Bên tai vang lên lời hăm dọa ngày đó của Trần Phàm, nhớ tới lúc sau khi Trần lão thái gia qua đời, những điều Trần gia đã đối xử với người thanh niên kia, hai vị đại lão đều hiểu được, người thanh niên kia bày ra trăm phương ngàn kế bày ra trận thế lớn đến như vậy, sự tình hôm nay muốn đơn giản cho qua chuyện, cơ bản là chuyện không thể nào.
Vừa hiểu được điểm này, trong lòng hai người đều cùng thở dài.
Đoàn xe tiếp tục đi tới.
Trong những biệt thự hai bên đường, trong những tòa lầu của các vị tướng quân đứng đầy người.
Những con cháu đời sau của đại lão quân khu NJ, đều biết được tin tức đại lão quân ủy đi vào quân khu NJ, tự nhiên liền biết ở giờ khắc này, người ngồi trong mấy chiếc xe kia toàn bộ đều là những đại nhân vật đứng trên đỉnh kim tự tháp quyền lực trong quân đội.
Vì thế, khi từng chiếc xe đi ngang qua cửa, tất cả mọi người đều dùng một loại ánh mắt kính sợ nhìn chăm chú vào những chiếc xe chạy qua, đồng thời theo bản năng cúi chào, như là tôn trọng.
Dần dần, dần dần...
Khi chiếc quân xa dẫn đầu dừng phía sau chiếc Bentley có biển số sáu số, những chiếc xe phía sau đều lần lượt ngừng lại.
Nhìn thấy một màn như vậy, Trần Kiến Quốc thân là người đứng thứ hai trong quân đội cũng không dẫn người tiến lên nghênh đón, mà mang theo mọi người đứng yên nơi đó, chờ đợi các đại lão xuống xe.
Dưới ánh mặt trời, chân mày hắn hơi cau lại, thần tình vô cùng ngưng trọng.
Giờ khắc này, không ai biết trong lòng hắn đang suy nghĩ chuyện gì.
Rất nhanh, trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, một nhóm đại lão thân mặc quân trang lần lượt từ trong xe bước xuống.
Người nắm quyền tổng bộ tham mưu, tổng bộ chính tri, bộ quốc phòng, tổng bộ quân trang, hải quân, không quân, pháo binh, viện trưởng viện khoa học quân sự, chủ nhiệm ủy ban KH&CN...
Mặt trời nhô cao chói chang, ánh mặt trời chói mắt.
Thời gian giống như đang yên lặng, hình ảnh chợt dừng lại.
Khi những vị đại lão tay nắm thực quyền đứng trên đỉnh kim tự tháp quyền lực lần lượt bước xuống xe, cả quân khu NJ giống như đang run rẩy!
Trước tòa lầu của Lý gia, ngoại trừ người thanh niên đứng ngay cuối đoàn người, ngay cả Trần Kiến Quốc bên trong, đồng tử của mọi người đều không thể khống chế phóng lớn lên, trên mặt tràn ngập khiếp sợ!
Một loại cảm giác rung động không thể diễn tả bằng lời đập lên tâm thần của tất cả mọi người ngoại trừ người thanh niên bị cô lập kia.
Một loại cảm giác run rẩy đến từ tận sâu trong linh hồn, tràn ngập khắp toàn thân bọn hắn.
Oanh! Oanh!
Khi người nắm quyền bộ quốc phòng cùng người nắm quyền tổng bộ tham mưu và người nắm quyền tổng bộ chính trị, ba người cùng song song dẫn đầu bước lên trước, hướng mọi người đi tới thì tất cả mọi người đều cảm giác được ở phía trước đang có thiên quân vạn mã chạy chồm.
Một bước, hai bước, ba bước...
Dưới ánh mặt trời, những đại lão nắm giữa quyền lực tuyệt đối, dần dần rút ngắn khoảng cách với mọi người.
Gần, gần!
Dần dần, dần dần, ba vị đại lão đi tới trước người Trần Kiến Quốc, đồng thời dừng bước lại, hướng Trần Kiến Quốc cúi chào. - Bá!
Ba người dẫn đầu, những đại lão đi phía sau cũng liền cúi chào.
Dù sao luận cấp bậc, Trần Kiến Quốc cao hơn bọn họ.
Gương mặt Trần Kiến Quốc phức tạp trả lễ.
Theo sau...
Phía sau hắn, tất cả mọi người kể cả Lý Vân Phong đều không kìm lòng được nhấc tay, cúi chào!
Trong đó, thành viên Lý gia, mỗi người đều kích động không gì sánh kịp.
Giờ khắc này, bọn hắn đều cho rằng những vị đại lão là vì Lý Vân Phong mà tới.
Trần Phi cũng đồng dạng cúi chào, nhưng còn hơn thành viên Lý gia, hắn có vẻ càng thêm kích động!
Hắn biết rõ, ông nội của hắn lần này tới Nam Kinh là vì tạo thế cho hắn, trải đường cho hắn, cùng lúc chính vì muốn hoàn toàn phân rõ giới hạn với Trần Phàm!
Hiện giờ...nhiều đại nhân vật đến nơi đây như vậy, tự nhiên là vì nể mặt Trần Kiến Quốc mà tới!
Theo hắn xem ra, chỉ cần hôm nay hắn biểu hiện thật tốt, như vậy thân phận sau này trong quân đội, sẽ hoàn toàn khác hẳn!
Ở phía sau đám người. Trương Thiết Trụ vì tỏ lòng tôn trọng với các vị đại lão, cũng cúi chào.
Máu huyết toàn thân Lâm Đông giống như đang thiêu đốt, theo bản năng muốn cúi chào, kết quả nhìn thấy chủ nhân của mình cũng không chào, nên nhịn xuống xúc động. - Lão thái gia. ông sẽ trách cháu chứ?
Mặt trời chói chang nhỏ lên cao, trong lòng mọi người đang cúi chào, Trần gia thanh niên lại đang ngẩng đầu nhìn trời.
Khi Trần Kiến Quốc vừa buông cánh tay xuống, ba vị đại lão đứng ngay trước người hắn, cũng đồng dạng buông tay xuống, sau đó tất cả mọi người lần lượt buông tay.
Ngay sau đó.
Không đợi Trần Kiến Quốc mở miệng.
Ba vị đại lão lại bước ra một bước.
Ân?
Nhìn thấy một màn như vậy, khóe mắt Trần Kiến Quốc nhảy lên kịch liệt, mà những đại lão quân đội đứng phía sau Trần Kiến Quốc đều hơi có vẻ khiếp sợ!
Theo bọn hắn xem ra, dù những đại lão vì tỏ ra lễ tiết, chúc mừng cho Lý Vân Phong, cũng phải tiến hành giao lưu dù là ngắn ngủi với Trần Kiến Quốc a?
Dù sao, đó là tôn trọng cùng quy củ nên có!
Không có giao lưu, ngoại trừ vị chủ nhiệm kỳ ủy, những người khác chỉ đi thoáng qua bên người Trần Kiến Quốc.
Gương mặt Trần Kiến Quốc vàng như đất!
Không lời chúc mừng, bọn họ hoàn toàn coi thường Lý Vân Phong.
Hoa lạp!
Trong vẻ nhiên, mọi người kể cả Lý Vân Phong đều không tự chủ được cùng tránh đường cho các vị đại lão.
Đám người từ một hàng phân thành hai, một con đường cũng không quá rộng rãi chợt xuất hiện.
Nơi cuối đường, Trần gia Thanh niên, tựa hồ như không nhìn thấy tất cả những chuyện này, vẫn ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn lên không trung.
Ba! Ba! Ba!
Tiếng bước chân chỉnh tề vang lên, những vị đại lão đại biểu cho quyền lực tuyệt đối trong quân đội, gương mặt thật phức tạp đi xuống dưới cuối đường, đi tới hướng người thanh niên bị cô lập kia.
Mà vị chủ nhiệm không đi theo nhóm đại lão, lại tiến đến trước người Trần Kiến Quốc, hạ giọng hồi báo thật nhanh với Trần Kiến Quốc chuyện gì đó. - Bá!
Ngoại trừ Trần Kiến Quốc cùng các đại lão vừa tới, tất cả mọi người đều không kìm lòng được đưa mắt nhìn về phía người Thanh niên kia, thần tình hoảng sợ!
Chẳng lẽ...
Chẳng lẽ những đại lão kia lại vì hắn mà đến?
Giờ khắc này, trong lòng mọi người đều tuôn ra một ý niệm làm chính bọn hắn cũng không thể tin được.
Không có khả năng!
Con mẹ nó, đây tuyệt đối không có khả năng!
Những đại nhân vật kia ngay cả mặt mũi Trần Kiến Quốc cũng không cấp, làm sao có thể vì Trần Phàm mà đến?
Trong đám người, thành viên Lý gia, Trần Phi, đám người Dương Nghiễm Đức trợn tròn tròng mắt, thần tình không thể tin nổi!
Theo sau, sự thật cấp cho bọn hắn một cái tát vô cùng vang dội!
Những đại lão đứng trên đỉnh kim tự tháp quyền lực, không hẹn mà cùng dừng bước trước người thanh niên kia. - Hô...hô...
Phía sau thanh niên, chó điên Lâm gia, hô hấp dồn dập, giống như tùy thời đều sẽ bị ngạt thở.
Thanh niên, vẫn không hề thu hồi ánh mắt.
Oanh!
Nhìn thấy một màn như vậy, ngoại trừ Trần Kiến Quốc còn chưa quay đầu lại, mọi nguời chỉ cảm thấy trong óc trống rỗng.
Trong đó, Trần Phi, Dương Nghiễm Đức, thành viên Lý gia ngoại trừ vợ chồng Lý Quân, đều cảm thấy trên mặt truyền tới một cảm giác đau đớn rát bỏng!
Bạt tai không tiếng động.
Không vang.
Nhưng càng thêm đau đớn!
Sau đó,
Trong ánh mắt mong chờ của các đại lão,
Trong ánh mắt hoảng sợ của đám người Lý Vân Phong,
Trong ánh mắt không dám tin của Trần Phi, Dương Nghiễm Đức, toàn bộ thành viên Lý gia ngoại trừ vợ chồng Lý Quân,
Trần gia thanh niên thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng những vị đại lão đứng trước mắt chỉ cần giậm chân một cái đủ làm cho quân đội rung chuyển, chậm rãi mở miệng, nhẹ giọng nói: - Tôi đi, hoặc là, hắn cút! - Tôi đi, hoặc là, hắn cút!
Lời nói thật nhẹ của thanh niên, giống như một đạo thiên lôi, nổ vang ngay trước tòa lầu tướng quân!
Mọi người kể cả các đại lão đều cảm thấy bên tai bị tạc nổ ong ong vang rền!
Choáng váng.
Tất cả mọi người choáng váng!
Thời gian giống như ngừng lại, ngoại trừ các đại lão biết tin tức, tất cả mọi người dùng một loại ánh mắt khiếp sợ đến chết lặng nhìn chằm chằm Trần Phàm.
Bọn hắn rất rõ ràng. "Hắn" ở trong miệng Trần Phàm, chỉ chính là ai! - Hô...hô...
Trong lúc nhất thời, hơi thở của tuyệt đại đa số người trở nên dồn dập.
Một giây, hai giây, ba giây.
Trước lầu tướng quân, lại lâm vào vẻ im lặng như cõi chết. - A Đông, chúng ta đi!
Nhìn thấy các đại lão đứng ngay trước người mình không đưa ra câu trả lời thuyết phục, Trần Phàm mở miệng lần nữa.
Vừa nói xong, hắn không hề liếc mắt nhìn các đại lão quân đội, bước tới, thẳng lên sống lưng của mình, mang theo vẻ kiêu ngạo chỉ thuộc về Đồ Tể, đi ngang qua bọn họ.
Cả người Lâm Đông run rẩy, dùng sức nuốt nước bọt, hai chân như nhũn ra, run rẩy theo sát phía sau Trần Phàm.
Một bước, hai bước, ba bước. Nguồn truyện: Trà Truyện - Long Nha.
Một vị đại lão thần tình khó xem, ngữ khí hơi có vẻ bất đắc dĩ mở miệng. - Long Nha đã chết.
Trần Phàm không hề quay đầu lại, thanh âm lạnh lùng: - Cơ hội chỉ có một lần!
Cơ hội, chỉ có một lần!
Nghe được câu nói này, đã biết được tin tức, thân mình Trần Kiến Quốc run lên kịch liệt! - Trần...Trần Phi, chúng ta đi.
Theo sau, hắn vô lực nhắm mắt lại, thanh âm khàn khàn mở miệng.
Đi?
Mọi người ngừng thở!
Trong đám người, Trần Phi Tựa hồ hoàn toàn bị sợ tới choáng váng, lại tựa hồ không nghe được lời nói của Trần Kiến Quốc, hắn cũng không động đậy, vẫn đứng ngơ ngác ngay tại chỗ.
Mà ngoại trừ các đại lão đã đoán được kết quả, những người khác dùng một loại ánh mắt không dám tin nhìn Trần Kiến Quốc, hắn đã không thể tiếp tục đứng thẳng lưng, bên tai bọn họ vang lên lời nói của ngày hôm đó, ngay trước khi di thể của vị lão nhân nằm vào Bát Bảo Sơn, những lời nói vô tình của Trần Kiến Quốc đối với Trần gia thanh niên. - Từ từ nói chuyện? Tao nói cho mày biết, đồ hỗn trướng, tao nhịn mày đã lâu rồi! - Dù lão thái gia của mày bởi vì quyết định năm xưa đã làm cho mày phải trải qua nỗi cực khổ mà nhiều người chưa từng trải qua! Nhưng mày cũng từ đó đạt được rất nhiều! - Lão thái gia của mày cùng Long Nha nuôi dưỡng mày, cho mày trở thành một trong những quân nhân ưu, tú nhất của toàn quân! - Nhưng hơn nửa năm nay, mày làm cái gì? - Mày ỷ vào Lão thái gia coi trọng mày, cưng chiều mày, cho nên mày vô pháp vô thiên, không kiêng nể gì lợi dụng bổn sự học được trong quân đội mắt vô vương pháp, một lần lại một lần gây chuyện thị phi! - Khi Lão thái gia còn sống trên đời, tao sợ làm tổn thương lòng của lão thái gia, luôn luôn khoan dung cho mày, phóng túng mày! Nhưng cho tới bây giờ mày vẫn chấp mê không tỉnh, như vậy tao cũng không cần phải tiếp tục khách khí với mày! - Hôm nay mọi người ở đây làm chứng - từ nay về sau, Trần gia tôi, không còn người tên Trần Phàm!
Bọn hắn cũng đang nhớ lại, thanh niên giống như chó nhà tang bị đuổi ra Trần gia, giận dữ giết chết Tiết Cường, gặp phải cục diện hẳn là phải chết, Trần Kiến Quốc chẳng những không ra tay cứu người, ngược lại còn vô tình ra mặt yêu cầu giải quyết theo việc công!
Lần đó, thanh niên cửu tử nhất sinh, vứt bỏ vinh dự Long Nha, đạt được cuộc sống mới.
Bọn hắn còn đang nhớ lại hành động kinh thiên của thanh niên tại Hàng Châu.
Một lần đó, thanh niên dựa vào chính mình làm được chuyện mà cá Trần gia không làm được...hung hăng nhục nhã Yến gia!
Lần này, Trần Kiến Quốc vì muốn hoàn toàn phân rõ giói hạn với thanh niên kia, lại gióng trống khua chiêng đến Nam Kinh dùng phương thức tàn nhẫn nhất hung hăng chém thêm vài đao lên trái tim đã chồng chất vết thương của thanh niên kia!
Phân rõ giới hạn sao?
Đúng vậy!
Thanh niên bị xem là chó nhà tang bị đá ra khỏi gia tộc, thỏa mãn nguyện vọng của Trần Kiến Quốc.
Đồng thời, trả lại cho Trần Kiến Quốc một cái tát mạnh mẽ!
Một cái tát này, trực tiếp đánh nát Lòng kiêu ngạo của Trần gia gia chủ!
Một cái tát này, tựa hồ đang hỏi: Trần Kiến Quốc, ông hối hận chưa?
Ông, hối hận chưa?
Hối hận chưa?
Hối hận chưa?
Mặt trời chói chang nhô lên cao.
Trần gia gia chủ cúi xuống sống lưng kiêu ngạo, cúi cả thân mình, càng lúc càng xa.