Chạng vạng tối, ánh nến hư ảo, bụi vàng mong manh nhảy múa trong không khí, mùi gạo nếp thơm lừng, mùi thuốc bắc thoang thoảng, trong vô thức cảm thấy có chút nóng nực.
Lưu Linh kề sát Thẩm Yến, chăm chú nhìn chàng. Mặc dù mới ngủ dậy nhưng chàng chẳng có thay đổi gì, vẫn dáng điệu thong dong, lạnh nhạt. Khả năng tự kiềm chế bản thân của người này quả thực rất mạnh mẽ, từ đáy mắt của người đối diện nàng nhìn thật kỹ, nhưng cũng chẳng thể nhìn ra điều gì.
Thời điểm Thẩm Yến vươn tay, Lưu Linh thuận theo ngã vào l0ng nguc chàng. Từ đáy mắt sâu thăm thẳm kia chỉ thoáng một tia run rẩy rất nhẹ, bừng sáng trong trong đôi con ngươi đen huyền tựa trời đêm.
Bàn tay bị chàng nắm có chút mồ hôi, đồng thời Lưu Linh cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Nàng chưa từng trải qua giai ddianj này, nhưng nàng tâm tư thông minh, chỉ cần một thoáng nhìn vào mắt Thẩm Yến, nàng lập tức cảm nhận được lực hấp dẫn mãnh liệt giữa hai con người, cảm xúc thăng hoa, quyến luyến giữa nam và nữ.
Khoảnh khắc đối phương siết chặt eo nàng, cách một lớp áo hè mỏng manh, Lưu Linh phát hiện thì ra tay chàng ấm nóng như vậy.
Nàng trầm mặc, cơ thể như đang lơ lửng giữa hai thái cực băng và lửa, mà ngọn dung nham nóng hổi hổi cách nàng ngày một gần.
[Đó là thế giới nàng chưa từng được biết, nàng nhìn thấy phía trước những con đường hiểm trở, gập ghềnh, những vách núi cheo leo, nguy hiểm. Thế giới đó, nàng có thực sự muốn tới không?]
Thẩm Yến nhìn thấy sự do dự và ngỡ ngàng đó, chàng dừng lại một khắc, lui về phía sau, trầm thấp thì thầm: “Nàng sẽ hối hận.”
Lưu Linh ngẩng đầu, nhoẻn miệng cười: “Đừng nói đùa.” Nàng ngừng lại, “Tại sao ta phải hối hận chứ?”
[Bất luận tương lai có là vực sâu vạn trượng, hay con đường rực rỡ ánh dương, nó đều vô cùng hấp dẫn nàng. Nàng muốn đến đó, dù người đầy thương tích, dù vạn kiếm xuyên tim, dù đánh đổi bằng mạng sống cũng quyết không chối từ.]
Nàng nâng tay vu0t ve khuôn mặt người đối diện. Bàn tay nàng vì lo lắng, hồi hộp mà rịn mồ hôi, sắc mặt nàng nhất thời nửa trắng nửa đỏ. Lưu Linh thẹn thùng kiễng chân hôn lên môi Thẩm Yến.
Thẩm Yến giữ chặt tay nàng, trầm mặc một lát, “... Nàng đã chắc chắn rồi?”
“Đương nhiên.”
Lưu Linh phát hiện do cảm xúc của nàng bất ổn cho nên kéo theo sự do dự của Thẩm Yến. Nàng hít một hơi thật sâu, ôm lấy chàng, nhỏ nhẹ thì thầm: “Ta rất thích. Ta muốn.. Có rất nhiều thứ ta không chắc chắn, nhưng ta không muốn hỏi, ta muốn tự mình đi xem, tự mình trải nghiệm. Thế gian kia có bao nhiêu phồn hoa, đô hội, bao náo nhiệt, tưng bừng, chàng hãy đưa ta cùng đi nhìn ngắm, được không?”
Chàng cúi người, hôn lên môi Lưu Linh. Cái ôm của chàng rất ấm áp, nồng nhiệt như lửa, có sự chiếm hữu tuyệt đối, cũng khiến nàng an tâm tuyệt đối. Hơi thở nóng như lửa, như có như không phả vào tai Lưu Linh: “Được. Tới đây.”
Toàn thân Lưu Linh chìm trong cái ôm ấm áp, chàng dùng sự cường thế của mình giam cầm nàng. Lúc trước Thẩm Yến còn chần chờ, nhưng đến lúc này chăng đã hoàn toàn kiên định, cũng không cho phép đối phương rút lui: --- “Lưu Linh, tới đây.”
Hai người quấn lấy nhau 1 đường thẳng đến bên giường, y phục lộn xộn, trán kề trán, tóc đen bện chặt.
Thời điểm quỳ gối giữa giường, Lưu Linh nhìn Thẩm Yến chằm chằm, đôi mắt mở to, chăm chú nhìn chàng chậm rãi cởi xuống đai lưng, ngọc bội, rồi từng lớp, từng lớp áo quần.
Gò má nàng đỏ lên, thoáng cảm thấy không được tự nhiên, trong lòng lo lắng.
Lúc này đây nàng… cảm thấy thật ngượng ngùng.
Nhưng trong thoáng chốc nhìn thấy cơ thể tr4n trụi, tráng kiện: cơ bụng tám khối, từng múi cơ vuông vức rắn rỏi phô bày trước mắt… cả đường nhân ngư đẹp đẽ uốn cong tinh tế vẽ thành một đường hoàn hảo xuống bên dưới…
Toàn bộ những cảm xúc dư thừa còn sót lại đều bị tiếng tim đập loạn nhịp đánh át, lưng nàng cứng đờ, ngón tay như bị điện giật thoáng run lên…. Nàng biết cảm xúc này là gì. Đó là sự hưng phấn khó miêu tả thành lời.
Nàng vì người nam nhân này mà kích động.
“Hài lòng không?” Trong mắt chàng thoáng ánh cường, chẳng hề cảm thấy phản ứng của nàng không nền nã, quy củ.
Lưu Linh bối rối “Ừ” một tiếng, vươn tay tới eo chàng “Ta muốn sờ.”
“Còn muốn hôn.”
Còn muốn chén sạch chàng, muốn đem chàng dung nạp vào cơ thể, muốn biến chàng trở thành của mình. Vĩnh viễn…
Đến giờ phút này những do dự, lo được lo mất hoàn toàn trở thành trò cười. Lưu Linh chỉ chắc chắn một điều duy nhất: Nếu không nắm lấy người đàn ông này, đây sẽ trở thành tổn thất khó lòng bù đắp được cả đời này của nàng.
Nàng chủ động rướn người ôm cổ Thẩm Yến. Thẩm Yến siết chặt nữ tử trong tay triên miên hôn lên mắt, lên môi nàng. Nụ hôn của chàng ban đầu nhẹ nhàng, dịu dàng như mưa xuân lất phất, càng về sau càng mãnh liệt, thô bạo.
Cánh tay như gọng kìm siết chặt thân thể mảnh mai của nàng, đẩy ngã Lưu Linh xuống giường, chôn nàng trong chăn đệm mềm mại, trong cơn mưa hôn cuồng nhiệt, đắm say.
Lưu Linh nghiêng đầu muốn trốn, nụ hôn ướt át tiếp tục chạy dài từ gò má, đến vành tai, rồi tham lam đi xuống dưới nữa.
Thẩm Yến hận không thể b0p ch3t nàng.
Mắt chàng hỏ lên, bởi vì khắc chế cảm xúc mà thanh âm hơi khàn khàn: “Nàng muốn thế nào?”
“Ta muốn ở trên,” Lưu Linh bĩu môi nhìn thân thể nóng hừng hực đang áp lên trên người mình, dõng dạc tuyên bố.
Chàng nhìn Lưu Linh hồi lâu, chậm rãi gật đầu, lùi về sau. Lưu Linh đứng dậy đi theo chàng, ánh mắt quật cường, hiếu thắng, nhanh chóng đẩy ngã Thẩm Yến, áp lên phía trên.
Nhìn gương mặt mỹ nhân ửng đỏ, mày Lưu Linh giãn ra, tinh nghịch trêu chọc: “Ta nhất định sẽ cho chàng trải nghiệm tuyệt vời.”
… Trải nghiệm tuyệt vời.
Chàng đưa nàng vượt qua trùng trùng điệp điệp mây mù, cùng nhau vùi sâu vào biển lửa. Ánh lửa kia một khi bùng cháy, chẳng gì có thể ngăn cản nổi, thiêu đến mức da thịt tuyết trắng nhuộm một tầng đỏ hồng tựa hoàng hôn.
Thân thể giao hòa, 10 ngón tay đan chặt, cơn mưa hôn triền miên không ngừng rơi xuống. Nàng hôn lên đôi mắt, nhìn hàng mi chàng thoáng rung động. Nàng hôn lên hầu kết, ngắm nhìn hầu kết khẽ nhấp nhô, nàng cúi người, dần hôn xuống dưới.
Thẩm Yến trở tay, đè Lưu Linh xuống dưới thân.
Nàng hờn dỗi vòi vĩnh: “Ta muốn tự làm.”
Trán Thẩm Yến đã ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt có chút vi diệu. Chàng cắn chặt răng, hôn lên môi nàng.
Trong biển lửa, có dòng nước róc rách dịu dàng chảy qua.
Ngoài cửa sổ, bóng trúc la đà, tiếng chim chóc thánh thót, tiếng côn trùng rả rích, kèm theo đó là âm thanh ái muội của đôi nam nữ trong phòng, thi thoảng lại vang lên vài tiếng động kiến cho người nghe mặt đỏ, tai hồng.
Hai thân thể tr4n trụi không ngừng va vào, quấn lấy, chiếm đoạt, níu kéo đối phương.
Trong thế giới phiêu lãng, chìm chìm nổi nổi chỉ có hai người, Lưu Linh nghe được âm thanh trầm thấp, kiên định của Thẩm Yến.
Màn lụa bị giật xuống, tầng tầng lớp lớp lụa là phủ xuống thân thể đôi nam nữ đang triền miên trong cơn say tình mộng mị.
Thẩm Yến thích thú nhìn biểu cảm hoảng sợ của Lưu Linh, nàng nhướng mi, rõ ràng bị giật mình nhưng vẫn tỏ ra kiêu ngạo. Bụng dưới hơi khép lại, bàn tay chàng đặt trên vai nàng thoáng siết chặt.
Nàng nghe được tiếng thở trầm thấp của chàng sát bên tai, toàn thân cũng nhũn ra, tan trong thứ kho4i cảm mới mẻ, đê mê.
Trong ánh sáng mờ ảo, Lưu Linh mím môi, trước mắt mờ mịt.
Đây là thế giới nàng chưa từng nếm trải.
Thẩm Yến cũng vậy, nàng cũng thế.
Giờ phút này nàng như lạc trong một thế giới mơ màng, nàng càng chạy đến gần, mọi thứ càng bay xa. Trong khoảnh khắc tưởng như không chạm đến được, Thẩm Yến nắm lấy tay nàng, kéo nàng ngã vào biển hoa rực rỡ, bế nàng bay lên những ngọn núi xanh rờn, khoáng đạt, phóng mắt ngắm nhìn thác nước cuồn cuộn, mênh mông, ôm nàng cùng lắng nghe tiếng rừng thông rì rào hát, sau đó lại từ biển mây mềm mại cùng ôm nhau ngã xuống hồng trần cuồn cuộn.
Thứ xúc cảm mỹ mãn tốt đẹp này khiến người ta mê muội, trong đau đớn có sung sướng, thỏa mãn.
Đó là thứ tư vị gây nghiện tựa hoa anh túc, làm người ta khi đã thử lại muốn nhiều hơn.
Nàng tưởng chừng cả người vỡ tan làm trăm mảnh, lại tại giờ khắc tuyệt đẹp này cảm nhận sự hoàn mỹ, hạnh phúc tột cùng.
Hai người quấn lấy nhau từ chạng vạng tối đến tận giờ Tý. Hai bên ‘giao đấu’ kịch liệt, hết ôm lại hôn, một khắc cũng không muốn tách rời.
Lưu Linh có chút hối hận, nàng quả thực đánh giá quá cao bản thân, đồng thời đánh giá thấp Thẩm Yến, cho nên càng về cuối hiệp, sức chiến đấu càng giảm sút, khóc không ra nước mắt, hoàn toàn chìm vào mê man để mặc Thẩm Yến lèo lái.
Buổi tối đám thị nữ chờ mãi không thấy quận chúa trở về phòng, gõ cửa mấy lần chỉ thấy cánh cửa im lìm, bên trong vọng ra tiếng thở gấp ái muội, mấy cô nương trẻ tuổi vội vàng ho một tiếng, mặt đỏ tai hồng, gấp gáp chạy trối chết.
Vậy đêm nay cứ giao quận chúa cho Thẩm đại nhân chăm sóc vậy.
Lưu Linh táo bạo làm loạn, trước đây nàng vốn cho rằng dù không gả cho Thẩm Yến, cũng có thể dùng đủ chiêu trò trêu chọc, dụ dỗ,để ăn sạch Thẩm đại nhân.
Có thể thành công ăn được Thẩm đại nhân, xét cho cùng cũng chẳng coi là thắng lợi --- dù sao trước khi đồng ý gả cho Thẩm Yến, chàng luôn một mực cự tuyệt.
Không biết đã là giờ nào, Lưu Linh trong mơ màng giật mình tỉnh dậy. Từng tầng từng tầng rèm lụa phủ xuống, Lưu Linh vất vả lắm mới vén được lên, chống thân hình đau nhức, nhìn ra bên ngoài.
Thẩm Yến một thân quần áo đơn bạc, tóc đen bung xõa sau lưng, ngồi xổm trước bếp lò, cặm cụi nấu cháo.
Chàng ăn mặc thoải mái, bộ dáng có vẻ tùy ý, khác hẳn với phong cách lạnh nhạt thường ngày. Dù chàng xoay lưng về phía nàng, nhưng Lưu Linh vẫn cảm nhận được tâm trạng Thẩm đại nhân không tệ.
Ai da, tối hôm qua mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, hai người đều là người trẻ tuổi nhiệt tình như lửa, hoàn toàn quên khuấy mất nàng vốn đang nấu cháo cho Thẩm Yến. Đều tại ai đó mị lực mmee người, gián tiếp hại nồi cháo trên bếp cháy khét lẹt.
Lưu Linh chống cằm, chăm chú nhìn bóng lưng chàng, cảm thấy chỉ một bóng lưng thôi cũng đáng giá để nàng nghiêm túc thưởng thức, tán dương.
“Đói chưa?” Thẩm Yến không quay đầu, thong dong lên tiếng.
“Giờ gì rồi?” Lưu Linh nghĩ thầm. Có một tình lang ngũ giác nhạy bén như vậy thật sự giảm thiểu biết bao phiền phức, cũng như tinh lực. Tỷ như người ta không quay đầu cũng biết nàng nhìn mình đến ngẩn người.
“Còn sớm, nàng ngủ tiếp đi.” Thẩm Yến đáp.
Lưu Linh nghiêng đầu, vén rèm nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời lờ mờ tối, hẳn là trời còn chưa sáng. Lưu Linh thực có hơi mệt mỏi, eo đau nhức, chân tay đều tê liệt, chẳng thiết tha cử động, chỉ vài động tác duỗi người cũng đã vô cùng khó chịu, chật vật.
Trời còn sớm chẳng bằng ngủ tiếp một giấc, những vấn đề khác để khi nào tinh thần thể xác tỉnh táo, thoải mái lại giải quyết.
Tuy nói thế, nhưng hai mắt nàng vẫn mở thao láo nhìn chằm chằm bóng lưng đang cặm cụi nấu cháo trước mặt, vui vẻ trêu chọc: “Ngoan ngoan ăn đi, đừng có ăn uống tùy tiện, qua loa. Dù sao… đêm qua cũng hao tổn không ít khí lực.”
“... Hao tổn khí lực?” Thẩm Yến nghiêng đầu, biểu cảm có chút cổ quái. Chàng trầm ngâm nửa ngày, cuối cùng múc thêm một bát nữa: “Vậy nàng cũng ăn đi. Bồi bổ.”
Lưu Linh nhướng mày: “Ta mà cần cũng cần bồi bổ sao? Tối qua ta thể hiện không tốt à?”
Nàng cảm thấy rõ ràng đêm qua khí thế của mình áp đảo Thẩm đại nhân! Chỉ một đòn cũng đủ để Thẩm đại nhân điên đảo.
Lần đầu tiên… đã khiến Thẩm đại nhân như thế… Hừ. Trong một thoáng chạm vào đáy mắt sâu thăm thẳm của chàng, Lưu Linh tinh tế phát hiện ra hành động thông minh nhất lúc này là im lặng, nhưng nàng lại chẳng giấu nổi nét mặt dương dương đắc ý của bản thân.
Thẩm Yến nhíu mày, lạnh lùng nhìn tư thế kiêu ngạo như một con Khổng tước của ai đó, không hiểu nàng lấy đâu ra tự tin lớn đến thế. Chàng mặt không cảm xúc nhàn nhạt đáp: “Biểu hiện của nàng? Ừ. Cũng tạm.”
“...” Lưu Linh cảm thấy mình sắp bị Thẩm Yến làm tức chết.
Thẩm đại nhân bưng bát cháo đến cạnh giường. Đối mặt với bát cháo thơm phức, nóng hổi hổi. Lưu Linh im lặng suy nghĩ, tròng mắt đảo một vòng, đáy mắt thoáng qua ý cười tinh nghịch. Nàng thuận theo ý tốt của Thẩm Yến, nhổm người dậy.
Tóc mây đen dài như thác từng tầng đổ xuống ôm lấy đầu vai nhỏ gầy. Khuôn mặt kiều diễm chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay, mắt hạnh ướt át, môi mềm hồng nhuận.
Nàng vươn người, cúi đầu uống chén cháo trên tay Thẩm Yến, thân thể nghiêng về phía trước, chăn lụa tinh tế trượt xuống, đường quai xanh hoàn hảo, da thịt trơn láng, bầu nguc trắng ngần đầy đặn, trên cổ, trên thân chi chít những vết đỏ như ẩn như hiện, lưu lại bằng chứng của một đêm điên long đảo phượng.
Biểu cảm trên mặt Thẩm Yến thoáng cứng lại.
Lưu Linh vụng trộm quan sát nét mặt chàng, đáy mắt đong đầy ý cười. Nhưng như thế này có vẻ vẫn chưa đủ làm Thẩm đại nhân đánh mất lý trí...Nàng nghiêng người xuống thấp hơn, bầu nguc mềm mại như bơ sữa hoàn toàn phô bày… vươn chiếc lưỡi đinh hương nếm thử cháo trong bát. Một cặp mắt diễm tình, long lanh xinh đẹp nhẹ nhàng liếc nhìn Thẩm Yến rõ ràng muốn trêu chọc chàng cho bằng được.
Thẩm Yến đặt chén cháo sang một bên, ánh mắt dán chặt trên thân thiếu nữ, giọng nói trầm thấp: “Không ăn nữa.”
Lưu Linh nghi hoặc, đột nhiên trước mắt tối sầm, nàng một lần nữa bị Thẩm Yến đè lên, đẩy xuống giường.
Lưu Linh kinh hãi, lắp bắp nói: “Ta… ta … ta chỉ… chỉ đùa một chút thôi…”
“Thẩm đại nhân tất cả mọi chuyện chỉ là hiểu lầm. Chàng anh minh thần võ, ta căn bản không phải đối thủ của chàng… A…”
“Thẩm Yến! Chàng thử đụng vào một ngón tay ta xem! Ta…”
Thẩm Yến buông thõng mí mắt, hai tay siết chặt hông Lưu Linh, nhốt nàng trong l0ng nguc, cười như không cười, thản nhiên đáp: “Không phải ta đang đây sao?”
“...”
… Lại một trận chiến oanh oanh liệt liệt trôi qua. Cả người ướt át như vừa bò từ trong lòng hồ lên.
Lưu Linh thực sự hối hận, nàng không nên tại thời điểm này khiêu khích Thẩm Yến. Chàng xưa nay vốn đã chẳng phải một kẻ nhân từ, thương hương tiếc ngọc.
Hậu quả sau đó chính là Lưu Linh nằm bẹp trong xe cả ngày, mơ mơ màng màng ngủ bù. Thậm chí còn bỏ qua điểm tâm sáng và bữa trưa, chẳng thiết tha ăn uống.
Đến khi nàng ngủ đủ, mở mắt phát hiện ra mình đang nằm trong xe ngựa. Đầu có chút đau nghe được giọng nói thì thầm thảo luận của đám thị nữ.
“Gì cơ? Cô nói gì? Tối qua quận chúa cả đêm không về? Có phải người và Thẩm đại nhân đã… rồi không?”
“Nè nè đừng có nói thế, ảnh hưởng xấu đến thanh danh của quận chúa. Có lẽ người chỉ hàn huyên cả đêm với Thẩm đại nhân? Mà Thẩm đại nhân đã dặn dò chúng ta nhất định không được nói linh tinh rồi?”
“Hàn huyên một đêm? Ta không tin…”
…
“Các ngươi có vẻ nhàn nhã quá nhỉ.” Lưu Linh vừa cất lời, đám thị nữ trong xe lập tức hoàn hồn, biểu cảm cứng ngắc, nhưng liếc trộm thấy quận chúa có vẻ không tức giận, mới lớn gan ngước mắt quan sát nàng.
Quận chúa hiện tại so với mỹ nhân ‘tòa băng di động’ thường ngày đúng là khác xa vạn dặm.
Giống như…. giống như vừa uống một liều Thập Toàn Đại Bổ. (*)
(*) Thập toàn đại bổ là bài thuốc có công dụng bồi bổ khí huyết, còn có tác dụng tăng cường khả năng miễn dịch của cơ thể, cải thiện hệ tuần hoàn
Đám thị nữ lặng lẽ trao đổi ánh mắt, trong lòng đều đã có suy đoán riêng, nhất thời sầu não. Cuối cùng quận chúa nhà mình vẫn làm xằng làm bậy, không coi danh tiết nữ tử ra gì, nhưng mà… Các nàng có thể làm thế nào? Dù lo lắng cho quận chúa nhưng chung quy họ cũng chỉ là hạ nhân không phải trưởng bối trong nhà, chẳng thể ra mắt giúp quận chúa?
Thẩm đại nhân sẽ lấy quận chúa chứ?
Linh Tê ôm một tia hy vọng nhỏ nhoi, thấp thỏm hỏi: “Quận chúa, hôm qua người và Thẩm đại nhân…?”
Tâm tình Lưu Linh đang cực kỳ phấn chấn, vui vẻ, cái nhìn của nàng hoàn toàn không hề giống với các nữ tử khác, càng không lo lắng, bất an như đám thị nữ thiếp thân bên cạnh. Hơn nữa những nữ tử thân phận cao quý như nàng, vấn đề trinh tiết cũng chẳng phải gánh nặng. Cộng thêm việc phát sinh đêm qua hoàn toàn xuất phát từ sự chủ động và tự nguyện của cả hai bên, mà Lưu Linh còn là kẻ đầu têu dụ dỗ con trai nhà lành.
Nàng cười cười, khoái trá đáp: “Ta chỉ nói một lần. Các ngươi nghe cho rõ đây: Ta và Thẩm Yến ngủ với nhau rồi.”
Đúng lúc này xe ngựa dừng lại, tiếng gõ thành xe bên ngoài mới vang lên một tiếng, đã lập tức rụt rè dừng lại. Tất thảy mọi hoạt động như thể bị lời nói hùng hồn của quận chúa ném vào một bầu không khí quỷ dị, ngại ngùng.
Vén rèm lên, Lưu Linh thấy La Phàm cùng một đám Cẩm Y Vệ sắc mặt đỏ ửng, điệu bộ luống cuống, còn có Thẩm Yến đứng phía sau, sắc mặt cứng ngắc đến cực điểm.
La Phàm bối rối nói: “Quận… quận… quận chúa… đến trạm nghỉ rồi.” Nói rồi, cả đám đàn ông con trai kéo nhau chạy trối chết.
Thẩm Yến lạnh lùng liếc nàng một cái sau đó cũng mau chóng rời đi.
Lưu Linh: …
Nang quay đầu đối mặt với đám thị nữ, vì cảm thấy mất mặt mà ủ rũ cúi đầu, nhàn nhạt hỏi: “Ta mới dùng chính bản thân để biến Thẩm mỹ nhân thành người của mình. Sau đó… dường như ta lại làm chàng ta tức giận bỏ đi rồi?”
Đám thị nữ không phản bác được, ủ dột gật đầu:”... Có vẻ đúng là vậy ạ.”
Trường Nhạc quận chúa trầm mặc hồi lâu mới hờ hững nói: “Sai lầm ở chỗ võ công của Cẩm Y Vệ quá cao, thính lực quá tốt. Chẳng liên quan gì đến ta. Hơn nữa đây là sự thật, có gì phải xấu hổ?”
Linh Bích đề nghị: “Quận chúa có thể thảo luận đạo lý này với Thẩm đại nhân.” Coi như các nàng có tán đồng thì cũng vô dụng mà thôi.
Lưu Linh trừng nàng ta một cái, nhớ đến sắc mặt tối sầm, dáng vẻ hờn giận kia của Thẩm Yến, đột nhiên bật cười, đúng là rất thú vị.
Tại sao lại có những sự trùng hợp kỳ diệu đến thế, vừa vặn nói cho toàn thể mọi người chuyện bất chính giữa hai người? Thời cơ thực sự không thể phù hợp hơn.
Đêm đó lúc trở về phòng, từ xa Thẩm Yến đã nhác thấy bóng Lưu Linh đứng đợi mình trong phòng. Nàng đứng tựa vào bàn đọc sách, thấy chàng tiến vào Lưu Linh chỉ thản nhiên ngước nhìn lên, khẽ gật đầu ba cái như thể chào hỏi.
“...” Thẩm Yến còn hoài nghi mình đi nhầm phòng, sau khi nhìn qua một lượt chắc chắn đây là phòng mình chàng mới nhàn nhạt hỏi: “Đang làm gì ở đây?”
Chàng chẳng cần tốn công hỏi cũng biết cô nương nào đó dùng 36 tuyệt chiêu vô liêm sỉ ép cấp dưới của chàng, với thủ đoạn của Lưu Linh đám Cẩm Y Vệ da mặt mỏng làm sao cản nổi.
Nàng cố tưởng tượng ra tư thế của một hiền thê lương mẫu, cũng ý thức được hành động của bản thân hiện tại chẳng khác nào tu hú chiếm tổ chim khách, vì thế nhoẻn miệng cười, ân cần tiến lên đón lấy tập hồ sơ nặng trịnh trong tay Thẩm Yến. Ai ngờ chàng nhanh như cách xoay người tránh né, lạnh nhạt đáp: “Đây là công văn cơ mật không thể để cho người ngoài xem.”
Người ngoài?
Chẳng lẽ Lưu Linh nàng lại cần do tháo tin tình báo của Cẩm Y Vệ hay sao?
“....” Lưu Linh vì câu nói này lập tức thoát vai ‘hiền thê lương mẫu’.
Chàng không cho nàng chạm vào tập văn kiện kia, đi thẳng đến bên bàn đặt xuống, lại cúi đầu cầm tờ giấy nàng đang viết dở lên nheo mắt hỏi, “Viết gì thế?”
Lưu Linh vươn tay đoạt đi, nghiêm mặt đáp: “Đây là cơ mật, không thể cho người ngoài nhìn được.”
Đáng tiếc xét về thân thủ Lưu Linh căn bản không đọ được với Thẩm Yến, chàng chỉ cần vươn tay đã giam Lưu Linh trong ngực, khí định thần nhàn nói: “Để trong phòng của ta đương nhiên là đồ của ta. Vì thế ta không phải người ngoài.”
Người này, một giây không đối địch với nàng thì không chịu được sao?
Lưu Linh cười lạnh, vừa tìm cơ hội thoát thân, vừa nhanh mồm nhanh miệng đáp trả: “Sai. Mặc dù ta ở trong phòng này nhưng ta cũng đâu phải đồ của chàng.”
Nếu như chàng nói nàng cũng thuộc về chàng, vậy thì có thể vin theo lời ấy tranh luận một trận hùng hồn với Thẩm đại nhân. Dù thế nào chăng nữa thắng Thẩm Yến cảm giác cực kỳ thoải mái.
Thẩm Yến nhìn một lát, thở dài: “Không phải tất cả mọi người đều nghe được nàng hùng hồn tuyên bố: nàng đã ngủ với Thẩm Yến sao?”
Vành tai Lưu Linh tức khắc đỏ lên, khí thế cũng xẹp xuống, không cãi lại được lời nào.
Hừ, trong tình huống này nàng có nên vừa thẹn thùng, vừa hờn dỗi nói vài câu nũng nịu gì đó? Tỷ như: “Đáng ghét. Người ta không cố tình mà”.
Lưu Linh mở tờ giấy ra, Thẩm Yến đồng thời cúi xuống xem, “80 đại kế theo đuổi Thẩm mỹ nhân? Đây là cái gì?”
Chàng phe phẩy tờ giấy trong tay.
Lưu Linh ‘hừ’ một tiếng, mới ngoan ngoãn một chút, lại hất cằm cãi nhau tay đôi với Thẩm đại nhân: “Chính là 80 kế sách thu phục Thẩm mỹ nhân.” Giọng nói điềm nhiên, “Do chính tay ta viết.”
Thẩm Yến dùng ánh mắt ‘bất lực cực hạn’ nhìn nàng. Lưu Linh cảm thấy chàng có lẽ sẽ trợn mắt, tỏ thái độ không thể tưởng tượng nổi đánh giá mình. Nhưng trên thực tế, Thẩm Yến giây phút này khá bối rối, chàng nghiêng mặt không dám nhìn vào mắt Lưu Linh, vành tai cũng thoáng đỏ lên.
Không khí nhất thời có chút nóng nực.
Thái độ của chàng vẫn rất lạnh nhạt, nhưng lại không được tự nhiên… Lưu Linh có thể nhìn ra.
Tâm tư nàng lập tức trở lên thoải mái, ung dung, đắc ý thưởng thức cảnh thẹn thùng khó có được của Thẩm đại nhân.
Thẩm Yến không phải kiểu người dễ xấu hổ, chàng nhanh chóng thu liễm lại cảm xúc, quay đầu lại, “Muốn theo đuổi ta. Ta nói cho nàng biết một biện pháp cực kỳ đơn giản, chỉ một chữ thôi.”
“Ngủ?” Lưu Linh nhanh nhảu đáp.
Thẩm Yên im lặng một lúc, cuối cùng bật cười, sờ sờ mặt nàng, ôn nhu nói: “Cô nương à, nàng thật sự… thật sự là một cô nương có óc tưởng tượng phong phú.”
Lưu Linh phóng khoáng ‘Ừ’ một tiếng thừa nhận, thoải mái nói: “Từ trước đến giờ óc liên tưởng của ta đã rất tốt.”
Thẩm Yến rũ mắt, nhìn khuôn mặt tuyết trắng thanh thuần, mặt mày như họa, thần thái ngạo mạn của nàng. Cô nương này bị chàng đánh lạc hướng chú ý còn không biết, cũng quên ý định thoát thân, còn ngoan ngoãn tựa sát vào ngực chàng.
Thẩm Yến càng ngày càng thích nàng nhiều hơn trước.
Chàng kiên nhẫn ôn tồn nói: “Chờ.”
“Ta không hiểu.”
“Ý ta là, nếu nàng muốn lưu lại nhiều hảo cảm với ta, muốn ta cảm thấy thoải mái, vậy thì không cần nghĩ linh tinh, sau đó làm rối tung mọi thứ khiến ta đau đầu, khiến ta để ý. Với ta, dẫu chúng ta một thời gian ngắn sau mới gặp mặt, tình cảm của ta vẫn vẹn nguyên như cũ.”
Lưu Linh bán tín bán nghi, nhưng Thẩm Yến đã khẳng định như vậy nàng chỉ có thể không để ý mà gật đầu đáp ứng.
Đợi đến khi bị Thẩm Yến tiễn về tận phòng, trầm tư suy nghĩ hồi lâu mới cảm thấy hình như nàng lại bị Thẩm đại nhân lừa gạt.
Chàng tịch thu bản kế hoạch 80 đại kế chi tiết của nàng.
Còn lừa nàng thề.
….
Hôm sau đoàn người đã đến trước cổng thành Nghiệp Kinh. Cẩm Y Vệ và nhóm Trường Nhạc quận chúa đến lúc phải tách ra.
Lưu Linh vốn không muốn, nhưng đối đầu với ánh mắt Thẩm đại nhân, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn rời đi.
Nàng hiểu, chàng vì muốn tốt cho mình.
Tiến vào Nghiệp Kinh, Thẩm Yến trân chính khôi phục thân phận Cẩm Y Vệ, dù ở bất cứ nơi đâu, bất cứ chỗ nào chàng cũng là tiêu điểm bị dòm ngó, soi mói.
Chàng đem cục nợ phiền phức Lục Minh Sơn lên người mình, cẩn thận che chở, bảo vệ Lưu Linh. Đoán chừng những ngày tới đây gió tanh mưa máu đang chờ chàng phía trước, mà Thẩm Yến lại không muốn Lưu Linh bị liên lụy trong cuộc chiến này.
Mỗi người một ngả. Lưu Linh hỏi Thẩm Yến: “Mỗi ngày ta đều sẽ viết thư cho chàng, cái này được chứ?”
“Ừ.”
Lưu Linh hơi yên tâm, ngữ khí bình tĩnh này của chàng đã thành công xóa tan những lo lắng còn sót lại trong lòng Lưu Linh.Ngày ngày nàng đều viết thư cho chàng, tuy không gặp mặt nhưng tối thiểu sẽ biết được tình hình của Thẩm Yến. Mà nếu chàng chịu đồng ý, điều đó chứng minh với trận chiến ác liệt phía trước chàng đã có sẵn đối sách giải quyết.
Lưu Linh đi được vài bước, quyến luyến xoay người lại đã nhìn thấy Thẩm đại nhân nhàn nhã đứng dưới tán cây xa xa lẳng lặng nhìn nàng.
Ánh mắt kia quá đỗi nhu tình, khiến tim nàng tan thành từng mảnh. Chàng khẽ cười, chậm rãi từ từ đi tới, ngăn chặn những ánh mắt chằm chằm nhìn nàng lại phía sau lưng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán nàng: “Không sao chứ,Tiểu A Linh?”
Tiểu A Linh.
Xưng hô này thật thân mật.
Nàng kìm nén lại xúc động, hỏi chàng: “Ta trở về Nghiệp Kinh, chàng không có lời gì muốn dặn dò ta sao?”
Ánh mắt nàng rực rỡ, sạch sẽ, hận không thể nói thành tiếng nhắc nhở chàng: Nói chàng yêu ta, nói chàng thích ta. Nói chàng muốn ta, không thể rời xa ta.
Thẩm Yên nhẹ cười, từ tốn nói: “Nhớ kỹ, đứng trước vực sâu vạn trượng, đừng bao giờ nghĩ đến việc nhảy xuống. Đối mắt với ánh sáng đừng ngần ngại nắm lấy.”
Tim trong ngực bắt đầu điên cuồng đập loạn, nàng cảm thấy như tái sinh một lần nữa từ trong cái chết.
[Nàng nhìn thấy rõ ánh sáng hy vọng phía trước, nhưng xưa nay vẫn cứng đầu không chịu tiến lên nắm lấy. Ta nhìn nàng như vậy, vô cùng đau lòng. Nhưng không sao cả. Nàng không biết. Ta sẽ dạy nàng. Ta sẽ dắt tay nàng đi đến nơi đầy ánh sáng.]
“Ừ.”
Lưu Linh gật đầu, chẳng quan tâm quá nhiều, lập tức đồng ý.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, bên tán cây xanh rì, nàng không yên lòng dõi về nơi xa, thần sắc vẫn lạnh lùng, đạm mạc như cũ, nhưng không giấu nổi ánh mắt nhu tình.