Chúc Khanh Hảo

Chương 1

Đường lớn đã hanh thông, có kẻ từ nơi khác đến, đi qua vương phủ, trong lòng hiếu kỳ, dừng chân đứng xem, bị gia nô khách khí mời đi. Còn người địa phương chỉ cần nhìn qua là sáng tỏ: “Nhất định Trường Nhạc quận chúa lại làm loạn rồi.”

Trong phủ, thiếu nữ áo tím đi xuyên qua đình thủy tạ (1), trước mặt sau lưng vô số thị nữ vây quanh, hệt chúng tinh phủng nguyệt, cực kỳ khoa trương. Nàng đi rất nhanh, nhưng mỗi hành động đều vô cùng tao nhã, cao quý. Từng bước, từng bước, nhẹ nhàng, thanh thoát như giẫm trên mây. Tiếng ngọc bội bên hông leng keng chạm vào nhau, trong trẻo mà không loạn.

Lưu Linh có dung mạo xuất chúng, ánh mặt trời chiếu xuống, sống mũi cao cao như rặng núi tuyết trong trẻo, mặt mày sáng sủa, rạng ngời, thần thái rực rỡ, chói mắt.

“A Linh! A Linh! Ngươi đứng lại đó cho ta! Trong mắt ngươi có còn người mẫu thân này hay không?” Một phụ nhân mang theo một đám người đuổi sát thiếu nữ. Phụ nhân kia vừa nói vừa thở hổn hển, tâm trạng dường như cực kỳ kích động, giọng nói cũng vì vậy mà run rẩy kịch liệt.

Quảng Bình vương phi là một vị phu nhân vô cùng đoan trang, khoai thai, nhưng lúc này sắc mặt lại hết mực khó coi, phong thái ung dung thường ngày cũng chẳng thấy đâu. Bà vốn không muốn chuyện trong nhà bị đồn thổi lung tung, khổ nỗi thiếu nữ áo tím quá hung hăng, ngang ngược.

Thiếu nữ áo tím vẫn không dừng bước chân, dứt khoát đi thẳng một mạch ra cổng lớn, mặt mày hờ hững, mắt điếc tai ngơ. Đám thị nữ, sai vặt theo sau cũng không dám chần chờ, bám sát phía sau, chỉ sợ bất cẩn chọc giận chủ tử.

“Chặn quận chúa lại!” Mắt thấy thiếu nữ sắp ra khỏi cửa phủ, Quảng Bình vương phi tức giận hét lên.

“Keng”! Binh khí va chạm mạnh phát ra âm thanh bén nhọn, đám thị vệ cùng với thân vệ giao đấu tại chỗ. Nhân mã hai bên bất phân thắng bại, mà thiếu nữ nhìn cũng không thèm nhìn, bước thẳng ra khỏi phủ.

“Lưu Linh, ngươi dám bước ra khỏi cánh cửa này. Về sau đừng mơ đến việc trở về nữa.” Thấy không cản được thiếu nữ, Quảng Bình vương phi cảm thấy tôn nghiêm của mình bị xúc phạm nghiêm trọng, sắc mặt trầm xuống, phẫn nộ quát.

Lưu Linh đã đến trước cổng phủ, thoáng dừng chân, quay đầu, dửng dưng nhìn đám thị vệ trong phủ đang đuổi theo mình. Ánh mắt kiêu căng, ngạo mạn chằm chằm nhìn thẳng Quảng Bình vương phi. Trong khoảnh khắc ấy bà cảm nhận được rõ ràng ý tứ trào phúng, châm biếm.

Lưu Linh khinh thường nói chuyện với đối phương, tiếp tục làm việc của mình.

Trước mặt bao nhiêu tôi tớ, một gia chủ Vương phủ như bà bị công khai nhục mạ, Quảng Bình vương phi máu nóng xông thẳng lên đầu, uất nghẹn không làm gì được, lăn ra té xỉu.

“Nương! Nương, người làm sao vậy?!” hai vị thiếu nam, thiếu nữ quần áo hoa lệ vội vàng chạy tới, thiếu niên vững vàng đỡ được Quảng Bình Vương Phi đã ngất đi, thiếu nữ ỷ vào thân phận, chạy thẳng đến trước mặt Lưu Linh, ngang nhiên cản đường nàng.

“Lưu Linh! Ngươi thật là độc ác, máu lạnh! Ngươi vừa hại chết tiểu đệ, bây giờ đến cả mẫu thân cũng không buông tha! Thứ hại nương giết đệ như ngươi, sao có thể mặt dày mày dặn sống nhởn nhơ trên đời như thế?!”

Giết đệ hại mẫu.

Sắc mặt thiếu nữ áo tím khẽ thay đổi, đôi mắt lãnh đạm, kiêu ngạo che đi sự lạnh lẽo trong tim, nàng hạ mắt nhìn tiểu cô nương đang chặn đường mình, thoáng xuất thần trong chốc lát, thờ ơ đáp lại:

“Vậy ngươi cũng muốn tới thử đao của ta?”

Nàng cất bước, đi thẳng về phía người đối phương. Tiểu cô nương luống cuống không ngừng lùi về sau, nhưng bị đám thân vệ chặn đường, trốn cũng không thoát. Cằm của nàng ta bị vị tỷ tỷ quý hóa  nâng lên, nét mặt Lưu Linh vẫn giữ nguyên bộ dáng băng sương, vô cảm, đáy mắt trống rỗng nhìn tiểu muội muội của mình chằm chằm, giống như đang thực sự suy nghĩ giết nàng ta như thế nào.

“Lưu Linh, ngươi còn là con người không? Nương bị ngươi hành hạ đến sinh bệnh, ngươi nhìn cũng không thèm nhìn người 1 cái!” Lưu Nhuận Dương đang đỡ Quảng Bình vương phi, nhịn không được nữa, lớn giọng trách mắng.

“Không được làm hại Tương Nhi của ta!” Nhìn thấy tiểu nữ nhi rơi vào tay Lưu Linh, Quảng Bình vương phi lập tức tỉnh táo, không còn hôn mê nữa, gấp đến mức nhổm hẳn người dậy dứt gan dứt ruột kêu to.

“Nương!” Lưu Tương bị tỷ tỷ nắm cằm, nước mắt thi nhau rơi xuống, như có thần linh trợ giúp, quanh thân tiểu cô nương bộc phát vô vàn dũng khí, quên mình lao khỏi vòng vây, chạy thẳng về phía Quảng Bình vương phi.

Lưu Linh bị bất ngờ đẩy mạnh ra, lảo đảo lùi về sau 2 bước, nàng khoanh tay trước ngực lạnh lùng nhìn ba mẹ con ôm nhau khóc tức tưởi trước mắt, say sưa diễn một màn ‘mẫu hiền tử hiếu’ cảm động trời xanh. Từ ngoài nhìn vào chẳng khác nào nàng đang cậy quyền hà hiếp bọn họ.

Lưu Nhuận Dương lớn tiếng gọi đại phu, Quảng Bình vương phi vỗ vỗ ngực thở mạnh, Lưu Tương quỳ ở một bên lau nước mắt… Bọn họ quan tâm đối phương, bao bọc người nhà họ, những lúc đó ánh mắt hướng về phía nàng chỉ còn lại sự phẫn hận, thù ghét.

“Ngươi đã giết người, dù có trốn ra ngoài, ngươi nghĩ bản thân có thể bình yên vô sự hay sao?” Giọng Quảng Bình vương phi run rẩy chỉ thẳng vào mặt nàng. “Phụ thân ngươi trở về, chắc chắn sẽ không tha cho ngươi.”

“Ngươi đúng là thứ lòng lang dạ sói, ngay cả đệ đệ ruột cũng không buông tha! Bình Nhi sống chết còn chưa rõ, ngươi lại nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Ngươi có từng cảm thấy cắn rứt lương tâm hay không?”

“Nếu ta đã dám ‘giết đệ hại mẫu’, còn sợ lương tâm cắn dứt hay sao? Lương tâm ta cực kỳ thanh thản.” Thiếu nữ áo tím nghiêng đầu, ngữ điệu thản nhiên, thái độ dửng dưng, giống như đang nói 1 câu chuyện phiếm hết sức bình thường trong nhà. Thái độ khinh người này càng khiến đối phương thêm phẫn uất.

“Nếu tâm ngươi không chột dạ, vì cớ gì phải cuống cuồng trốn đi?!”

“Ta đến Nghiệp Kinh đó là vì bản quận chúa muốn đi, không phải ta ‘chột dạ’, việc của mấy người chẳng ảnh hưởng gì đến ta hết. Có bản lĩnh, thì tự đến Nghiệp Kinh cáo trạng, bắt ta trở về. Nếu không dám vậy thì ngoan ngoãn đợi phụ thân ta về xử lý. Các người muốn làm gì thì làm, bản quận chúa chẳng quan tâm.”



“Quận chúa, đây là Thiết Quan Âm(2) An Khê mới tiến cống năm nay, vương phủ nhiều người như vậy, nhưng bệ hạ chỉ thưởng cho một mình quận chúa.”

“Quận chúa, đây là điểm tâm Thượng Lâm Trai mới ra, hôm qua thị nữ đã phải xếp hàng rất lâu mới mua về được đấy.”

“Quận chúa, đây là hai bức ngự họa Chính Nguyệt (*)trước được ban thưởng xuống, nô tì vừa tìm được, quận chúa người nhìn xem.”

(*) Tháng Giêng: 正月(Chính Nguyệt)

“Quận chúa, bộ văn phòng tứ bảo này cũng vừa được nghệ nhân làm ra, số lượng có hạn, người có thể dùng để luyện thư pháp…”

Bên trong xe ngựa rộng lớn, một đôi tỳ nữ mỹ mạo đang ngồi quỳ, từ tốn giới thiệu từng món, từng món đồ chơi cho Trường Nhạc quận chúa.

Trên chiếc án nhỏ bằng gỗ Trinh Nam (*) được chạm khắc tinh xảo là bút mực giấy nghiên đã được bày biện chỉnh tề, bên cạnh là khay hoa quả, điểm tâm thơm phưng phức đặt trong những chiếc đĩa ngọc quý giá.

(*) Cây Trinh nam (danh pháp khoa học: Phoebe zhennan; Trung văn gọi là nam mộc (楠木), nam thụ (楠樹/楠树), trinh nam (楨楠/桢楠)) là một loài thực vật thuộc họ Lauraceae. Theo sử sách, gỗ trinh nam từng được dùng để xây dựng Tử Cấm Thành và để làm ngai vàng, đồ nội thất phòng ngủ cho các hoàng đế thời nhà Minh. Hiện cây trinh nam đang được xếp vào loại cây quý được nhà nước bảo vệ, có giá trị ước tính gấp 8.000 lần giá trị của gỗ thường.

Một chiếc lô đốt hương thơm ngát, khói trắng hư ảo được tỉ mỉ đặt trên án khiến mặt mày người thiếu nữ đang ngồi ngay ngắn trong xe càng trở nên mơ hồ, nhưng cũng không che lấp được vẻ mỹ mạo bức người của nàng.

Lưu Linh là người con gái trời sinh đã mang trong mình cốt cách thanh lãnh, kinh diễm, quyến rũ nhưng không lẳng lơ, rực rỡ lại trang nhã. Nàng sở hữu nét đẹp động lòng người, cho nên dù quận chúa lạnh lùng thế nào đám thị nữ cũng cam tâm tình  nguyện xúm lại dỗ dành nàng vui vẻ. Lúc này, đáy mắt nàng có hơi trống rỗng, ánh nhìn dửng dửng rơi vào hư không, tựa như đang suy nghĩ chuyện trên trời dưới bể nào đó. Chẳng ai trong đám thị nữ đoán được quận chúa nghĩ gì, bình thường đã không, khi nàng im lặng ngẩn người lại càng không.

Hai thị nữ nhỏ giọng thì thầm – –

“Vương phi lại còn nói quận chúa giết người, thật quá đáng, chắc chắn lời ấy khiến quận chúa mất hứng rồi, vì thế mới trốn lên Nghiệp Kinh.”

“Đúng thế, mặc dù quận chúa đối với tiểu công tử… rất ác ôn, nhưng thần y  là do quận chúa đích thân mời đến. Nếu không nhờ quận chúa, tiểu công tử đã mất mạng lâu rồi.”

“Hi vọng vương gia sớm trở về, trả lại sự trong sạch cho quận chúa.”

“Vương gia? Cũng chẳng dám trông cậy nhiều. Nhưng mà tiểu công tử  xảy ra chuyện thực sự không có liên quan tới quận chúa chứ?”

“… Linh Tê, ta đột nhiên nghĩ, chỉ là phỏng đoán chút thôi nha, vương phi nói quận chúa giết người, liệu có phải quận chúa giận quá, thật sự đã xuống tay với tiểu công tử không?”

“… A.”

Hai người nghĩ đến tác phong dũng mãnh của quận chúa nhà mình, da đầu tê rần, run lẩy bẩy nghĩ thầm: Đây là chuyện không thể nào.

Hai nàng liên tục xì xì xào xào, đang buôn chuyện đến hồi gay cấn thì đột nhiên nghe thấy tiếng quận chúa gõ bàn, “Các ngươi nói xem, Lưu Nhuận Bình sống hay chết, có liên quan gì đến bản quận chúa?”

“Đương nhiên là không liên quan!” 2 thị nữ lập tức thể hiện sự tấm lòng trung thành, trước sau như một.

“Vậy là bọn họ cố tình gây sự rồi.”

“Dạ đúng!”

“Dừng xe!” Lưu Linh như có điều đăm chiêu, bỗng nhiên đứng bật dậy ra lệnh dừng xe.

Linh Tê và Linh Bích cả kinh, sợ hãi nhào lên ôm lấy đùi quận chúa, “Quận quận, quận chúa! Người, người bình tĩnh một chút! Ngàn vạn lần đừng trở về giết tiểu công tử…”

“…Ngồi xe mệt nhiều hơi mỏi, ta chỉ muốn dừng lại nghỉ ngơi một chút, ai nói với các ngươi rằng ta muốn giết người?” Trường Nhạc quận chúa lườm 2 thị nữ thiếp thân, Linh Tê, Linh Bích lập tức biết điều cúi  đầu im lặng.

Mấy người đang nói chuyện, xe ngựa đột nhiên lắc lư, mấy con ngựa lâm vào hoảng loạn tột độ. Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, Lưu Linh theo quán tính đập đầu vào thành xe. Hai người thị nữ cũng bị va đập không nhẹ, “A” Một tiếng thét chói tai vang lên, chính 2 nàng còn chẳng lo nổi thân mình, chứ đừng nói đến việc chiếu cố quận chúa.

“Sao thế? Xảy ra chuyện gì?” Người trong xe kinh hãi.

“Lớn mật! Mau dừng lại!” Ngoài xe mơ hồ truyền đến tiếng đám người hầu và thân vệ la hét.

Nhất định đã xảy ra chuyện.

Xe ngựa bỗng chốc tăng tốc, lại còn liên tục xóc nảy, Lưu Linh đầu chóng mắt hoa, cố gắng vịn vào thành xe. Tình cảnh này không thể cầu cứu ai được, chỉ có thể dựa vào bản thân. Nàng cắn chặt răng, tay gắt gao bám lên mặt án, sợ chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ bị hất văng ra ngoài.

Cướp đường? Sơn tặc? Cường đạo?

“Hu hu hu!”

“A a a!”

Tiếng ồn ào hỗn loạn hòa vào nhau, chỉ có Lưu Linh vẫn một mực im lặng, khóe miệng bị nàng hung hăng cắn nát. Lưu Linh nhẫn nhịn cúi đầu, một tiếng cũng không phát ra.

Nhưng điều này không có nghĩa là nàng bình tĩnh hơn người khác, hay có cách ứng phó với tình hình trước mắt, lục phủ ngũ tạng đang điên cuồng nhộn nhạo, xe ngựa càng tăng tốc, sự lo lắng càng tăng lên, cơn khó thở ập đến, nhịp tim tăng nhanh…

Lưu Linh không yên lòng nghĩ – – nếu nàng chết, người của Quảng Bình vương phủ hẳn là sẽ thở phào nhẹ nhõm lắm?

Trên đời này, không có người nào thực sự quan tâm tới nàng.

Vách xe vang lên một tiếng “rắc”, bị một lực mạnh tác động, đập nát từ bên ngoài. Lực đạo kia rất thật lớn, hướng thẳng vào thùng xe. Theo quán tính, Lưu Linh ngã về phía sau. Eo của nàng bị người ta ôm lấy, bay lên phía trước.

Một cơn gió mạnh ùa tới, người đến thân hình cao lớn, sức mạnh uy mãnh, v0m nguc chàng ta rất rộng, lực tay cũng vô cùng lớn, động tác thô lỗ, nhanh gọn, vác thẳng nàng lên, như một con chim ưng cắp lấy gà con.

Và con gà con kia đương nhiên là Lưu Linh.

Nàng bị ép vùi sâu trong lồng nguc một người nam nhân xa lạ, mà gió lạnh, cùng tốc độ quét đến đánh thẳng vào người nàng. Một xúc cảm xa lạ lướt qua gò má. Trong tiếng kêu thất thanh của đám hạ nhân, giữa thanh thiên bạch nhật nàng bị một người nam nhân không quen ôm lấy, bay vút lên không. Thời điểm cả hai ngã xuống, thuận theo triền đất dốc gần đó cùng lăn xuống.

Chưa bao giờ gần gũi với người khác như thế, trời đất quay cuồng, mùi hương trên người nam nhân kia cùng với mùi mồ hôi cơ thể, ập vào mũi nàng. Vừa cứng vừa nóng, đầu được bàn tay to che chở, khắp thế giới đều là hơi thở của đối phương.

Ghê tởm.

Bực bội.

Muốn giết người.

Khó khăn lắm 2 người mới dừng lại được, Trường Nhạc quận chúa té ngã ngửa trên thảm cỏ, giọng nói lạnh lẽo của nàng không nhân nhượng đánh thẳng về phía người kia, “Cút – – “

Thời điểm giương mắt nhìn về phía đối phương, trong khoảng khắc nàng thoáng ngẩn người.

Thân mang Phi Ngư Phục, Eo thắt Tú Xuân Đao, đặc điểm vô cùng rõ ràng.

Gương mặt người thanh niên tuấn tú, sắc bén, cõng ánh mặt trời rực rỡ sau lưng, lấp lánh chói mắt. Lông mi của chàng ta rất dài lại dày, che khuất đáy mắt sâu thăm thẳm. Dưới mắt có một vết sẹo mờ, càng thêm đẹp đẽ, cuốn hút..… Sự bực bội, bất an trong lòng nàng nháy mắt lắng xuống, từ núi lửa cuồn cuộn muốn phun trào bỗng chốc biến thành dòng suối an bình.

“Lại gặp mặt.” Trường Nhạc quận chúa vẫn đang bị chàng áp dưới thân, khí định thần nhàn, nhàn nhạt mở miệng chào hỏi.

Cả người chàng căng lên, cẩn thận che chở người thiếu nữ trong lòng, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh, vốn không chú ý đến cô nương bên dưới. Đến tận khi nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của nàng, chàng mới cúi xuống.

Đôi mắt chàng đen nhánh, ảm đạm,vẫn không chịu mở miệng – – nàng tin chắc nam nhân này vẫn nhớ mình, nhưng cố tình ngó lơ nàng.

Trường Nhạc quận chúa cười lạnh, “Tay ngươi đè lên người ta.”

“…” Vị cẩm y vệ này rốt cuộc cũng chú ý tới nàng, từ 10 phần thân thể dính với nhau, giờ còn 4 phần.

“Thành thật xin lỗi.” Lời này của chàng chẳng có chút thành ý nào, nhưng giọng điệu trầm ấm dễ nghe, vừa xa xôi lại có chút cô độc.

Dòng suối trong lòng lại muốn bùng nổ thành dung nham, nhưng nàng không nói lời gì quá đáng.

Thẩm Yến – – người khiến nàng vừa thấy đã muốn nhìn chăm chú không nỡ rời mắt, xứng đáng có được đặc quyền này.

- ----------------------------------
  1. Chúng là những kiến trúc tương đối đơn giản, được dựng bên bờ mặt nước như hồ, ao, sông, suối (chữ tạ có nghĩa là ngôi nhà dựng trên mặt nước, vì thế mà còn gọi là thuỷ tạ).


  1. Trà Thiết Quan Âm: à tên một danh trà của huyện An khê, tỉnh Phúc kiến. Được biết đến từ thời nhà Thanh với câu chuyện về một người trồng trà sùng Phật tên Ngụy Ẩm mỗi ngày đều dâng lên Phật Bà ba chén trà liên tục suốt 10 năm trời. Một đêm ông nằm mơ thấy Quan Thế Âm dẫn lên một khe núi chỉ cho một cây trà.Sáng hôm sau, ông theo sự ứng mộng lên núi tìm được cây trà giống hệt trong mộng. Ngụy Âm bứng cả cây về trồng trong vườn nhà. Vài năm sau cây tươi tốt ông thu hái và chế ra một thứ trà ngon tuyệt vời. Lá trà sinh ra có mùi thơm nức mũi, xa gần đều ngửi thấy. Khi đóng bánh cứng nặng và có màu đen như sắt. Sợi trà cong xoắn, cho nước hãm màu xanh lục. Hương vị thơm ngon hơn hẳn các thứ trà khác ở địa phương. Ông đặt tên là trà Thiết Quan Âm và từ đó trở thành một danh trà nổi tiếng trên thế giới. Trà này thoạt nhìn thì có vẻ khá giống với Trà Ô Long và thường bị nhầm lẫn với Trà Ô Long. Thực chất trà này vẫn được xếp vào nhóm trà xanh vì loại trà này có độ oxy hóa thấp, tầm 10 – 15%. Còn trà Ô Long thì độ oxy hóa thường nằm trong khoảng 30 – 40%. Nên Trà này khi pha ra còn mang dư vị của trà xanh khá nhiều.


- -----oOo------