến Quốc đã đi xa.
Không biết qua bao lâu, nương theo thanh âm xe hơi khởi động, chiếc Audi A6 trước đó không ai bì nổi, chậm rãi rời đi biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Trong dãy lầu hai bên đường, những con cháu đời sau của đại lão quân khu NJ nhìn thấy chiếc Audi A6 biến mất nhịn không được thu hồi ánh mắt, nhìn về hướng đoàn người phía xa, ở trong đám người tìm kiếm một thân ảnh nhất định sẽ tạo nên sóng to gió lớn ở ngày mai.
Trong đám người, trước ánh mắt của những người trong các tòa lầu, trước ánh mắt của các đại lão bên cạnh, trước ánh mắt của những đại nhân vật quân ủy, sắc mặt người thanh niên vẫn bình tĩnh như trước.
Mà chó điên Lâm gia Lâm Đông, sau khi trải qua từng đợt lại từng đợt khiếp sợ, trái tim giống như đã chết lặng, vẻ mặt của hắn cũng dần dần bình tĩnh lại.
Đồng thời khi đối diện ánh mắt khiếp sợ của Dương Nghiễm Đức thì sống lưng vốn đã từng khom thấp nhiều năm khi ở trong Dương gia, lần đầu tiên đứng thẳng lên! - Thực xin lỗi Lý gia gia. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - internet
Trần Phàm lập tức đi tới trước người Lý Vân Phong, áy náy xin lỗi.
Lý Vân Phong dở khóc dở cười.
Hắn tự nhiên biết được. Trần Phàm đang muốn giải thích chuyện đã làm ảnh hưởng tới buổi sinh nhật của hắn.
Nhưng Trần Phàm vừa mới làm cho Trần Kiến Quốc cùng Trần Phi cút ra khỏi quân khu NJ, hiện tại lại giải thích với hắn, hắn làm sao có thể thừa nhận được nổi?
Lý Vân Phong chịu không nổi, nhưng ánh mắt của các vị đại lão quân đội cũng mang theo sắc thái khác thường.
Tựa hồ theo bọn hắn xem ra, lấy năng lực hôm nay Trần gia thanh niên thể hiện, nếu Lý Vân Phong có được sự ủng hộ của người thanh niên kia, sang năm có cần về hưu hay không cũng còn chưa biết, dù sao sáu mươi lăm tuổi vẫn còn có thể tiến lên cao hơn. - Lý gia gia, ngài mang theo khách nhân vào trong đi thôi.
Trần Phàm thấy Lý Vân Phong không nói lời nào, nghĩ nghĩ nói: - Cháu còn cần bàn một ít chuyện với các vị gia gia. - Được.
Lý Vân Phong gật đầu, sau đó dùng ánh mắt ý bảo mọi người đi vào.
Những đại lão liếc mắt nhìn nhau, chỉ để lại ba vị đại lão có phân lượng nặng nhất, những người khác thì theo chân Lý Vân Phong đi vào tòa lầu.
Nhìn thấy những người khác đều tiến vào lầu tướng quân, ba vị đại lão còn lại lập tức đi tới bên cạnh Trần Phàm. - Lâm Đông, anh cũng đi vào đi.
Trần Phàm nói với Lâm Đông đang đứng phía sau.
Lâm Đông biết rõ kế tiếp Trần Phàm có chuyện rất trọng yếu muốn nói với ba vị đại lão, cũng là mấu chốt mà Trần Phàm xoay chuyển thế cục hôm nay, vì thế rất biết điều xoay người liền đi.
Trên tòa lầu của Dương gia, những thành viên Dương gia nhìn thấy Lâm Đông đi vào tòa lầu của Lý Vân Phong, ngày xưa vẫn luôn sỉ nhục hắn nhưng hiện tại không còn ai dám châm chọc.
Càng không có người nào dám cho rằng Lâm Đông không đủ tư cách!
Ngược lại, theo bọn hắn xem ra, lấy năng lực hôm nay Trần Phàm thể hiện, ngày sau xem như Lâm Đông sẽ hoàn toàn phát đạt! - Tiểu tử, hài lòng chưa?
Nhìn thấy Trần Phàm thu liễm vẻ cao ngạo sâu tận xương tủy, vị đại lão cầm đầu cười khổ hỏi. - Tiểu tử, lần này chúng ta dựa theo lời của thủ trưởng số 1 mệnh lệnh đến lấy đồ vật trong tay cậu, cậu cũng đừng có nói đã đem lão Trần đuổi đi được rồi lại không có mang theo món đồ kia đi.
Vị đại lão thứ hai gương mặt đen thui: - Nếu nói vậy, lão Trần không băng cậu, tôi lập tức băng cậu ngay tức khắc!
Vị đại lão thứ ba không hé răng, nhưng thần tình chờ mong nhìn Trần Phàm.
Phong ba Hàng Châu.
Tất cả mọi người cho rằng Trần Phàm dựa vào lực ảnh hưởng của giáo đình Vatican dựa thế thủ trưởng số 1.
Cho tới bây giờ ba người bọn họ mới biết được, lần đó Trần Phàm không chỉ dựa vào giáo đình Vatican, còn có một món đồ vật!
Một món đồ vật đủ làm cho quân đội phải điên cuồng!
Một bộ tư liệu về vũ khí đạn dược.
Là bộ tư liệu đề cập tới vũ khí đạn dược của toàn bộ cường quốc quân sự như Russia, Âu Mỹ, Israel!
Chính bởi vì bộ tư liệu giá trị vô hạn kia, ngày hôm đó thủ trưởng số 1 mang theo thủ trưởng số 2 cùng nhau đi Hàng Châu, làm chỗ dựa cho Trần Phàm.
Bởi vì phần tư liệu kia quá mức kinh thế hãi tục, hơn nữa còn liên lụy tới quân đội, thủ trưởng số 1, số 2 thậm chí còn chưa kịp thương nghị với mấy vị cầm quyền khác, đây cũng là nguyên nhân ngay cả gia chủ Yến gia Yến Khánh cũng không biết.
Ngày đó sau khi đạt được một phần ba của bộ tư liệu kia, thủ trưởng số 1 phái người bí mật đưa tới viện quân sự khoa học, để chuyên gia của viện xem xét!
Kết quả là, những vũ khí kia chính là một ít bảo bối ẩn giấu của các đại cường quốc quân sự!
Bởi vì nguyên nhân quốc tế, ngoại quốc vốn không chịu bán kỹ thuật chủ yếu về vũ khí cho quốc nội.
Kể từ đó, tầm quan trọng của phần tư liệu kia về một ít vũ khí mũi nhọn của các cường quốc quân sự, không cần nói cũng biết, nếu như có thể lấy được toàn bộ tư liệu này, tụ tập đại lượng chuyên gia nghiên cứu chế tạo, vậy đối với việc tăng cường lực lượng quân sự thì không cách nào phỏng chừng!
Ý nghĩa trong chuyện này, thủ trưởng số 1 hiểu được, ba vị đại lão trước mắt cũng hiểu được.
Cho nên sau cuộc phong ba tại Hàng Châu, thủ trưởng số 1 lại phối hợp với kế hoạch vốn không làm ảnh hưởng đại cục, nhưng cũng rất điên cuồng của Trần Phàm.
Về phần...
Không nói trước với người đứng thứ hai trong quân đội như Trần Kiến Quốc.
Tự nhiên là do Trần Phàm cố ý an bài.
Nguyên bản, Trần Phàm tính toán ở trong buổi sinh nhật của Lý Vân Phong đưa cho Trần Kiến Quốc hai phần "lễ vật".
Phong ba Hàng Châu, đánh bại Yến gia là phần thứ nhất.
Phần thứ hai, dĩ nhiên là tư liệu vũ khí.
Lúc ban đầu Trần Phàm vốn tính toán đem một phần ba tư liệu vũ khí giao cho Trương Thiết Trụ, Trần Vĩnh Lạc, Lý Vân Phong ba người, do bọn họ giao lên cấp trên, cấp cho ba người một phần công tích thật lớn, đồng thời làm cho Trần Kiến Quốc hối hận!
Kết quả, Trần Kiến Quốc lựa chọn nhắc lại chuyện xưa, muốn bổ thêm hai đao lên trái tim chồng chất vết thương của Trần Phàm, điều này đã chọc giận Trần Phàm.
Kết quả của việc chọc giận kia, Trần Phàm dùng một phần ba phần tài liệu nọ làm cái giá trao đổi, hung hăng đánh vào mặt Trần Kiến Quốc.
Đây cũng chính là những chuyện đã phát sinh trong ngày hôm nay!