Ngược lại, chuyển mắt một cái, đột nhiên như nghĩ tới cái gì, mở rương hành lý ra, lấy phần tài liệu đặt ở trên đầu kia ra.
Túi giấy màu vàng bùn làm cho tập tài liệu này dường như rất quý giá, khóe miệng Lâm Nhược hiện ra một đường cong đẹp mắt, mở tập tài liệu ra, lấy ra một xấp giấy in thật dày. Không nghĩ tới nha đầu Agha này lại làm nghiêm túc như vậy, trước kia thật đúng là cô đã xem thường nó rồi.
Khi tầm mắt dời đến chữ viết trên đầu tập tài liệu kia, Lâm Nhược lúc này mới ngây ngẩn cả người, ánh mắt vừa chuyển một cái liền nhìn chằm chằm không dời tấm hình in trên giấy, đó không phải là Mẫn Đình sao? Chẳng cần nhìn đến tài liệu bên cạnh, Lâm Nhược cũng có thể khẳng định là Mẫn Đình. Người đàn ông này ở bên cạnh cô lâu như vậy, cô không thể quên mất dễ dàng được. Bộ quần áo anh mặc trên người kia, là vào dịp sinh nhật của Mẫn Đình cô tự tay làm cho anh đấy.
Chuyện cũ cứ hiện ra rõ ràng trước mắt, từng chút một tái hiện lại trong đầu Lâm Nhược. Giống như một con dao găm hung hăng đâm vào trái tim mềm yếu của Lâm Nhược, thật giống như người trong lòng mình cuối cùng rồi cũng sẽ dời bỏ mình đi. Đây là cái loại cảm giác gì, không khí xung quanh dường như cũng trở nên nóng nảy hơn, Lâm Nhược cau chặt đôi mày ngài, khuôn mặt cứng ngắc lộ ra chút ý lạnh. Tại sao cô lại cảm thấy không thoải mái, trong lòng giống như bị một dị vật đập vào, khiến cho Lâm Nhược không biết phải làm sao.
Vốn là đồ của mình, bị người khác cướp đi nên cảm giác như thế. Mặc dù trong lòng Lâm Nhược đã rõ ràng như gương sáng, Mẫn Đình ở bên mình sẽ không có được hạnh phúc, nhưng cho dù là như vậy, Lâm Nhược cũng không buông tay được. Hạnh phúc nằm trong tầm tay, cô không muốn cứ như vậy chắp tay nhường cho người khác, dù người đó là em gái song sinh, Lâm Nhược cũng không muốn.
Nhưng mà, chuyện này nhất định phải có một phương án giải quyết trước khi xảy ra vấn đề.
Bất kể như thế nào, Lâm Nhược phải cho Agha một cái công đạo, cho Mẫn Đình một cái công đạo. Quyết định của cô là không giúp được gì, tâm tình thật là phiền loạn.
Một luồng tình độc, tạo thành một ly độc tình. Mà ly độc tình kia, đã ăn thật sâu vào Lâm Nhược, bây giờ đang từ từ có hiệu quả. Giống như loại độc dược mãn tính, từng chút một xâm chiếm trái tim Lâm Nhược.
Thì ra là để người mình yêu sâu sắc bên người, cũng không phải là một quyết định sáng suốt.
“Mẫn Đình, đồng ý với em, hãy yêu thương Agha thật tốt, không cần lấy bất kỳ người nào làm vật thay thế em, yêu thương nó thật tốt. Cho nó một đời phồn hoa, em từng nói rồi anh xứng đáng có được người tốt hơn yêu mình, chỉ là vị ‘phu nhân’ kia không phải là em.
Cho dù có một ngày em sẽ yêu anh một lần nữa, nhưng anh phải hiểu rằng. Đó không đơn thuần chỉ là tình yêu nữa, có lẽ đó chỉ là lòng cảm kích sâu đậm đã mê hoặc trái tim em. Quyết định của em là hồ đồ, nhưng hãy để cho em tiếp tục hồ đồ đi. Em nói rồi, yêu và hận của em đã chôn dưới mồ rồi.”
Thu lại ánh mắt mở ra một ngăn kéo, bên trong chứa đầy những món quà mà Mẫn Đình tặng cho Lâm Nhược trước kia, là những năm tháng cùng Mẫn Đình đi qua. Khóe miệng Lâm Nhược cười dịu dàng, suy nghĩ trong nháy mắt trở về mấy tháng trước, khi đó, Lâm Nhược còn đang đắm chìm giữa ranh giới thống khổ và hạnh phúc, tự mình rối rắm thật sâu.
Cho đến tuần lễ đầu tiên, Mẫn Đình lạnh lùng ném cho Lâm Nhược một chiếc lắc tay, cứng rắn mở miệng: “Một tuần lễ, người phụ nữ của tôi cũng nên được trang trí.” Liếc mắt nhìn cả người Lâm Nhược ngoại trừ một chiếc đồng hồ nữ Omega không thấy có đồ trang sức nào khác, đôi mắt sắc sâu hơn một phần.
Lông mày nhỏ nhăn lại, trong đôi mắt mang theo một tia sắc thái khác thường liếc qua Lâm Nhược, dừng một chút trên người Lâm Nhược. Thâm ý như vậy Lâm Nhược nghe không hiểu nhìn không thấu, liền quy kết lại hiểu thành cái nhìn ghét bỏ.
Một chuỗi dây chuyền thiết kế tinh xảo, hoa hồng cổ điển được chạm khắc thật nhỏ và độc đáo, được khảm ở mặt trên dây chuyền, khiến cho dây chuyền thoạt nhìn với người khác rất khác biệt. Thiết kế tinh xảo, chôn dấu ‘dụng tâm lương khổ’ của nhà thiết kế, thành quả xem ra có thể coi là một món đồ cực phẩm.
Lâm Nhược bây giờ mới nhìn thấy sách hướng dẫn của dây chuyền mới biết được người làm ra nó là mẹ mình, lòng chợt quặn đau, những hồi ức trèo núi vượt biển hướng về phía Lâm Nhược đánh tới, bi thương nhàn nhạt vây quanh Lâm Nhược.
…
Tất cả tất cả, đều là biểu tượng của sự giàu có, đều là tiền tài vật chất.
Mẫn Đình trước kia cũng không lưu lại bất kì cái gì liên quan đến kỷ niệm tốt đẹp, đối với Lâm Nhược mà nói, thủy chung là một thứ gì đó rất xa xỉ. Khó có thể thực hiện được.
Cô vẫn âm thầm tự nói với mình, người không thể quá tham lam. Sau khi biết được, Lâm Nhược lui bước đến tận ngõ cụt, thối lui đến không còn đường để lui nữa, vẫn không thể tỉnh lại từ trong cơn ác mộng đó.
Vẫn còn ngây thơ cho rằng tình yêu của mỗi người cũng sẽ giống như bọn họ, cần phải bao dung cùng thấu hiểu. Cho đến mãi về sau, một câu nói của Mẫn Đình, “Chia tay đi, cho người thầm mến của mình một cơ hội.”. Tất cả hạnh phúc và kiên cường trong giây phút đó đều tan rã, hạnh phúc giống như những mảnh thủy tinh tan vỡ, hung hăng đâm vào lòng Lâm Nhược, không nương tay chút nào, cho dù Dung ma ma* có chuyển thế thì phần tàn nhẫn cũng chỉ có thể đạt tới mức độ này.
(Dung ma ma*: chắc ai cũng biết nhân vật này phải không, đó là Dung tổng quản trong phim Hoàn Châu Cách Cách nổi tiếng độc ác, tàn nhẫn…)
Hồi ức cứ quanh quẩn trong đầu Lâm Nhược, khắc khổ khắc sâu trong lòng như vậy lại mơ hồ không rõ tình yêu nhộn nhạo ở trong lòng, chính sự cam chịu của bản thân đã tạo ra Lâm Nhược ngày hôm nay. Chỉ là cô chưa từng hối hận, đã từng nỗ lực, cũng sẽ không quay đầu lại cùng hối tiếc lúc ban đầu.
Ai phụ lòng ai, trong lòng anh và em đều biết, đúng không, Mẫn Đình?
Hôm nay tất cả đều phải chuyển giao cho người khác, ngày mai Mẫn Đình sẽ thuộc về người khác…Lâm Nhược để tay trên ngực, muốn an ủi nội tâm đau đớn không ngừng co rút, nhưng cuối cùng vẫn là vô lực buông xuống, đã nói buông tha, đã nói không hề tiếc nuối nữa, Lâm Nhược, mày lại ‘thất tín’ một lần nữa rồi…
Tỉnh lại đi, Lâm Nhược hung hăng vỗ vỗ hai má của mình, gương mặt hơi phiếm hồng trông có vẻ yểu điệu như cô dâu mới cưới, nhưng Lâm Nhược còn chưa bắt đầu đã mất đi cơ hội tốt đẹp nhất có một trên đời như vậy……….Kha Trạch Liệt đáng chết.
Mở laptop Samsung chuyên dụng ra làm việc, bật email lên, kích chuột vào mở hộp thư, bên trong font chữ tiêu chuẩn lại làm cho Lâm Nhược sửng sốt.
Rất nhanh khóe miệng hiện lên một đường cong rõ rệt, trong đôi mắt không có một chút thương cảm nào. Sớm nên nghĩ đến là cô ta, Lâm Nhược nhếch môi cười. Ánh mắt lạnh như băng từng chum bắn về phía màn hình máy tính. Chẳng qua là cô có chút tiếc nuối, dù sao cũng là thư ký đi theo mình nhiều năm như vậy, dù ít hay nhiều thì giữa hai người cũng có chút tình cảm. Chỉ là bị những người khác vì bất hòa mà phá hủy.
Cũng tốt, cũ không đi mới sao đến.
Mọi người đều onl, Lâm Nhược nhìn một chút hình cái phát sáng lên, gửi yêu cầu gọi video. Lâm Nhược cái người này luôn lười đến cực hạn, trừ công việc nhất định phải ra ngoài, căn bản cũng không nguyện ý đánh máy, chứ đừng nói cái gì mà viết tiểu thuyết.
Gần như chỉ một giây sau đó, Mẫn Đình liền đồng ý yêu cầu kết nối.