Hạ Triều Ca ở bên cạnh kiểm điểm tự trách, Đoạn Thiên Diễn ở bên kia liền được nước làm tới.
“A, Thiếu tướng quân, ta là Triều Ca của chàng nè, ta mến mộ chàng thật lâu, thế nhưng, chàng lại chỉ yêu muội muội của ta, ta đau lòng quá, ta chỉ có thể buông tay thành toàn cho chàng...”
Đoạn Thiên Diễn học dáng vẻ Hạ Triều Ca khoa trương diễn sâu một lần.
Hạ Triều Ca giận dữ, đưa tay trực tiếp ném Đoạn Thiên Diễn lên mặt đất, nhiệt tình đánh một trận.
Cho đến khi mọi uất ức mà Hạ Triều Ca phải chịu dưới tay Hề Minh Húc bộc phát hết ra, nàng mới ngừng tay.
Lúc những tầng mây ở chân trời lọt qua tia sáng nhạt đầu tiên, toàn bộ quân doanh đều tỉnh.
Hôm nay là thời gian diễn tập, các tướng sĩ đều vô cùng hưng phấn, động tác đều đặn.
Hạ Triều Ca vẻ mặt bình tĩnh bò lên trên ngựa, cùng Trình Phi Dương song song đi cùng, Lam Thiên Tường một mình cưỡi ngựa dẫn đầu phía trước.
“Quân sư, sắc mặt ngươi dường như không tốt lắm.”
Hạ Triều Ca âm thầm phỉ nhổ trong bụng, sắp gặp Hề Minh Húc rồi, tốt mới lạ ý?
“Để cho Trình tướng quân lo lắng, ta khá hơn tối hôm qua nhiều, sau khi diễn tập xong, ta lại về nghỉ ngơi cho khỏe là được.”
“Vậy ta liền yên tâm.” Trình Phi Dương gật đầu.
Qua một hồi, Trình Phi Dương lại có chút không ổn, trong lòng luôn áy náy.
“Quân sư, ngươi đừng trách ta, diễn tập là thành quả của ngươi, đây là lúc ngươi dương danh lập vạn, ta chỉ hy vọng nỗ lực của ngươi được biết đến, mới khẩn thiết hy vọng ngươi tham gia.”
Hạ Triều Ca yếu ớt thở dài, nàng biết Trình Phi Dương có lòng tốt mà.
Thế nhưng danh lợi với nàng là phù vân, nàng vốn là trưởng công chúa tôn quý nhất Ly quốc, những thứ này đối nàng mà nói căn bản không quan trọng.
Quan trọng là, nàng không muốn nhìn thấy Hề Minh Húc đâu.
“Đa tạ Trình tướng quân, ý tốt của ngài ta đều rõ mà.”
Thanh Long quân rất nhanh tiến vào, vẻn vẹn dùng nửa canh giờ, liền đến địa điểm tập hợp đã hẹn.
Trên một vùng bình nguyên khoáng đãng, bốn nhánh quân đang từ từ tập hợp.
Địa điểm tập hợp chính là bên ngoài Hề gia chủ quân thành.
Quân Hề gia quanh năm đóng ở Bắc Cương, tại Bắc Cương có một tòa chủ quân thành, tường thành kiên có dũng mãnh, phía sau là một vùng phòng ốc rộng lớn.
Đó là nơi chủ soái quân Hề gia đóng giữ, cũng là trận địa chính mà bốn đội quan đổ vào.
Lúc này, ở ngoài tường thành, một người mặc một bộ khải giáp màu bạc, cưỡi một con bạch mã cao lớn đang chờ ở đó.
Chỉ cần liếc mắt một cái, Hạ Triều Ca liền nhận ra đó là Hề Minh Húc.
Chỉ có hắn mới có đủ khí thế như vậy, bễ nghễ thiên hạ, bày mưu nghĩ kế, khí chất tận trời, trong lòng dường như chứa đựng cả thế gian rộng lớn.
Trong lòng Hạ Triều Ca căng thẳng, tay cầm lấy dây cương không khỏi chặt thêm một chút.
Nhớ tới Tang Chính Khanh dạy bảo, bất cứ lúc nào chỗ nào, đều phải bất động thanh sắc.
Thần sắc Hạ Triều Ca tự nhiên hơn vài phần.
Đợi lúc đi tới trước mặt Hề Minh Húc, bốn nhánh quân đội đều đã tập hợp.
Bốn chủ soái đứng một hàng ở phía trước, quân sư cùng phó soái một hàng, đứng ở phía sau.
Sau một cái chớp mắt, nhóm tướng quân quân sư tung người xuống ngựa, các tướng sĩ quỳ một chân trên đất.
“Tham kiến Thiếu tướng quân!”
Hạ Triều Ca cũng làm bộ làm tịch một chân quỳ xuống tới.
Bậy quá nha, nàng đường đường là trưởng công chúa một nước, tới bây giờ đều là Hề Minh Húc quỳ nàng.
Tôn ti rối loạn, chỉ mong Hề Minh Húc bị tội mà chết sớm mấy năm.
“Đều đứng lên đi “
“Tạ tướng quân!”
Sau khi mọi người đứng dậy, chỉ thấy ánh mắt Hề Minh Húc chậm rãi rơi trên người Hạ Triều Ca.
“Đây chính là tân quân sư mà Thanh Long quân vừa mời tới từ Bích Ba sơn trang?”
“Hồi tướng quân, đúng vậy.” Lam Thiên Tường đáp.
“Ồ?” ánh mắt Hề Minh Húc di chuyển trên người Hạ Triều Ca.