Thương Sơn, đỉnh cao nhất là Điểm Thương Sơn, xưng tụng là Hùng Thương Sơn, Điểm Thương Sơn, núi non trùng điệp, mây trắng bao quanh, Thương Sơn lĩnh là dãy núi hợp thành từ mười chín ngọn núi từ bắc tới nam. Đông lâm nhị hải, tây bắc nhìn hắc Huệ Giang. Tựa như một chiếc cầu xanh biếc trải dài cả trăm dặm, hùng vĩ vô cùng.
Thương Sơn tổng cộng có mười chín đỉnh núi, trên đỉnh núi quanh năm phủ tuyết, được xưng là "Ngày nóng nhất cũng không tan tuyết". (đây là một câu thơ, Hoa chỉ dám dịch nghĩa hiểu chứ không dịch được thành thơ Q.Q). Càng kì diệu là, mỗi ngọn núi đều có một con suối, đổ từ trên cao xuống, thuận hướng đông mà chảy xuôi vào nhị hải. Mười chín con suối có tên: Vân Lộng, Thương Lãng, Ngũ Thai, Liên Hoa, Bạch Vân, Hạc Vân, Tam Dương, Lan Phong, Tuyết Nhân, Ứng Nhạc, Quan Âm, Trung Cung, Long Tuyền, Ngọc Cực, Mã Long, Thánh Ứng, Phật Định, Mã Nhĩ, Tà Dương. Những ngọn núi này, thấp nhất cũng trên 3500 mét, có bảy tòa cao trên 4000 mét. Cao nhất là Long Mã Phong đạt 4122 mét. Thương Sơn mười chín ngọn núi, ở giữa mỗi khe núi lại có một dòng suối nhỏ chảy về nhị hải, tên là: Hà Di, Vạn Hoa, Dương Khê, Man Dũng, Cẩm Khê, Linh Tuyển, Bạch Thạch, Xong Uyên, Ẩn Tiên, Mai Khê, Đào Khê, Trung khê, Lục Ngọc,Long Khê, Thanh Trúc, Mạc Tàn Dương Nam. Mười chín ngọn núi, mười tám con suối quả thực là phong cảnh độc đáo.
Thương Sơn bảo hộ tự nhiên, lại có phong cảnh hữu tình, nếu ta không nhớ lầm, năm 1992, chính phủ đã đưa quần thể núi non này vào danh lam thắng cảnh. Nơi này từ đó nổi danh về du lịch. Du khách đến tận đây chiêm ngưỡng cảnh quan cùng thưởng thức không khí trong lành.
Điểm Thương Sơn quả thực là nhân gian tiên cảnh, vậy mà, ở đây lại có bốn lão quái vật. Hiện Thương Sơn đã ở ngay trước mắt, ta cảm thán hồi lâu mà bật thốt lên: "Sớm nghe nói Thương Sơn đẹp, thực là trăm nghe không bằng một thấy." (Hoa: các bạn độc giả thông cảm, phải nói rằng mình edit đoạn này đâu đau tay cứng lưỡi khô mắt quáng gà... muốn bỏ qua mà không được, đã thế tả cảnh toàn từ rất rất rất khó hiểu, ta muốn nổ óc, cuối cùng, tả gần một trang A4 về cái Thương Sơn, kết luận là ở đó có bốn quái nhân Q.Q. bó tay chấm com ạ.)
Độc Cô Huỳnh ở trên giang hồ đã nổi danh lắm, đại tẩu của nàng cùng lão ca lại đang du lãm Điểm Thương Sơn. Chúng ta thoái ẩn giang hồ, chuyện đầu tiên là phải kiếm linh xà trị liệu mắt cho ta. Cho nên, ta mượn cớ này đi du lịch khắp nơi, điểm đến đầu tiên là Điểm Thương Sơn. (Hoa: độc giả chú ý, Ý Vân tỷ bị cận nặng, điều này mọi người chắc còn nhớ, nhưng có một điểm mà tác giả làm mình rất là tức, đó là mạch truyện không hợp lí, vì trước đó Thời Không lão bất tử đã đưa cho Ý Vân tỷ kính áp tròng, nói cách khác thì không cần phải chữa trị làm gì nữa, vậy thì tìm linh xà làm cái quái gì Q.Q, muốn nhảy lên đấm vào mặt tác giả quá)(BL: Có ai muốn bị cận cả đời đâu, kính sát tròng thì dễ rớt, đeo nhiều lại không tốt..... aizz, chẳng biết nói sao)
Chúng ta bắt đầu Bách Hiểu đường một đường du ngoạn đến Đại Lý. Đi qua không ít địa phương, đương nhiên cũng gặp không ít phiền toái. Trị an ở cổ đại kém vô cùng, gặp nhiều nhất đương nhiên là cường đạo cướp bóc. Kết quả trở thành món khai vị của chúng ta. Lúc đi đến Chiết Giang, bị phân đường chủ của Bách Hiểu đường nhận ra, cương quyết mời ta cùng Độc Cô Hàn làm khách. Tên phân đường chủ kia cư nhiên còn tập hợp huynh đệ để ta phát biểu. Ta thầm nghĩ trải qua những ngày tiêu diêu, ra được ngưỡng mộ cũng chẳng tốt gì, cho nên ta lôi kéo Hàn trèo tường chạy trốn.
Còn có một hồi gặp được thiên tai, được rồi, là ta tự làm tự chịu. Ta không có việc gì lại đi trộm trứng chim, từ trên cây rơi xuống, chân bị thương nhẹ. Trừ bỏ nằm ở trên giường vài ngày, còn bị lão công giáo huấn. Có thiên tai, đương nhiên có người gặp họa. Ông trời, ta đang tắm rửa ở ôn tuyền, không biết chui đâu ra hai vị nhìn lén ta tắm. Thậm chí còn có ý đồ khinh bạc ta, kết cục chính là... bị lão công ta làm cho mù mắt... lại bị ta đánh thành đầu heo... Ách, có điểm bạo lực. Bất quá, hai tên kia đều là người trong giang hồ, vợ chồng chúng ta sẽ không khi dễ người không có võ công.
Theo tin tức của Vũ Mị, bốn quái nhân trốn ở Vân Lộng sơn cốc, bọn hắn đem địa phương đó đặt tên là U Minh quỷ vực. Tốt, trốn ở sơn cốc, nếu không phải leo lên đỉnh núi thì mệt chết ta. Điểm Thương Sơn đỉnh núi mây mù che phủ, nhìn qua tựa thiên cung. Nếu ta đứng ở phía trên, có thể có cảm giác đứng ở trên mây hay không?
"Bốn lão đầu chết tiệt kia cuối cùng trốn ở đâu a? Ta không đi nữa." Du sơn ngoạn thủy cũng không phải thoải mái như vậy, chúng ta đã tìm trong này ba ngày, còn không tìm thấy cái địa phương quỷ quái kia, thực sự là không chịu nổi.
Hàn kéo tay ta, an ủi. "Vân nhi, không cần giận dỗi, tìm được linh xà mới trị được mắt của nàng." Ánh mắt đáng chết, sớm biết về cổ đại, đọc nhiều sách như vậy làm gì.
Ta hừ hừ nói: "Không muốn, ta mệt quá." Lại đi tìm tiếp phỏng chừng mệt chết.
"Vân nhi, mệt lắm sao?" Đương nhiên, không biết vì sao, gần đây dễ mệt mỏi, mỗi ngày ngủ mười mấy giờ, vẫn cảm thấy ngủ không đủ. Có lẽ là ta quen với cuộc sống xa hoa, không quen ăn gió nằm sương.
"Uh, nghỉ ngơi." Ta đã nói muốn nghỉ, hắn không dám nói không, nói không ta khóc cho xem.
Hàn sủng nịnh ôm ta ngồi xuống, ta thực sự mệt mỏi, tựa vào vai hắn.
"Hàn, chàng thực tốt nga." Ta luôn cười cười rất gian trá.
"Không có biện pháp nào, ai bảo ta yêu nàng."
"Thê tử là để yêu, không cho phép chàng không có biện pháp."
Hắn cười cười, lau đi mấy vết bẩn trên mặt ta. "Được." Ta thừa nhận ta là nữ nhân thô lỗ, trực tiếp dùng tay áo chà chà, hèn gì biến thành mặt mèo.
Cùng hắn nói vài câu bâng quơ, ta liền thiếp đi. Có lầm không a, tối qua ta đã ngủ mười hai tiếng, giờ còn có thể ngủ? Ta hoài nghi bản thân có phải có tật xấu hay không?
Độc Cô Hàn vì làm cho ta ngủ thoải mái, ý đổ thả ta ra, tựa vào đùi hắn. Nhưng hắn vừa động vào ta, ta liền mở to mắt. Ta dụi dụi mắt, mê man nhìn trời. "Hiện tại mấy giờ?"
Hắn giúp ta sửa sang lại mái tóc hỗn độn, cười nói: "Nàng mới chỉ ngủ một chút." Nửa năm này, tay hắn đã không còn động tới kiếm, thay vào đó là động tới lược, giúp ta chải đầu. Ta thừa nhận bản thân kém cỏi, đành phải phiền toái lão công, dù sao hắn cũng không có việc gì làm, công tác chính là giúp ta.
Ta không có ý đứng lên, y nhiên vẫn nằm trong lòng hắn, động động cổ. "Ta mệt chết đi, nghỉ ngơi tiếp."
Hắn có phần lo lắng nhìn ta. "Gần đây nàng thường nói mệt, phải chăng có bệnh gì?"
Ta quệt miệng. "Không có, ta không cảm thấy có bệnh." Ta là người luyện võ, sao có thể dễ dàng sinh bệnh.
Hắn nhẹ nhàng mơn trớn cái miệng nhỏ nhắn của ta, cười tà cúi đầu xuống. Hắn cũng sẽ có biểu tình này, trước kia ta nghĩ cũng không dám nghĩ. Sau khi đi theo ta nửa năm, cuối cùng hắn cũng có bộ dáng của người bình thường. Cứ phát triển như vậy, rất nhanh hắn sẽ hoàn toàn trở thành người bình thường. Bị lão công hôn lại không có gì là lớn, hơn nữa, hắn thâu hương thực sự là rất dễ, ta không có cự tuyệt, ngay khi hắn hôn đến môi ta, một âm thanh làm ta giật mình. "Hai tiểu oa nhi, các ngươi làm gì?"
Chúng ta kinh ngạc nhìn lại, chỉ thấy một lão nhân lúi cúi, tay cầm liềm nhỏ, vừa nhìn đã biết là đang hái dược. Nơi này sao lại có người đến, xấu hổ quá. (Hoa: nói thừa, trước ôm ấp hôn hít nơi công cộng còn được, nay lại xấu với chả hổ)
Ta ngồi dậy, xấu hổ không nói ra lời. Lão nhân đi đến trước mặt ta, khí thế hung dữ. "Các ngươi làm hỏng thuốc của ta." Lão nhân nói xong, chỉa vào chỗ bọn ta đang ngồi.
"Đại thúc, khắp nơi đây đều có thảo dược, người đừng làm khó chúng ta đi." Ta buồn bức nói.
Lão nhân trừng mắt. "Tiểu nữ oa hỗn xược."
"Ta hỗn xược?" Ta đứng lên, cùng hắn lớn tiếng nói.
"Ngươi là tiểu oa nữ, cùng nam nhân trong núi hôn hít, bị lão nhân bắt gặp mà mặt cũng không đỏ?"
Ta dở khóc dở cười. "Ta sao lại hỗn xược, chúng ta là phu thê, làm gì đâu cần lão can dự?"
Lão nhân tức giận nói: "Ngươi cho là ta dễ bị lừa gạt sau, ngươi ăn mặc kiểu cô nương, sao có thể đã lập gia thất?" Ta thích, được chưa?
Ta liếc mắt hắn một cái. "Ta thích thế không được sao?" Hiện tại trong chốn giang hồ ai không biết ta cùng Hàn là vợ chồng, mặc quần áo kiểu cô nương thì thế nào?
Lão nhân nhếch miệng cười. "Hắc, tiểu nữ oa dám cãi ta, nhìn ngươi không phải người ở đây, đến đây làm cái gì?" Thực sự là quái nhân, chuyện của ta lão can dự làm gì? Ta nói như chém đinh chặt sắt. "Du ngoạn."
Lão nhân dùng ánh mắt không tin nhìn ta. "Tiểu nữ oa, địa phương này không phải nơi để du ngoạn, truyền thuyết có yêu quái, không ai dám tới gần."
"Vậy lão ở đây làm gì?"
"Ta..." Lão cứng họng.
"Có phải là bốn lão quái ở U Minh quỷ vực?"
"Đúng đúng." Lão nhân gật đầu. "Chính là bọn hắn...sao ngươi lại biết?"
"Ta chính là tìm bọn hắn."
"Tìm bọn hắn làm gì?" Lão nhân kì quái hỏi.
"Cần mượn linh xà của bọn hắn." Ta vì sao lại phải trả lời lão già bất tử này?
Lão nhân trừng mắt. "Ngươi sao biết bọn hắn có linh xà?"
"Biết là biết, vì sao biết, ta không nói cho lão biết." Ta cười ha ha, cho lão tức chết chơi.
Lão nhân cười vui vẻ nói: "Tiểu nữ oa, bọn hắn có võ công rất lợi hại, ngươi không sợ sao?"
"Ta vì sao phải sợ, ta không phải đến đánh nhau." Tốt xấu gì tướng công của ta là thiên hạ đệ nhất, ta là thiên hạ đệ tam, còn sợ sao?
Lão nhân hưng phấn nói: "Ta thích, tiểu nữ oa, ngươi cũng là người của võ lâm sao? Tên là gì, võ công lợi hại không?"
"Ta là Vô Tình Kiếm Nguyệt Quang tiên tử, đường chủ Bách Hiểu đường. Trên đại hội võ lâm, ta cùng tướng công đoạt được thiên hạ đệ nhị. Thực tế chúng ta đả bại thiên hạ đệ nhất, nhưng bởi vì chúng ta liên thủ nên chỉ có thể làm đệ nhị." Ta thuận tiện chỉ Độc Cô Hàn.
Lão nhân ha ha cười to. "Hay nói giỡn, đường chủ của Bách Hiểu đường rõ ràng là Bách Hiểu Sinh, khi nào thì đổi ngươi làm? Ngươi thiên hạ đệ nhất? Ta thấy ngươi một chút nội lực cũng không có."
"Này, ta là sư tỷ của Bách Hiểu Sinh, hắn đưa cho ta làm. Trong lúc tranh đoạt thiên hạ đệ nhất, ta bị trọng thương, mất hết nội lực, cho nên mới tìm linh xà." Lão nhân đáng chết, dám khinh thường ta.
"Nga, như vậy." Lão nhân cười mị mị nhìn ta, chỉ chỉ vào Hàn. "Ngươi là đường chủ Bách Hiểu đường, hắn thì sao? Ta thấy võ công hắn thập phần thượng thừa, nói hắn là thiên hạ đệ nhất, ta còn tin tưởng."
"Hắn a, hắn là giáo chủ Thiên Ma giáo, bất quá hiện tại đã không còn làm, chuyên đi theo đường chủ hư danh ta đi du ngoạn khắp nơi." Một đôi vợ chồng như chúng ta hẳn là làm cho người ta thập phần ngưỡng mộ đi.
Lão nhân bật dậy kêu to. "Tiểu nữ oa, thực nhìn không ra các ngươi đều là nhân vật danh chấn giang hồ." Lão nhân cười hì hì tiến đến trước mặt Độc Cô Hàn, "Tiểu tử, có phải bởi vì tiểu nữ oa này, cho nên ngươi không cần cái gì, bồi nàng đi du ngoạn khắp nơi? Ngươi có võ công cao cường như vậy, thoái ẩn giang hồ thật đáng tiếc."
Độc Cô Hàn tôn kính nói. "Tiền bối quá khen, vãn bối võ công tầm thường mà thôi." Hắn một tiếng tiền bối, ta mới chú ý lão nhân. Hắn biết Tiểu Bạch, thấy được ta không có nội lực, thấy ra Hàn võ công cao cường. Hắn sao có thể là người thường, không chừng là một trong bốn quái nhân.