Một gã nam tử tóc đen và một gã thanh niên tóc tím, đứng xa xa giằng co, cát vàng phong bạo bay đầy trời, y bào bọn họ nhẹ nhàng bay trong gió.
- Triệu Phong, không ngờ lần này gặp mặt, ngươi và ta lại chênh lệch lớn như vậy. Nhưng trận chiến này, ta vẫn muốn đánh.
Thanh âm của Vũ Thiên Ngô trầm thấp, nhưng trong đôi mắt đen thâm thúy, lại lộ ra ý chí chiến đấu mãnh liệt.
Dưới loại chiến ý này kích phát, tinh khí thần của Vũ Thiên Ngô đều được tăng phúc, ý chí Nửa bước Vương Giả cũng dâng lên.
Đối mặt với đối thủ có chiến ý bất khuất bất hủ này, Triệu Phong âm thầm thở dài, trong lòng sinh bội phục.
Nếu đổi lại là một người khác, đối mặt với chênh lệch như vậy, e rằng ngay cả dũng khí đánh một trận cũng không có.
- Vũ Thiên Ngô, thời hạn “Mười năm chi ước” giữa chúng ta, còn chưa đến.
Triệu Phong lại cười, vẻ mặt nhàn nhã không để tâm.
Ngày ấy, sau trận chiến ở gần Thiết Huyết Giáo, bây giờ đã trôi qua bảy năm.
Thời gian mười năm còn chưa đủ.
- Ta sắp đi Vũ gia Tông tộc ở Đại Lục Vực, chuyến đi này, không biết sẽ
mất bao nhiêu năm. Nếu đã gặp nhau, vậy thì trước hết đánh một trận đã.
Vũ Thiên Ngô tất nhiên cũng biết còn chưa đến thời hạn.
Nhưng Triệu Phong cường đại như vậy, lại càng kích phát ý chí chiến đấu và tiềm lực của hắn.
Đại Lục Vực?
Ánh mắt Triệu Phong lóe lên, không nói gì thêm.
Dần dần, khí tức của hai người, bắt đầu tràn ra trong cát vàng phong bạo.
Trên người Triệu Phong, xuất hiện một luồng sức mạnh to lớn của Hư Thần Cảnh, thông suốt thiên địa, mạnh mẽ vô cùng.
Sức mạnh to lớn của ý chí Đại Đế, khiến hắn đứng trên đỉnh cao.
Chỉ riêng về so đấu khí thế, Vũ Thiên Ngô đã rơi vào hạ phong, thể xác và tinh thần nặng nề, có cảm giác hít thở không thông.
Nhưng ý chí chiến đấu của hắn, lại bất khuất bất hủ, gặp mạnh càng mạnh.
Đổi lại là Nửa bước Vương Giả bình thường, e rằng ngay cả ý niệm phản kháng cũng không khởi dậy nổi.
Mà Vũ Thiên Ngô, còn có thể nghịch kháng, cũng không dừng việc kích phát ý chí chiến đấu.
- Ngoài Thái Cổ Vạn Tộc Bảng ra, không ngờ còn có huyết mạch kỳ lạ cường đại như vậy.
Triệu Phong kinh thán.
- Hừ, huyết mạch trong thiên địa Phạm Trụ này, cũng không phải chỉ có
“Thái Cổ Vạn Tộc Bảng” là độc tôn thiên địa. Chờ khi ngươi đến Đại Lục
Vực sẽ biết, trên thế gian này còn có “Hoàng Đạo Huyết Mạch Bảng”.
Vũ Thiên Ngô hừ lạnh một tiếng.
Hoàng Đạo Huyết Mạch Bảng?
Triệu Phong nhớ lại, trong ký ức của bản thân, quả thật có “Hoàng Đạo Huyết Mạch Bảng”, chỉ là cũng không chú ý lắm.
Bởi vì Hoàng Đạo Huyết Mạch Bảng, không phải là của thời đại Thái Cổ, mà là một vài huyết mạch sinh ra trong thiên địa sau Thái Cổ.
- Huyết mạch Thái Cổ Vạn Tộc Bảng, dần dần tuyệt tích, càng ngày càng
mỏng manh. Mà “Hoàng Đạo Huyết Mạch Bảng”, lại không ngừng cạnh tranh
trỗi dậy, mạnh được yếu thua.
Trong thanh âm của Vũ Thiên Ngô, lộ ra một sự tự tin cường đại.
Mọi người đều biết, Thái Cổ Vạn Tộc Bảng, vốn là thuộc về thời đại Thái Cổ.
Thế nhưng, không hẳn là càng xa xưa thì càng mạnh.
Ví dụ như nói, Bát Đại Thần Mâu chính là sau Thái Cổ, sinh ra khi thiên
địa Phạm Trụ sơ khai. Đương nhiên, Bát Đại Thần Mâu và thời đại Thái Cổ
Man Hoang, cũng có sự tương liên chặt chẽ.
Thời đại tiến bộ, huyết mạch Thái Cổ Vạn Tộc Bảng càng ngày càng mỏng
manh, mà huyết mạch đời sau, lại không ngừng tiến hóa hoặc biến dị.
- Huyết mạch Chiến Thiên, xuất thân từ “Hoàng Đạo Huyết Mạch Bảng”,
không hề thua kém Thái Cổ Vạn Tộc Bảng, mà “huyết mạch Vô Song Chiến
Thiên” của ta, lại càng là cực phẩm trong Hoàng Đạo.
Lời nói vừa dứt, huyết mạch trong cơ thể Vũ Thiên Ngô đã bùng lên.
Ô...ô...ô...n...g!
Chỉ thấy một luồng “hư ảnh băng hàn” khổng lồ thần bí, xuất hiện hình thái nhân ảnh, trọng điệp cùng một chỗ với Vũ Thiên Ngô.
Chỉ trong giây lát.
Động tác của Thương Vũ Nguyệt và hư ảnh băng hàn sau lưng, hô ứng nhất thể, trùng khớp vô cùng.
Nhất cử nhất động của hắn, đều có một luồng ý chí chiến đấu kinh khóc quỷ thần, đánh tan hết thảy lực lượng hư vô xung quanh.
Ầm…
Sức mạnh to lớn của Đại Đế, rung chuyển một trận, thậm chí có một bộ phận nhỏ bị phá nát.
Trong khoảnh khắc đó.
Vũ Thiên Ngô như chiến thần xuất thế, hư không bốn phía, đắm chìm trong
hào quang lưu tinh rực rỡ bá đạo, phóng thẳng lên tận cửu thiên.
Nếu là sức mạnh to lớn của Vương Giả, e rằng đã bị lực lượng của Vũ Thiên Ngô đánh bật rồi.
- Chiến Thiên Phủ.
Ánh mắt Vũ Thiên Ngô sáng rực, nâng chưởng vung lên, trong hư không
truyền đến tiếng nổ vang thạch phá kinh thiên, mơ hồ có thể thấy được
một chiến phủ hào quang chói lọi, khí thế như cầu vồng, khai thiên tích
địa, chém xuống sức mạnh to lớn của Đại Đế, đánh vào người Triệu Phong.
Đối mặt với một trảm như vậy, ngay cả Triệu Phong cũng thoáng động.
Dưới sự áp bách của đối thủ, Vũ Thiên Ngô đã kích phát ra chiến lực và ý chí chiến đấu trước nay chưa từng có.
- Phá!
Triệu Phong chậm rãi đánh ra một quyền, trong hư không chồng lên một cái Huyễn thành xa xưa, sương mù lượn lờ, như ẩn như hiện, tràn ngập huyền
mê.
Mặc dù Vũ Thiên Ngô chiến ý bừng bừng, vẫn cảm thấy tâm thần rung lên.
Ầm…
Hai đại thiên kiêu, sau bảy năm, chính diện giao phong, cát vàng bay đầy trời, tạo thành một trận bão cát quét ngang phương viên trăm dặm.
Trong cát vàng phong bạo, một nam tử tóc đen, thét lớn một tiếng, thối lui vài bước.
Sắc mặt Vũ Thiên Ngô trắng bệch, trên người lưu lại một vết thương.
Công kích của Triệu Phong, áo nghĩa thuộc tính cực kỳ đáng sợ, hơn nữa còn dung nhập cả Lĩnh Vực Huyễn thành vào đó.
Dưới công kích dung nhập Lĩnh Vực Huyễn thành, thậm có thể sinh ra Huyễn đạo trùng kích.
Chỉ trong đợt giao phong đầu tiên, thể xác và tinh thần của Vũ Thiên Ngô, đều đã bị thương nhất định.
- Tu vi của ngươi, áp chế tại Nửa bước Vương Giả?
Ánh mắt Vũ Thiên Ngô lóe lên.
Qua đợt giao phong vừa rồi, hắn đã phát hiện một tia manh mối.
Nếu như chân nguyên của Triệu Phong là cấp bậc Vương Giả, vậy thì tuyệt đối có thể đánh hắn trọng thương, thậm chí là miểu sát.
- Áp chế?
Khóe miệng Triệu Phong có chút cay đắng.
Tu vi chân nguyên của hắn hiện nay, đã rớt xuống cấp bậc Nửa bước Vương Giả rồi.
Trên thực tế.
Sau khi đối mặt với ba đại Vương Giả, tu vi của Triệu Phong đã bị suy giảm đến khoảng giữa Đan Nguyên Cảnh và Hư Thần Cảnh.
Đương nhiên.
Ý chí của Triệu Phong, vẫn là cấp bậc Đại Đế, bởi vì linh hồn trải qua
Lôi lực Thần Kiếp tẩy rửa, cho nên vẫn xấp xỉ Đại Đế bình thường, thế
nhưng so với khi chiến đấu cùng Tử Vong Đại Đế, hắn đã suy yếu ba bốn
thành rồi.
Tu vi và thọ nguyên sinh mệnh, lại càng suy yếu nhanh hơn.
Theo đánh giá của Triệu Phong, thọ nguyên của bản thân đã giảm mất năm mươi năm, vượt qua nửa đời người bình thường.
Hệ thống lực lượng của bản thân, rất khó ảnh hưởng đến Vong Ngữ Trớ Chú.
Đây là một loại tồn tại siêu việt hệ thống lực lượng.
- Vũ Thiên Ngô, cho dù là tu vi Nửa bước Vương Giả, ngươi cũng không thể kiên trì quá ba chiêu trong tay ta.
Triệu Phong rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh.
Chỉ cần ý chí và Thần Linh Nhãn vẫn còn, thực lực của hắn vẫn có thể như Bán Thần ấu đồng, khôi phục rất nhanh. Thậm chí, hắn còn có thể trùng
tu “Kim Khôn Thánh Thể” và “Ngũ Hành Phong Lôi Quyết” càng mạnh hơn.
Nhưng điều kiện tiên quyết chính là, hắn có thể hóa giải được Vong Ngữ Trớ Chú.
- Ba chiêu? Vậy thì ba chiêu phân thắng bại đi.
Chiến ý trên người Vũ Thiên Ngô lại dâng lên thêm một bậc, mặc dù bị thương, nhưng chiến lực không giảm, ngược lại còn tăng.
Huyết mạch trong cơ thể hắn thiêu đốt sôi trào, thể tích hư ảnh hàn băng sau lưng khuếch trương, ý chí chiến lực được phụ gia, càng trở nên
cường đại hơn.
- Thiên Hạ Vô Song.
Vũ Thiên Ngô bổ ra một chưởng, ánh sáng rực rỡ như Kim Dương, một chưởng quét ngang thiên địa, dẫn phát uy lực thiên địa sánh ngang với Vương
Giả cấp Lĩnh Vực.
Trong công kích này, ẩn chứa một luồng ý chí chiến đấu kinh khủng, phảng phất thực chất, trùng kích vào cảnh giới linh hồn và tâm linh.
- Chiến lực lại tăng thêm một tầng nữa rồi.
Sắc mặt Triệu Phong thoáng rung động.
Hắn cũng vui mừng không sợ hãi, lại đánh ra một quyền bình thường không có gì đặc biệt.
Lần này.
Triệu Phong đồng thời dung nhập “Huyễn Thành Lĩnh Vực” và “Huyền Băng Lĩnh Vực”.
Ầm… Phành…
Khoảnh khắc hai người giao kích, hàn lực Huyền Băng cực hạn, đã đóng băng phương viên mấy trăm dặm.
Ầm…
Vũ Thiên Ngô bay ngược ra ngoài, trên thân ngưng kết một tầng hàn sương, thể xác tứ chi và tinh thần cứng đờ, khóe miệng vừa tràn ra vết máu thì đã đông cứng.
- Chiêu thứ ba.
Vũ Thiên Ngô cắn răng một cái, hư ảnh hàn băng sau lưng nở rộ một tầng
hào quang sáng rọi như lưu tinh, có một loại đại thế như muốn nuốt chửng cả thiên địa.
Chiến ý tinh thần trên người hắn, thậm chí đã trùng kích đến cấp bậc Vương Giả đỉnh phong.
Trong khoảnh khắc “một cái chớp mắt”, lập tức bùng nổ, chiến lực của Vũ Thiên Ngô, đã có thể chống lại Vương Giả đỉnh phong.
- Kết thúc.
Triệu Phong hít sâu một hơi, đánh ra một quyền, ba đại không gian Lĩnh Vực, cùng chồng lên một chỗ.
Ầm ầm…
Khu vực sa mạc giữa hai người, phảng phất sinh ra địa chấn, xuất hiện một vết nứt kéo dài vài trăm dặm.
Ọc…
Hư ảnh hàn băng sau lưng Vũ Thiên Ngô, nhất thời ảm đạm như muốn sụp đổ, sắc mặt trắng bệch.
Bịch…
Thân thể của hắn rơi xuống đất, nhất thời hôn mê.
- Vũ Thiên Ngô, không ngờ tại chiêu thứ ba cuối cùng, ngươi lại có thể dựng dụng ra ý chí Vương Giả.
Triệu Phong khẽ nói.
Thần niệm của hắn đảo qua Vũ Thiên Ngô, trạng thái lần này cũng tương đương với lần trước.
Huyết mạch Vô Song Chiến Thiên, khi chiến đấu sẽ không ngừng kích phát
đề thăng chiến lực, nhưng sau đó, bản thân cũng phải trả một cái giá rất lớn.
Nói đơn giản chính là… “Cạn kiệt”.
Vụt...
Ý niệm Triệu Phong chợt động, sức mạnh to lớn của thiên địa vô hình, đẩy Vũ Thiên Ngô đã hôn mê ra ngoài mấy trăm dặm.
Vụt...
Phía chân trời xa xa, Tôn Giả Vũ Tinh Thần phá không bay tới, tiếp lấy Vũ Thiên Ngô.
Triệu Phong mỉm cười gật đầu, liền rời khỏi sa mạc, đi đến Tổng đà Thiết Huyết Giáo.
Thì ra.
Trước trận chiến, Vũ Tinh Thần đã tìm Triệu Phong.
Thắng bại của trận chiến này, cơ bản không có gì đáng ngại. Triệu Phong
đã đáp ứng với Vũ Tinh Thần, sẽ có chừng mực, không đánh Vũ Thiên Ngô
trọng thương, thậm chí còn kích phát huyết mạch Vô Song Chiến Thiên của
đối phương.
Sự thật đã chứng minh.
Mặc dù tu vi của Triệu Phong đã suy giảm đến Nửa bước Vương Giả, nhưng
đối phó với chiến lực cấp bậc Vương Giả, vẫn hết sức dễ dàng.
Một lát sau…
Triệu Phong trở lại Thiết Huyết Giáo.
Meo meo…
Tiểu Tặc Miêu thò đầu ra, tò mò đánh giá đám người trước mắt.
Đám người Hồng Giáo chủ, Thiết Ma, Khô Lâu đường chủ, cũng đều ở đây.
- Chủ nhân, ta đã thành lập Xích Nguyệt Điện, trở thành thế lực hàng đầu Thanh Hoa Vực. Có thể duy trì trật tự hòa bình của Thanh Hoa Vực.
Khô Lâu đường chủ báo cáo.
Thế lực của Xích Nguyệt Ma Giáo, gần một nửa đã hợp nhất với Xích Nguyệt Điện.
Dù vậy, thực lực của Xích Nguyệt Điện, tuyệt đối còn mạnh hơn Xích Nguyệt Ma Giáo thời kỳ đỉnh phong năm xưa.
Chỉ riêng đại trân mà Khô Lâu đường chủ nắm giữ, đã có thể đánh chết Vương Giả bình thường rồi.
- Khô Lâu đường chủ.
Triệu Phong phân phó:
- Bắt đầu từ hôm nay, ngươi tọa trấn tại Thanh Hoa Vực, chờ sau khi Xích Nguyệt Điện ổn định, ngươi sẽ được tự do.
- Chủ nhân…
Khô Lâu đường chủ nghe vậy, trong lòng cực kỳ kích động, không thể tin nổi.
Đi theo Triệu Phong nhiều năm như vậy, hắn không ngừng tiến bộ, không ngờ có một ngày lại được tự do.
Triệu Phong làm vậy, cũng là vì lo lắng cho bản thân.
Tiềm lực của Khô Lâu đường chủ và Bách Thi Đại Trận, cơ bản đã đạt tới đỉnh điểm.
Mà đối phương, nhiều nhất chỉ có thể tấn chức Vương Giả. Còn Bách Thi
Đại Trận, cho dù uy lực có mạnh hơn, cũng khó có thể chống đỡ cấp bậc
Đại Đế hay tạo thành uy hiếp.
Mục tiêu của Triệu Phong, chính là Đại Lục Vực và cấp độ trên Đại Đế.
Chính bởi vì vậy, còn không bằng để Khô Lâu đường chủ ở lại Thanh Hoa Vực. Cho hắn tự tu luyện và phát triển.
Sau khi giao phó xong xuôi.
Triệu Phong liền chuẩn bị đứng dậy, rời khỏi Thanh Hoa Vực.
Trước khi đi, Triệu Phong còn ủy thác cho Khô Lâu đường chủ một nhiệm vụ.
- Bán Thần ấu đồng đã thoát ly sự khống chế của ta. Hắn nhất định sẽ ẩn
nấp tại một nơi nào đó, dốc lòng tu luyện. Sau khi ta rời đi, ngươi phải lưu ý động tĩnh của hắn.
Triệu Phong trịnh trọng nói.
Bán Thần ấu đồng lúc này, nhất định là vì sợ hãi Triệu Phong, nên sẽ không dễ dàng lộ diện.
Mà Triệu Phong cũng không có tinh lực để truy sát Bán Thần ấu đồng. Giữa hai người, cũng không đến mức phải đối đầu đến ngươi sống ta chết.