Cực Phẩm Khí Phụ

Chương 104: Thoái ẩn giang hồ

Lão cha cùng bệnh thần kinh liên thủ đích thực có hiệu quả, ngày thứ hai, tám đại môn phái đã đáp ứng yêu cầu của ta. Nhưng, bọn hắn không đồng ý cho ma giáo hợp lại thành cửu đại môn phái. Thiên Ma giáo cùng Bách Hiểu đường từ nay giống nhau, bảo trì trung lập. Kết quả này tuy chưa vừa ý ta nhưng cũng đã là rất tốt, chỉ cần không động tĩnh gì là có thể yên yên ổn ổn trên giang hồ. 

Mới vừa nhận được tin tức, ta lập tức dùng thân phận đường chủ Bách Hiểu đường, đứng ra tuyên bố hiệp nghị. Mọi người nghe qua hiệp nghi, không có ý kiến. Nếu không có ý kiến, bát đại chưởng môn, Hàn, lão cha, bệnh thần kinh, Y Dục Thành kí hiệp định thư, từ nay về sau không ai động tới ai. Ta cho Thủy Vũ Mị làm phóng viên khách mời, ghi chép lại hiệp nghị, rồi cho người của Bách Hiểu đường thông báo toàn thể giang hồ. Thậm chí cho giang hồ nguyệt báo ba tháng đều phải để ở trang đầu. Tám đại môn phái tất cả đều là ngụy quân tử, nếu không đưa họ vào tình thế đã rồi thì chưa an tâm. 

Kí xong hiệp định, bổn cô nương còn thiết yến mời bọn hắn, bất quá mấy tên gia hỏa này có tật xấu không dám lưu lại, tựa như chuột chạy chối chết. Ta vốn nghĩ mượn đại yến này tuyên bố vài cái hôn lễ, ai ngờ bọn chúng chạy hết, tức chết ta. 

Tất cả mọi người rời khỏi, chỉ có mỹ nữ tỷ tỷ. Ta cùng Hàn có trách nhiệm tiễn chân tới tận cửa cốc. Nếu chúng ta không tiễn, chỉ sợ tên gia hỏa nào đó nhốt nàng không cho ra. 

Ta không biết mỹ nữ tỷ tỷ nghĩ thế nào, ta phải giúp nàng, mà nàng lại không lĩnh tình. Còn về phần Thiên Túy, không biết chạy đi đâu. Theo An đại thúc nói, tên kia an bài cho mỹ nữ tỷ tỷ xong thì biến mất, không có lộ diện, ai cũng không biết hắn trốn ở góc nào. Thật không hiểu bọn hắn muốn làm cái gì, rõ ràng yêu nhau, cũng không dám đối mặt với nhau, thậm chí không dám gặp lại. 

Tiễn chân tỷ tỷ ra ngoài xong, Hàn vẫn bá đạo ôm eo ta. Bệnh thần kinh cũng vừa mới ra đến, định nói cái gì, lập tức ngậm miệng, vì không muốn cho hắn cơ hội nói chuyện, ta cố ý chạy lại chỗ mỹ nữ tỷ tỷ. "Tỷ tỷ, ta có chuyện nói với tỷ." 

"Lại đây, ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi." Lão cha liếc Hàn một cái, rồi một mình đi ra xa. Lão cha tìm hắn làm gì? Không tìm phiền toái đi? 

Ta cũng kéo mỹ nữ tỷ tỷ sang một bên, mỹ nữ tỷ tỷ nhìn ta, không để ý xung quanh. 

"Tỷ tỷ..." Ta khóe miệng mỉm cười, tí tởn nhìn nàng. "Mỹ nữ tỷ tỷ, các ngươi cuối cùng đang làm gì?" 

"Cái gì?" Mỹ nữ tỷ tỷ nhíu mày.

Ta tức giận quát, "Tỷ tỷ, tỷ cùng Thiên Túy ra sao rồi?" 

Nàng ảm đạm cười. "Chúng ta sớm đã bỏ qua." 

Ta hận nói: "Bỏ quá cái gì? Ta dám cùng Hàn ở một chỗ, các ngươi sao lại không có dũng khí theo đuổi hạnh phúc, hạnh phúc là cần phải theo đuổi, chứ không phải ngồi không mà có, ngươi một mực tránh né, vậy làm sao có được hạnh phúc." 

"Nói xong chưa?" Mỹ nữ tỷ tỷ nhìn ta. 

"Xong rồi." Ta tức giận trả lời. 

"Xong rồi, vậy ta đi." Nàng thản nhiên liếc mắt một cái, đôi mắt toát rõ nét u buồn. Nàng đi vài bước, đưa lưng về ta nói: "Muội muội, phải biết quý trọng." 

Cất bước trở lại, ta cùng Hàn tay nắm tay đi trở vào cốc. Ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi trên người, làn gió nhẹ mơn trớn mái tóc, và bàn tay được bao bọc bởi người mình yêu, đây là hạnh phúc. 

"Cha ta nói với chàng cái gì?" Ta không nhịn được hỏi. 

"Hắn nói, phải chiếu cố nàng thật tốt." 

Ta cười tà mị. "Chàng trả lời thế nào?" 

Hắn nâng tay ta lên, kiên định nói: "Ta nói, ta sẽ nắm tay nàng cả đời." 

Thực sự có thể như vậy sao? Cho dù có một ngày, hắn biết chân tướng, cũng có thể nắm tay ta? 

Ta khóe miệng tươi cười, nhưng lại không dám nhìn hắn, vì ta biết mắt ta bây giờ đang ánh nên sự lo sợ. "Tốt, chúng ta nắm tay, cùng dạo bước chốn nhân sinh." 

Có thể cùng hắn nắm tay, ta nguyện bỏ qua danh lợi, ân oán, bỏ qua hết thảy. Thầm nghĩ nắm tay hắn, cùng hắn ở bên nhau, vô luận sinh tử, vĩnh viễn không phân li. 

~*~ 

Theo phóng viên khách mời của Bách Hiểu đường, Thủy Vũ Mị đề viết, sau khi bát đại môn phái rời khỏi Tận Thiên cốc, Mộ Dung Ý Vân cùng Mục Hàn thần bí biến mất. Để lại một phong thư, đem vị trí giáo chủ truyền cho Tật Phong. Đem chức đường chủ truyền cho Lục Tây Lâm. Chỉ cần không phải ngu ngốc, nhất định hiểu được hai người họ thoái ẩn giang hồ. 

Mộ Dung Ý Vân cùng Mục Hàn biến mất được một tháng, trong chốn giang hồ xuất hiện một nữ nhân rất nổi danh, Độc Cô Huỳnh. Nàng tự xưng là nữ nhi của Độc Cô Thiên Linh, hai mươi năm trước may mắn sống sót trong họa diệt môn. Độc Cô Huỳnh một thân hắc y, mặt đeo hắc sa (khăn che mặt màu đen) cho tới bây giờ chưa ai thấy bộ mặt thật của nàng, nàng có thể nói là nữ nhân nổi bật nhất trong giang hồ gần đây, độ chú ý chỉ xếp sau Mộ Dung Ý Vân. Đầu đề của giang hồ nguyệt báo thường xuyên nhắc tới nàng. Chỉ cần là người giang hồ, không ai không biết nàng. 

Độc Cô Huỳnh trong vòng hai tháng, kiến tạo một tòa Thần Binh sơn trang thập phần huy hoàng. Cũng mời võ lâm cao thủ khắp nơi, cùng các nghệ nhân xảo tượng, thề phải trọng chấn uy danh Độc Cô gia. Nghe nói, thiên hạ đệ nhất chế kiếm sư nổi danh Huyền Thiết lão nhân cũng cảm động bởi tấm lòng của nàng mà truyền cho nàng kĩ nghệ. 

Bốn tháng sau, đạo tặc Giang Dương Sầu Vô Cực bị kẻ thù đuổi giết, vô tình trốn đến Thần Binh sơn trang. Vì cứu tánh mạng của hắn, nàng đại chiến ba sáu truy binh (người đuổi theo), toàn thân bị thương mười chín chỗ. Từ nay về sau, Sầu Vô Cực thề chết trung thành với nàng, Độc Cô Huỳnh danh chấn giang hồ. Lúc sau, Độc Cô Huỳnh tuyên bố trước toàn giang hồ, vô luận là ai, cho dù là kẻ cùng đường, cho dù muốn thoái ẩn giang hồ, chỉ cần không có thù với Thần Binh sơn trang thì cửa Thần Binh sơn trang luôn mở rộng tiếp đón. Thần Binh sơn trang còn bảo vệ cho họ chu toàn. Bách Hiểu đường liền cử Phượng Thanh Hà phóng viên tới hỏi nguyên nhân, Độc Cô Huỳnh nói năm đó Độc Cô gia gặp phải kẻ thù lên mới máu chảy thành sông, không muốn thảm cảnh của Độc Cô gia năm đó tái diễn. Chỉ vì một câu nói này của nàng, rất nhiều nhân vật võ lâm đều đầu nhập Thần Binh sơn trang, vô luận đối phương trước đây có danh chấn giang hồ, một khi vào Thần Binh sơn trang đều bình đẳng ngang hàng, vô lo vô nghĩ. Sự rộng lượng của nàng rất được nhiều người tôn trọng và đồng tình, hiện giờ, Độc Cô gia đã cực kì hùng mạnh còn hơn cả năm xưa. Có rất nhiều người thề chết vì Độc Cô Gia. Độc Cô Huỳnh đủ thông minh, nàng biết lão cáo già Mộ Dung Nghĩa có thể lợi dụng khi Độc Cô gia còn non yếu một lần nữa diệt môn. Vì vậy càng phải củng cố thực lực, mời nhiều cao thủ, thực lực càng lớn làm bảo tiêu. 

Độc Cô Huỳnh tuy lạnh nhạt, cũng là một nữ tử hào khí can vân. Gần đây, không ít tiền bối giang hồ, cao nhân võ lâm, lục lâm hảo hán đều để mắt tới nữ tử này, có kẻ kính sợ, có kẻ mưu cầu. 

Ngay từ đầu, ta đã biết Độc Cô Huỳnh nói được làm được. Chỉ mất thời gian nửa năm, nàng đã làm được, hơn nữa xuất sắc hơn dự kiến. Nữ tử ngốc nghếch này, rất giỏi lung lạc lòng người. Dù là một nữ tử trẻ tuổi vẫn có nhiều người tôn trọng. Cho dù là người trong giang hồ, cũng có tâm lí kì thị nữ tử. Vậy mà nàng lại có nhiều cao thủ cam tâm bán mạng, chiêu thức ấy lợi hại không kể được, ta trừ bỏ bội phục vẫn là bội phục. (Kì thực chuyện đuổi giết này là do ta kêu Tật Phong làm, chủ yếu là Độc Cô Huỳnh tìm ta, nàng nói nàng muốn tìm cách thu phục võ lâm cao thủ, ta phải hỗ trợ. Ta cũng vì tò mò nên đáp ứng, ai biết sẽ thành như vậy. Ách... Thực vô sỉ nói cho mọi người, lúc sau có vài vị cao thủ bị đuổi giết, vẫn là do chúng ta làm. Vì đoạt được mục đích, không từ thủ đoạn, lòng dạ đàn bà... Việc này đương nhiên không thể để cho lão công của ta biết, nếu không hắn sẽ mắng chết ta. Hắc hắc, mấy ngày nay chúng ta một mực du sơn ngoạn thủy, ta dùng bồ câu đưa thư để liên lạc với mọi người, hắn sẽ không biết.) 

Trên giang hồ còn xảy ra hai việc khác, một là Đường Môn đi tìm băng thiềm, cũng chiếu cáo thiên hạ, ai tìm được băng thiềm cho Đường Môn, họ sẽ đáp ứng ba yêu cầu. Mà Bách Thảo sơn trang Y Lạc Lạc tiểu thư mất tích, Y Dục Thành cũng chiếu cáo thiên hạ, ai tìm được Y Lạc Lạc, hắn cũng đồng ý ba yêu cầu.