“Ngươi không thoải mái? Quả nhiên là mệt quá rồi!”
Hạ Triều Ca suy yếu gật đầu, nàng thật sự bị hù chết rồi.
“Ta nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe, ngày mai các vị khổ cực.” Hạ Triều Ca bày ra một khuôn mặt bệnh tình nguy kịch.
Trình Phi Dương vẻ mặt lo lắng, hắn nói: “Như vậy sao được, ngươi là tổng chỉ huy, diễn tập này là ngươi tự thân tự lực, không có ngươi không được!”
“Thân thể của ta không được...”
“Không có việc gì, ta đi gọi Đoàn huynh đệ tới cho ngươi, hắn y thuật cao minh, nhất định có thể chữa tốt cho ngươi.”
Trình Phi Dương nói xong, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.
Hạ Triều Ca hoảng hốt, bọn họ không hiểu ý nhau, tiểu tử thúi kia cái gì cũng không hiểu, tới nhất định bại lộ.
Hắn chỉ ước nàng xấu mặt, gặp chuyện không may rồi cười trên nỗi đau của người khác, bỏ đá xuống giếng!
“Trình tướng quân, ngài đứng lại!”
Hạ Triều Ca mạnh mẽ gào.
Trình Phi Dương quả nhiên dừng lại, quay đầu, vẻ mặt lo lắng nhìn Hạ Triều Ca.
“Quân sư, bệnh của ngươi không thể không xem.”
“Ta không có bệnh chỉ là có chút mệt, ta mệt lắm, Trình tướng quân, ta nghỉ ngơi một đêm là khỏe thôi.”
Hạ Triều Ca mỉm cười, trong lòng rơi lệ: Có Hề Minh Húc ở đây, nàng nghỉ ngơi một năm cũng không khỏe nổi.
“Vậy không cần xem đại phu?”
“Không cần “
“Vậy ngày mai ngươi sẽ đi tham gia diễn tập?”
Hạ Triều Ca cắn răng một cái, trước có sói sau có hổ, tránh hôm nay không tránh khỏi ngày mai, chết thì chết!
“Đi “
Mặt mày Trình Phi Dương rạng rỡ: “Đã như vậy, ta không quấy rầy quân sư nữa.”
Hạ Triều Ca bất lực gật đầu, cả người tê liệt.
Trình Phi Dương vừa rời khỏi trướng bồng của nàng, lập tức “Bốp” một tiếng, cả đầu đều úp sấp trên mặt bàn.
Tại sao có thể như vậy?
Trên mệnh cách viết rõ ràng là Hề Minh Húc tới kinh thành, sau đó sẽ không có về Bắc Cương mà.
Bất quá, hắn không về Bắc Cương là vì đại hôn với nàng, thành phò mã, vào ở phủ công chúa, đồng thời bắt đầu một trận tổn thương lẫn nhau, mới không rảnh về Bắc Cương.
Nếu coi như không có đại hôn, khó có cơ hội về kinh thành, chảng lẽ không phải nên cùng bạch liên hoa chàng chàng thiếp thiếp, ta ta nàng nàng sao?
Tới Bắc Cương làm cái gì hả? Không cần yêu đương nữa hả?
Hạ Triều Ca không nghĩ ra, nàng cảm thấy cuộc sống thật u ám.
Hạ Triều Ca u buồn thật lâu, nghĩ tới nghĩ lui, hay là đi bắt Đoạn Thiên Diễn tới.
Trên bầu trời Bắc Cương mênh mông treo một vầng trăng tròn, dưới ánh trăng, Đoạn Thiên Diễn đang xoa mắt lim dim buồn ngủ.
“Lão yêu bà, hơn nửa đêm ngươi muốn làm gì? Cô đơn tịch mịch lạnh lẽo quá hả?”
Một cái móng vuốt của Hạ Triều Ca mãnh liệt đập lên đầu Đoạn Thiên Diễn, đập cho hắn tỉnh luôn.
“Oái, lão yêu bà ngươi đánh ta!”
“Nói chính sự, Hề Minh Húc sắp tới!”
“Thật hả? Ta sớm muốn tỷ thí với hắn một chút!” Đoạn Thiên Diễn hưng phấn.
Hạ Triều Ca lại đập đầu Đoạn Thiên Diễn một cái nữa.
“Hắn từng gặp ta, ta sợ sẽ bị nhận ra! Làm sao bây giờ!”
Đoạn Thiên Diễn “phì” một tiếng bật cười.
“Được rồi, chỉ với bộ dạng xấu xí này của ngươi, ta biết ngươi mười năm rồi mà lần đầu tiên còn không nhận ra ngươi, hắn mới gặp ngươi mấy lần?”
“Hai lần “
“Vậy thì đúng rồi, ngươi lo lắng cái gì, ngươi không tin thuật hóa trang của Bích Tiêu? Hay lo chính mình quá ngu xông ra nói cho hắn biết ngươi là Hạ Triều Ca?”
Hạ Triều Ca sững sờ, tiểu tử thúi này nói rất có đạo lý.
Mười năm này, bọn họ thường xuyên luyện kiếm, cùng học tập, tới hắn còn không nhận ra, Hề Minh Húc kia càng không thể nào nhận ra!
Quả nhiên là nàng lo lắng quá đáng, vừa nghe đến Hề Minh Húc muốn tới, liền trực tiếp kinh sợ.