Có Một Tình Yêu Không Thể Nào Quên

Quyển 2 - Chương 4: Cùng chung hoạn nạn

Ngày cuối cùng của năm nay, buổi lễ âm nhạc chính thức mở màn tại HappyValley tại Bắc Kinh.

Tất cả phóng viên của “Star” đều xuất hiện, Tiểu Băng cũng nhanh chóng đến buổi phỏng vấn của Hà Lệ để gặp Vũ Chí Tân. Vũ Chí Tân giúp Tiểu Băng đến chào hỏi với người quản lý của Hà Lệ, sau khi phỏng vấn tập thể kết thúc sẽ dành cho nàng riêng nửa tiếng. Lúc Hà Lệ xuất hiện tại buổi họp báo, mọi sự chú ý của cánh phóng viên đều đổ dồn vào nữ minh tinh đang nổi này.

Tiểu Băng không buồn để ý đến Vũ Chí Tân, tự chọn cho mình một chỗ gần cửa rồi ngồi xuống, sau đó rút máy ghi âm ra bắt đầu thu. Trên bục, Hà Lệ với bộ dạ phục ôm sát ngực màu vàng kim trông xinh đẹp rạng ngời, cô cầm chiếc cup vừa nhận được bằng một tay, ngón tay út hơi cong lên, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ.

- Cô Hà Lệ, xin hãy nói đôi lời về cảm nghĩ khi được nhận giải!

- Cô Hà Lệ, nhận được giải thưởng, người cô muốn cảm ơn nhất là ai?

Đúng là mấy câu hỏi nhạt nhẽo vô vị, Tiểu Băng không cần nghĩ cũng biết nhất định mấy phóng viên này đã nhận được phong bì của Thiên Dật nên mới đưa ra mấy câu hỏi không động chạm đến ai thế này.

Nàng cười khinh miệt, bĩu môi, vừa định lên tiếng hỏi thì đột nhiên một giọng đàn ông sắc bén vang lên phá vỡ không khí trầm lắng của cả hiện trường.

- Cô Hà Lệ, tôi muốn hỏi, việc cô rời bỏ Đô Luân để đến Thiên Dật liệu có phải vì quan hệ với ông chủ trước kia là Đường Chính Hằng không?

Nghe thấy tên của Đường Chính Hằng, dây thần kinh toàn thân của Tiểu Băng căng hết cả lên. Nàng nín thở chờ đợi câu trả lời của Hà Lệ, nhưng trong lòng nàng cũng rất rõ, về scandal của bản thân, Hà Lệ sẽ không đưa ra câu trả lời thẳng thắn.

Cả hội trường lập tức trở nên im lặng, nụ cười của Hà Lệ cũng cứng ngắc lại.

Tiểu Băng lập tức nhìn quanh ngó quất để tìm người đàn ông đưa ra câu hỏi, anh ta dám chĩa thẳng sự tấn công vào Đường Chính Hằng, rốt cuộc là vì sao?

- Từng có người chụp được ảnh cô và Đường Chính Hằng ra vào khách sạn, giữa hai liệu có phải đã từng tồn tại mối quan hệ mờ ám nào đó?

Người đàn ông thấy Hà Lệ không trả lời, liền tiếp tục truy hỏi, giọng điệu khá bức bách. Trên bục, Hà Lệ đột nhiên đứng bật dậy, các phóng viên tưởng cô muốn bỏ đi, liền nhao nhao vây lấy, giơ cao micro về phía cô, đèn flash cũng đồng thời nháy lên không ngừng. Nhưng Hà Lệ không bỏ đi mà ngẩng đầu lên đầy dứt khoát.

Tiểu Băng cũng đứng phắt dậy, nhưng chỉ đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, dù nàng có nỗ lực thế nào cũng không thể nhấc được chân của mình lên. Đường Chính Hằng và Hà Lệ có mối quan hệ không thể để người khác biết được? Đúng thế, vì Đỗ Hiểu, ngay từ đầu chẳng phải Hà Lệ đã tới tìm Đường Chính Hằng sao? Những bức ảnh chính nàng chụp được chẳng phải là bằng chứng rõ ràng nhất sao?

Tiểu Băng cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng nàng lại vô cùng thấp thỏm không yên, nhìn về phía Hà Lệ, chờ đợi đáp án cuối cùng. Nhưng, Đường Chính Hằng, sao tôi lại không thể tin anh chính là con người như thế chứ?

Hà Lệ ngẩng đầu lên kiên định, biểu lộ một thái độ không sợ sệt trong ánh sáng chớp lòa của những chiếc đèn flash, môi cô mấp máy, dường như sắp bắt đầu nói. Hành lang bên ngoài cửa, Đường Chính Hằng không biết xuất hiện ở đó từ khi nào, dập điện thoại, ánh mắt anh vừa hay lướt qua Tiểu Băng, rồi dừng lại.

Bộ dạng bình tĩnh của người con gái đó khiến anh không thể không hoài nghi, từ trước tới giờ mỗi lần khi anh gặp nàng, Tiểu Băng đều đeo mặt nạ ngụy trang?

Cái phần mềm virus xâm nhập máy anh không ngờ lại đến từ email của Hướng Tình, mà câu nói của Hướng Tình vẫn còn vang vọng bên tai anh, giọng nói vẫn ngọt ngào như lúc thường

- Đúng thế, email hôm đó là Tiểu Băng gửi giúp tôi!

Câu nói này giống như một lưỡi dao cứ đưa những đường sắc nhọn trong tim anh, từng nhát từng nhát một, không chịu dừng lại. Đường Chính Hằng không kìm chế được siết chặt nắm đấm. Sao lại có thể là nàng? Cùng với lúc anh lợi dụng nàng, không ngờ nàng cũng lợi dụng anh y như thế. Giữa hai người họ từ đầu tới cuối chỉ có thể tồn tại mối quan hệ như thế này thôi sao?

***

Trong hội trường, giọng nói của Hà Lệ lưu loát dứt khoát một cách lạ thường, không một chút chần chừ, không một chút nể nang. Từng câu từng chữ, giống một mũi kim nhọn, từng nhát từng nhát đâm vào trái tim của Tiểu Băng, đến mức chỉ hít thở nhè nhẹ cũng đau đớn như núi lở. Nàng nghe tiếng Hà Lệ nói với các phóng viên.

- Đúng thế, Đường tiên sinh đúng là có đồng ý với tôi, chỉ cần tôi hầu hạ anh ta một đêm sẽ cho tôi làm diễn viên chính trong bộ phim mới, nhưng sau đó tôi phát hiện ra anh ta lừa tôi…

Một tin tức giật gân cứ thế tuôn ra nhanh chóng từ miệng Hà Lệ. Đám đông bàn tán ầm ĩ. Trong sự bủa vây của cánh phóng viên, Hà Lệ đã bắt đầu khóc lóc tức tưởi. Hơn nữa còn bưng mặt khóc, giống như một đứa trẻ vô tội.

Đường Chính Hằng vẫn lặng lẽ nhìn Tiểu Băng, trong mắt ánh lên tia nhìn lạnh lẽo. Anh không cần biết những điều khác, chỉ muốn nghe nàng giải thích, tại sao lại phải giúp Vũ Chí Tân để đối phó anh, tại sao?

Tiểu Băng trong phút chốc cảm thấy mọi thứ đều trở nên xa lạ, nàng không tin lời Hà Lệ, nhưng biểu cảm của cô ta lúc này quá đỗi chân thực, khiến ai nhìn thấy cũng muốn rơi lệ. Khuôn mặt lạnh lùng kiêu ngạo của Đường Chính Hằng bỗng lóe lên trong tâm trí Tiểu Băng, sự quan tâm hiếm hoi, cái ôm lúc bi thương, tại sao lại chân thực như thế. Từng chút từng chút, từ từ chắp nối thành Đường Chính Hằng trong kí ức của nàng, anh thật sự là con người như vậy sao? Đối với nàng cũng có ý đồ như vậy sao?

Quay người, mùi nước hoa quen thuộc chầm chậm bay đi.

Đường Chính Hằng đứng ngoài hành lang nhìn, vô cùng bình thản. anh nghe thấy những lời của Hà Lệ, nhưng những lời đó dường như chẳng có chút liên quan nào tới anh cả.

Anh chỉ hy vọng Tiểu Băng có thể cho anh một câu trả lời, anh cũng cho nàng một lời xin lỗi. Anh không nên lợi dụng nàng để đối phó với Kỉ Tư Nam, anh không muốn quan hệ giữa họ mãi mãi chỉ dừng lại ở mức lợi dụng lẫn nhau. Nhưng lần này, chính anh tự tay đẩy nàng rời xa mình.

Tiểu Băng khẽ chớp mắt, nàng dùng hết sức đưa tay bụm lấy miệng. Nơi nàng đang đứng rực rỡ ánh đèn, nhưng xa xa ngoài cửa cách đó vài bước, Đường Chính Hằng với bộ comple màu đen gần như dung hòa làm một với bóng đêm xung quanh anh.

Cái khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, họ mơ hồ nhìn thấu sự đau đớn và phiền muộn trong mắt đối phương. Trong cuộc đời không thể tránh khỏi sự tổn thương và phản bội, tại ngã tư này, họ không thể tránh khỏi số mệnh là đi lướt qua nhau.

Đường Chính Hằng nghĩ, có lẽ, cả đời này anh cũng không có cơ hội bù đắp sai lầm anh đã phạm phải ba năm trước. Anh siết chặt nắm đấm rồi lại buông ra, khiến cho những khớp ngón tay căng ra đến đau nhức, thân hình màu đen trong cái hội trường mờ tối này trông càng mơ hồ và tối tăm hơn.

Anh nhìn Tiểu Băng, đôi môi khẽ mấp máy, nhưng lại chẳng nói được lời nào. Hai người nhìn nhau như thế, không nói tiếng nào, nhưng lại xuyên qua giới hạn của thời gian đi thẳng vào tận đáy lòng.

Tiểu Băng dường như mất hết kiểm soát, cố gắng bụm miệng lại giữ cho mình không khóc. Nhìn thấy sự hối hận trong mắt Đường Chính Hằng, đột nhiên nàng cảm giác có thứ gì đó vỡ vụn trong lồng ngực, từng mảnh từng mảnh rơi xuống. Nàng không biết tại sao mình lại khóc, chỉ là sự bi thương trong lòng khiến nàng không kiềm chế được nước mắt. Tất cả những việc nàng làm đều là vì em trai. Nàng đã từng thề không tiếc mọi thứ để bảo vệ hạnh phúc của thằng bé. Nhưng tại sao chỉ nghĩ đến việc vì điều này mà phản bội lại Đường Chính Hằng, trong lòng nàng bất giác lại dấy lên mặc cảm tội lỗi. Tại sao nhìn thấy bộ dạng cô quạnh đó của Đường Chính Hằng, nàng lại thấy đau lòng, thấy khó thở.

Hai người họ, rõ ràng là không nên dính dáng với nhau!

Nhưng, tại sao nàng lại cứ bất giác chú ý đến anh, tin tưởng anh, thậm chí lúc nàng buồn bã tuyệt vọng nhất lại muốn nương tựa vào anh? Càng nghĩ trong lòng Tiểu Băng càng thêm đau đớn, nàng cố gắng lau nước mắt, nhưng cuối cùng cũng không ngăn được những tiếng sụt sùi.

Sự bất thường của Tiểu Băng không khiến cánh phóng viên chú ý, nhưng có người tinh mắt phát hiện ra Đường Chính Hằng đang đứng ở cửa.

- Là Đường Chính Hằng! Anh ấy, anh ấy đứng ở cửa!

Tiểu Băng bị tiếng nói này làm thức tỉnh.

Nàng đứng bật dậy, nhìn thấy cánh phóng viên đang điên cuồng lao về phía Đường Chính Hằng, không nghĩ ngợi gì hết, nàng cũng lao thẳng về phía anh.

- Đi thôi! Còn đứng ngây ra đó làm gì?

Phản ứng đầu tiên xuất phát từ nội tâm Tiểu Băng là không muốn Đường Chính Hằng bị khó xử, thế là nàng đẩy mạnh anh một cái, sau đó nắm lấy cổ tay anh nhanh chóng chạy ra bên ngoài. Các phóng viên nháo nhác đuổi theo phía sau, vừa chạy vừa chụp lia lịa hình ảnh hai người tay trong tay cùng nhau bỏ chạy.

Ánh đèn flash lại lấp lóa cả một khu.

Đám đông dần dần thưa thớt, người vừa mới khóc lóc thảm thiết là Hà Lệ đột nhiên ngẩng đầu lên, nhếch mép cười, trong nụ cười đó không còn thấy sự vô tội ấm ức khi nãy?

- Chúng ta đi thôi!

Người quản lý nói nhỏ, Hà Lệ gật gật đầu, đưa tay lau nước mắt, rồi chìa tay đỡ lấy hộp phấn từ phía trợ lý, soi gương thoa thêm một lớp phấn, sau đó mỉm cười duyên dáng rời khỏi hiện trường trong sự bủa vây của đám đông.

Vũ Chí Tân nhìn theo bóng dáng bỏ chạy ngày càng xa dần của Tiểu Băng và Đường Chính Hằng, thở dài, sau đó nhanh chóng rút điện thoại ra.

- Giám đốc Lâm… Đúng thế, đúng thế, tất cả đều thuận lợi, Đường Chính Hằng phen này rắc rối to rồi. Đúng thế, đúng thế… tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi…

Anh vừa nói vừa nở một nụ cười đê hèn.

Nhìn Tiểu Băng kéo Đường Chính Hằng bỏ chạy, Vũ Chính Tân biết bản thân dù có níu kéo thế nào thì trong lòng Tiểu Băng từ giờ phút này sẽ không bao giờ có vị trí của anh nữa.

Ngoài việc buông tay, anh không còn sự lựa chọn nào khác.

Trên ghế khách mời của buổi lễ trao giải, Lâm Phi buông điện thoại xuống, trên mặt lập tức hiện ra một nụ cười ngạo mạn. Quay đầu lại nhìn Hứa Vĩ Đình đang ngồi ở một chỗ cách đó không xa, anh vẫn ăn mặc giống như một chú bướm sặc sỡ sắc màu, không ngừng nở ra nụ cười rạng rỡ, ngồi bên cạnh anh là một nữ minh tinh mặt hoa da phấn. Nỗi đau bị bỏ rơi hiện ra trước mắt, cô không bao giờ quên được, người đàn ông cợt nhả đó đã từng vô tình phá hủy tất cả những ước mơ và hạnh phúc trước kia của cô.

Và giờ đây, anh ta lại hủy hoại tác phẩm mà cô tự hào nhất: minh tinh một tay cô tạo nên – Kỉ Tư Nam!

Thế nên cô phải báo thù, cứ cho là vì chuyện này phải hy sinh nữ ngôi sao nổi nhất của Thiên Dật là Hà Lệ, thì cô cũng phải để cho con người đó nếm mùi nhà tan cửa nát.

Lâm Phi nghiến răng tức giận, dường như muốn nghiến vỡ cả răng. Ánh nhìn sắc bén lấp lánh trong đôi mắt. Hủy hoại Đường Chính Hằng chỉ là bước thứ nhất, Hứa Vĩ Đình, tôi không dễ dàng bỏ qua cho anh như vậy đâu!

Lúc bất chấp tất cả để kéo Đường Chính Hằng bỏ chạy, Tiểu Băng cảm thấy mình như trở về cơn ác mộng ngày trước, trong cơn mơ, nàng cũng chạy thục mạng như thế này, chạy tới mức sức cùng lực kiệt, nhưng vẫn không thể nào thoát ra khỏi bóng tối vô cùng vô tận. Không biết đã chạy đến tận đâu, màn đêm dần buông xuống, chỉ có hơi thở gấp gáp nặng nề của người đàn ông bên cạnh vẫn rõ ràng mồn một. Trên đường trống vắng không có lấy một bóng xe, đến một tiếng khởi động xe cũng không nghe thấy. Trong không khí man mác mùi hương lành lạnh, đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông lấp lánh như vì sao đêm.

Hình như đằng sau không có ai đuổi theo nữa, bước chân Tiểu Băng bất giác chậm dần lại, thật sự nàng không còn sức để tiếp tục chạy nữa rồi. Từ vụ tai nạn ô tô ba năm trước cho đến giờ, nàng có cảm giác đã đánh mất niềm vui đẹp đẽ đơn thuần nhất trong cuộc đời mình. Nàng dùng cạn kiệt sức lực của bản thân mới có thể kiên trì đóng vai một Trác Tiểu Băng lạc quan kiên cường.

Nhưng nàng đã cố gắng quá lâu, nàng mệt mỏi quá rồi.

Lúc ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, xuyên qua màn đêm vô cùng vô tận, Tiểu Băng dường như nhìn thấy nơi cuối của màn đêm, cha mẹ đang mỉm cười nhìn nàng. Mẹ, con mệt mỏi lắm rồi. Nàng mỉm cười chìa tay ra với bà, nhưng chẳng thể nào với tới được. Đứa trẻ tuyệt vọng đành nhắm nghiền mắt chìm vào giấc ngủ.

Đường Chính Hằng ôm chặt nàng vào lòng, cúi đầu xuống. Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi trong đêm mùa đông của Bắc Kinh, rồi tan biến ngay tức khắc.

Dường như thời gian lại trở về buổi tối của ba năm về trước. Trong phòng ăn theo kiểu phương tây, cô gái 24 tuổi Trác Tiểu Băng lộ rõ vẻ lo lắng trên mặt.

- Làm thế nào bây giờ? Mẹ, nơ cài ngực của con mất rồi!

Người phụ nữ trung niên cười hiền lành nhìn cô con gái còn chưa trưởng thành của mình, không biết phải làm sao.

- Được rồi, được rồi, không tìm được thì thôi, dù sao cũng không phải thứ đáng giá.

- Không được! Đó là món quà bố tặng con nhân ngày sinh nhật!

Người đàn ông hiền từ ngồi bên cạnh nở một nụ cười phúc hậu

- Tiểu Băng đã thích như vậy, bố sẽ mua cho con một cái giống hệt như thế…

- Vậy con cảm ơn bố!

- Muốn cảm ơn bố thì phải chăm chỉ làm việc, chăm chỉ tập đàn, được không?

Buổi tối tràn ngập tiếng cười, lấp lánh những vì sao, bầu trời dường cao, trong đến vô tận, có người đang chớp mắt nhìn họ mỉm cười.

Tiểu Băng không bao giờ quên được, chính vào ngày hôm đó, nàng nhận được tháng lương đầu tiên trong đời, ba con người hạnh phúc hẹn nhau ăn bít tết ở một nhà hàng phương tây để chúc mừng. Nhìn nụ cười hạnh phúc viên mãn của bố mẹ, thậm chí nàng cảm thấy bản thân hạnh phúc giống như đang ôm cả thế giới trong vòng tay vậy. Nàng tưởng rằng từ giờ có thể mang đến cho họ một cuộc sống ổn định hạnh phúc, nhưng sức mạnh to lớn của tử thần, người đời không ai có thể kháng cự được.

Trên đường ngồi taxi về nhà, một chiếc ô tô đột ngột lấn vào làn đường ngược chiều, sau khi xe bị lật đập mạnh vào chiếc xe cả nhà đang ngồi, liền sau đó có đến bốn chiếc xe cũng liên tiếp lao vào, sáu chiếc xe đâm nhau, bi kịch không thể nào cứu vãn được.

Lúc nàng tỉnh từ trong bóng tối sau sự giằng co, mẹ nàng, và còn cả người cha dượng yêu thương nàng như con gái ruột, đều đã buông tay rời xa thế giới. Ngọn lửa bùng lên từ cái khoảnh khắc những chiếc xe đâm vào nhau tái hiện trong trí óc nàng, không ngờ thế giới lại lung linh như thế, lung linh đến mức máu tươi loang lổ khắp nơi.

- Đừng!

Tiểu Băng vùng tỉnh khỏi cơn ác mộng, mở choàng hai mắt, hiện ra trong mắt nàng là một căn phòng xa lạ và khuôn mặt không chút cảm xúc nhưng vẫn vô cùng điển trai của Đường Chính Hằng.

- Uống trà đi.

Người đàn ông với chiếc sơ mi đen lặng lẽ đưa cho nàng một tách trà, Tiểu Băng chớp mắt lia lịa, không ngần ngại đỡ lấy tách trà uống cạn trong một hơi.

Chất lỏng âm ấm thơm thơm đó chảy qua cổ họng, giờ nàng mới thấy bản thân dần hồi phục lại tri giác.

- Cảm ơn Đường tiên sinh, nhưng… muộn quá rồi, tôi phải về thôi…

Tiểu Băng luống cuống muốn leo xuống giường.

- Tại sao?

Giọng nói của Đường Chính Hằng dường như đến từ một nơi rất xa, vang vang giống như tiếng vọng.

- Cái gì tại sao?

Tiểu Băng dừng lại thoáng ngây người, lại nghe thấy Đường Chính Hằng hỏi tiếp một câu nữa.

- Tại sao?

Giọng nói đó dường như xuyên qua giới hạn của không gian và thời gian, truyền tới từ một lục địa khác, mang theo một nỗi buồn không tên.

- … Sao phải giúp Thiên Dật đối phó tôi?

Tiểu Băng không hề cúi đầu xuống, mà ngược lại, nàng ngẩng cao đầu, nhìn thẳng vào mắt Đường Chính Hằng.

Bắt đầu từ giờ khắc kéo anh bỏ chạy khỏi hội trường buổi họp báo, nàng đã lựa chọn đứng về một phía với anh, thế nên giờ đây đã chẳng còn gì phải giấu diếm anh nữa.

Tiểu Băng cúi đầu, nhẹ nhàng xin lỗi

- Đường tiên sinh, tôi thành thật xin lỗi, thực ra.. tôi không muốn như thế.

Đầu ngón tay nàng lạnh ngắt, hơi co lại, rồi đột ngột siết chặt thành nắm đấm. Cảm giác lạnh lẽo cứ thế len lỏi vào tận đáy lòng, lạnh tới nỗi đau thấu tim gan. Trong tầm mắt nàng, Đường Chính Hằng vẫn lạnh lùng như tảng núi. Trong ánh mắt anh nhìn nàng không có sự phẫn nộ, không có sự căm hận, thậm chí đến một chút cảm xúc cũng không có. Chỉ là nỗi đau trong lòng cứ lan ra, theo dòng máu chảy xuyên suốt cơ thể.

Tiểu Băng nhúc nhích đầu ngón tay, bắt đầu nói, giọng điệu vô cùng bình thản.

- Nếu anh muốn kiện tôi, tôi không có ý kiến gì cả.

Tiếp sau đó là cả một khoảng thời gian im lặng dằng dặc.

Đường Chính Hằng chăm chú nhìn Tiểu Băng, dường như anh muốn thấy được nụ cười rạng rỡ mà kiêu ngạo của ba năm về trước trên gương mặt đang nở nụ cười thờ ơ của nàng. Anh mong muốn biết bao có thể nhìn thấy một Tiểu Băng như thế. Trong kí ức, nàng duyên dáng dạo những phím đàn, những ngón tay bay nhảy, âm điệu phát ra lại chính là bản nhạc “Lỗ Băng Hoa” mà mẹ thích hát nhất cho anh nghe khi anh còn nhỏ.

“ Những ngôi sao trên trời không nói, búp bê dưới mặt đất nhớ mẹ…”

Tiết tấu nhẹ nhàng đó khiến anh thấy ấm áp vô cùng.

Nhưng giờ đây, khi họ gặp lại nhau, số mệnh họ đã giăng đầy những tổn thương và lừa dối, nàng giúp Thiên Dật lấy cắp tài liệu trong máy tính của anh. Anh mượn tay nàng để dựng lên một scandal bịa đặt về giới tính của Kỉ Tư Nam.

Thế nên trong giới giải trí đầy hào quang sáng chói này, bọn họ xác định không có tương lai.

Anh không thể hận, bởi so với Tiểu Băng, anh hoàn toàn không có tư cách để hận nàng.

Anh không thể yêu, bởi những người luôn yêu sâu sắc và chờ đợi không biết đến sự tồn tại của một người như anh.

Im lặng một hồi lâu, Đường Chính Hằng cuối cùng cũng lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng.

- Tôi muốn nghe… nguyên nhân…

- Tôi bắt đầu hối hận vì đã không nhận tờ chi phiếu 100 vạn của anh rồi…

Tiểu Băng cười nhẹ, vẫn không quên mím môi, rồi hắng giọng.

Việc đã đến nước này, nàng chẳng còn sợ gì nữa, thậm chí bắt đầu có chút tin tưởng. Sự tin tuởng đó không biết đến từ đâu. Có lẽ là trong mắt của Đường Chính Hằng, nàng nhìn thấy sự tin tưởng giống như thế.

Chúng ta… càng ngày càng tiếp cận với sự thật tàn khốc. Nhưng đối với anh và tôi mà nói, sự thật này có nghĩa gì đây? Nàng thầm nghĩ trong lòng.

- Tôi nhớ anh đã từng hỏi tôi tại sao lại giúp Đồng Cảnh Lượng đúng không? Cuối cùng bây giờ tôi có thể nói cho anh biết nguyên nhân rồi, thực ra… thằng bé là em trai tôi, đứa em trai cùng mẹ khác cha.

Tiểu Băng thủ thỉ nói, giọng của nàng vẫn giữ nguyên sự ôn tồn kì lạ. Nhưng Đường Chính Hằng không thể nào bình tâm trở lại được nữa. Dường như vừa rồi có một hòn đá rơi vào lòng suối đang tĩnh lặng, làm dậy lên một đợt sóng. Lan tỏa trên mặt nước, từng đợt từng đợt sóng cứ lan dần ra. Có những việc vốn là bí mật cất giấu trong lòng cả cuộc đời, nhưng giờ Tiểu Băng đã chia sẻ bí mật đó với Đường Chính Hằng. Giờ phút này, Đường Chính Hằng dường như không phải là kẻ địch, không phải là đối thủ, mà là người bạn đồng hành cùng chung hoạn nạn với nàng.

Tiểu Băng bình tĩnh trở lại, thủ thỉ kể chuyện, giọng nàng dửng dưng tới mức kì lạ, có vẻ như nàng chỉ đang kể câu chuyện của một người xa lạ.

Người thiếu nữ ôm giấc mơ trở thành ngôi sao bị lừa rồi mang thai. Sau khi sinh hạ một đứa con gái liền gửi con đến nhà một người họ hàng. Sau vài năm người thiếu nữ đó lấy một người đàn ông làm nghề buôn bán, lại sinh hạ một đứa con trai, nhưng vẫn luôn giấu chồng về việc mình vẫn còn một đứa con gái.

Cho đến một ngày, gia đình họ hàng đó chuẩn bị di cư sang nước ngoài, bèn dẫn đứa bé gái năm tuổi mạo muội tìm đến…

Tiểu Băng vừa nói vừa đưa tay gạt những giọt nước mắt đang không ngừng rơi xuống. Kết quả là ly hôn, nén nỗi đau từ bỏ đứa con trai mới sinh được hai mươi tám ngày, đưa đứa con gái năm tuổi trở về Bắc Kinh. Rất may là sau đó cô quen được một giáo sư học viện âm nhạc thật thà lương thiện, nửa cuộc đời lang bạt cuối cùng cũng kết thúc.

- Người thiếu nữ đó, chính là mẹ tôi…

Tiểu Băng cố gắng ngẩng đầu lên, trong lòng cầu mong nước mắt có thể chảy ngược vào trong. Nàng đau lòng tới mức có cảm giác trái tim bị xé nát, đó là vết thương bị chôn kín tận đáy lòng, vết thương đó lại rớm máu khi bị rách toạc.

Cảm giác rơi vào vòng tay vừa gần gũi vừa xa lạ, cuối cùng nàng không cầm được nước mắt, òa ra khóc nức nở. Không hề để ý tới chiếc điện thoại trong túi áo đang rung liên hồi, có vẻ vô cùng thúc giục.

Lỗi lầm đã phạm phải, chúng ta không bao giờ có thể sửa chữa được.

Sự cảnh giác trong lòng một khi đã không còn, nước mắt có thể trào ra làm ngập chìm cả thế giới. Người con gái trong vòng tay anh đang khóc lên nức nở, có vẻ như muốn làm cạn tất cả nước mắt đã tích tụ suốt ba năm qua. Từ khi nàng khóc ầm lên cho đến khi chỉ còn nức nở, Đường Chính Hằng chỉ cảm thấy bờ vai mình ướt sũng.

Đường Chính Hằng còn nhớ, trong đám tang của đôi vợ chồng xấu số, tất cả mọi người đều mặc trang phục màu đen, chỉ duy nhất người con gái Trác Tiểu Băng của họ là mặc một chiếc áo T-shirt màu trắng, đứng thẳng lưng như một cành ngọc lan trắng, toát ra một vẻ xinh đẹp và tự tin. Nàng không hề khóc, ngược lại trên mặt luôn giữ nụ cười từ đầu đến cuối. Nhưng bắt đầu từ ngày đó, Đường Chính Hằng không còn nhìn thấy nụ cười vô ưu vô lo không một chút ưu phiền đó của nàng thêm một lần nào nữa.

Anh nhìn xuống, nghiêng đầu hôn nhẹ lên đuôi tóc nàng, hơi ấm ấy mang lại sự rung động chưa từng có trước đây.

- Thì ra chúng ta… là hai người giống nhau.

Không biết là anh tự nói với mình hay nói với Tiểu Băng, trong giọng nói của anh đượm một chút buồn thương. Tảng băng dù có đông cứng đến mức nào, khi tan chảy cũng chính là nước, vô hình, không màu sắc và chẳng có nơi nào để đi.

Anh nói

- Tôi cũng chưa từng gặp bố đẻ của mình. Từ lúc ra đời đến giờ, chưa từng nhìn thấy.

Khi Tiểu Băng nghe thấy những lời đó của Đường Chính Hằng, đột nhiên không khóc nữa, giống như mặt hồ phẳng lặng bị một hòn đá đánh động, gợn lên những đợt sóng. Nàng chầm chậm ngẩng đầu, nhìn chăm chú đôi mắt lấp lánh của anh với vẻ ngờ vực.

Dường như nàng nhìn thấy tảng băng đang tan thành nước, lúc chảy qua mình sáng lên thứ ánh sáng lấp lánh. Mùa xuân ấm áp, cây trái nở hoa, xua đi băng giá sâu thẳm của trước đây, sương mù quanh năm bao phủ mặt hồ cuối cùng cũng tan đi. Trong mắt Đường Chính Hằng không ngờ lại ánh lên sự ấm áp trước đây chưa từng có, ấm áp như vừng mặt trời hừng lên ở phía Đông. Thì ra trong lòng họ cùng có một quá khứ giống nhau. Thế nên khi họ gặp nhau trong biển người mênh mông này mới bị đối phương thu hút.

Đây là lần đầu tiên Tiểu Băng thật sự chạm đến quá khứ của Đường Chính Hằng, giờ nàng mới biết Đường Chính Hằng có một phần tư dòng máu của Canada, mẹ anh là Hoa kiều, quốc tịch Canada, sau đó còn từng tham dự cuộc thi hoa hậu Hồng Kông. Chẳng qua trong giới giải trí này, để giành vị trí cao luôn luôn khốc liệt hơn cả chiến tranh, nguyên nhân của thất bại không phải vì không đủ tàn nhẫn, mà chính là đã động lòng.

Mà mẹ của Đường Chính Hằng chính là loại người thứ hai.

Nhưng người mà bà yêu cuối cùng vẫn bỏ rơi bà. Rốt cục sau đó chỉ có thể mang trái tim đầy vết thương và đứa con chưa chào đời lặng lẽ trở về Canada. Từ đó bà chưa từng gặp lại người đàn ông ấy.

***

Bánh ga tô vị moca rất ngon, Tiểu Băng ngoạm một miếng bánh lớn trông hết sức mất hình tượng. Sau khi khóc lóc một trận, trên mặt nàng lại hiện lên nụ cười duyên dáng bình thản. Dường như cái người vừa mới khóc lóc thảm thiết đó không phải là nàng vậy.

Trước mặt Đường Chính Hằng đặt một tách café nóng, anh ngắm nhìn Tiểu Băng đang cắm cúi ăn bánh ga tô.

- Đường tiên sinh, sao anh không ăn?

Tiểu Băng ngẩng đầu lên, phồng má ngoạm hai miếng nữa, sau khi nuốt xong thức ăn trong miệng mới lên tiếng hỏi. Trong khoảnh khắc đó, Đường Chính Hằng đột nhiên cảm thấy hình bóng của Đồng Cảnh Lượng qua hành động này của nàng. Anh chăm chú nhìn nàng, giờ mới phát hiện ra khuôn mặt của Tiểu Băng đúng là có nhiều nét giống Đồng Cảnh Lượng đến kinh ngạc. Trong cơ thể họ dù sao cũng cùng chảy một dòng máu, thế nên đến cả cách họ cười, từng cử chỉ nhỏ cũng giống nhau đến vậy.

Trong cuộc thi tuyển chọn tài năng đó, là Tiểu Băng đã dùng bí mật của Đồng Bân và Lạc Hoan để uy hiếp, dùng bản nhạc Hướng Tình sáng tác riêng cho Đồng Cảnh Lượng và Hà Phong Lỗi làm ngòi nổ, lấy hợp đồng của Hướng Tình làm vật trao đổi… dựa vào khả năng của bản thân để thay đổi ngôi vị quán quân đã được định trước của Đỗ Hiểu, để bảo vệ hình tượng của Đồng Cảnh Lượng, nàng không tiếc phải phản bội lại sư huynh của mình, không ngần ngại trở thành kẻ địch của Đô Luân. Thế nhưng nàng lại không thể mở miệng nhận chị em với thằng bé, thậm chí đến cả một cái ôm thân thiết cũng không thể có. Tất cả những việc nàng làm chỉ vì không muốn Cảnh Lượng đánh mất giấc mơ của mình, không muốn thằng bé biết mẹ mình đã rời khỏi cõi đời này.

Nghĩ tới đây, Đường Chính Hằng cụp mắt xuống, rút một tờ chi phiếu trong túi ra, lặng lẽ chuyển cho Tiểu Băng.

- Sao lần này lại vẫn là chi phiếu? Cái gì? Năm mươi lăm vạn?

Lúc Tiểu Băng nhìn thấy tờ chi phiếu kinh ngạc đến nỗi cắn phải lưỡi

- Cho tôi sao?

Nàng bán tin bán nghi đỡ lấy tờ chi phiếu, cầm trong tay vừa xem vừa mân mê, sau đó ngẩng đầu hỏi

- Lý do là gì?

- Tôi từ chức rồi.

Đường Chính Hằng không trả lời, chỉ nói một câu chẳng ăn nhập gì.

- Hả?

Trí óc Tiểu Băng gần như nổ tung, tất cả mọi thứ trước mắt nàng trở nên trắng xóa. Anh từ chức rồi, tại sao? Vì chuyện tư liệu bị lọt ra ngoài khiến Thiên Dật cướp mất Vương Sở sao? Hay là vì Hà Lệ tung ra tin đồn xấu đó? Rốt cuộc sự thật là gì, Đường Chính Hằng rốt cuộc có phải vô tội hay không? Tại sao anh lại buông tha nàng dễ dàng như vậy, một mình gánh chịu tất cả mọi trách nhiệm?

Vô vàn câu hỏi hiện lên trong tâm trí nàng, Tiểu Băng cảm thấy dường như nàng có quá nhiều điều muốn hỏi, nhưng lời nói vừa đến cửa miệng lại không thể nào thốt ra được. Chúng cứ nghẹn lại nơi cổ họng, vừa chua chát vừa đắng cay.

Nàng mấp máy môi, cuối cùng phát ra một tiếng nói ngắn ngủn và run rẩy

- Tại sao?

- Chẳng tại sao cả.

Đường Chính Hằng chỉ trả lời ngắn gọn một câu, sau đó tiếp tục nói với Tiểu Băng những điều anh muốn nói

- Số tiền này để cô trả nợ.

Tiểu Băng kinh ngạc ngẩng đầu lên, không thể tin nổi vào tai mình, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt nàng, anh còn cho người điều tra nàng! Nếu như không phải vậy, anh không thể biết được chuyện nàng thiếu nợ, hơn nữa còn đúng năm mươi lăm vạn chưa trả!

- Đường tiên sinh… anh cho người điều tra tôi?

Tiểu Băng tức giận hỏi.

- Tôi muốn… bù đắp cho cô.

Đường Chính Hằng mấp máy môi, nhưng khi nhìn thấy Tiểu Băng trong bộ dạng tức giận, cau mày, mắt long lên nhìn anh, những lời anh muốn nói chỉ đến cửa miệng lại trôi tuột trở lại, anh chỉ lặng lẽ cúi đầu xuống. Anh cố hết sức giấu đi những lời muốn nói, chôn vùi ở tận nơi sâu thẳm của trái tim, không để cho nó mọc rễ ở đó, càng không thể để nó đơm hoa kết trái. Anh muốn bảo vệ nàng, nhưng lại càng không muốn để nàng ở quá gần anh, bởi vì anh biết, sự thật tàn khốc chôn vùi tận nơi sâu thẳm của trái tim một khi bị vạch trần, Tiểu Băng nhất định sẽ hận anh, sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nữa.

- Cứ coi như cảm ơn cô đã giúp đỡ tôi…

Ánh đèn rực rỡ, chiếu lên chiếc áo khoác màu đen của Đường Chính Hằng, ven theo sàn gạch rọi cái bóng dài của anh, trông nó vừa lạnh lẽo lại vừa cô đơn.

Anh quay người lại, mặt tối sầm. Tại sao những lời quan tâm lại không thể nói ra miệng, cứ phải dùng những lời lẽ tàn nhẫn để tiếp tục làm tổn thương đối phương?

- Đường tiên sinh nói vậy là ý gì? Anh biết rõ là tôi chưa từng giúp đỡ anh điều gì!

Đột nhiên trong lòng Tiểu Băng vừa chua xót vừa đau đớn, nhưng nàng lại đột ngột nở một nụ cười. Thì ra quan hệ giữa họ vẫn phải cần đến tiền để cân đong đo đếm.

- Sao lại không chứ? Chẳng phải cô đã giúp tôi hủy hoại hình tượng của Kỉ Tư Nam sao?

Đường Chính Hằng cười lạnh lùng, dù sao thì bản thân đã lựa chọn sẽ rời đi, nếu đã không thể có được quan hệ tốt đẹp, chẳng thà nhẫn tâm đẩy nàng ra xa, khiến nàng rời khỏi thế giới của anh. Làm như vậy mới là tốt nhất đối với cả hai.

Đường Chính Hằng, hóa ra anh đang lợi dụng tôi! Trong lòng nhanh chóng hiểu ra tất cả mọi chuyện, thì ra ngày hôm đó nàng gặp Kỉ Tư Nam ở Lệ Tinh không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên, mà là một âm mưu đã được sắp đặt từ trước. Đường Chính Hằng chẳng qua chỉ muốn mượn tay nàng để bẻ gãy đôi cánh của Thiên Dật. Tiểu Băng cắn môi thật chặt, âm thầm nhìn theo cái bóng của Đường Chính Hằng, nhưng không thể phát ra một câu chửi mắng nào. Có lẽ khi hoàn toàn thất vọng về một người, trái tim đã bị tê dại rồi. Nàng chỉ từ từ đưa tay lên, nhẹ nhàng xé nát tờ chi phiếu.

Đường Chính Hằng, tôi thề, tôi sẽ không để anh có cơ hội lừa tôi lần nữa. Một nhát, hai nhát, xé vụn thành từng mảnh, từng chút từng chút một, giống như đang xé nát trái tim của chính mình. Xòe lòng bàn tay ra, chỉ còn lại một nắm giấy vụn, nàng lấy hết sức thổi bay những mảnh vụn đó.

Ánh trăng của mùa đông sáng lấp lánh, nhưng nàng không hề cảm nhận được chút hơi ấm nào.

Tiểu Băng giơ tay lên, ngón tay nàng cố tìm kiếm một tia sáng của ánh trăng, sau đó nàng cảm thấy nước mắt mình lặng lẽ rơi xuống. Trong màn đêm giá lạnh của Bắc Kinh, những giọt nước mắt đó nhanh chóng bốc hơi thành một làn sương không ai có thể nhìn thấy.