Đoàn người chỉ trú trong khách sạn một đêm, sáng sớm hôm sau Lưu Linh mặt chóng mắt hoa đi tìm Thẩm Yến, mới biết sáng sớm Thẩm đại nhân đã đến gửi lời chào từ biệt, vì không muốn quấy rầy Quận chúa cho nên Thẩm đại nhân không chờ quận chúa thức dậy đã rời đi.
Ngồi trước gương, đám thị nữ thong dong chải suối tóc mây dài chấm đất của nàng, trong gương phản chiếu gương mặt thiếu nữ diễm lệ nhưng lạnh lẽo đến tột cùng: “Sợ quấy rầy ta? Dám làm không dám chịu.”
“Ý quận chúa là gì ạ?”Thị nữ vội mở miệng hỏi.
“Hắt xì.” Lưu Linh lấy khăn tay xoa xoa sống mũi hồng hồng, đây chính là đáp án.
Nàng không giải thích nhiều, ồm ồm nói, “Đuổi theo!”
Nàng bởi vì đưa ô cho kẻ nào đó mà nhiễm phong hàn, cả đêm không ngon giấc, buổi sáng thức dậy cũng sớm, cho nên Cẩm y vệ rời đi chưa được bao lâu.
Một đường này, đuổi tới đuổi lui cũng mất gần một ngày.
Nàng ngồi trong xe ngựa, vừa lau nước mũi vừa nghĩ có lẽ Thẩm Yến cố tình trốn mình, nhất định phải nghĩ biện pháp thu phục chàng mới được.
Thế là nàng phái thủ hạ Dương Diệp cầm phong thư của nàng, ra roi thúc ngựa, đi về phía trước chặn Cẩm y vệ, cần phải để Thẩm Yến nhìn thấy sự quyết tâm của nàng.
Quả nhiên thời gian không phụ người có tâm, chạng vạng tối, giữa rừng sâu, bọn họ gặp đám người Cẩm y vệ đang nhóm lửa dừng chân nghỉ ngơi.
Đám thị nữ xuống xe ngựa trước, Lưu Linh được đỡ xuống sau Xe ngựa dừng ở ven đường, có một Cẩm y vệ tò mò ngẩng đầu nhìn trộm dung nhan nàng, trong lòng hơi kinh ngạc: Trường Nhạc quận chúa vốn vẫn luôn xinh đẹp, rạng ngời, mới một ngày không gặp đã tiều tụy nhiều như thế.
Dưới cái nhìn dò xét của hắn ta, Lưu Linh thẳng thắn đáp trả, ánh mắt lạnh lùng cực độ
“Quận… quận chúa.” La Phàm ngượng ngùng đỏ mặt, có đồng liêu đi tới, cậu ta vội vàng trốn ra sau lưng người kia.
“Hắt xì.” Lưu Linh lại xoa xoa cái mũi, hắt hơi một cái.
Nàng hỏi, “Thẩm đại nhân đâu?”
Đối phương đáp:
“Thẩm đại nhân và vài huynh đệ khác ra bờ sông nhặt củi, đoán chừng lát nữa sẽ trở về.”
Lưu Linh gật gật đầu, yên lặng một lát, quyết định: “Ta tự đi tìm huynh ấy!”
La Phàm: “Ấy…”
- -- Cái này hình như không phù hợp cho lắm?
Nhưng quận chúa đã nâng bước, không riêng gì người của Quảng Bình vương phủ từng bước theo sát, mà ngay cả mấy Cẩm y vệ đang trực ở đây cũng vội vã đuổi theo.
“Quận chúa, người không thể đi hướng này.” Cẩm y vệ hoảng hốt chặn đường.
Lưu Linh thản nhiên nói, “Đường này dẫn đến chỗ Thẩm đại nhân?”
“Vâng, nhưng mà…”
Lưu Linh ra hiệu cho đám Dương Diệp và thị nữ, lập tức có người tiến lên giúp nàng cản Cẩm Y Vệ, Lưu Linh cất bước, không nhanh không chậm đi thẳng về hướng kia. Đi được một lúc, dưới tán cây lá rậm rì, một chiếc xe ngựa lẳng lặng đứng đó.
Cẩm Y Vệ có nhiệm vụ trông coi xe thấy nàng tới, cũng tiến lên ngăn cản, nhưng nhanh chóng bị đám Dương Diệp bế đi.
“Trường Nhạc quận chúa.” Lúc đi ngang qua xe ngựa, giọng một nam nhân truyền ra, hơi kích động.
Lưu Linh coi như không nghe thấy, đi thẳng đường của mình, không quay đầu.
“Quận chúa! Chúng ta đã từng gặp trước đó!” Trước cánh cửa nhỏ xíu, 1 nam nhân cố sức dán sát đầu vào, không ngừng cố gắng thu hút sự chú ý của nàng.
“Quận chúa, tại hạ là bằng hữu của nghi tân nhà người, đệ ấy từng đưa ta tới bái phỏng quận chúa!” Mắt thấy nếu không nói nhanh, Lưu Linh sẽ rời đi mất, người trong xe đã không còn lo nổi tin tức trọng yếu này có bị Cẩm Y Vệ nghe được hay không, cao giọng hô.
(*) Nghi tân (儀賓): chức vị vào thời nhà Minh, dành cho các con rể của Quận vương, tức Quận chúa và Huyện chúa trở xuống. Phẩm vị đều là Tòng, lần lượt là Nhị phẩm, Tam phẩm, Tứ phẩm, Ngũ phẩm cùng Lục phẩm.
Lưu Linh rốt cục ngừng bước, nàng quay đầu, con ngươi lạnh nhạt nhìn về phía xe ngựa.
Nghi tân tương lai, chỉ đích danh vị hôn phu của nàng. Từ lúc nàng hứa hôn đến giờ cũng đã qua năm sáu năm.
Thấy quận chúa quay người đi tới trước xe ngựa, giọng người trong xe vui vẻ đến hơi run lên, “Năm đó lúc bái phỏng quận chúa, người và Lục công tử đúng là trai tài gái sắc, kim đồng ngọc nữ…”
Cùng với tiếng cười lạnh của thiếu nữ, lời đến bên miệng của người trong xe không hiểu sao, không nói ra được, lại lặng lẽ nuốt xuống.
Cách ô cửa sổ nhỏ bằng lòng bàn tay, Lưu Linh lạnh giọng nói: “Ngươi đừng lấy hắn ta ra để nhận thân với ta, khiến ta buồn cười.”
Người trong xe gấp gáp hỏi: “Vì sao? Tại hạ thực sự là người quen của Lục Công tử…”
“Bởi vì hắn phản bội ta, tì bà biệt bão (*).” Thấy đối phương nghẹn họng không nói lên lời, Lưu Linh mới khoan thai bổ sung: “Việc này trừ ta ra, người là người thứ 2 biết, ngay cả người bên cạnh ta cũng không rõ sự tình. Có phải cảm thấy vô cùng thụ sủng nhược kinh (**) không?”
(*) Nguyên ý của cụm “tì bà biệt bão” vô cùng khắc bạc, là lời mỉa mai căm giận hạng người thay đổi khí tiết.
(**) [shòuchǒngruòjīng] THỤ SỦNG NHƯỢC KINH: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo
Người trong xe:...
Kẻ kia vẫn cố vùng vẫy giãy chết, “Nhưng dù sao cũng có tình nghĩa chứ? Quận chúa đồng ý dừng chân lại, không phải vì…”
“Đừng nói nhảm, ” Lưu Linh trách cứ hắn, thần sắc lười nhác, cao ngạo, không hề để tâm hắn, lạnh lùng đáp: “Ta đang theo đuổi Thẩm đại nhân, ngươi nghĩ nhiều rồi.”
Thẩm đại nhân?
Người trong xe bỗng chốc nhớ tới Thiên Hộ - Cẩm y vệ - Thẩm Yến - Thẩm đại nhân chính là người chịu trách nhiệm bắt hắn hồi kinh – –
Người trong xe cứng ngắc nói: “Cái tên sát tinh kia có gì tốt chứ? Giết người không chớp mắt!”
Lưu Linh nói, “Đây lại chính là mị lực của chàng ta, ta cũng vì thế mà rung động.”
“…” Biểu cảm người trong xe --- vô cùng cổ quái.
Lưu Linh liếc hắn một cái, “Ngươi đương nhiên không hiểu.”
Nàng xoay người định đi, vừa quay đầu, liền thấy nam nhân tuấn tú cao ngất đứng phía sau.
Lưu Linh: ”…”
Nàng nhìn người đàn ông cao lớn, tuấn lãng, thanh giới* cương trực trước mặt, lại nhìn vẻ mặt khó có thể miêu tả bằng lời của mấy Cẩm Y Vệ phía sau, lập tức hiểu ra, có lẽ đối phương đã nghe được cuộc hội thoại của nàng với phạm nhận, không nhiều thì ít.
(*Thanh là thanh liêm. Giới là có khí phách)
Lưu Linh: “Thẩm đại nhân im hơi lặng tiếng đứng sau lưng ta làm gì?”
Thẩm Yến: “Nghe thuộc hạ bẩm báo quận chúa muốn cướp ngục, ta đến xem.”
Lưu Linh không phản bác được, cái cơ thể nhỏ xíu này của nàng, cướp ngục thế nào? Thẩm Yến thật đáng giận, rõ ràng là đang chế nhạo nàng, lại còn ra vẻ vô cùng nghiêm túc.
Nàng muốn mở miệng nói chuyện, nhưng nước mũi lại chảy xuống, cho nên phải vội vàng cúi đầu lấy khăn tay lau nước mũi.
Trong khoảnh khắc nàng ngẩng đầu, vừa vặn bắt được một tia quan tâm chưa kịp giấu đi trong đáy mắt người đối diện.
Trong lòng nhanh chóng tính toán, nàng lập tức giả bộ choáng váng, lảo đảo ngã về phía sau. Thẩm Yến tiến lên trước một bước, vươn tay về phía nàng, đợi đến khi chàng nhận ra được ý cười trong đáy mắt Lưu Linh mới vỡ lẽ mình bị kỹ thuật diễn vụng về của nàng thành công đánh lừa. Nhưng lúc này tay chàng đã cầm chắc cổ tay cô nương trước mặt.
Lưu Linh: “Mọi người đều đang nhìn chúng ta đó.”
Thẩm Yến quay đầu, đám Cẩm Y Vệ phía sau nhao nhao rời ánh mắt đi nơi khác.
Lưu Linh cảm giác được sự kháng cự nháy mắt lướt qua trong mắt chàng, nàng hơi nghiêng người, môi dán lên cổ chàng, thấp giọng thì thầm. Thân hình mảnh mai nằm gọn trong lòng Thẩm Yến nhìn vô cùng đáng thương, yếu đuối: “Tối hôm qua vì cho huynh mượn ô, mà ta ngã bệnh.”
Cả người Thẩm Yến tức tốc cứng đờ, không tự nhiên.
Lúc nàng nói chuyện, hơi thở phả lên động mạch cổ của chàng, gió thổi hương thơm tới, một nam nhân thân thể bình thường, khó mà không có cảm giác.
Thẩm Yến yên lặng, cúi đầu, đối diện với đôi con ngươi đen láy của Lưu Linh. Nhưng nàng từ trước đến nay sắc mặt luôn điềm tĩnh, hờ hững, từ thần sắc lãnh đạm nơi đáy mắt hoang vu kia, không nhìn ra được là nàng vô tình hay cố ý. Chàng có thể mặc kệ, nhưng khẳng định Lưu Linh có hậu chiêu, càng thêm phiền toái.
… Đúng là một nữ nhân phiền phức.
Thẩm Yến thở dài, đành bất đắc dĩ ôm nàng trở về.
Sắc trời ngày càng tối, cánh chim mệt mỏi vỗ cánh bay về tổ. Trong rừng yên lặng đến tĩnh mịch, một tay chàng cầm đèn lồng, một tay cầm cổ tay nàng, xuyên qua rừng.
Tiếng bước chân chậm rãi, đám Cẩm Y Vệ và thị nữ xa xa bám theo.
Đêm yên tĩnh. Khắp nơi là thanh lương lục ý(*) an yên. Sương trong rừng dày đặc, ngẫu nhiên có vài cây cỏ nội không tên tỏa hương thơm ngát, chậm rãi khiêu vũ cùng làn gió, dập dờn trong biển xanh (**) vô tận. Có vài cánh hoa rừng ung dung rớt xuống, đậu trên vai áo đôi nam thanh nữ tú đang im lặng nắm tay nhau. Xa xa bản hòa âm của thiên nhiên, sông suối hòa cùng tiếng gió du dương vang vọng lúc gần lúc xa,... phóng khoáng vô cùng.
(*Thanh lương lục ý: Chỉ sự trong lành mát rượi)
(*Biển xanh đây là biển rừng màu xanh)
Giữa đêm dài dằng dặc, trong suối trăng bàng bạc lấp lánh, dưới bầu trời muôn vàn tinh tú, Lưu Linh lẳng lặng nhìn bóng lưng cao lớn của Thẩm Yến, vững vàng, trấn định hệt một ngọn núi sừng sừng sâm nghiêm.
Nàng hỏi, “Vừa rồi huynh nghe được bao nhiêu?”
“Đó cũng chính là mị lực của ta, người vì thế mà rung động ” Thẩm Yến không quay đầu lại, giọng nói đều đều, máy móc, “Rung động dễ dàng thật.”
Lưu Linh hơi khựng người.
Nàng phản ứng rất nhanh, “Đương nhiên dễ dàng, Thẩm đại nhân của chúng ta dung nhan mỹ mạo, bế nguyệt tu hoa, ai không yêu cho được?”
Thẩm Yến không để ý nàng.
Lưu Linh bước nhanh mấy bước, đuổi kịp bước chân Thẩm Yến, nghiêng đầu ngắm nhìn chàng, nhưng hàng lông mi dài rậm lại bướng bỉnh ngăn trở nàng tìm tòi thần sắc nơi đôi mắt sâu thăm thẳm kia. Vết sẹo nơi khóe mắt, giống một nốt ruồi lệ duyên dáng. Lúc chàng nói chuyện hầu kết khẽ nhấp nhô, khóe môi lại bình phẳng.
Lưu Linh thoáng thất thần.
…. Sự xuất hiện lúc này của chàng như nhành cỏ cứu mạng Lưu Linh, nàng tham lam bắt lấy, không muốn thả ra.
Thẩm Yến dừng lại, xoay người, cầm đèn lồng đi về phía nàng.
“Lưu Linh???”
Từ đầu tới cuối nàng vẫn đứng yên bất động, ánh mắt vô hồn nhìn vào hư không, trạng thái không giống bình thường. Trong lòng Thẩm Yến sinh nghi, không khỏi bước nhanh đến gần nàng, cúi đầu xuống, xem xét tình hình.
“Lưu Linh...“
Chàng chợt nín thinh.
Bởi vì cô nương đối diện đột nhiên ngẩng đầu, cánh môi mềm mại, nhẹ nhàng chạm vào phiến môi chàng.