Thánh Nguyệt Tiên Cô ngọc dung thất sắc, mà Hoàng Kim Khô Lâu Vương Giả lại càng sợ tới mức mất sạch hồn vía.
- Ý chí Đại Đế? Làm sao có thể…
Sắc mặt Vương Giả Ma Đạo tái nhợt như tờ giấy trắng, thân thể chật vật, dáng vẻ thất hồn lạc phách.
Cách đó không xa, Trang Quán Nhi cảm giác như mình đang nằm mộng.
Chỉ trong hai nhịp hô hấp ngắn ngủi, tổ hợp do ba đại Vương Giả tạo thành đã sụp đổ, đầu hàng xin tha.
Hết thảy biến hóa này, đều lật đổ toàn bộ thường thức của Trang Quán Nhi.
Nhìn Thái Thượng Trưởng lão của bổn Tông, dáng vẻ như một lão già nghèo
hèn, còn hai vị Vương Giả khác thì hết sức khúm núm, Trang Quán Nhi cũng hoài nghi hai mắt của mình đã nhìn lầm.
Ba vị đó còn là Vương Giả Hư Thần Cảnh cao cao tại thượng trong mắt mình ư?
- Ý chí Đại Đế…
Thể xác và tinh thần Vũ Thiên Ngô chấn động, hắn gần đây, chỉ mới miễn cưỡng thông ngộ được ý chí Nửa bước Vương Giả.
Mà Triệu Phong ở gần trong gang tấc, lại lĩnh ngộ thành công ý chí Đại Đế.
Ý chí Đại Đế vừa xuất ra, ba đại Vương Giả đều mất đi chiến ý, thần phục nhận thua.
- Triệu Đại Đế, ngài có điều kiện gì, có thể đưa ra.
Thánh Nguyệt Tiên Cô cố gắng giữ trấn định, vẻ mặt hết sức cung kính.
Ánh mắt của Triệu Phong, vẫn nhìn chằm chằm vào Vương Giả Ma Đạo của Nguyệt Ma Điện.
Vừa rồi, thực lực mà Triệu Phong bày ra, ba đại Vương Giả đã hoàn toàn thể hội sâu sắc.
Một cái ý chí, khiến thể xác và tinh thần của Vương Giả Ma Đạo là Vương Giả cấp Lĩnh Vực bị trọng thương.
Bất kể Triệu Phong có phải có tu vi Đại Đế Hư Thần Cảnh hay không, chỉ
riêng thủ đoạn vừa rồi, cho dù là ba đại Vương Giả liên thủ, cũng không
có khả năng chống lại.
Một Đại Đế, có bao nhiêu chiến lực?
Năm xưa, tại Thánh Địa hải tặc Thập Bát Giác, nhiều Vua Hải Tặc liên thủ lại như vậy, cuối cùng không phải vẫn bị Mộ Vân Đại Đế áp chế hay sao?
Tại phương diện chiến lực, ba vị Vương Giả trước mắt, so với Vương Giả
đỉnh phong hoặc Vương Giả Lĩnh Vực của Thánh Địa hải tặc, vẫn còn chênh
lệch nhất định.
- Triệu Đại Đế, Nguyệt Ma Điện ta sẽ bù lại toàn bộ những tổn thất đã
mang lại cho Thanh Hoa Vực. Ta đại biểu cho Nguyệt Ma Điện, chân thành
xin lỗi ngài và toàn bộ thương sinh của Thanh Hoa Vực.
Vương Giả Ma Đạo hít sâu một hơi, nửa quỳ trên mặt đất.
Sinh tử của hắn, chỉ nằm trong một ý niệm của Triệu Phong.
Triệu Phong muốn diệt Nguyệt Ma Điện, cũng không phải quá khó khăn. Đến
lúc đó, Tịnh Nguyệt Linh Tông và Hắc Nhai Cung, cũng tuyệt không dám hỗ
trợ.
- Như vậy còn không tệ.
Triệu Phong khẽ gật đầu.
Cái hắn cần chính là, Nguyệt Ma Điện có thể cho một cái công đạo, chứ không phải là giao dịch.
Nghe thấy lời này, ba đại Vương Giả mới khẽ thở phào một hơi.
Cùng lúc đó.
Tai phương xa, nhóm Tôn Giả của liên minh Thánh Vực, tận mắt nhìn thấy
tình huống bên này, sắc mặt cả đám đều phấn khích không thôi.
Trên bầu trời.
Ba đại Vương Giả đối diện với Triệu Phong, đều lộ vẻ kính sợ.
Bạch Vân Đạo Tôn của liên minh Thánh Vực lập tức phản ứng lại, đưa lên một quyển trục Huyết khế ước còn trống.
Quyển trục Huyết khế ước, chính là do Thiên Cơ tộc khai sáng, hiện nay rất ít truyền lưu trong thế gian.
Chỉ có dưới tình huống đặc thù, mới có thể sử dụng quyển trục này.
- Huyết khế ước?
Sắc mặt ba đại Vương Giả khẽ biến đổi.
Triệu Phong cầm quyển trục Huyết khế ước trong tay, nói ra điều kiện của bản thân.
Một lát sau…
Triệu Phong đã ký kết Huyết khế ước với ba đại Vương Giả.
Nội dung của Huyết khế ước là:
Ba đại Vương Giả trong ba đại Tông phái, ngày sau không được đến phạm
Thanh Hoa Vực, không những vậy, còn phải cứu viện Thanh Hoa Vực khi cần
thiết, phải tận sức che chở cho Thanh Hoa Vực.
Tương ứng.
Triệu Phong không được vô cớ thương hai ba đại Tông phái, mà lúc ba đại
Tông phái gặp nguy nan, nếu đủ khả năng cũng sẽ viện trợ.
Hai bên đều có nghĩa vụ phải tuân thủ Huyết khế ước.
Trên thực tế.
Sau khi ký kết Huyết khế ước này, ba đại Tông phái không buồn mà ngược lại còn vui.
Nhưng bọn hắn nào biết rằng, sau khi Triệu Phong giải quyết xong chuyện ở Thanh Hoa Vực, sẽ đến Đại Lục Vực.
Trong nội dung của khế ước là, dưới tình huống “đủ khả năng”. Mà đến lúc đó, Triệu Phong thân ở Đại Lục Vực, tự nhiên không thể bận tâm đến tình huống bên này.
Sau khi hoàn thành Huyết khế ước, ba đại Vương Giả mới xám xịt rời đi.
Sau khi ba đại Vương Giả trở về Quần Đảo vực Thiên Lô, lập tức hạ lệnh xếp Thanh Hoa Vực vào cấm khu.
Sau khi chuyện này chấm dứt được nửa tháng.
Ba đại Vương Giả lại nhận được một tin tức kinh thế hãi tục.
Một đại năng cái thế gọi là “Tả Đồng Thiên Quân”, đã đuổi giết Tử Vong
Đại Đế, sau một trận đại chiến có một không hai, đã tự tay đánh chết Tử
Vong Đại Đế.
Sau khi biết được tin tức này, da đầu của ba đại Vương Giả đều run lên, dáng vẻ như ngồi trên đống lửa.
Cho dù bọn hắn có ngốc nghếch, cũng có thể xác định được Tả Đồng Thiên Quân đó chính là Triệu Phong.
Sau khi nhận được tin tức này, ba đại Vương Giả cũng không dám có ý nghĩ gì khác.
Đồng thời, nửa tháng sau…
Trận chiến giữa Thanh Hoa Vực và Xích Nguyệt Ma Giáo, cuối cùng cũng dần hạ màn.
Năm thành thế lực của Ma Giáo, đã bị Khô Lâu đường chủ hợp nhất, chỉ còn lại năm thành hoặc là chết hoặc là phản kháng.
Chẳng qua.
Sau khi Xích Nguyệt Ma Giáo diệt vong, trên Đại lục Thanh Hoa, vẫn không tìm thấy nơi hạ lạc của Xích Nguyệt giáo chủ.
Khô Lâu đường chủ và liên minh Thánh Vực đều tích cực điều tra nơi hạ lạc của “Xích Nguyệt giáo chủ”.
Công phu không phụ lòng người.
Một ngày nọ…
Tại Bắc Đại lục, hàn vực Cực Bắc. cuối cùng đã có một vị Tôn Giả tra ra manh mối về Xích Nguyệt giáo chủ.
Khô Lâu đường chủ trước tiên đuổi tới nơi đó.
Mà một số cao tầng tinh anh của liên minh Thánh Vực, cũng đến hàn vực Cực Bắc, thu hẹp phạm vi điều tra.
Tại hàn vực Cực Bắc, phụ cận một dòng sông băng.
Vụt vụt vụt...
Cường giả đến từ khắp nơi trên Đại lục, đã bao vây quanh phương viên mấy trăm dặm.
Những cường giả này, tu vi thấp nhất cũng là Chân Chủ Cấp.
- Xích Nguyệt giáo chủ! Còn không ra chịu chết?
- Xích Nguyệt giáo chủ! Chúng ta biết ngươi ở ngay dưới dòng sông băng này.
Tôn Giả tiếp cận dòng sông băng, đã có mười mấy người.
Toàn bộ Thanh Hoa Vực, hơn một nửa Tôn Giả, đều đến hàn vực Cực Bắc.
Trong số đó.
Khô Lâu đường chủ phiêu phù trên khoảng không của dòng sông băng, trong mắt có một tia phức tạp.
Các loại manh mối và dấu hiệu, đều đã xác định Xích Nguyệt giáo chủ đang ẩn nấp tại khu vực này.
- Một đám kiến hôi! Các ngươi đây là… Tự tìm đường chết.
Một âm thanh lạnh lẽo như băng, quanh quẩn phương viên mấy trăm dặm.
Trong hư không, thoáng cái tràn ngập huyết trạch đỏ rực như máu, bầu
trời phụ cận dòng sông băng, đã nhiễm lên một tầng huyết trạch.
Ầm…
Cả tòa sông băng, trong khoảnh khắc quang hoa huyết sắc xuất hiện, lập
tức sụp đổ ầm ầm, vô số băng đá khí lãng, thổi quét mấy trăm dặm.
Không ít cường giả Chân Chủ Cấp, đều bị thương nhẹ dưới trận nổ mạnh vừa rồi.
Chỉ có cấp bậc Tôn Giả, mới có thể miễn cưỡng ngăn trở được đợt trùng kích vừa rồi.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Chỉ thấy trong hư không, xuất hiện một Ma đầu huyết dực vĩ đại, giữa mi
tâm là một vầng Xích Nguyệt, trong mắt tràn ngập miệt thị chúng sinh
trong thiên hạ.
Từ xa nhìn lại, hắn giống như một pho tượng Ma thần xích dực.
- Cẩn thận!
- Xích Nguyệt giáo chủ này, tu vi đã tiếp cận Vương Giả rồi.
Phụ cận dòng sông băng, một loạt đám cường giả đỉnh phong của Đại lục, đều lộ vẻ mặt đề phòng.
Người mà bọn họ đang đối mặt, chính là Ma đầu có uy danh nhất Đại lục Thanh Hoa trong mấy trăm năm gần đây.
Xích Nguyệt giáo chủ, ước chừng năm sáu mươi tuổi, thân hình cao lớn,
đôi huyết dực sau lưng dài đến hai mươi trượng, hai mắt giống như Xích
tinh.
Những nơi ánh mắt hắn đi qua, một loạt cường giả đỉnh phong, đều cảm thấy thể xác và tinh thần đại chấn.
- U Cổ đường chủ! Ngươi dám phản bội ta?
Lúc ánh mắt Xích Nguyệt giáo chủ rơi lên người Khô Lâu đường chủ, trong hai tròng mắt chợt lóe hàn quang.
Thanh âm lạnh lẽo như băng, khiến Khô Lâu đường chủ cảm thấy trong lòng phát lạnh.
Uy tín trước kia của Xích Nguyệt giáo chủ ở trong lòng hắn, vẫn chưa từng quên.
Mà nhìn khí tức trên người Xích Nguyệt giáo chủ, dù tu vi còn chưa đến
Hư Thần Cảnh, nhưng chiến lực cũng không kém Vương Giả bình thường là
bao.
Nếu như đơn đả độc đấu, e rằng phần thắng của Khô Lâu đường chủ rất nhỏ.
- Giáo Chủ! Ta khuyên ngươi nên chủ động đầu hàng. Nếu như có khả năng,
ta sẽ năn nỉ chủ nhân lưu lại cho ngươi một đường sinh cơ.
Khô Lâu đường chủ than nhẹ một tiếng.
Bất kể thế nào đi nữa, Xích Nguyệt giáo chủ cũng là đối tượng mà ngày xưa hắn sùng bái, kính sợ.
Nhưng hôm nay, hai bên đã đứng ở lập trường bất đồng.
Khô Lâu đường chủ biết, lúc này Triệu Phong đang chú ý tình huống ở bên này.
Nếu như Xích Nguyệt giáo chủ phản kháng, muốn thoát ra khỏi vòng vây, như vậy thì tuyệt đối không có cơ hội sống sót.
- Chủ nhân? Bổn Giáo Chủ thà chết, cũng sẽ không làm nô bộc cho người khác!
Xích Nguyệt giáo chủ cười lạnh một tiếng.
Lời nói vừa dứt, quang dực huyết sắc sau lưng hắn chợt chấn động mãnh
liệt, hóa thành một đạo gió lốc huyết ảnh kinh nhiếp thiên địa, lao
thẳng lên trời cao.
Thế nhưng.
Hắn muốn đột phá vòng vây, lại phải vượt qua Khô Lâu đường chủ đang ở trên không trung.
Trong đám người trên không trung, chỉ có Khô Lâu đường chủ là có tu vi thực lực tiếp cận hắn nhất.
Chỉ cần đánh trọng thương hoặc giết chết Khô Lâu đường chủ, tỷ lệ trốn thoát của hắn sẽ tăng lên rất lớn.
- Tất cả mọi người đều lui ra sau!
Khô Lâu đường chủ quát lạnh một tiếng, trong tay xuất hiện một cây trận kỳ.
Trong khoảnh khắc đó.
Giữa không trung chỉ còn lại Khô Lâu đường chủ và Xích Nguyệt giáo chủ đang chính diện va chạm.
Vụt...
Một tầng diễm vân quỷ thi nồng đậm, xuất hiện giữa không trung, phát ra một luồng thi khí oán lực kinh nhiếp thiên địa.
Trong diễm vân quỷ thi kia, không ngờ còn lộ ra một trăm cặp đồng tử huyết sắc dữ tợn.
- Bách Thi Trớ Chú! Không ngờ ngươi lại đem Bách Phần Cấm Địa…
Xích Nguyệt giáo chủ không khỏi thất sắc.
Trong diễm vân quỷ thi kia, phát ra oán lực thi khí so với Bách Phần Cấm Địa năm xưa, còn mạnh hơn gấp ngàn lần.
Mỗi một quỷ thi trớ chú, đều có khí tức tu vi tiếp cận Đại Đan Nguyên Cảnh.
Bị một trăm cặp mắt huyết sắc dữ tợn cùng nhìn vào, thiếu chút nữa đã khiến linh hồn của Xích Nguyệt giáo chủ sụp đổ.
Trong lòng Xích Nguyệt giáo chủ giật thót, đây cũng không phải là bực thủ đoạn mà Khô Lâu đường chủ có thể làm được.
Thế nhưng.
Hắn quả thật vẫn còn xem nhẹ lực lượng của Bách Thi Đại Trận này.
Sau khi đại trận hấp thu một lượng lớn linh hồn tinh phách của Vương
Giả, thậm chí còn hấp thu đến hàng trăm cường giả Đan Nguyên Cảnh, uy
lực đã không giống như xưa.
Vụt...
Trong diễm vân quỷ thi, một bàn tay khổng lồ trắng bệch, máu tươi đầm
đìa, phát ra oán lực thi khí kinh thiên, từ trong hư vô chụp xuống “Xích Nguyệt giáo chủ”.
- A…
Xích Nguyệt giáo chủ hét thảm một tiếng, bị bàn tay oán linh khổng lồ kia nắm chặt lấy.
Một màn kinh người xuất hiện.
Chỉ thấy, thân hình của Xích Nguyệt giáo chủ, lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ héo rũ thối rữa.
Chỉ trong vài nhịp hô hấp.
Một Xích Nguyệt giáo chủ kinh nhiếp cổ kim, đã hóa thành một vũng máu
loãng, ngay cả huyết nhục tàn phách cũng bị Bách Thi Đại Trận hấp thu.
Hít…
Phụ cận dòng sông băng, các cường giả đứng đầu Đại lục, đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Đám cao tầng của liên minh Thánh Vực, đều không rét mà run, trong mắt lộ ra kiêng kỵ sâu sắc.
Đám tinh anh của Xích Nguyệt Ma Giáo bị Khô Lâu đường chủ thu phục, cũng sinh ra sợ hãi và kính phục trước nay chưa từng có.
Khó có thể tưởng tượng nổi, Xích Nguyệt giáo chủ danh chấn cổ kim, ngay
cả sức phản kháng cũng không có, đã bị đại trận của Khô Lâu đường chủ
nuốt chửng.
Sau trận chiến này, uy danh của Khô Lâu đường chủ đã truyền khắp Đại lục.
Hắn hợp nhất Xích Nguyệt Ma Giáo, thành lập “Xích Nguyệt Điện”, trở thành nhân vật cấm kỵ tại Đại lục Thanh Hoa.
Thế nhưng, chỉ có rất ít người biết được, Khô Lâu đường chủ chính là nô bộc của Triệu Phong.
Tại Thiên Bồng đại quốc, trong Thiết Huyết Giáo.
Trong một quầng sáng băng lam, xuất hiện hình ảnh Xích Nguyệt giáo chủ bị hóa thành một vũng máu.
Mà Hồng Giáo chủ và Thiết Ma, cũng lộ vẻ rung động sâu sắc, hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh lại.
- Chuyện của Thanh Hoa Vực, xem như đã kết thúc rồi.