Nét cười trên mặt Minh Phi chợt ngưng đọng, đôi ngươi đen nhánh trong suốt nhấp nháy, hai vai nàng thoáng động, rồi thân hình liền từ từ biến mất, chỉ để lại một luồng bạch sương mỏng manh. Hàn Tịch thần kiếm giờ đây càng lúc càng trở nên huyền ảo, tỏa ra tầng tầng lớp lớp hào quang trong suốt lung linh, nhè nhẹ lan tỏa theo làn sương trắng. Minh Phi như đang nhẹ nhàng khiêu vũ một vũ điệu ưu mỹ đến mê người, biến chốn sơn cốc âm u thành một nơi thanh nhã tú lệ. Chỉ một sát na sau đó, Hàn Tịch thần kiếm cũng biến thành vô hình, chỉ còn lại vô số hàn tinh xuất hiện giữa hư không, lập lòe lóe sáng, cực kỳ mỹ lệ.
Dạ Nguyệt nhìn thấy một bầu trời đầy những hàn tinh, làm lu mờ tất cả ánh sáng trong sơn cốc, thỉnh thoảng còn phóng ra những tia sáng lạnh lẽo, xâm nhập vào nội tâm làm cho những hồi ức tốt đẹp trong đời lần lượt tràn về, hòa cùng vũ trụ mênh mông, không gian bao la, và nhật nguyệt tinh tú…..Trong lúc tâm tình nàng vẫn còn đang si si mê mê, thì đột nhiên cảm nhận được thân thể của mình đã hoàn toàn bất động, băng khí cực lạnh đã hoàn toàn đống kết nàng.
Thanh xà cũng bị đống kết, thân thể cao lớn của nó vẫn đang dựng đứng sừng sững không nhúc nhích, giống như cây đinh sắt bị đóng chặt xuống đất. Trong lòng Dạ Nguyệt như bị lửa đốt, thân thể nàng bất động, chỉ còn đôi mắt là có thể hoạt động. Nàng cố sức nhìn xuống dưới, chợt phát hiện ra một chuyện rất kỳ quái. Dọc theo bộ bảo giáp trên người Mộng Thần, tự nhiên lại có những sợi hồng tuyến dày đặc mọc lên che chở cho hắn, khiến cho bao nhiêu hàn khí đều bị ngăn chặn ở bên ngoài.
Thấy Lục Mộng Thần có bộ bảo giáp thần kỳ như thế bảo vệ, tâm trạng của Dạ Nguyệt chợt chùng xuống, tim đập thình thịch. Lúc đầu, nàng vốn không hiểu tại sao mình lại quyết định vì bảo vệ Lục Mộng Thần mà chiến đấu. Nhưng giờ đây thì nàng càng lúc càng hiểu rõ, tính mạng của hắn thì ra còn quan trọng hơn cả tính mạng của chính mình.
Hắc Vực yêu nhanh chóng phóng ra hai thanh loan đao hình ngọn sóng, giữa không trung không ngừng xé gió "rè rè" tiến tới, mạnh mẽ xâm nhập vào không gian dày đặc những vì sao lạnh lẽo đó. Ngay khi gặp phải ngoại vật xâm lấn, hàn quang càng thêm xán lạn. Mỗi một hàn tinh bắt đầu chậm rãi di động theo một quỹ tích riêng của mình, tốc độ rất chậm, nhưng nếu nhìn vào tổng thể thì lại có vẻ rất kỳ lạ, dường như cả tinh không (1) vũ trụ đã được Minh Phi thu gọn vào trong cái sơn cốc nhỏ bé này, thật là thần kỳ.
Đây chính là một trong những chiêu kiếm kỳ lạ nhất của Hàn Băng kiếm pháp, gọi là "Hàn Tinh Đẩu Chuyển." Trong vũ trụ tinh không, mỗi một hàn tinh nhỏ bé đều có ẩn chứa âm hàn nguyên khí rất cường đại, mà Minh Phi đã chuyên luyện Hàn Băng thần công để có thể phối hợp với Hàn Tịch thần kiếm, dùng một chiêu điều động lực lượng vũ trụ tinh không, chẳng những là đã đạt được vẻ mỹ lệ mang theo cái giá rét trí mạng, mà còn mang đến cả một tinh không mê võng.
Theo sự di động chậm rãi của hàn tinh, cả tinh không phảng phất như có một cỗ lực lượng vô hình ngăn cản hai thanh loan đao. Đinh đinh! Bỗng nhiên từ giữa tinh không có hai hàn tinh di chuyển lệch khỏi quỹ đạo, rồi tựa như hai ngôi sao băng, chợt lóe lên và kích thẳng vào hai thanh loan đao, khiến cho chúng đồng thời rơi xuống.
Tinh không vô tận tiếp tục chậm rãi di chuyển, tuy trông tốc độ của nó rất chậm chạp, nhưng thật ra là đã có một cỗ hàn lãnh băng khí cường đại đã xâm nhập vào Hắc Vực yêu.
Thân thể của Hắc Vực yêu đã cảm nhận được sự băng giá, cử động bắt đầu khó khăn, một tia sợ hãi hiện lên trong mắt. Nó rống to một tiếng, hai cánh tay trường xà vội co lại, toàn thân cũng nhanh chóng thu nhỏ lại như con bọ nhảy với kích cỡ bình thường. Trong lúc thân hình đang co rút, đầu rắn của nó lại phóng ra hai thanh loan đao khác! Chuỗi động tác này cứ diễn ra liên tục, loan đao nối tiếp loan đao, như mưa rơi đầy trời, bằng những quỹ tích khác nhau, lách qua tinh không rộng mấy thước, bắn về phía lớp sương nhàn nhạt phía sau.
Đứng giữa vầng sương đó chính là Minh Phi.
Minh Phi cả kinh, không ngờ rằng Hắc Vực yêu không màng đến nguyên khí bị tổn thương, tự ngưng tụ thành từng thanh loan đao bén nhọn, mà công tới nàng. Xem ra, lần này nếu không thi triển sát chiêu thì thật khó để giải quyết được Hắc Vực yêu. Minh Phi đã có chủ ý, nên thân thể liền di chuyển nhẹ nhàng như sương khói, rồi đột nhiên biến mất giữa tinh không. Trong nháy mắt, cả phạm vi tinh không chợt phình to, cả một khuôn viên lên đến hơn trăm thước đều bị hãm vào trong một tinh không vũ trụ mênh mang. Kể cả Hắc Vực yêu cũng bị bao vây vào trong đó mà không hề hay biết để phòng bị.
Một luồng gió lạnh theo khe nứt thổi vào sơn cốc, tạo ra những tiếng "ù ù" vang vọng khắp nơi. Nhưng bên trong tinh không, một chút âm thanh dù nhỏ xíu cũng không có, mà chỉ có vô số vì sao lung linh và một không gian tối tăm lạnh lẽo vô cùng vô tận.
Tất cả những việc này, thoạt trông thì vô cùng mỹ lệ.
Nhưng đó lại là một vẻ mỹ lệ giết người trong nháy mắt.
Tinh không lấp lánh ánh sao, vô cùng mê ly. Hắc Vực yêu ở bên trong đó, hai mắt như si ngốc, hàn lãnh nhanh chóng xuyên qua da, theo hơi thở xâm nhập vào cơ thể, vào tim vào phổi. Hắc Vực yêu bị đóng băng mà không hề hay biết gì cả. Nhưng lần này không giống như lần trước, băng khí là từ bên trong đống kết ra, cho nên bề ngoài nhìn thì như không có gì thay đổi, chỉ giống như Hắc Vực yêu chỉ đang lẳng lặng đứng yên mà thôi.
Hô! Một trận gió lạnh thổi qua, làm tung lên một đám bụi đất, phủ kín lên vũng máu của Hắc Vực yêu rải rác trên mặt đất từ trước, toàn bộ sơn cốc đều bị bao trùm bởi một vẻ thê lương.
Mấy trăm thanh loan đao đen sì gào rít bay tới với một khí thế rất mãnh liệt. Nhưng khi vừa tiến vào bên trong tinh không thì liền bị một sức mạnh vô hình dẫn dắt làm cho tốc độ chậm đi thấy rõ, lại thêm có vô số lưu tinh chớp động, nhẹ nhàng chạm vào thân đao, khiến cho chúng đều bị đánh rơi.
Dạ Nguyệt thấy vậy thì chỉ còn biết trơ mắt ra nhìn, lòng đau như dao cắt. Nàng ngàn vạn lần vẫn không hề nghĩ tới hơn vạn con Hắc Vực yêu mà mình vất vả bồi dưỡng lại bị chết thê thảm dưới kiếm của Minh Phi. Nàng cảm thấy rất đau khổ, mất đi Hắc Vực yêu chưa là gì cả, nhưng nếu như bị mất đi ý trung nhân, thì nàng sẽ sống không bằng chết, như vậy nàng làm sao có thể chịu được?
Lá cây xào xạc dường như cũng đồng cảm với sự bi thương của Dạ Nguyệt. "Mộng Thần! Mộng Thần!" Trong lòng nàng thầm gọi tên Hắn, nàng giờ đây chỉ hy vọng hắn có thể tỉnh lại, nhìn nàng lần cuối là nàng đã mãn nguyện! Nghĩ đến đây, trong lòng nàng vô cùng đau xót, khóe mắt bất tri bất giác đã ứa ra hai giọt nước mắt trong suốt, chậm rãi lăn dài trên má.
Đau lòng không gì bằng tình yêu tan vỡ.
Bi thương không gì bằng sống mà phải biệt ly.
Bây giờ, Dạ Nguyệt còn có thể làm cái gì? Vì ý trung nhân, liệu nàng có còn khả năng chiến đấu nữa không?
Một luồng sương khói nhàn nhạt một lần nữa từ trong tinh không bay ra, trong nháy mắt đã có một bạch y nhân xuất hiện, thì ra chính là Minh Phi cung chủ. Hàn Tịch thần kiếm khe khẽ rung lên, cả một tinh không rộng lớn, tất cả đều bị thu lại vào trở lại trong kiếm. Minh Phi trải qua kinh nghiệm của trận đấu này, mặc dù so với chính tà đại chiến thì không kịch liệt bằng, nhưng trong lòng nàng vẫn tồn tại một khúc mắc nào đó, về Hắc Vực yêu ương ngạnh, rồi Thối Thủy Nguyệt đao có tác dụng triệu hoán yêu quái thần kỳ, quả thật không thể chê vào đâu được……
Nhìn Dạ Nguyệt đã bị băng khí đông kết, chỉ còn lại đôi mắt đang cố gắng nhìn Lục Mộng Thần, ánh mắt đó hiện lên sự bi thương bất lực, khiến cho lòng Minh Phi dâng lên một cảm giác khó tả. Không hiểu vì sao, nàng không hề tức giận, nhưng trái lại, khuôn mặt còn cao ngạo lạnh lùng hơn. Nàng nở một nụ cười động lòng người, rồi lên tiếng với một khẩu khí trêu chọc: "Hà hà, nữ tử vô tri, thế nào rồi, bằng vào thực lực Thám Hư kỳ của ngươi, vốn không phải là đối thủ của bổn cung, trừ phi lệnh tôn đích thân đến đây thì may ra mới có thể qua được hai chiêu của ta! Bây giờ ngươi còn gì muốn nói thì nói nhanh lên rồi giao Lục Mộng Thần ra cho ta!"
Minh Phi vẫn tiếp tục đắc ý, lâu ngày được liệt danh vào một trong những cao thủ đệ nhất khiến nàng hình thành một tính cách tự tôn tự đại. Tất nhiên là với thực lực của nàng, có việc gì mà không làm được? Có ai mà không phục? Trong mắt Minh Phi, thực lực là một điều quan trọng, nên đối với những đối thủ cường hãn thì nàng lại càng đặc biệt chú trọng đến nó.
Bước từng bước nhẹ nhàng khoan thai, Minh Phi chậm rãi tiến gần tới mục tiêu của mình, nhưng mục tiêu không phải là Dạ Nguyệt mà là Lục Mộng Thần.
Vừa bước, nàng vừa cười nói: "Tên tiểu tử này lại nhờ có bộ chiến giáp rách nát kia mà tự động bao bọc bảo vệ cho hắn. Nếu biết trước như thế thì ta đã trói hắn lại rồi. Hừ! Trong khi chủ nhân đang mê man, mà chiến giáp vẫn có thể hộ chủ, thật là hiếm thấy! Xem ra, nếu ta lấy được bộ chiến giáp rách nát này thì cũng thật là tốt lắm! Ha ha!"
Dạ Nguyệt nghe xong những lời ấy, trong mắt tràn ngập lửa giận, bất quá chỉ lóe lên rồi tan mất. Nàng nhìn Minh Phi càng lúc tiến đến càng gần, thì khuôn mặt của nàng dần dần đỏ bừng lên, chỉ nghe "phanh" một tiếng, toàn thân Dạ Nguyệt bắt đầu có vài điểm máu trông như huyết hoa, sau đó da tay mượt mà của nàng cũng rách toạc ra và loang lổ đầy máu. Truyện được copy tại Trà Truyện
Tiên huyết như chú!
"Thiên Ma Giải Thể đại pháp!?" Minh Phi la lên thất thanh: "Ngươi có điên không? Chẳng lẽ muốn tự tìm đường chết?"
Trong chốc lát, gương mặt của Dạ Nguyệt đã trở nên tái nhợt, trắng bệch như một tờ giấy trắng. Nàng chậm rãi cúi đầu, đôi mắt trở nên ấm áp, toàn thân bên dưới của nàng đã bị máu huyết từ hai cánh tay phủ lên. Nàng bất chấp tất cả, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Lục Mộng Thần, cất giọng yếu ớt nói: "Mộng Thần, thiếp đi đây, sau này chàng không cần nghĩ đến thiếp……kiếp này…..kiếp này gặp được được chàng…….thiếp không còn gì hối hận nữa!"
Lời vừa dứt, Dạ Nguyệt liền đứng bật dây, đôi mắt ánh lên tia nhìn bi tráng, mặc cho máu tươi từng giọt từng giọt nhỏ xuống cũng không màn tới. Tay phải nàng nắm lấy Thối Thủy Nguyệt đao, trong tiếng gió rít chầm chậm thê lương càng làm tăng thêm phần lạnh lẽo, đôi môi khẽ mấp máy, phảng phất vang lên tiếng niệm chú: "Dụng máu tươi của toàn thân ta mau mau mở ra phong ấn của Thối Thủy Nguyệt đao. Ma vương vạn năm ngủ say, xin ngài hãy bày ra thập nhị Thiên Sát đại trận, đến giúp ta tiêu diệt địch nhân, và giúp ta giải thoát cho bằng hữu."
Minh Phi thoáng dừng lại một chút, giật mình nhìn Dạ Nguyệt, chỉ thấy toàn thân Thối Thủy Nguyệt đao bắt đầu tỏa ra hồng quang, chiếu lên người Dạ Nguyệt. Khi vừa bị hồng quang chiếu phải, máu từ trong cơ thể của Dạ Nguyệt bắn ra càng dữ dội, rồi bị Thối Thủy Nguyệt đao điên cuồng hấp thu, khiến cho thân thể Dạ Nguyệt nhanh chóng trở nên xanh xao, gương mặt tái nhợt như một xác chết.
"Ngươi……ngươi muốn làm gì?" Minh Phi chỉ vào Dạ Nguyệt, quả thật không dám tin có loại ma pháp khiến cho một tiểu cô nương xinh đẹp như hoa chỉ trong chốc lát đã thành hương tiêu ngọc vẫn.
Sang sang! Thối Thủy Nguyệt đao phát ra từng trận từng trận âm thanh gào thét, thân đao màu bạc bắt đầu run lên bần bật, toàn thân đao cũng biến thành đen xì. Rồi một tiếng nổ vang lên, Thối Thủy Nguyệt đao chợt nổ tung, vô số những đám mây bảy màu nhanh chóng bay ra ngoài, bao phủ lấy bốn phía, trong khoảnh khắc đã vây quanh Minh Phi.
Nhìn thấy sau khi phong ấn của Thối Thủy Nguyệt đao được mở ra, hàng ngàn hàng hạn mây bảy màu đã vây quanh Minh Phi. Dạ Nguyệt miễn cưỡng nở nụ cười, sắc mặt trắng bệch tiều tụy, nhưng vẻ mặt lại vô cùng thích thú. Phảng phất như thấy được phong ấn đã được giải khai hoàn toàn, và Minh Phi nhất định sẽ bị tiêu diệt…….Lúc này Dạ Nguyệt đã không còn khí lực để chống đỡ sức nặng của cơ thể nữa, cả người nàng liền đổ ập xuống, ngã đúng lên trên người Lục Mông Thần. Dạ Nguyệt dùng chút khí lực còn lại, dùng hết sức để ôm chặt lấy hắn, sau đó thì hoàn toàn tuyệt khí.
Hai người đồng thời ôm chặt lấy nhau.
Sống không thể đồng sanh, chết xin nguyện được cộng tử.
Vì giải tỏa phong ấn trên Thối Thủy Nguyệt đao, Dạ Nguyệt đã phải sử dụng tất cả máu trong cơ thể của mình, cuối cùng phải dùng đến tính mạng của mình để khai mở phong ấn.
Mộng Thần ơi, chàng có biết Dạ Nguyệt làm tất cả những việc này là vì ai không?
Chú thích:
(1) tinh không – bầu trời sao