Chúng Thần Chi Nguyên

Chương 77: Xà Tý Quái Yêu

Hắc Vực yêu sau khi sống lại thì càng tràn trề lệ khí hung ác và không ngừng thở hồng hộc. Cái đầu dài đen đủi cùng với sáu cái đầu rắn ngoác mồm ra như những chậu máu, tiếng rắn rít nhè nhẹ cùng với tiếng huýt sáo tràn ngập không gian đã tạo nên một cảm giác rùng rợn. Với thân thể cao lớn, Hắc Vực yêu nện từng bước ầm ầm trên mặt đất, phát ra âm thanh rung chuyển thiên địa vang vọng đến tận trời cao. Nó nhìn chằm chằm vào Minh Phi, tựa hồ như có hằng hà sa số linh hồn của Hắc Vực yêu đang oán hận nhìn nàng. Trong lần giao phong kịch liệt vừa rồi, nàng đã tiêu diệt tất cả Hắc Vực yêu, nên giờ đây, từ trên thi thể, máu và linh hồn của hàng ngàn hàng vạn con Hắc Vực yêu đã bị táng mạng đó, cộng thêm xà huyết phát ra từ Thối Thủy Nguyệt đao, đã một lần nữa tạo thành một quái vật Hắc Vực yêu mới.

Hắc Vực yêu sau lần hợp thể này thì đã trở nên rất to lớn, thân thể của nó trông giống như một tòa núi nhỏ, hoàn toàn che phủ hết cả ánh dương quang.

Hai tay của Hắc Vực yêu vụt ném ra hai thanh loan đao thật lớn với một tốc độ cực nhanh. Chỉ thấy hai thanh đao ấy xé gió bay đi với một quỹ tích kỳ lạ, đao ảnh rợp trời tạo nên những bóng đen dày đặc bay lượn trên không. Thì ra cánh tay của nó chính là đuôi rắn dài hơn mười thước, có tác dụng giống như nhuyễn tiên, mặc sức vùng vẫy ở giữa vô số đao ảnh đen kịt, trông không khác nào một con Ô Long.

Đuôi rắn phối hợp với loan đao công tới đối thủ với một khí thế như núi lở đất sập. Nhưng quả núi lở đó không phải chỉ là một quả núi bình thường, mà còn là một quả núi đao, một núi nhuyễn tiên! Nó từ trên cao sầm sập ép xuống, tạo nên một uy lực kinh thế hãi tục.

Ánh mắt Minh Phi bắn ra hàn quang lãnh khốc, bạch y lại một lần nữa tung bay phần phật. Nàng khẽ vung tay, cầm Hàn Tịch thần kiếm chém vào bóng đao ảnh dày đặc đang lao tới, chỉ thấy thanh thần kiếm phát ra quang mang chói lòa bay lượn tung hoành giữa trời. Ngay sau đó, trong phạm vi kiếm quang trùng trùng điệp điệp như những vì tinh tú nhấp nháy trên trời đêm, chợt có vô số Hàn Tịch thần kiếm trong suốt lạnh lẽo như tuyết đột nhiên xuất hiện. Tuy không phải là bản thể của Hàn Tịch thần kiếm, nhưng mỗi một kiếm ảnh lạnh lẽo này lại mường tượng như là một thanh kiếm thật. Hết tầng này đến tầng khác, hết đợt này đến đợt nọ, lúc cao lúc thấp, trong chớp mắt đã hình thành một ngọn núi hùng vĩ như thật.

Chiêu này chính là kiếm chiêu phòng thủ xuất sắc nhất của Hàn Ngọc kiếm pháp, Thiên Lý Băng Phong.

Chỉ trong chốc lát, không gian trên đỉnh đầu Minh Phi đã xuất hiện một tòa băng sơn lạnh lẽo do ảo ảnh từ Hàn Tịch thần kiếm tạo nên. Tòa băng sơn này tỏa ra lãnh khí kinh người, nhanh chóng bốc lên cao rồi hùng hổ đánh vào Hắc Vực yêu. Hắc Vực yêu vội múa nhanh loan đao, tạo ra vô số hắc ảnh xông đến nghênh tiếp băng sơn. Oành! Oành! Đao ảnh đụng vào kiếm ảnh, dưới sức mạnh cường đại hết lần này đến lần khác đánh vào, băng sơn rốt cuộc cũng nhanh chóng bị đánh tan thành những mảnh vụn rơi xuống lả tả.

Minh Phi có hơi chút bất ngờ, nét mặt của nàng sa sầm lại, thật không ngờ con cự thú này lại uy mãnh đến thế! Nàng hít một hơi thật sâu, nhanh chóng vận chuyển hàn băng chân khí trong người, rồi chém ra vô số đường kiếm vừa mơ hồ lại vừa kỳ ảo. Ánh ngân quang do Hàn Tịch thần kiếm phóng ra chợt bay thẳng lên cao rồi rơi xuống, đánh vào phần trên của khối băng, khiến cho nó bị tan chảy ra thành những giọt nước thật lạnh, rồi tụ lại một chỗ và tạo thành một dòng thủy lưu, chợt lại vọt lên không trung.

Chiêu thức mà Minh Phi vừa sử dụng chính là Băng Tuyết Tiêu Dung, biến băng sơn thành hàn thủy, đó chính là thủy nguyên tố chí âm chí hàn, nên khi vừa tiếp xúc với thân thể của Hắc Vực yêu thì liền bám chặt lấy nó, rồi cả hai cùng rơi xuống đất. "Oành!" Một chu vi rộng lớn trên mặt đất đã bị hai luồng lực lượng cực mạnh xoáy thủng một lỗ thật lớn có đường kính đến mấy chục thước. Nhưng điều kỳ dị nhất chính là hàn thủy vừa nhỏ vừa nhẹ vẫn bám chặt lấy trên người Hắc Vực yêu, chứ không hề rơi xuống một giọt nào.

Hàn thủy tạo thành một lớp vỏ bọc bên ngoài, còn bên trong dường như có ẩn tàng sức mạnh phong ấn cực lớn, nên giờ đây đã khiến cho Hắc Vực yêu cử động khó khăn. Dạ Nguyệt thấy vậy liền vội vàng huy động Thối Thủy Nguyệt đao, bắn ra quang mang tung tóe khắp nơi. Hắc Vực yêu tựa như được kích thích từ bên ngoài nên không ngừng gầm rống giãy dụa, tứ chi múa may loạn xạ, nhưng vô luận có làm thế nào thì cũng không thể thoát được sự bám chặt của hàn thủy.

Với nhiệt độ cực lạnh, hàn thủy đã làm cho Hắc Vực yêu bắt đầu cảm thấy máu trong người đang bị đông lại, càng lúc thân thể càng trở nên cứng nhắc không còn linh hoạt nữa.

Minh Phi nhìn Hắc Vực yêu dãy dụa, tay cầm Hàn Tịch thần kiếm khẽ vạch lên không trung một vệt sáng, ánh sáng lướt qua nhanh như thiểm điện, soi sáng cả khuôn mặt tuyệt sắc của nàng.

Minh Phi cười lạnh, nói: "Hừ! Nhiệt độ của một chút hàn thủy này so với bắc cực còn lạnh hơn gần trăm độ, xem ngươi còn có thể trụ được bao lâu! Để ta cho ngươi một kỷ niệm, giúp ngươi chiêm nghiệm cho biết thế nào là sự lạnh lẽo của băng!" Nói xong, nàng lại vung kiếm lên, hàn khí từ vệt sáng nọ liền bắn ra nhanh như tia chớp, kèm theo một tràng tiếng nổ lụp bụp vang lên. Hắc Vực yêu cao hơn mười thước lập tức bị đông cứng và biến thành một bức tượng băng trông vô cùng sống động.

Hắc Vực yêu vốn màu đen, nhưng khi bị đóng băng bởi ngân sắc hàn thủy, liền trở nên hết sức kỳ dị.

Dạ Nguyệt thấy vậy thì có phần cuống quýt, và bắt đầu thấy khiếp sợ trước thực lực quá ư mạnh mẽ của Minh Phi. Lúc đầu nàng cho rằng mình đã đạt gần đến cảnh giới Thám Hư kỳ, nên có lẽ sẽ đối kháng được với Minh Phi! Cho nên mới chọn cách ngạnh đấu, tức là sử dụng Thối Thủy Nguyệt đao để huy động yêu vật lợi hại, rồi dựa vào lực lượng bên ngoài để chống lại Minh Phi. Nhưng mà……giờ đây……Dạ Nguyệt đã không còn đường rút lui nữa rồi.

Dưới tình thế cấp bách, nàng cắt mạnh vào ngón tay, Thối Thủy Nguyệt đao nhanh chóng hấp thu máu từ ngón tay của nàng. Sau đó, nàng lại một lần nữa huy động Thối Thủy Nguyệt đao, trên thân đao giờ đây phát ra quang hoa màu đỏ sậm chiếu rọi vào Hắc Vực yêu, khiến cho nó lại bắt đầu động đậy, và theo đó là những tiếng băng vỡ rào rạo không ngừng vang lên.

Oành! Một tiếng nổ thật lớn vang lên, vô số mảnh băng vỡ vụn và huyết nhục đen xì bắn ra tung tóe. Hắc Vực yêu đã bị Thối Thủy Nguyệt đao khu động, khiến cho da thịt ở bên phía ngoài tự nổ để đánh tan hàn băng bao bọc ở ngoài.

Minh Phi hơi khẽ nhíu mày, nàng nhìn thấy hắc nhục, hắc huyết, và hàng vạn mảnh băng vụn bị phá tung văng ra tứ phía, thì liền nhanh chóng vũ lộng Hàn Tịch thần kiếm để tạo ra một quả kiếm cầu trong suốt bảo vệ lấy chính mình. Dạ Nguyệt đã từng gặp chiêu thức tương tự như vậy, nên chỉ nhẹ ngâm một tiếng, Thối Thủy Nguyệt đao trong tay đột nhiên bắn ra một đạo quang mang, đó chính là nguyệt quang. Nếu ở trong vòng vây của quang mang này thì dù là huyết nhục hay là băng tuyết cũng không thể vượt qua. Dạ Nguyệt không những phải bảo vệ cho bản thân mình mà còn phải bảo vệ cho cả Lục Mộng Thần. Lúc này hắn vẫn còn mê man, năng lực phòng ngự tất nhiên là rất yếu.

Tất cả đều trở nên yên tĩnh.

Dạ Nguyệt âu yếm khẽ liếc qua Lục Mộng Thần một cái, sau khi thấy hắn không có gì đáng lo ngại, thì ánh mắt liền nhanh chóng khôi phục lại nét lạnh lùng. Lúc này toàn trường đều bị huyết nhục rơi vung vãi phủ đầy kín mít trên đất. Xa xa, tại cái hố lớn khi nãy đã không còn cách nào phân biệt ra được đâu là huyết nhục, dường như Hắc Vực yêu lại bắt đầu nảy sinh dị hóa. Tất cả những việc này đều nằm trong dự liệu của Dạ Nguyệt.

Đột nhiên, trong đêm đen chợt vang lên tiếng thú rống thê lương, phá tan đi sự yên tĩnh trong chốc lát của sơn cốc. Sau huyết nhục bạo phát, toàn thân của Hắc Vực yêu bị rung động kịch liệt. Tay chân phát ra những tiếng vang khác thường, đầu khớp xương thu nhỏ lại, rồi cơ thể ngưng tụ lại và hình thành một ngoại mạo khác. A! Thân thể của Hắc Vực yêu trong chốc lát đã thu nhỏ lại gấp mấy chục lần, vừa rồi nó còn cao hơn chục thước mà bây giờ chỉ còn khoảng hai thước. Mặc dù thể tích đã nhỏ đi rất nhiều, nhưng ngoại hình thì lại xảy ra biến hóa kịch liệt.

Giờ đây toàn thân của Hắc Vực yêu đen như mực, còn bên ngoài thì xuất hiện một lớp hắc sắc lân phiến, cái đầu dài ngoằn đã thu ngắn lại thành một khuôn mặt rất nhỏ hơi tròn tròn và tỏa ra hắc quang. Thì ra những đầu và đuôi rắn của Hắc Vực yêu đều đã biến mất, còn hai cánh tay của nó thì đã hoàn toàn biến thành hai con thanh xà to bằng cái miệng chén bình thường, và dài chừng ba, bốn thước. Thân rắn cũng dần dần được hình thành và sau đó, chiếc miệng to rộng của hai con rắn này chợt há ra thật lớn, thì ra ở bên trong miệng rắn không còn là lưỡi rắn nữa mà là hai thanh hắc sắc loan đao có hình dạng của ngọn sóng!

A! Minh Phi hết sức kinh ngạc, vạn vạn lần không ngờ đến, dưới sự tác động của Thối Thủy Nguyệt đao, Hắc Vực yêu lại hợp thể biến dị lần thứ ba. Ngoại hình của nó bây giờ hoàn toàn không thể nào phân biệt được là yêu quái thuộc loại nào nữa. Hai cánh tay trường xà (1) của Hắc Vực yêu theo từng bước chân của nó mà uốn lượn di chuyển, cực kỳ linh hoạt, tuyệt đối hơn hẳn sự linh động của những cánh tay bình thường.

Dạ Nguyệt cũng hết sức ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào Hắc Vực yêu. Nàng không ngờ rằng sau khi máu thanh xà kết hợp với Hắc Vực yêu thì lại có thể sinh ra kỳ tích như vậy. Xem ra thân hình Hắc Vực yêu tuy đã thu nhỏ lại nhưng lực công kích hẳn là phải gia tăng rất nhiều, nhưng không biết lúc này đã có thể đánh lui Minh Phi được chưa? Dạ Nguyệt không trông cậy vào việc Hắc Vực yêu có thể đánh thắng Minh Phi, vì trong lòng nàng biết rõ, thực lực của Minh Phi đã đến tột cùng và rất đáng sợ. Trước kia phụ hoàng Dạ Thần từng nói, trong Tu Chân giới, người đứng đầu là Thiên Nhất chân nhân của Phong Thần Tông, kế đến là Hư Vân tông chủ của Liên Hoa Tự, và thứ ba là Minh Phi cung chủ của Nghiễm Hàn cung. Thật không ngờ, hôm nay nàng lại cùng với Minh Phi giao thủ với nhau. Điều này thật sự là việc mà nàng không mong xảy ra chút nào, vì Minh Phi chính là người mà ngay cả phụ hoàng nàng cũng không dám trêu vào.

Ài! Ánh mắt tràn ngập nét thâm tình của Dạ Nguyệt lại rơi trên người Lục Mộng Thần, Dạ Nguyệt có chút không đành lòng. Bỗng nhiên, trong cơn mê sảng, Lục Mộng Thần đột nhiên thét to: "Dạ Nguyệt…..Dạ Nguyệt……nàng chạy mau, Minh Phi cung chủ sắp đuổi tới rồi!"

Dạ Nguyệt nghe Mộng Thần thốt ra lời đó trong cơn mê sảng, thì nước mắt tuôn rơi như mưa. Nàng lướt nhanh đến bên cạnh hắn, nói: "Mộng Thần, chàng quả thật đã không phụ một mối si tâm của ta đối với chàng. Vì chàng, dù ta có phải chết trong tay Minh Phi thì cũng quyết không hối, không oán!" Truyện được copy tại Trà Truyện

Lúc này Minh Phi đang vừa đề thăng Hàn Băng thần công để tạo ra khí thế khổng lồ ép về phía Hắc Vực yêu, mặt khác lại vừa liếc qua tình cảnh vừa rồi. Thấy Lục Mộng Thần hô hoán và Dạ Nguyệt rơi lệ, trong lòng nàng đột nhiên xuất hiện một loại cảm giác day dứt vô cùng! Sống trên đời đã sáu, bảy trăm năm qua, nàng từ đầu tới cuối chỉ quanh quẩn ở trong Nghiễm Hàn cung thanh tịnh lạnh lẽo. Cho đến thời khắc này cũng vẫn chưa biết yêu là cái gì, gần đây cũng hiểu và nghe được một phần nào từ nơi Minh Nguyệt sư muội. Ngày hôm nay được tận mắt chứng kiến một yêu nữ của tà phái đã vì một nam nhân của Tu Chân chánh phái mà rơi lệ, nên nhất thời khiến cho nàng nhớ đến vị sư muội bạc phước và chuyện máu nhuộm Ma Môn.

"Ài! Chuyện đã qua rồi thì không thể thay đổi được gì nữa!" Minh Phi than thầm trong lòng. Khi ánh mắt của nàng chuyển tới trên người Lục Mộng Thần, nó vừa mang nét tức giận lại vừa có vẻ hằn học. Minh Phi quý trọng cơ thể mình, một mực thủ thân như ngọc, quả thật là không thể chịu được khi bị nam nhân nhìn lén nàng tắm rửa, lại còn len lén trộm đi……

Đầu tiên là phải giải quyết Hắc Vực yêu, lát nữa sẽ tới Lục Mộng Thần. Vào thời khắc này, tâm tình của Minh Phi lại trở về trạng thái nguyên thủy, dù sao thì cái trò "miêu hý lão thử" kia cũng rất tốt, chỉ chơi đùa chốc lát mà cũng giúp nàng nguôi giận rất nhiều.

Hắc Vực yêu bắt đầu tấn công.

Hắc Vực yêu sau khi thu nhỏ lại, thì thân thể trở nên vô cùng lanh lẹ, chợt tả chợt hữu, chợt cao chợt thấp, khiến người ngoài chỉ nhìn thấy từng đạo bóng đen lao đi vun vút. Hai cánh tay trường xà nhanh chóng lướt tới Minh Phi tựa như "thương long xuất hải", một tả một hữu phân ra đánh vào hai vai của Minh Phi nhanh như tia chớp.

Minh Phi thấy vậy liền chém mạnh một kiếm về phía đôi cánh tay trường xà đó. Hắc Vực yêu vội vàng nhảy mạnh lên cao, còn đôi tay trường xà liền uốn nắn lòn lách theo một quỹ tích bất ngờ, mà xuyên qua được luồng kiếm quang, tiếp tục đánh vào vai Minh Phi. Đôi cánh tay trường xà vốn đã thập phần quỷ dị, nay lại đánh ra một chiêu cũng cực kỳ quỷ dị như thế khiến cho Minh Phi vô cùng kinh ngạc. Nàng nhanh chóng thoái hậu, đồng thời cũng huy động Hàn Tịch thần kiếm, khiến cho thân kiếm chợt trở nên to lớn hơn, và càng tỏa sáng lung linh hơn. Sau đó, từ mũi kiếm lại xuất ra một vầng trăng tròn màu bạc rộng hơn mười thước.

Lại vẫn là "Hàn Nguyệt Toái Liệt"! Đây là một chiêu thức kiếm pháp có lực công kích cực mạnh.

Đối diện với vầng trăng bạc khổng lồ ấy, bất kể là đôi tay trường xà của Hắc Vực yêu uốn lượn như thế nào cũng sẽ không thể chạy thoát được vầng trăng bạc. Chát, chát! Đôi tay trường xà đột nhiên co lại, đầu rắn chợt phình to gấp mấy lần, còn miệng rắn thì ngoác rộng, rồi phun hai thanh loan đao hình sóng về phía đối thủ thật nhanh.

Hai tia hắc quang vừa nhoáng lên thì đã rạch nát không gian, xé gió bay thẳng đến nghênh tiếp vầng ngân nguyệt. Loan đao mang theo lực đạo rất cường hãn, ngạnh phá ngân nguyệt, rồi cắt nó ra thành bốn mảnh, bắn văng ra hai bên. Tiếp theo đó, Hắc Vực yêu dậm mạnh chân, toàn thân bắn mạnh về phía Minh Phi, và đôi tay trường xà lại mọc dài ra thêm, mỗi một cái miệng đều ngậm một thanh hắc sắc loan đao. Hắc Vực yêu co hai tay lại để lấy thế, rồi toàn lực đánh ra một kích thật là cường liệt

Nhìn động tác của Hắc Vực yêu như thế mà Minh Phi cũng thầm kinh hãi trong lòng. Vì đối diện với thế công nhanh tựa sấm sét ấy, nàng đã không còn đường lui nữa rồi.

Chú thích:

(1) Trường xà tý – cánh tay là một con trường xà