Trong trái tim mỗi người đều cất giấu một bí mật,
chúng ta luôn luôn tìm kiếm mọi biện pháp để cất giấu thật kĩ bí mật của mình,
sau đó tốn công hao sức để nhìn trộm bí mật của người khác. Bí mật giống như
một hạt giống, dựa vào máu và nỗi đau trong tim để tồn tại, cuối cùng nó phát
triển thành một cây đại thụ chọc trời. Chỉ cần có chút mùi vị tình yêu say đắm
hoặc căm hận tột cùng sẽ đều điên cuồng làm tổn thương người khác, cũng đồng
thời làm tổn thương chính mình.
Khi vận mệnh tiến đến ngã tư tiến thoái lưỡng nan, bản
thân bạn – người vừa yêu lại vừa hận, rốt cuộc sẽ lựa chọn điều gì đây? Xin hãy
tha thứ cho tôi của hiện tại, cái người sớm đã đánh mất năng lực nắm bắt được
mọi thứ.
1. Dũng cảm xông pha ở Hồng Kông
Chiếc máy bay đang lượn trên độ cao khoảng 3000m, bên
ngoài cửa sổ dày đặc một màn đen, Tiểu Băng nâng một tách cafe nóng, ngẩn ngơ
nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lơ đãng.
Chuyến bay đêm tới Hong Kong, đồng nghiệp Tôn Phàm ở
bên cạnh đã ngủ say, có lẽ là ngủ không được ngon lắm, tiếng ngáy của cô khá
to, Tiểu Băng khẽ cắn môi, đưa tay đắp lại chiếc chăn mỏng cho cô.
Ánh đèn mờ ảo, sắp tới nửa đêm mà Tiểu Băng không hề
có một chút cảm giác buồn ngủ. Đây là chuyến công tác đầu tiên sau khi nàng bị
điều chức, đột nhiên trong lòng nàng dấy lên một sự bất an sợ hãi. Thân là một
đại diện Phó Tổng biên tập, thế mà nàng lại dắt tay đối tượng cần phỏng vấn bỏ
chạy ngay tại buổi họp báo, ngoài việc trở thành trò cười cho đồng nghiệp, bị
những scandal trong giới đeo bám ra, việc nàng sao nhãng chức trách này đồng
nghĩa với việc sẽ không thể có được sự tín nhiệm của Tổng biên tập nữa.
Quả nhiên, không lâu sau nàng bị điều từ Ban Biên tập
xuống Phòng Quảng cáo, từ phóng viên chủ lực chuyển thành người phụ trách quảng
cáo. Ngày đầu tiên bị điều chức, Trưởng phòng quảng cáo tìm nàng nói chuyện, ý
của ông rất rõ ràng, thật ra bộ phận quảng cáo không thiếu người.
- Nhưng dù sao thì Tổng Biên tập cũng chuyển cô qua
đây, chúng ta cũng phải chấp nhận thôi, không phải sao? Mọi người đều có nhiệm
vụ, cũng đều phải có miếng ăn, đúng không?”
Trưởng phòng là một người đàn ông trông khá từ bi nhân
hậu, nhất là lúc ông cười trông rất thân thiện.
- Thế này đi, Bộ phận Quảng cáo vừa hay nhận được thư
mời cho buổi đấu giá của thương hiệu Leslie Jewelry, một thương hiệu con trực
thuộc tập đoàn Hoa Cẩm ở Hông Kông, cô dẫn theo Tôn Phàm đến Hồng Kông một
chuyến vậy!”
- Không cần biết trước đây thế nào, từ giờ trở đi hãy
làm việc cho tốt!
Nghĩ tới đây, trong lòng Tiểu Băng cảm thấy rất ấm áp,
nàng cụp mắt xuống, thò tay vào trong túi rút di động ra theo thói quen, rồi
bỗng phát hiện ra đang ngồi trên máy bay, điện thoại đã tắt máy rồi. Trước đây
điện thoại nàng lúc nào cũng reng liên hồi, nhưng giờ đột nhiên trở nên yên
lặng, thường thường đến nửa ngày cũng không có lấy một cuộc điện thoại hay một
tin nhắn. Sự nhàn rỗi này khiến nàng cảm thấy không quen.
Thế là nàng giận dỗi nhét bừa điện thoại lại vào trong
túi.
Nàng nhắm mắt, thả lỏng cơ thể đang cương cứng, cứ cho
là không buồn ngủ, nhưng lúc này cũng nên chợp mắt một lát, không phải vì điều
gì khác thì cũng nên giữ sức để tham gia buổi họp báo ngày mai.
Tiểu Băng thầm nhắc bản thân phải kiên trì, thế là
trong cơn mơ màng, tuy vẫn có thể nghe thấy tiếng động cơ ầm ầm của máy bay,
nhưng ý thức nàng đã dần dần trở nên mơ hồ, có vẻ như đã chìm vào giấc ngủ thật
sự. Lúc máy bay thông báo sắp sửa hạ cánh đã là 0 giờ 30 phút sáng sớm ngày hôm
sau, lúc hành khách bị đánh thức đều trong trạng thái mơ màng ngái ngủ, người
đồng hành Tôn Phàm của nàng thậm chí còn lấy chăn bịt kín đầu.
Tiểu Băng nhanh chóng mở mắt, ngoảnh đầu lại thấy Tôn
Phàm vẫn chưa tỉnh, bèn nhẹ nhàng mở chiếc chăn đang trùm kín đầu của cô ra,
đưa cho cô một tờ khăn ướt.
Tôn Phàm dụi mắt một lúc rồi mới mở mắt ra, cười với
nàng đầy vẻ cảm kích, sau khi dùng khăn ướt lau mặt mới thật sự hoạt bát trở
lại.
- Trước khi lên máy bay tôi đã liên hệ với người của
Hoa Cẩm, họ sẽ cho tài xế đợi chúng ta ở sân bay, đưa chúng ta về thẳng khách
sạn.
Bên ngoài cửa sổ, vịnh Victoria lấp
lánh ánh đèn đã hiện rõ ra trước mắt.
Tiểu Băng hít một hơi thật sâu, đứng trong đám đông
hành khách lấy hành lý, trong sân bay đèn điện sáng trưng, dù cho giờ đang là
nửa đêm nhưng số chuyến bay đến không hề ít, số người cũng nhiều không kém. Bên
cạnh nàng, người phụ nữ mặc áo măng tô dài màu vàng nhạt và người đàn ông mặc
bộ comple màu xanh lam đang dùng thứ ngôn ngữ bị xen lẫn cả tiếng Anh và tiếng
Quảng Đông nói chuyện với nhau. Cô gái với chiếc mini-skirt và đôi tất giấy màu
đen vừa vui vẻ gọi điện thoại vừa đi vòng quanh băng chuyển hành lý.
Tôn Phàm hoang mang nhìn Tiểu Băng
- Chị Tiểu Băng, có cần phải gọi điện cho tài xế, nói
với ông ấy chúng ta đã tới nơi rồi không?
Tiểu Băng gật đầu, may mà nàng đã xin Hoa Cẩm số điện
thoại của tài xế từ trước.
Thò tay rút di động trong túi ra, toàn thân Tiểu Băng
đột nhiên run bắn lên, ngực nàng như bị một quả chùy lớn nện mạnh một nhát –
chiếc di động nàng đặt trong túi áo không thấy đâu nữa!
Trí óc Tiểu Băng bỗng chốc trở nên trống rỗng. Nếu như
chỉ đơn thuần là mất di động thì cũng không làm sao, nhưng toàn bộ cuộc gọi và
tin nhắn lưu trong di động giờ mất hết rồi, việc này đối với nàng mà nói chẳng
khác nào một sự đả kích có tính chất hủy diệt. Đột nhiên nàng hoang mang tới
mức không biết nên làm gì.
- Điện thoại của tôi mất rồi, mau cho tôi mượn điện
thoại một lát!”
Một tia sáng lóe lên trong đầu nàng, Tiểu Băng nghĩ ra
nàng nên gọi điện ngay lập tức, nói không chừng gặp người nhân viên sân bay tốt
bụng nhặt được chiếc di động, như vậy nàng còn có thể tìm lại nó. Cầm lấy di
động từ tay Tôn Phàm, Tiểu Băng đang định ấn số của mình thì điện thoại của Tôn
Phàm đột nhiên kêu lên, con số hiện lên trên màn hình lại chính là số điện
thoại của nàng!
Tiểu Băng mừng rỡ khôn xiết, nhưng vừa mới ấn nút nghe
thì điện thoại đã bị ngắt!
- Alô!? Alô…
Tiểu Băng lo lắng hét lên hai tiếng, đang định gọi lại
thì một giọng đàn ông thờ ơ mà ấm áp đột nhiên vang lên sau lưng.
- Đừng có alô nữa, là điện thoại cô làm rơi đúng
không…
Bên cạnh, một bàn tay cầm di động đột ngột giơ ra
trước mặt nàng. Khi lòng bàn tay xòe ra, chiếc di động của Tiểu Băng đang nằm
yên lặng trên đó.
Tiểu Băng lần theo giọng nói ngẩng đầu lên, một khuôn
mặt khôi ngô tuấn tú rơi vào tầm mắt nàng. Đó lại là…
Tiểu Băng kinh ngạc giật lùi lại phía sau hai bước,
đang đứng trước mặt nàng lại chính là người đã lâu không lộ diện trước công
chúng – Kỉ Tư Nam. Anh mặc một chiếc áo
sơ mi trắng và quần dài đen đơn giản, chiếc cà vạt màu bạc lệch sang một bên
rất tùy ý, đeo một đôi kính gọng đen, không hề có phong thái của một đại minh
tinh như ngày trước. Thấy Tiểu Băng đang chăm chú nhìn mình, anh bèn nhướn mày
lên để lộ ra một cái nhìn đầy sức mê hoặc.
- Tóc của tôi có vấn đề gì sao? Tóc tôi bị rối à?
Kỉ Tư Nam thấy Tiểu Băng không trả lời, nhếch mép lên,
như đứng giữa chốn không người, rút từ trong túi quần ra một chiếc gương, nhìn
vào gương chỉnh sửa lại mái tóc của mình, ngắm nghía một lúc rồi lại rút ra một
chiếc gương nhỏ khác từ trong túi quần còn lại, soi trước soi sau, chỉnh sửa
lại một hồi cho đến khi vừa ý mới lại nở ra một nụ cười đẹp mê hồn.
- Giờ đã được chưa?
Anh cất hai chiếc gương đi, ngẩng đầu lên mỉm cười, nụ
cười ấm áp như ánh trăng nhẹ nhàng rót xuống trong đêm, mang theo sự hấp dẫn
không thể dùng lời tả xiết. Cặp mắt giấu sau chiếc kính gọng đen vừa đen lại
vừa sáng, đôi lông mày cong cong vừa đẹp lại vừa có chút dễ thương.
Khoảnh khắc đó Tiểu Băng cứng đờ người lại, suýt chút
nữa thì rơi vào nụ cười đẹp đẽ này, trong đầu nàng đột nhiên hiện lên câu
“phong hoa tuyệt đại”, bất giác gật gù.
- Rất tốt…
Đang đứng trước mặt nàng là người đàn ông đẹp đến nỗi
phụ nữ cũng phải ghen tị, mà chính nàng đã một tay kéo Kỉ Tư Nam xuống
khỏi sân khấu đầy vinh quang đó. Tiểu Băng rối loạn tới mức không biết nên nói
gì, cầm lấy di động rồi lấy hành lý, vội vã kéo Tôn Phàm rời đi. Tôn Phàm vừa
vội vã đuổi theo những bước chân thoăn thoắt của Tiểu Băng, vừa không ngừng
quay đầu nhìn lại phía sau, tò mò dò hỏi.
- Chị Tiểu Băng, chị Tiểu Băng… người vừa rồi đẹp trai
quá đi! Chị quen anh ta sao?
Tiểu Băng không nói không rằng kéo Tôn Phàm đi thẳng
về phía trước.
- Trời, sao vừa rồi chị không nhân cơ hội xin số điện
thoại của anh ta? Thật là…
Tôn Phàm tiếp tục oán trách.
Kỉ Tư Nam đứng
nguyên tại chỗ, nghiêng đầu nhìn theo bóng dáng vội vã đang khuất dần của Tiểu
Băng. Bỗng anh cúi thấp đầu, đưa tay gỡ kính mắt xuống. Trong khoảnh khắc anh
trĩu mắt xuống đó, sự cười cợt trong mắt anh vụt tan biến, thay vào đó là sự
lạnh lùng kiêu ngạo. Anh nhếch mép lên, cười lạnh lùng tới mức không khí xung
quan cảm giác đông cứng thành băng, anh đi lững thững ra bên ngoài, đến cửa sân
bay lại gặp một cô tiếp viên xinh đẹp, anh mỉm cười vẫy tay chào cô. Cô tiếp
viên đứng khựng lại, mặt đỏ bừng lên. Dù đó là người con gái xinh đẹp đến mức
nào thì nhìn thấy người đàn ông điển trai như Kỉ Tư Nam cũng sẽ cảm thấy ngượng
ngùng.
- Bạn tôi nhờ tôi nói lời cảm ơn với cô, may có cô
giúp cô ấy tìm lại di động.
Kỉ Tư Nam cười
rạng rỡ, chỉ về hướng Tiểu Băng rồi nói. Nhưng trong mắt anh không che dấu được
một tia nhìn sắc sảo vừa lóe lên. Vừa rồi anh vừa hay nhìn thấy cô tiếp viên
hàng không phát hiện ra chiếc di động mà Tiểu Băng để quên trên ghế ngồi khi
kiểm tra. thế là ngay lập tức anh nói ra cái tên Trác Tiểu Băng, và lấy danh
nghĩa là bạn nàng để lấy lại di động.
- Đâu có, đây là việc chúng tôi nên làm.
Cô tiếp viên hàng không đỏ mặt mím môi, trong lòng
nghĩ được làm bạn với một người đẹp trai thế này quả là hạnh phúc. Đương nhiên
cô không hề biết rằng, Tiểu Băng chưa từng có người bạn nào tên là Kỉ Tư Nam cả.
Người đàn ông đang đứng trước mặt với nụ cười ấm áp
vốn là một diễn viên bẩm sinh, diễn xuất điêu luyện tới mức có thể lừa được tất
cả mọi người. Từng ánh mắt cử chỉ của anh đều có thể biến hóa thành nhân vật mà
anh muốn, khóc hay là cười, dịu dàng hay lạnh nhạt. Nhưng lần này, vở kịch anh
diễn không phải vì danh lợi mà chỉ vì để tất cả những người đã làm anh tổn
thương nếm trải mùi vị của sự dị nghị và hiểu lầm, bi thương và sự nhục nhã, bù
đắp lại tất cả những gì anh đã mất đi, và cả những gì đáng lẽ anh đã có thể đạt
được.
Kỉ Tư Nam nghĩ vậy trong lòng, cúi đầu đeo kính, trên
mặt anh lại nở ra nụ cười thản nhiên ấm áp, dường như cái con người với ánh mắt
lạnh lùng kiêu ngạo kia chưa từng tồn tại trên thế giới này. Anh kéo hành lý đi
theo sau Tiểu Băng và Tôn Phàm, thấy bọn họ lên xe, bèn vẫy một chiếc taxi bám
theo sau.
Trác Tiểu Băng, chúng ta cứ chờ xem.
Buổi đấu giá được tổ chức tại phòng họp đa năng trên
tầng 17 của tòa cao ốc Quốc tế Hoa Cẩm. Trong lần đấu giá này, bao gồm cả
“Star”, Hoa Cẩm mời tổng cộng sáu tờ báo nổi tiếng trong nước tới dự.
Lúc Tiểu Băng và Tôn Phàm đến nơi, buổi họp báo đã có
rất nhiều người, nàng thậm chí còn chưa kịp đứng vững đã bắt gặp ngay một ánh
mắt đầy vẻ thù địch. Người phụ nữ đối diện trang điểm rất tinh tế, nụ cười đẹp
đẽ đang nở trên mặt bỗng chốc cứng đờ lại.
- Sao lại là cô?
- Sao lại là cô?
Hai người không hẹn mà cùng thốt lên một tiếng hết sức
kinh ngạc.
Người đang đứng trước mặt Tiểu Băng, không ai khác,
lại chính là người đã lâu không gặp – Đổng Vi!
- Lâu rồi không gặp, không ngờ cô cũng chuyển ngành
làm quảng cáo nhỉ!
Khoảng 9 giờ 15 phút, buổi họp báo vẫn chưa bắt đầu.
Đổng Vi duyên dáng nhấp một ngụm cafe, giọng nói sắc
lẻm, không quên nhấn mạnh hai từ “chuyển ngành”.
Trong lòng Tiểu Băng thầm cảm thấy may mắn vì cô ta đã
không nói ra những lời quá đáng hơn trước mặt bàn dân thiên hạ, điều này hiển
nhiên đã là rất giữ thể diện cho nàng rồi. Thế là nàng khẽ mỉm cười, không hề
đưa ra bất cứ lời giải thích nào, chỉ nhẹ nhàng đáp lại một câu:
- Lâu rồi không gặp, sao chị Đổng Vi cũng bắt đầu
thích thăm dò chuyện thị phi của người khác thế?
Nghe xong câu nói của nàng, Đổng Vi khựng lại một lát,
rồi mới cười nói:
- Quan tâm một chút cũng được mà phải không? Dù sao
thì chúng ta cũng từng là đồng nghiệp mà!
Giọng điệu giả tạo khiến nàng không thoải mái, Tiểu
Băng quấy tách cafe trước mặt, mùi đắng của cafe đen chầm chậm lan tỏa trong
không khí, nàng mỉm cười thờ ơ.
- Nói cũng đúng, chúng ta là đồng nghiệp rất lâu rồi.
Có điều, hình như chưa bao giờ chị Đổng Vi coi tôi là đồng nghiệp cả thì phải?
Tiểu Băng nhìn Đổng Vi rồi từ tốn nói.
Đổng Vi bị ánh mắt sắc sảo của Tiểu Băng làm cho đột
nhiên có chút sợ hãi, một thời gian không gặp, không ngờ ánh sáng phát ra từ
người con gái này càng lúc càng rực rỡ. Đổng Vi liền cúi đầu xuống, khuấy tách
cafe trên tay mình.
Tiểu Băng và Đổng Vi làm việc với nhau ba năm, trong
thời gian đó đối đầu với nhau không biết bao nhiêu lần, nhưng đều bất phân
thắng bại. Lần cuối cùng, Đổng Vi bị ép phải từ chức rời khỏi tòa soạn, xem ra
thì Tiểu Băng đã thắng Đổng Vi, nhưng sự thực nàng đã thua. Nàng biết lần này
Đổng Vi đến đây cũng là vì quảng cáo của Leslie. Thật không may, bọn họ lại trở
thành đối thủ.
- Chi bằng… chúng ta đọ sức một lần, cô thấy thế nào?
Tiểu Băng dò xét Đổng Vi đang cười giống như một người
giả. Đột nhiên trên mặt nàng hiện lên một nụ cười ma mãnh.
- Đọ? Đọ cái gì?
Đổng Vi ngây ra một lúc, cô chưa từng nghĩ Tiểu Băng
sẽ đưa ra một yêu cầu thế này.
- Dù sao thì cũng chỉ có một người có thể nắm được hợp
đồng của Leslie…
Tiểu Băng nhún vai, ngón tay gõ nhịp, nở một nụ cười
đầy tự tin.
- Đương nhiên là một cuộc đọ sức quang minh chính đại,
xem ai có tài chiếm được bản hợp đồng này của Leslie!
Ánh mắt Tiểu Băng nhìn Đổng Vi rất sắc sảo, thần thái
bình thản. Trong khi đó trong mắt Đổng Vi ánh lên sự tự tin quyết tâm giành
phần thắng, chỉ là cô ta vẫn im lặng không đáp lại.
- Chẳng lẽ cô không dám?
Thấy Đổng Vi không trả lời, Tiểu Băng nhướn đôi lông
mày, khí thế áp đảo đầy bức bách
- Đổng Vi mà tôi biết không phải là người nhát gan sợ
sệt thế này…
- Ai nói tôi không đồng ý nào?
Đổng Vi đột ngột lên giọng cắt ngang câu nói của Tiểu
Băng.
- Đập tay làm tin chứ?
Tiểu Băng giơ cao lòng bàn tay lên không trung, mở to
hai mắt nhìn Đổng Vi. Hãy để chúng ta đọ sức một lần! Rốt cuộc ai thắng ai
thua, hãy quyết đấu một lần xem sao!
- Đập tay làm tin!
Đổng Vi nhìn Tiểu Băng, không do dự chìa tay ra.
Khi hai lòng bàn tay đập mạnh vào nhau trong không
trung phát ra một âm thanh vang giòn.
- Trác Tiểu Băng, lần này tôi nhất định sẽ thắng cô!
Trong lòng Đổng Vi cùng lúc lại vang lên một câu nói,
“Tôi sẽ không để mình lại thua cô lần nữa đâu!”
Lúc 9 giờ 55 phút, Chủ trì hội nghị – Lý Nghiên – Giám
đốc Bộ phận Đối ngoại – tiến vào phòng họp.
Cô mặc một bộ trang phục công sở màu xanh da trời,
điểm thêm mái tóc ngắn đầy vẻ cá tính, lão luyện thành thục, toát lên một khí
chất rất đặc biệt. Tất cả cánh đàn ông có mặt tại đây đều dán chặt mắt vào cô
một cách vô thức.
Theo lời giới thiệu của cô, Tiểu Băng ghi nhớ tên các
vị lãnh đạo của Hoa Cẩm có mặt tại buổi họp, Trưởng Đại diện Bán hàng trong
nước của Leslie – Từ Nam, Chủ nhiệm Kế hoạch Tuyên truyền Sản phẩm – Tề Vinh
Quang, Chủ nhiệm Quảng cáo marketing – Chu Phi, Tổng Giám đốc điều hành mới
nhậm chức vì sự cố nên không thể có mặt.
Lúc xếp thứ tự phát biểu, Tiểu Băng bốc được số 3,
Đổng Vi bốc được số 1 hơn nữa cô ta còn thuyết trình một bài diễn vô cùng văn
mạch lạc hùng hồn.
Giờ Tiểu Băng mới biết Đổng Vi chuyển sang tạp chí
“Tin tức ngôi sao” làm Chủ nhiệm Điều hành, để lấy được hợp đồng mở rộng của
Leslie, thậm chí cô đã đích thân đến đây. Bản hợp đồng của Leslie trị giá đến
hàng nghìn hàng vạn nhân dân tệ, vậy mà Bộ phận Quảng cáo của “Star” lại không
hề coi trọng. Nghĩ đến đây Tiểu Băng không thể không than thầm trong lòng về
tầm nhìn hạn hẹp của bộ phận mình.
Đổng Vi bắt đầu thuyết trình từ việc khẳng định vị trí
của “Tin tức ngôi sao, sau đó triển khai ra các vấn đề xung quanh, các nguyên
tố thời thượng, sự phổ biến rộng rãi của Leslie… Toàn bộ kế hoạch bên đó thực
sự rất cẩn thận và tỉ mỉ.
Tiểu Băng vừa nghe vừa thầm cảm thán trong lòng bản kế
hoạch hoàn mĩ của Đổng Vi. Ngó đầu qua nhìn thấy trong mắt các vị lãnh đạo của
Hoa Cẩm đều hiện lên ánh mắt tán dương và đồng tình. Trái tim nàng trong phút
đập dồn dập, sau khi hít một hơi thật sâu, nàng mở bài diễn thuyết của mình ra,
chầm chậm lật giở từng trang, ôn lại nội dung, chỉ sợ đến lúc đó sẽ quên mất
điều gì.
Nàng nhấc ngón tay lên, nhẹ nhàng gõ theo nhịp trên
mặt giấy… lúc đọc ngón tay nàng khẽ mân mê trang giấy, sau đó nhanh chóng lật
qua. Đột nhiên ngón tay nàng dừng khựng lại, góc giấy sắc nhọn quệt vào ngón
tay, trong không khí nhanh chóng lan ra mùi máu tươi.
- Ai ya!
Tay Tiểu Băng đau nhói, suýt chút nữa thì hét lên một
tiếng. Máu tươi rớt trên trang giấy trắng đỏ rực trong mắt. Nàng không hề rút
tay lại mà cau mày, ánh mắt thoáng lóe lên, rồi nhanh chóng nhìn về phía Đổng
Vi vừa mới kết thúc bài diễn thuyết. Nụ cười lúc này của cô ta rất duyên dáng
và đẹp đẽ, giống như một con búp bê được làm một cách tinh xảo, một nụ cười
không thật.
Một ánh mắt sắc sảo vừa mới lóe lên trong mắt Tiểu
Băng, nhưng trong phút chốc lại tối sầm lại.
- Lại là cô ta sao?
Giờ nàng mới từ từ rụt tay lại, đưa lên miệng khẽ mút,
vị máu tươi lan tỏa trong lưỡi nàng.
- Rốt cuộc là ai…
Tại sao đúng vào lúc này hai trang bản thảo quan trọng
nhất của nàng lại không thấy đâu cả? Lúc này đã không còn thời gian để phán
đoán đầu đuôi của sự việc, Tiểu Băng chỉ ngẩng đầu khẽ liếc về phía Tôn Phàm
đang vùi đầu ghi chép, sau đó nàng lấy lại bình tĩnh, bắt đầu hồi tưởng lại nội
dung của hai trang bị mất.
Bản thảo này là do nàng mang đến từ Bắc Kinh, những
người tiếp xúc với nó không nhiều. Nàng bắt đầu nhanh chóng bổ sung nội dung
vào mặt sau của trang bản thảo cuối. Tôn Phàm sợ sệt ngẩng đầu lên nhìn bộ dạng
đang ngoáy bút điên cuồng của Tiểu Băng, sau đó hai mắt cô cụp xuống không
ngước lên nữa.
Chẳng mấy chốc đã đến lượt Tiểu Băng, nàng ngẩng đầu
lên, hít một hơi thật sâu bước lên bục thuyết trình rồi dõng dạc nói:
- Trong một năm tới đây, “Star” sẽ lấy “Music và
Jewerly” làm chủ đề chính, cung cấp cho Leslie một sự trải nghiệm chấn động về
cả âm thanh và màu sắc…
Sự kết hợp hoàn hảo giữa âm nhạc và thương hiệu trang
sức là phương án mà Hướng Tình đã thiết kế đặc biệt cho nàng.
Câu đầu tiên ngay lập tức làm dậy lên những tiếng kêu
kinh ngạc nho nhỏ của không ít người có mặt tại buổi họp báo. Đây là chủ đề họ
chưa từng được nghe trước đây, hiệu quả chấn động vượt mức bình thường.
- Tới lúc đó, mỗi một sản phẩm của Leslie đều có một
chủ đề âm nhạc riêng, sau đó gộp lại thành một CD, thông qua hình thức in tặng
đính kèm theo tạp chí của mỗi kì để phát hành ra bên ngoài. Đồng thời với việc
tuyên truyền thông qua các phương tiện quảng cáo in ấn, còn có thể khiến nhiều
người hơn nữa cảm nhận được sức hút của Leslie thông qua âm nhạc.
Tiểu Băng vừa nói vừa dùng mắt ra hiệu cho Tôn Phàm,
Tôn Phàm liền vội vã đứng dậy, đem bản đại cương của dự án đã được thiết kế cẩn
thận phát cho các vị lãnh đạo của Hoa Cẩm.
Đọc xong đại cương dự án của Tiểu Băng, không ít những
người phụ trách của Hoa Cẩm có mặt tại buổi họp đều ra sức gật gù.
- Ngoài ra, chúng tôi còn đặc biệt mời Thiên hậu âm
nhạc hiện đang rất nổi là Hướng Tình đảm nhận vai trò chế tác và sáng tác chính
cho các bản nhạc, việc này vô hình trung còn đem lại nhiều sự mến mộ dành cho
Leslie.
Do hai trang quan trọng nhất của bản thảo bị mất, Tiểu
Băng chỉ còn cách nói một cách khái quát về kế hoạch của mình, sau đó nàng dừng
lại, chờ đợi những câu hỏi từ các vị lãnh đạo cấp cao của Hoa Cẩm.
Vừa dứt lời, nàng đã hồi hộp tới mức mồ hôi đầm đìa,
đứng lặng chờ nghe những câu hỏi của lãnh đạo Hoa Cẩm
Lý Nghiên cười khẽ quay sang gật đầu với Tiểu Băng,
trong mắt cô ánh lên một tia nhìn tán thưởng.
- Người tiếp theo…
Tiểu Băng uể oải dựa tấm thân đã cạn kiệt sức lực vào
thành ghế, biểu hiện của nàng chắc cũng không tồi nhỉ?
Sau khi kết thúc cuộc thảo luận giữa những người phụ
trách cấp cao của Hoa Cẩm, chỉ còn hai tạp chí lọt vào vòng tiếp theo của buổi
đấu giá của Leslie, đó là “Star” và “Tin tức ngôi sao”.
Hoa Cẩm yêu cầu hai bên lấy sản phẩm mới “Nước mắt đau
thương” làm chủ đề, dùng bản kế hoạch của mình làm khung ý tưởng. Ba ngày sau
nộp phương án tuyên truyền cụ thể và bản vẽ hiệu ứng tuyên truyền trên giấy cho
phòng kinh doanh. Sự mở đầu này xem ra cũng không đến nỗi tồi. Chỉ là, có một
số việc không thể không hỏi Tôn Phàm.
- Tôn Phàm, hai trang trong bản thảo của tôi em đang
cầm đúng không?
Trở về phòng nghỉ trong khách sạn, Tiểu Băng ném tập
tài liệu trong tay lên giường, nhanh chóng thu lại nụ cười trên mặt, phủ lên đó
một lớp băng mỏng lạnh lẽo. Nàng rất ít khi tức giận, nếu như làm mặt lạnh có
nghĩa là nàng đang muốn phát điên lên rồi.
- Em…
Tôn Phàm nhất thời cứng họng, cứ ngắc nga ngắc ngứ
không trả lời được, trong đôi mắt ánh lên tia nhìn oan ức.
- Bản thảo đó ngoài tôi ra chỉ có em động vào, giờ nó
bị thiếu mất hai trang, ngoài em ra, em nói xem tôi còn có thể nghi ngờ ai đây?
Tiểu Băng nhún vai, bình tĩnh xõa tung mái tóc đã được
buộc gọn gàng, làm lộ ra mái tóc xoăn dài quá vai.
Tôn Phàm xoay người lại, lặng lẽ rút từ trong túi ra
hai trang giấy, đờ đẫn chuyển cho Tiểu Băng, nói lí nhí:
- Chị Tiểu Băng, em xin lỗi!
Tôn Phàm nói xong bèn cúi rạp người trước mặt Tiểu
Băng, khiến nàng giật thót cả người.
Nàng không thể ngờ được Tôn Phàm lại phản ứng lớn như
vậy.
- Thật là em sao? Tại sao?
Tiểu Băng truy hỏi, trong lòng không kìm được một
tiếng thở dài. Tôn Phàm đúng thật là một người mới, chỉ đơn giản hỏi vài câu đã
có thể khiến cô thừa nhận. Nếu đổi lại là Tiểu Băng, dù có đánh chết nàng cũng
không bao giờ nhận.
- Em chỉ là… chỉ là…
Tôn Phàm cúi thấp đầu xuống, giọng nói do dự.
- Là ai bảo em làm?
Tiểu Băng truy hỏi từng tí một, nàng biết Tôn Phàm
không thể giữ được bí mật. Tôn Phàm sợ hãi lui lại phía sau một bước, môi cô
mấp máy, lời vừa mới nói ra khiến Tiểu Băng kinh ngạc vô cùng!
- Là… là Chủ nhiệm bảo em làm vậy.
Ngón tay giấu sau lưng của Tiểu Băng khẽ run rẩy, là
Chủ nhiệm? Người đàn ông hết mực ân cần hiền từ với nàng sao? Nàng vẫn còn nhớ
ông nói với nàng từ giờ hãy làm việc cho tốt nhé, nụ cười của ông thành thật
như vậy, trái tim nàng còn vì điều này mà ấm áp lên đôi chút.
Tiểu Băng có cảm giác có thứ gì đó bị nghẹn trong lồng
ngực, vừa chua lại vừa chát, nàng cố gắng hít thở thật sâu vài hơi.
- Ông ấy… đã nói với em những gì?
Ánh mắt Tôn Phàm đã bình thản trở lại.
- … Chủ nhiệm thực ra… là chú của em. Hôm đó ông ấy
nói với em, bảo em đến Hồng Kông với chị, sau đó tìm cách đưa bản kế hoạch của
chị cho Đổng Vi của “Tin tức ngôi sao”, nhưng mà em…
Tôn Phàm không nói tiếp được nữa, cô đành ân hận cúi
đầu xuống. Hôm trước, nhân lúc Tiểu Băng không chú ý đã lấy đi hai trang quan
trọng nhất trong bản thảo, nhưng cuối cùng cũng không đưa nó cho Đổng Vi. Bởi
vì trong đó dù sao cũng có tâm huyết của cô, cô không nỡ làm vậy.
- Thì ra là vậy…
Tiểu Băng ngả người về phía sau, thả người ngồi xuống
chiếc giường lớn êm ái. Nàng còn tưởng Chủ nhiệm cho nàng cơ hội để chứng tỏ
bản thân, không ngờ chỉ để làm bia đỡ đạn một lần mà thôi.
- Em không đưa bản kế hoạch cho Đổng Vi. Đến lúc đó
chú em hỏi phải làm thế nào?
Tiểu Băng nhìn Tôn Phàm, thấy trong mắt cô vẫn còn ánh
lên tia sáng thuần khiết, trong lòng dậy lên một chút cảm khái. Những cuộc
chiến tàn khốc nơi thương trường này không thích hợp với những cô gái ngây thơ
như Tôn Phàm. Đừng nói đến người mới làm quảng cáo lần đầu như Tôn Phàm, ngay
đến bản thân người đã xông pha trong giới giải trí nhiều năm như nàng, cũng
nhiều lúc không tránh được trở thành vật hy sinh cho một vụ trao đổi nào đó!
Chẳng trách mà vừa rồi Đổng Vi lại dùng ánh mắt chắc thắng đó nhìn nàng.
- Em đã nghĩ rồi, em cứ quay về làm thiết kế quảng cáo
là được rồi.
Tôn Phàm bặm môi, cô còn đã nghĩ sẽ rời khỏi “Star”,
dựa vào năng lực thật sự của mình để tìm một công việc, chứ không phải giống
như bây giờ, làm kẻ đồng mưu cho người khác. Chỉ là mỗi người đều có những lúc
không thể làm theo ý mình. Trong lòng Tiểu Băng rất hiểu, nếu như lần đấu giá
này thất bại, Tôn Phàm và bản thân nàng đều sẽ trở thành kẻ chịu tội thay cho
việc đánh mất một hợp đồng lớn. Trong khi đó Chủ nhiệm có thể có được rất nhiều
thứ từ Đổng Vi. Hoặc là có được hợp đồng, hoặc là đánh mất công việc, nàng
biết, bản thân đã bị dồn đến đường cùng rồi.
- Đã đến nước này… chúng ta đánh cược một phen thôi!
Nàng tóm lấy tay Tôn Phàm, kéo cô ra khỏi phòng.
- A… A… chị Tiểu Băng… chúng ta đi đâu đây?
Tiểu Băng kéo Tôn Phàm đến tận cửa thang máy mới dừng
lại, sau đó quay sang cô mỉm cười nhẹ nhõm
- Không cần biết hợp đồng hay không hợp đồng, giờ
chúng ta đi lấp đầy cái bụng đã rồi tính!
Nói rồi, Tiểu Băng lại nở nụ cười bình thản đầy tự
tin. Sự việc có khó khăn hơn nữa cũng có thể giải quyết được, chỉ cần nàng kiên
trì thêm một chút, lấp đầy cái bụng, ngủ một giấc thật say, ngày mai nhất định
sẽ là một sự khởi đầu mới. Tôn Phàm nhìn Tiểu Băng hùng hùng hổ hổ bước vào
thang máy, thế là cũng siết chặt lòng bàn tay, nhanh chân bước vào theo.
- Chúng ta đi thưởng thức đồ ăn vặt của Hồng Kông đi!
Nhìn cánh cửa thang máy đang từ từ khép lại, Tiểu Băng
đề nghị. Từ lâu nàng sớm đã nghe nói Hong
Kong có rất nhiều đồ ăn vặt mang đậm bản
sắc địa phương rất tuyệt.
- A… chờ một lát!
Tiểu Băng và Tôn Phàm vừa mới bắt đầu thảo luận lịch
trình tiếp theo thì đột nhiên một cánh tay thò vào bất thình lình, chặn lại
cánh cửa thang máy sắp sửa đóng sập lại, liền sau đó là một thân hình mảnh
khảnh dong dỏng lách vào khe hở của thang máy lọt vào trong chỉ trong tức khắc,
quần dài trắng, sơ mi đen, cổ áo hơi phanh ra, toàn thân toát lên thứ ánh sáng
ấm áp.
- A! Là anh ta!
Tôn Phàm là người đầu tiên chú ý tới người đàn ông
xuất hiện đột ngột, sau đó giật mạnh tay áo của Tiểu Băng, vừa kinh ngạc vừa
mừng rỡ hét lên một tiếng.
Lúc này Tiểu Băng mới ngẩng đầu lên nhìn, người đàn
ông đó đang quay mặt vào thành trong thang máy chỉnh đốn lại quần áo, rất hiển
nhiên đang coi thành thang máy là một tấm gương lớn. Nàng bực bội cúi đầu, sao
lại trùng hợp như vậy chứ, lại là cái tên Kỉ Tư Nam đỏm dáng đó.
Trong thang máy tràn ngập không khí của sự kìm chế,
Tiểu Băng nhìn Kỉ Tư Nam đang chải chuốt mái tóc trước, một câu “xin chào”
nghẹn ứ trong cổ họng, mở miệng ra nhưng không thể nào thốt ra khỏi miệng được.
Cảm giác mắc nợ với Kỉ Tư Nam giống như một vết thương in dấu trong tim nàng,
mỗi lần chạm đến nó đều khiến trái tim đau buốt.
Chỉ cần nhìn thấy đôi mắt vừa đen vừa sáng đó của Kỉ
Tư Nam là mỗi
lần hít thở của nàng đều đau đớn như dao cắt.
Tôn Phàm đã nóng lòng muốn xông đến hỏi tên và số điện
thoại của anh chàng đẹp trai lắm rồi, Tiểu Băng chỉ có thể thò tay ra giữ lấy
tay áo của cô, ấn chặt cô vào trong góc của thang máy.
Xuyên thấu qua mặt gương sáng lóa của thang máy, nhất
cử nhất động của Tiểu Băng đều lọt vào mắt của Kỉ Tư Nam,
anh không nói gì, chỉ giả bộ vuốt ve lại mái tóc, nhưng trong lòng anh đang dậy
sóng.
Anh làm thế này rốt cuộc có đúng không, có đáng hay
không?
Trong lòng anh tuy mâu thuẫn, do dự, trằn trọc, nhưng
sự căm hận dành cho Tiểu Băng lại rõ ràng như thế.
Thang máy “ding dong” một tiếng, báo hiệu đã đến tầng
một. Kỉ Tư Nam chớp
mắt một cái, trong phút chốc thu lại tất cả mọi cảm xúc.
Cánh cửa thang máy mở ra rất nhanh, Kỉ Tư Nam dường
như không hề nhận ra Tiểu Băng và Tôn Phàm, anh dừng lại động tác soi gương của
mình, quay người đi thẳng ra phía ngoài.
Tiểu Băng thả Tôn Phàm ra, bên tai nàng đột nhiên vang
lên những tiếng “tách tách” quen thuộc của những chiếc đèn flash. Đầu tiên chỉ
là một tiếng nhẹ nhàng, sau đó nhanh chóng lan ra thành một tràng liên hồi.
Trước mặt nàng đột nhiên lóe lên một màn ánh sáng
trắng chói lòa, trong lòng Tiểu Băng đột nhiên dậy lên một dự cảm không lành.
Nàng ngẩng phắt đầu lên, cố gắng mở to mắt. Quả nhiên
trong tầm mắt nàng là hình ảnh Kỉ Tư Nam đang bị
bao vây bởi một đám đông phóng viên!
- Kỉ Tư Nam,
tại sao anh lại xuất hiện ở Hồng Kông?
- Anh tự chấm dứt hợp đồng với Thiên Dật hay bị đuổi
khỏi công ty này?
- Anh đúng là gay sao?
- Anh nói câu gì đó được không? Không nói gì có phải
thừa nhận không?
Cánh phóng viên nhao nhao bủa vây lấy anh, giống như
một đàn cá mập dưới đáy đại dương nhìn thấy máu, mà Kỉ Tư Nam chính là con mồi
duy nhất của họ.
Tiểu Băng ngây người ra nhìn đám phóng viên trước mặt
nhanh chóng bu lại đen kịt. Cái tên Kỉ Tư Nam giống
như một trái lựu đạn lớn, chỉ trong phút chốc đã thu hút rất nhiều người đến
xem.
- Anh ta… anh ta chính là Kỉ Tư Nam sao?
Tôn Phàm kinh ngạc cắn chặt nắm đấm của mình, anh
chàng đẹp trai này không ngờ lại chính là đại minh tinh bị cánh nhà báo tranh
nhau đăng tin về chuyện thuê phòng ở khách sạn khoảng thời gian trước đó!
Trong đại sảnh của khách sạn đã có người rút di động
ra chụp Kỉ Tư Nam, còn có một số người
đứng từ xa hướng về phía anh chỉ trỏ.
Kỉ Tư Nam đứng
giữa đám đông ồn ào, chỉ ngây người ra mặc cho đám đông đẩy tới đẩy lui, bước
chân loạng choạng, anh không tránh cũng không giải thích. Ánh mắt anh đờ đẫn,
không hiểu đang nhìn về hướng nào.
Tiểu Băng đứng từ xa nhìn anh, ánh mắt đó… khiến nàng
có cảm giác nhìn thấy Cảnh Lượng trước đây.
Cái ngày Cảnh Lượng bị tấn công, cũng lặng lẽ quỵ ngã
trong đám đông như thế. Mặc cho tất cả mọi người kêu gào la ó bủa vây lấy nó,
nhưng nó chỉ giương đôi mắt không nói một lời nào.
Đều là lỗi của nàng, tất cả chẳng phải đều là lỗi của
nàng sao?
Cứ cho rằng anh chỉ là một người qua đường vô tội,
cũng không thể để anh bơ vơ không nơi nương tựa giống Tiểu Lượng của nàng được!
- Biến thái!
Trong đám đông đột nhiên vang lên một tràng những lời
chửi mắng lanh lảnh. Tiểu Băng ngẩng đầu lên nhìn bốn phía, nhưng không tìm
thấy người phát ngôn, càng không nhìn thấy một bóng người lẳng lặng chen vào kẽ
hở của đám đông.
Cuối cùng mọi người cũng hùa theo, những lời chửi mắng
khó nghe cứ vang lên không ngớt.
Có lẽ do quá hỗn loạn, có lẽ do mọi người đều chửi
mắng quá nhập tâm. Không ai nhìn thấy cái người vừa chửi Kỉ Tư Nam đã lách
đến cạnh anh như thế nào, không ai nhìn thấy bình nước trong tay người đó đã
hất lên. Khi tất cả mọi người ý thức được chuyện gì vừa xảy ra, mái tóc vừa mới
được chải chuốt của Kỉ Tư Nam đã ướt sũng, dính bết vào trán, rối tung lên.
- Ha ha ha…
Kỉ Tư Nam đột
nhiên cười phá lên, tiếng cười của anh không to, nhưng lại dần dần áp chế sự ồn
ào của đám đông. Anh cười đến mức gần như thất thần, cả thân người lảo đảo gần
như sắp mất trọng tâm.
Tiểu Băng cảm thấy có một bàn tay vô hình đang bóp
chặt lấy cổ họng nàng, nàng muốn hít thở nhưng lại ngạt thở dần dần.
Từ đỉnh cao được muôn người sủng ái rơi xuống vực sâu
vạn trượng. Con người ta sao có thể vượt qua sự tuyệt vọng và bất lực đó?
Vô số những cây kim đâm vào trái tim nàng, Tiểu Băng
đau đớn tới mức không kiềm chế được siết chặt nắm đấm.
Là sai lầm nàng phạm phải, là sai lầm của nàng!
Nàng thầm lặp đi lặp lại trong lòng câu nói đó!
“Ding dong!”
Thang máy vừa đến tầng một, nắm đấm vừa mới siết chặt
của Tiểu Băng thả lỏng ra, lao như bay đến nắm lấy cổ tay của Kỉ Tư Nam, lấy
hết sức đẩy anh vào trong thang máy!
Kỉ Tư Nam còn
chưa kịp định thần thì đã loạng choạng ngã xuống nền thang máy, Tiểu Băng cũng
lao vào theo, cố gắng thoát khỏi những phóng viên muốn vây lấy nàng. Nhìn thấy
cánh cửa thang máy cuối cùng cũng đóng chặt lại, Tiểu Băng ngồi phịch xuống,
thở phào nhẹ nhõm.
Nàng không biết tại sao bản thân lại bất chấp tất cả
để cướp Kỉ Tư Nam ra khỏi
sự bủa vây của đám đông phóng viên. Chỉ là trong lòng có một ý nghĩ rất mãnh
liệt thúc giục nàng phải làm vậy, không có bất cứ lý do nào.
- Bẩn rồi, bẩn hết rồi…
Kỉ Tư Nam nghiêng
người dựa vào thành thang máy, tự lẩm nhẩm một mình với vẻ đầy bình thản. Tiểu
Băng thấy đau nhói trong lòng, liền đi đến dùng khăn giấy ra sức giúp anh lau
tóc.
Đôi mắt giấu đằng sau cặp kính gọng đen của Kỉ Tư Nam
giờ đây âm u tới mức muốn đổ mưa, nước kết đọng thành từng giọt, men theo đuôi
khóc và má anh lặng lẽ rơi xuống.
Lúc này không còn phân biệt được là nước hay là nước
mắt nữa.
Cánh cửa thang máy lại mở ra, Kỉ Tư Namđờ
đẫn đứng lên, đi thẳng ra bên ngoài không một chút cảm xúc.
- Này! Kỉ Tư Nam, anh đợi đã…
Thấy Kỉ Tư Nam đi thẳng một mạch vào phòng, Tiểu Băng
do dự một lát, cuối cùng vẫn đi theo. Chỉ một lát sau, trong phòng tắm đã vang
lên tiếng nước chảy tí tách, cửa thì không hề đóng. Tiểu Băng bước đến cửa, đột
nhiên không kìm được nỗi đau trong lòng, mạnh dạn bước vào bên trong.
Kỉ Tư Nam vẫn mặc
quần áo đứng dưới vòi hoa sen, mắt nhắm nghiền, ngửa đầu lên mặc cho nước tuôn
xối xả vào mặt anh. Tiểu Băng cảm giác có những hạt nước bắn lên mặt nàng,
những giọt nước lạnh chạm vào da thịt khiến nàng lạnh đến thấu xương. Nàng
không biết dũng khí đó từ đâu tới, trong phút chốc đẩy Kỉ Tư Nam ngã lăn xuống
đất, sau đó nhanh chóng vớ lấy chiếc khăn tắm ở bên cạnh, lao tới lau thật mạnh
tóc anh.
- Anh điên rồi sao? Anh muốn hành hạ mình đến mức ngã
bệnh hả?
Kỉ Tư Nam dựa vào một góc trong phòng tắm, những giọt
nước vẫn tiếp tục chảy tí tách xuống sàn, anh chỉ lắng nghe lời cằn nhằn của
Tiểu Băng chứ không hề động đậy.
Vẻ mặt của Kỷ TưNambình thản tới mức không nhìn ra bất
cứ biểu cảm nào trên mặt anh.
Động tác trên tay Tiểu Băng bắt đầu nhẹ nhàng hơn,
chậm rãi giúp Kỉ Tư Nam lau khô tóc và mặt, giờ anh mới ngẩng đầu lên nhìn Tiểu
Băng, ánh mắt ngây thơ thuần khiết như một đứa trẻ.
- Cho dù bọn họ đều không thích anh, không quan tâm
tới anh, anh cũng phải chăm sóc bản thân cho tốt… đừng có tự làm khổ mình…
Tiểu Băng cố gắng nói một cách hết sức nhẹ nhàng.
Mái tóc của Kỉ Tư Nam ướt
nhẹp, tóc mái rối tung lên, xòa xuống che mất đôi mắt.
- Cô có thể nói cho tôi biết, tôi… rốt cuộc đã làm sai
điều gì?
Người đàn ông trước mặt nàng lúc này đang khóc giống
như một đứa trẻ, nước mắt cứ tuôn ra không chút kìm nén, nhìn thấy cảnh tượng
này, mắt Tiểu Băng cũng bất giác đỏ hoe.
Đã làm sai điều gì ư? Anh… chẳng làm sai gì cả!
Tôi xin lỗi.
Tôi xin lỗi… xin lỗi… xin lỗi…
Tiểu Băng tự nói với mình hàng nghìn lần câu nói đó,
giờ này phút này, nàng đã không còn biết phải làm thế nào mới có thể bù đắp
được sự tổn thương nàng đã gây ra cho Kỉ Tư Nam. Nàng chỉ không ngừng lặp lại
ba chữ đó, sức mạnh của một con người đúng là quá nhỏ bé, quá yếu ớt…
Thế nên… Kỉ Tư Nam…
tôi xin lỗi.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy một hồi lâu.
Những giọt nước lạnh toát tuôn ra, không chút do dự
rơi lên nền gạch, tiếng nước rơi khiến trái tim con người thêm đau đớn.
Tiểu Băng đặt chiếc khăn tắm trong tay xuống, Kỉ Tư Nam nhìn
nàng, ánh mắt anh từng chút từng chút in sâu trong tâm trí nàng.
Dường như trong nỗi đau mơ hồ phảng phất một chút lạnh
lùng, lúc Tiểu Băng không để ý, Kỉ Tư Nam đột ngột dựa sát vào người nàng, nhẹ
nhàng đặt đầu lên bờ vai của nàng.
- Cho tôi dựa một lát được không?
Anh hỏi rất rụt rè, Tiểu Băng không nhẫn tâm từ chối,
chỉ đặt tay lên vai Kỉ Tư Nam, vỗ nhè nhẹ.
- Sẽ tốt thôi, hãy tin tôi… nhất định sẽ tốt thôi.
Cố gắng kìm nén sự chua xót trong lòng, Tiểu Băng cố
ra vẻ thoải mái nói những lời an ủi, nhưng hơi ấm trên vai đang nhắc nhở nàng
rằng, Kỉ Tư Nam đang khóc.
Tóc của anh vẫn chưa khô, ướt nhẹp và lạnh toát.
Dựa vào vai Tiểu Băng, Kỉ Tư Nam nhẹ nhàng gỡ kính ra,
cái khoảnh khắc anh nhắm mắt lại, một phần yếu đuối trong lòng dường như bắt
đầu đau đớn. Đã lâu lắm rồi anh chưa được nghe giọng nói dịu dàng như thế này,
người con gái trước mặt dùng một giọng điệu dịu dàng thân thiết nói chuyện với
anh, khiến trái tim anh cảm thấy ấm áp, thậm chí có một sự kích động muốn được
khóc òa lên.
Nhưng… lại chính là người con gái này, cái người đã
kéo anh từ đỉnh cao được ngàn người yêu mến xuống vực sâu nghìn trượng. Vừa
yêu, lại vừa hận, cứ đan xen quyện lẫn vào nhau, thế là trong lòng anh, một bên
là nước, một bên lại là lửa.
Hơi lạnh xuyên qua hơi nóng, Kỉ Tư Namđột
ngột ngẩng đầu lên, hất mạnh Tiểu Băng khỏi người mình.
- Anh sao vậy?
Tiểu Băng bị anh đẩy ngã xuống nền đất, sự lạnh lẽo
của sàn gạch khiến lưng nàng ê ẩm, ánh mắt nàng nhìn anh chứa đầy sự khó hiểu.
Kỉ Tư Nam ngây ra
một lát, rồi lóng ngóng đeo lại kính, hoảng hốt nói:
- Tôi… tôi xin lỗi, không phải tôi cố ý đâu, cô có sao
không?
Khi đỡ Tiểu Băng đang ngồi phệt dưới đất đứng dậy, ánh
mắt Kỉ Tư Nam cũng dịu dàng đi nhiều, Tiểu Băng nhẹ lắc đầu, tay chống lưng, từ
từ đứng lên.
Lúc này Kỉ Tư Nam mới tắt
vòi hoa sen, vớ một chiếc khăn bông còn khô lau qua loa mái tóc, mặt khác đỡ
Tiểu Băng đi ra ngoài.
- Đã thế này, tôi không làm phiền anh nữa, anh thay quần
áo rồi nghỉ ngơi đi!
Tiểu Băng nói xong liền đi thẳng ra cửa.
- Cái đó…
Kỉ Tư Nam thấy
nàng tiến lại phía cửa, anh mím chặt môi, cuối cùng cũng lên tiếng.
- Việc hôm nay rất cảm ơn cô… thế nên… tôi có thể mời
cô ăn cơm không?
- Được thôi…
Tiểu Băng ngây ra một lát, sau đó không do dự gật đầu.
Thế là, nàng đã quen với Kỉ Tư Namnhư thế. Một đại minh
tinh từng lấp lánh ánh hào quang, nhưng lại lâm vào chốn cùng quẫn chỉ vì
scandal.
Trong quán trà tấp nập người qua kẻ lại, Kỉ Tư Nam đội
một chiếc mũ bóng chày, vành mũ kéo xuống rất thấp, chỉ sợ có ai đó sẽ lại có
ai đó nhận ra anh.
Anh không hóa trang, lúc ăn sủi cảo nhân tôm, anh ăn
ngấu nghiến một cách ngon lành, trên mặt hiện lên biểu cảm hạnh phúc như một
đứa trẻ. Không biết tại sao, Tiểu Băng lại không thể coi người đàn ông với ánh
mắt trong sáng trước mặt nàng là một với cái người sặc sụa mùi rượu rồi thuê
phòng khách sạn với người khác hôm đó.
- Chị Tiểu Băng à…
Tôn Phàm gọi điện tới, trong giọng nói của cô có chút
lo lắng hoang mang, nghe như sắp khóc đến nơi
- Các số điện thoại chị đưa em đều đã gọi hết rồi,
nhưng mấy công ty đó đều nói không có người mẫu nào thích hợp cho chúng ta, làm
thế nào bây giờ?
- Đừng lo, cái đó… để tôi nghĩ cách!
Tiểu Băng an ủi cô vài câu, bản thân nàng thực ra cũng
lo lắng không yên. Những số điện thoại nàng đưa cho Tôn Phàm đều là những công
ty người mẫu đã từng hợp tác trước đây, đối phương từ chối như vậy, chắc chắn
trong đó có sự can thiệp của Đổng Vi.
- Quá quắt thật!
Tiểu Băng không nén nổi sự phẫn nộ trong lòng, nắm đấm
nàng siết thật chặt, nện mạnh một cái xuống mặt bàn.
- Hả?
Hành động bất thình lình này khiến Kỉ TưNam ngẩn
người ra, anh dừng đôi đũa đang gắp miếng sủi cảo nhân tôm còn cắn dở, ngẩng
đầu lên.
Khi bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Kỉ TưNam, mắt Tiểu
Băng đột nhiên sáng rỡ. Để lãng phi đôi mắt trong sáng đơn thuần giấu đằng sau
cặp kính gọng đen đó thì quả là đáng tiếc.
Có rồi! Người mẫu thích hợp nhất chẳng phải đã ở ngay
trước mắt nàng sao?
- Nam, anh có thể giúp tôi
một việc được không? Anh làm người mẫu quảng cáo cho tôi nhé?
Tiểu Băng đã tự động nâng cấp xưng hô từ “Kỉ Tư Nam”
thành “Nam”, nghe có vẻ thân mật hơn nhiều.
Kỉ Tư Nam nhìn
chằm chằm Tiểu Băng, nàng đang dùng ánh mắt chứa chan hy vọng nhìn anh, trong
đó còn lấp lánh một chút sự ma mãnh.
Trí óc Tiểu Băng nhanh chóng hiện lên đủ các loại kế
hoạch và ý tưởng, có thể không chỉ là một lần làm khách mời, nếu như thuận lợi…
có lẽ còn có thể đạt được mục đích khác. Tóm lại… chỉ cần Kỉ Tư Nam đồng ý, có
lẽ nàng còn có thể để anh hồi sinh trong giới giải trí, bù đắp lại những sai
lầm nàng đã phạm phải trước kia.
Tiểu Băng vô cùng kì vọng nhìn Kỉ TưNam, chờ đợi câu
trả lời của anh.
Kỉ Tư Nam cau mày
nghĩ ngợi hồi lâu. Rõ ràng anh rất hận nàng, thế nên đáng lẽ không muốn giúp
nàng mới đúng. Anh đã phấn đấu nhiều năm như vậy, cuối cùng mới có được cơ hội
trở thành minh tinh đứng trên sân khấu với ánh hào quang rực rỡ. Nhưng Trác
Tiểu Băng đã hủy hoại tất cả mọi thứ mà anh có không một chút thương tiếc.
Nhưng anh lại không thể nói ra cái từ “Không” đó, lời
nói đã đến cửa miệng, nhưng cuối cùng anh lại buông ra một câu thờ ơ
- Vậy… để tôi thử xem sao!
Sau khi có được sự chấp thuận của Kỉ Tư Nam, Tiểu Băng
nhanh chóng sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, dựa vào mối quan hệ của nàng, người hóa
trang, phòng thu âm và trang phục, tất cả đều đâu vào đó. Tốn hết một ngày để
làm xong phương án, sau đó mới bắt đầu bắt tay vào việc chụp hình, thu âm, và
hiệu ứng sau khi chế tác.
Chủ đề âm nhạc của “Nước mắt đau thương”, Tiểu Băng
chọn piano làm chủ âm, Kỉ Tư Nam phụ trách phần hòa âm, tiếng hát nhẹ nhàng mà
đầy đặn của anh tuy không có sức chấn động như Cảnh Lượng, nhưng lại đượm một
chút buồn thương man mác trong đó.
Nhét chiếc CD đã hoàn tất vào ổ đọc đĩa của máy tính,
Tiểu Băng vừa nghe nhạc vừa lật giở những bức ảnh mới chụp của Kỉ Tư Nam.
Người đàn ông với bộ trang phục màu trắng, tay nâng
một chiếc ly thủy tinh cán dài, trông rất nho nhã khoan thai. Trên ngón tay đeo
nhẫn của anh là một chiếc nhẫn bạch kim có gắn kim cương, phát ra thứ ánh sáng
lấp lánh và rực rỡ
Sóng sánh trong ly rượu là màu sắc thuần khiết trong
sáng của đại dương.
Tiểu Băng không nén nổi việc tấm tắc không ngớt về bộ
dạng của Kỉ Tư Nam lúc này, dù chỉ là một màu sắc đơn giản, nhưng khi khoác lên
người người đàn ông này đều có thể phát ra ma lực không thể so sánh được.
Anh giống như chàng hoàng tử sống trong câu chuyện cổ
tích, quý phái mà nho nhã.
Tôn Phàm cầm ly nước lên, vừa uống vừa thò đầu qua
nhìn.
- Em thấy thế nào?
Tôn Phàm gật gật đầu, hết sức tán thành
- Khí chất của Nam và
chiếc “Nước mắt đau thương” này cực kì hợp luôn, nhất là ánh mắt đó…
- Đúng thế.
Tiểu Băng gật gù, không biết tại sao ánh mắt đó của Kỉ
Tư Nam lại
khiến người xem có một cảm giác đau thương kì lạ.
- Tấm này đi chị! Em chọn tấm này rồi! Dùng tấm này để
làm hiệu ứng chắc chắn sẽ rất tuyệt!
Đang xem ảnh, Tôn Phàm đột nhiên hét lên một tiếng,
run rẩy đầy kích động chỉ tay vào màn hình máy tính, trong giọng nói của cô
chứa đầy sự vui mừng và hưng phấn.
Nhưng bàn tay đang di chuột của Tiểu Băng dừng khựng
lại.
Kỉ Tư Nam trong
tấm ảnh cao quý lịch thiệp, khí chất phiền muộn trong cử chỉ của anh không thể
xua tan đi được. Nhưng trong ánh mắt anh, Tiểu Băng có cảm giác nàng còn nhìn
thấy một thứ gì đó còn phức tạp và mãnh liệt hơn sự đau thương nhiều.
Là tình yêu sâu đậm hay là sự căm hận không thể che
giấu được?
Trái tim nàng thắt lại, không nén được, nàng áp tay
lên ngực, sau đó hít một hơi thật sâu.