Dù sao cũng mới từ trong bệnh viện ra ngoài, Lâm Nhược vẫn còn cảm thấy không có chút sức lực nào. Sau khi chào hỏi với Agha, Lâm Nhược đang giả vờ ngủ say trên chuyến bay, Agha lặng lẽ quan sát vẻ mặt hoàn mỹ lúc ngủ của Lâm Nhược.
Làn da nhẵn nhụi nõn nà giống như da em bé, khiến cho Agha không khỏi muốn véo lên một cái. Nếu không phải Lâm Nhược càn đang ngủ, cô nhất định sẽ không do dự đưa ma trảo về phía Lâm Nhược. Thức thời mới là đạo lý.
Lông mi thon dài, dường như là quá mức chói mắt, hơi nhếch lên, làm tăng lên một chút hơi thở mê hoặc, trêu chọc không khí xung quanh nóng lên. Làn da trắng nõn tựa như giấy Tuyên Thành (tỉnh An Huy-Trung Quốc), chưa từng trải qua bất kỳ ô nhiễm nào, thuần túy giống như một loại hư vô, lông tơ trên lỗ chân lông tinh tế cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, khi có gió nhẹ thổi lất phất thì khẽ đung đưa. Đôi môi chu lên được tô điểm rất xinh xắn duyên dáng tựa như sinh ra để dành riêng cho khuôn mặt thanh tú của Lâm Nhược. Khiến cho Lâm Nhược thoạt nhìn càng có vẻ đáng yêu. Sống mũi cao thẳng là di truyền của mẹ, dù không nói thì Agha cũng biết. Bởi vì điểm sáng nho nhỏ này, cô cũng có.
Nhưng mà cô, Lâm Nhược, mẹ, ba người mặc dù có cùng huyết thống, nhưng mỗi người mang một dáng vẻ xinh đẹp khác biệt. Ba người, ba phiên bản ‘bất đồng’.
Khoảng thời gian trên máy bay đã bị Lâm Nhược dùng hoang phí vào việc ngủ, vốn chỉ định ngủ một lúc sau đó sẽ tới xem một chút tài liệu cho Agha, không nghĩ tới cô ngủ một đường đến tận Trung Quốc. Bộ dạng quẫn bách 囧, Lâm Nhược xoa xoa đôi mắt cho tỉnh táo, ngượng ngùng liếc mắt một cái thấy Agha đang len lén nhìn mình cười, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên một tầng ửng đỏ. Chẳng lẽ trong lúc ngủ mình đã nói cái gì không nên nói sao? Sẽ không nha…Cô không có thói quen nói mớ mà…
Lâm Nhược cầm lấy hành lý của mình, buông lỏng tay kéo một rương hành lý theo khiến cho ba bọc lớn, hai bọc nhỏ trông giống như ‘nông dân từ quê lên’ làm cho Agha muốn độn thổ cho xong. Yếu ớt đi theo sau Lâm Nhược, chu chu mỏ, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Lâm Nhược, chị không có cho bạn bè đến lấy quà kỷ niệm sao?” .
Lỗ tai Lâm Nhược hơi động, quay đầu lại cười yếu ớt, mái tóc ngắn xinh đẹp khẽ phất động, giống như một loại hiệu ứng điện ảnh, lông mi Lâm Nhược giống như ‘hồ điệp’ vỗ cánh, trong lúc nhất thời, cướp đi khí thở bên cạnh Agha. Bên tai truyền đến lời nói ‘phúc hắc’ của Lâm Nhược: “Agha, em không biết chỉ có vận tải đường biển mới có chức năng này sao?”.
“…” Tốt, em không biết. Agha trong nháy mắt cúi đầu oán hận, bộ dáng rất giống đà điểu vùi đầu.
“ Chú, dì, mọi người cũng là người thành phố này sao?”. Lâm Nhược thấy mọi người đi ra cùng một đường, căn bản cũng không có mọc nhánh. Không khỏi có chút ngạc nhiên.
Kha Đằng vui vẻ cười cười gật đầu một cái, mặc dù đối với hành động lần trước trên máy bay của Lâm Nhược không được hài lòng. Nhưng đối với miêu tả của Agha về sự tích Lâm Nhược cứu người, Kha Đằng thế nhưng có một trăm một vạn lần tán thưởng đấy, hiện tại làm gì còn có cô gái nào ‘dám làm việc nghĩa’ như vậy nữa chứ. Nếu không phải con trai mình và Lâm Nhược đều đã có người yêu, nhất định phải giới thiệu hai đứa nó với nhau.
Agha biết Lâm Nhược cũng sống trong thành phố này, càng dính Lâm Nhược, vậy đã nói rõ, Mẫn Đình cũng sống ở thành phố này. Oa…ken két, hạnh phúc giống như bong hoa nhỏ nử rộ.
Trong lúc chờ xe, Lâm Nhược không nhịn được len lén quay đầu hỏi bên tai Agha, tính bát quái hay gây chuyện lại nổi lên, “Agha, làm sao em biết người đàn ông kia?”.
Sau khi nói xong, tròng mắt lóe sáng nhìn Agha, mong chờ Agha nói ra, quá trình gặp nhau đó phải như thế nào, mới khiến cho trái tim Agha ngầm cho phép. Nha, có thể bị em gái mình nhìn trúng, nhất định là cái loại đời trước đặc biệt thành kính đặc biệt nghiêm túc thắp hương bái lạy.
Vừa nói đến chủ đề về Mẫn Đình, Agha ngay lập tức thấy ngượng ngùng, khí chất phong phạm linh hoạt ngày trước cũng biến mất không thấy đâu, đứa bé vẫn chỉ là đứa bé. (lời tác giả: hình như cùng họ hàng với nhà cô…).
“Chị, không nên hỏi em nha . Chờ sau này chuyện của chúng em thành tự nhiên sẽ nói cho chị biết.” . Agha ngượng ngùng lấy tay kéo kéo vạt áo Lâm Nhược, thẹn thùng mở miệng. Bây giờ Lâm Nhược còn chưa có mở tài liệu ra, Agha thở phào nhẹ nhõm, vậy cũng tốt, đợi đến khi hai chị em tách ra Lâm Nhược sẽ xem được, đến lúc đó cô cũng sẽ không ngượng ngùng như vậy.
Lâm Nhược thấy Agha treo ngược ‘khẩu vị’ của mình, mặc dù rất muốn biết, nhưng cũng không tiện hỏi thêm gì nữa, nhỏ giọng tự phụ lẩm bẩm nói: “ Để cho chị tới làm mai mối chuyện tốt nhất định sẽ thành, có gì khác biệt sao!”.
(‘khẩu vị’: ý nói Lâm Nhược bị làm mất hứng.)
Mời cô chú đến thăm nhà mình, nhưng họ nói muốn đi thăm một người bạn già. Lâm Nhược cũng không có ý ép buộc bọn họ nữa, cùng Agha chào một tiếng rồi dời đi, tiểu nha đầu Agha đó còn mang bộ dạng sắp khóc, quả nhiên là đứa trẻ Trung Quốc, tùy hứng kiểu cách, nhưng Lâm Nhược nửa điểm cũng không ghét.
Về đến nhà liền gọi điện thoại cho Kha Trạch Liệt, “Kha Trạch Liệt!” . Điện thoại vừa mới thông Lâm Nhược liền hô lên một tiếng: “Anh để cho tôi leo cây!”.
Kha Trạch Liệt quả thực là hứng lấy tiếng rống giận dữ của Lâm Nhược, sau đó có chút vô lực vuốt vuốt lỗ tai của mình, nhất định phải khao màng nhĩ của anh một bữa thật tốt, Deciben (DB) của Nhược Nhược thật là quá mạnh mẽ rồi…
“Nhược Nhược, thật xin lỗi. Không nên tức giận, bận công việc, xin lỗi.” Kha Trạch Liệt cũng rất bất đắc dĩ, vỗn dĩ sẽ cùng Lâm Nhược về Trung Quốc, nhưng không nghĩ tới xảy ra tình huống đột xuất, cho nên cấp trên gọi điện cho mình muốn tham gia buổi lễ tuyên dương.
Cũng chỉ là loại phân chó, anh có thể không đồng ý sao. Khen ngợi cái quái gì cũng không có lại phải đắc tội quan trọng với vợ. Thực ra Kha Trạch Liệt vẫn rất để ý, để ý Lâm Nhược nói muốn ly hôn. Sợ hạnh phúc không dễ có được lại tan vỡ giống như bong bóng xà phòng .
Lâm Nhược chu chu miệng, đúng vậy, nếu là mình có việc bận cũng tuyệt đối ném Kha Trạch Liệt ra sau đầu, điểm này là tuyệt đối không thể thay đổi. Nhưng lời này, Lâm Nhược sẽ không nói ra. Không thể làm gì khác hơn là cứ như vậy bất đắc dĩ chịu đựng thất vọng trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu buông tha người: “Hừ, anh tên bại hoại này.”
“Được được, tôi là bại hoại, bại hoại.” Giọng nói cưng chiều khiến cho Lâm Nhược không làm sao tiếp tục ầm ĩ với anh thêm được nữa, trái tim cũng ấm áp. Cảm giác Kha Trạch Liệt cho cô chính là ấm áp. Mỗi lần khi Lâm Nhược cảm thấy rét lạnh, Kha Trạch Liệt như một sự ấm áp, luôn luôn có thể chiếu cố Lâm Nhược thật tốt.
Mẹ ra đi, nhưng lại mang Kha Trạch Liệt tới. Thượng đế cũng không có bỏ rơi Lâm Nhược. Sau khi nói mấy câu đơn giản với Kha Trạch Liệt, Lâm Nhược thực sự là buồn ngủ không tưởng tượng nổi, đầu vừa dính gối liền ngủ say vù vù, không tim không phổi chút nào nghĩ đến cô bây giờ đang vượt đại dương gọi điện thoại. Nhưng chi phí cao đáng sợ đấy… (^_^)
Mấy ngày kế tiếp thời tiết không tốt, cả ngày đều tí tách tí tách, đã lâu rồi Lâm Nhược chưa mở máy tính ra làm việc. Ở nhà không đến công ty, vừa nghĩ tới việc này liền nghĩ tới Mẫn Đình. Thật không biết tên kia bây giờ thế nào, trước kia giống như con ruồi đáng ghét, gần đây sao lại yên tĩnh như vậy?