Chủ Tử

Quyển 2 - Chương 20

Năm thứ ba Tân đế đăng cơ là năm thần tử và dân chúng Thiên triều vô cùng vui mừng: thu hoạch lương thực bội thu, dân chúng an cư lạc nghiệp, mặc dù có Miêu Cương vương tạo phản, thiếu chút nữa khiến thiên hạ đại loạn, nhưng chỉ là “thiếu chút nữa” mà thôi.

Dưới sự lãnh đạo điềm tĩnh của thiên tử, mọi vấn đề đều được giải quyết nhanh gọn. Hoàng đế chẳng những bình định Miêu Cương, an định đông nam, đông bắc, mà ngay cả nước láng giềng cường đại Khiết Đan cũng đạt thành minh ước, hai bên không xâm phạm lẫn nhau.

Vô luận là theo dân sinh, lại trị (tác phong của quan lại thời xưa) trong nước hay ngoại bang, mọi người đều có thể vui mừng yên tâm.

Năm thứ tư tiếp tục là một năm phát triển mạnh mẽ. Hoàng đế tuổi trẻ tài cao bắt đầu bốn phía cải cách, quyết chí tự cường. Chỉnh đốn quan lại, sửa thuế khóa, trị thủy tổng cộng bảy mươi hai lần điều trần, toàn bộ nhân tài đều do đích thân Hoàng đế trải qua nhiều lần suy đi tính lại tuyển chọn. Đủ loại vấn đề liên quan đến quốc gia đều được y nhắm thẳng giải quyết chuẩn xác.

Sau gần nửa năm, cả triều đình có sự thay đổi lớn, từ trên xuống dưới rực rỡ hẳn lên.

Không ai không kiêu ngạo vì vị Tân quân Thiên triều có năng lực này. Giờ đây, điều khiến mọi người âm thầm lo lắng là, vị Hoàng Thượng này lại quá mức cần chính.

Mỗi ngày dù mưa gió, Hoàng đế vẫn không thay đổi mà tảo triều luận bàn chính sự. Chẳng những thâu đêm suốt sáng phê duyệt kỹ càng công văn của những tỉnh lớn, thậm chí ngay cả quan lại của huyện lẻ, dù chỉ nghe phong thanh, Hoàng đế cũng tất hỏi đến.

Cần chính đương nhiên là chuyện tốt. Hoàng đế cơ trí, làm việc gì cũng quyết đoán, nhưng ranh giới Thiên triều mở mang, biết bao nhiêu chuyện phức tạp, thân thể Hoàng đế cũng tạo nên từ máu thịt, có thể nào cứ thức đêm trường kỳ lao lực?

Vị quân chủ này lại cố tình không nghe lời khuyên của bề tôi. Y phê duyệt tấu chương không ngừng suốt đêm, một ngày chỉ ngủ có hai, ba canh giờ, thường xuyên rời giường từ khi ngày còn chưa tỏ, ăn uống lại thanh đạm, ít đến kinh người.

Cứ tiếp diễn như vậy, người bình thường còn chịu đựng được sao?

Mọi người lo lắng không yên, cuối cùng, tin tức phong bế lâu ngày trong cung cũng bại lộ. Tin dữ giống như tà phong thấu vào tận xương tủy, xuyên qua tất cả phố lớn ngõ nhỏ và vương phủ các nơi.

Hoàng Thượng có triệu chứng ho ra máu.

Tiểu Phúc Tử bị Thái hậu khẩn cấp triệu tới, nghiêm khắc hỏi tình hình cụ thể. Tiểu Phúc Tử sợ đến mức hai chân run bần bật, quỳ xuống dập đầu một cái, hắn vừa khóc vừa hồi bẩm, “Nô tài không còn cách nào khác, chủ tử không cho phép nô tài truyền ra. Người bị ho đã lâu, chỉ sợ là từ mùa đông năm trước. Có đôi khi nô tài cũng thấy kỳ lạ, tại sao chủ tử cả ngày không có khăn tay, sau mới biết được, ho ra máu làm bẩn khăn, chủ tử trộm ném đi, không cho nô tài thấy. Nô tài… Nô tài đáng chết… Cư nhiên mắt mù, lâu như vậy mới phát hiện… Ô ô ô…”

Thái hậu hít một hơi, nửa ngày sau mới quay đầu lại hỏi, “Sao vậy? Ngươi… Ngay cả ngươi cũng không phát hiện ra?”

Hoàng hậu hầu hạ phía sau Thái hậu cũng trắng bệch cả mặt mày. Cắn cắn môi, thanh âm run rẩy, nàng nhẹ nhàng nói, “Ngạch nương cũng không phải không biết, mấy ngày nay, Hoàng Thượng đâu có đến chỗ của ta. Hoàng Thượng thỉnh thoảng mới tới một lần, nhưng ngồi một lúc đã đi ngay, không nói chút lời thừa. Chẳng những là ta, mà ngay cả nơi ở của các phi tử khác, Người cũng không đến. Hoàng Thượng cả ngày đều ở tại Bàn Long Điện, phi tử hậu cung muốn gặp cũng không phải dễ dàng…”

“Y hay đến thỉnh an ai gia, ai gia lần nào cũng cảm thấy y rất rất gầy, mặt mũi cũng tiều tụy, nhưng lại nghĩ đó là do quốc sự nặng nề.” Thái hậu lo lắng hồi tưởng, lấy khăn tay lau lau khóe mắt rồi lại thở dài, “Không ngờ đúng là bệnh nặng. Thái y chẩn bệnh thế nào?”

“Thái y nói… nói…”

“Đừng có ấp a ấp úng thế, ngươi cứ nói thẳng.”

“Thái y nói, bệnh của chủ tử là do thân thể và tâm tư suy kiệt, phải chậm rãi điều dưỡng mới được. Bệnh này bộc phát từ bên trong thân thể, khó chữa trị hơn bệnh cấp tính nhiều lần, nhất định phải cẩn thận.”

“Còn gì nữa? Những người khác còn nói gì không?”

“Còn… Không ạ.” Ánh mắt Tiểu Phúc Tử chợt lóe lên, nhưng hắn phủ phục phía dưới không dám nhìn Thái hậu.

Thái hậu hừ lạnh một tiếng. Hoàng hậu ở bên cạnh nhẹ giọng nói, “Nói đi, biết cái gì thì nói cái đó, sẽ không trách tội ngươi.”

Tiểu Phúc Tử lúc này mới khúm núm đáp, “Đó rõ ràng là mấy lời bừa bãi, nói cái gì mà điều dưỡng linh tinh, trong cung thuốc tốt gì mà chả có, thật ra không đáng lo. Chỉ là… Chỉ là, chủ tử cứ luôn trăm phương nghìn kế hủy hoại long thể. Chủ tử cả đêm không chợp mắt, đã phê duyệt tấu chương là cầm bút son phê duyệt suốt một, hai canh giờ, không chịu dùng bữa… Nhưng tất cả cũng đều là nô tài nói láo, chủ tử xử lý quốc gia đại sự, nô tài không nên lắm miệng.”

Thái hậu thở dài một tiếng rồi ra lệnh, “Ngươi lui xuống đi.”

Chờ cho bóng dáng Tiểu Phúc Tử biến mất, bà mới xoay người lại, vẻ mặt khó hiểu lắc đầu, “Ngươi nói xem, Hoàng đế này rốt cuộc thì vì sao không hài lòng? Thiên hạ đều là của y, y muốn cái gì thì có cái đó, lại nghe nói quốc sự cũng thuận lợi, không kẻ nào khởi binh tạo phản, vậy tại sao y luôn không như ý, cứ muốn hành hạ bản thân? Ai gia thực không hiểu nổi, y nói nhờ ta trông nom giúp chuyện hậu cung, ta bây giờ một chữ cũng không dám nói lung tung.”

“Tức phụ… ngay cả tức phụ cũng khó lòng gặp được Hoàng Thượng, lại càng không dám làm Hoàng Thượng nổi giận…”

“Ngươi đừng đa tâm, ai gia không trách ngươi, chỉ là nói hai câu tri kỷ với ngươi mà thôi.”

Thái hậu mệt mỏi xoa xoa khóe mắt, xoay người để Hoàng hậu đấm nhẹ vào bên vai. Thái hậu chậm rãi nói, “Các thần tử đều nói y là Hoàng đế tốt, thế nhưng hậu cung y lại không hề thân cận. Hoàng hậu ngươi nói xem, có phải là do người trong hậu cung đều đã quen thuộc… nên tuyển thêm một ít tú nữ nữa vào rồi?”

“Chuyện này…”

“Không cần phải này này nọ nọ nữa, ngươi đã là người đứng đầu lục cung thì cần phải độ lượng. Không cần xoa bóp nữa, đi về trước đi.”

Sau khi từ biệt Thái hậu, Hoàng hậu buồn bực không vui trở về cung, lại có thị nữ thông báo, “Nương nương, quốc cữu đến đây.”

Hoàng hậu nghi hoặc nhíu mày. Nàng vừa mới khóa cửa, đệ đệ Mẫn Nam ngồi trên ghế đã nhảy dựng lên, “Tỷ tỷ.”

“Đã nói bao nhiêu lần, hậu cung có quy củ, ngoại thích không thể tùy tiện bước vào. Sao ngươi lại đến đây?”

Mẫn Nam cười hì hì nói, “Ta đâu có vi phạm quy củ. Tỷ tỷ, về sau ta có thể thường xuyên gặp ngươi rồi. Bắt đầu từ ngày kia, chức thống lĩnh thị vệ lục cung do ta chính thức đảm nhiệm.”

“Hậu cung thị vệ là để bảo vệ hoàng cung, ngươi phải giữ chức cho tốt, không thể tùy tiện tới đây. Ngươi muốn gặp ta, vẫn nên làm theo lễ chế.” Hoàng hậu khuyên nhủ hai câu, nghĩ đệ đệ bắt đầu có tiền đồ, trong lòng cũng có chút vui vẻ. Hai người hàn huyên hai câu rồi lại nói đến vấn đề của Hoàng đế.

Mẫn Nam hỏi, “Nghe nói Hoàng Thượng bị bệnh nặng, có thật không?”

“Đang đau đầu vì chuyện ấy đây.” Hoàng hậu thở dài, kể lại toàn bộ chuyện hôm nay đi gặp Thái hậu.

Mẫn Nam vừa nghe việc phải tuyển tú nữ, mặt mày nhăn lại, “Chuyện này thật chẳng hay ho gì. Thục phi thì sắp lâm bồn, tỷ tỷ đến nay lại chưa có mang, đã là thua một ván. Nếu có thêm vài gương mặt mới, nam nhân đều là hạng có mới nới cũ, vạn nhất gặp phải hồ ly tinh mê hoặc Hoàng Thượng, vậy chức vị Hoàng hậu của tỷ tỷ…”

“Ngậm miệng!” Hoàng hậu quát khẽ, nhìn trái nhìn phải thấy không có người, mới nhỏ giọng quở trách, “Đây là nơi nào mà ngươi dám nói bậy như vậy? Ta sợ ngươi rồi, mau trở về đi, không được đến nữa.”

“Về thì về.” Mẫn Nam liếc mắt, nhanh chóng đứng lên,cười cười nói nhỏ bên tai Hoàng hậu, “Tỷ tỷ đừng lo, nương gia có nhiều người nên chuyện gì cũng dễ làm.Ta về gặp phụ thân, đảm bảo có cách thần không biết quỷ không hay giúp ngươi.”

*

Cửu vương gia nhận được tin tức thì phi ngay đến hoàng cung. Không tìm Hoàng đế, hắn trước tiên túm Tiểu Phúc Tử tới chỗ tối, gằn từng chữ hỏi, “Hoàng Thượng thực sự bị bệnh? Mấy ngày hôm trước không phải chỉ nói là bệnh nhẹ, ho vài tiếng, không có gì đáng lo ngại sao? Tại sao hôm nay lại có tin Hoàng Thượng ho ra máu?”

“Nô tài nói cho Cửu vương gia, Cửu vương gia đừng, đừng nói với ai khác.” Tiểu Phúc Tử cẩn thận nhìn quanh bốn phía rồi mới quay đầu, lặng lẽ nói, “Quả thật lúc Hoàng Thượng ho ra máu, tất cả thái y đều giật nảy mình. Đầu tiên, họ bắt mạch cho Hoàng Thượng, bởi vì không xác định được bệnh trạng, thái y cũng không dám chắc chắn, mơ hồ nói hai câu chỉ sợ nghiêm trọng, cần phải điều dưỡng. Họ vừa khuyên Hoàng Thượng không nên phí sức nhiều cho quốc sự, liền bị chủ tử mắng tới tối tăm mặt mũi, gán cho tội danh mưu toan loạn chính. Khi được bắt mạch, chủ tử vẫn ho khan rồi bỗng nhiên ho ra máu, chủ tử còn muốn lấy tay che miệng. Ôiii, ngài nói xem, việc này thì làm sao che giấu được?”

Cửu vương gia nghe thấy thế, ruột gan rối bời, “Hoàng Thượng đang ở đâu?”

Tiểu Phúc Tử chỉ tay về phía Bàn Long Điện. Cửu vương gia buông hắn ra, đi tới Bàn Long Điện. Hắn đi đến cửa, đứng ở cửa sổ xem xét một chút rồi mới đẩy cửa bước vào, “Hoàng Thượng, tại sao Người vẫn còn xem tấu chương?”

Cướp tấu chương khỏi tay Hoàng đế, Cửu vương gia quay đầu thét to, “Tiểu Phúc Tử, ngươi lại đây! Ai đặt tấu chương lên trên bàn thế này? Đem hết đi!”

Hoàng đế đang hết sức chuyên chú phê duyệt tấu chương lại thình lình bị cướp đi, y ngẩng đầu cau mày nói, “Cửu đệ, ngươi càng ngày càng vô phép. Tấu trên tay trẫm mà ngươi cũng dám lấy, đưa lại đây, đây là bản tấu về tình hình tai nạn ở Chiết Đông, trẫm còn chưa phê mà.”

“Hoàng Thượng, Người phải để ý dưỡng bệnh, không thể cứ lao lực vất vả như vậy.”

Da thịt Hoàng đế trắng nhợt đến dọa người, tuấn mỹ mà tiều tụy khiến người ta kinh tâm động phách, y nhếch môi cười, “Kiến thức của ngươi sao lại giống các nô tài thế? Trẫm chỉ mắc chút bệnh nhẹ mà đã kinh ngạc như vậy.”

Cửu vương gia không hề cảm thấy buồn cười chút nào. Hắn nôn nóng đến độ cả người đổ đầy mồ hôi, “Ho cả ra máu mà là bệnh nhẹ? Hoàng Thượng không thể cứ hành hạ bản thân như vậy. Có điều gì không vừa ý, ngươi cứ nói cho đệ đệ một tiếng. Ngươi soi gương xem, ngươi gầy như vậy…”

“Ai nói trẫm hành hạ bản thân?” Bên môi Hoàng đế là ý cười, “Trẫm chuyên tâm trị quốc, không phụ lòng thiên hạ, cũng không phụ lòng phụ hoàng. Trẫm cần chính yêu dân, tại sao lại là hành hạ bản thân?”

Cửu vương gia thấy y biến sắc, biết Hoàng đế ca ca này lại sắp nổi giận, lúc này tuyệt không nên tranh luận với y. Nhưng mà, ngay cả huynh đệ như hắn mà còn không khuyên được, người bên ngoài làm sao dám nói? Cửu vương gia ngẫm nghĩ một lát mới cắn răng nói, “Nhị ca, ngươi không phụ lòng thiên hạ, không phụ lòng phụ hoàng, nhưng, ngươi không… phụ chính mình sao?”

“Ngươi nói cái gì?” Thanh âm Hoàng đế bỗng nhiên cất cao. Y nhìn chằm chằm Cửu vương gia, sắc bén hỏi, “Trẫm sao lại phụ lòng bản thân?”

“Trong lòng ngươi chỉ có chính vụ chính vụ, suốt ngày liều mạng xử lí quốc sự, không coi mình là người sống. Cần chính cũng không thể như vậy. Từ năm ngoái tới giờ, thần đệ chưa thấy ngươi nghỉ ngơi một ngày nào.”

Hoàng đế nhìn chằm chằm người đệ đệ đang đùng đùng nổi giân, ánh mắt sắc bén lại dần trở nên ôn hòa. Sau một lúc lâu, y nhẹ nhàng bật cười, “Ngươi thật là, cho tới bây giờ, người ta chỉ mắng Hoàng đế bỏ bê quốc sự, ngươi thì ngược lại, mắng Hoàng đế chăm lo việc nước.”

“Nhị ca, ngươi mới đăng cơ được có bốn năm. Thần đệ thực sự lo lắng cho thân thể của ngươi. Nếu cứ như vậy…”

“Không cần lo lắng, trẫm đã sớm có chuẩn bị.” Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Cửu vương gia, Hoàng đế lại tự tin mím môi, từ từ nói, “Thục phi đã sắp lâm bồn, nếu là nam hài, trẫm sẽ lập nó làm thái tử. Quốc gia có thái tử, vạn nhất có đại sự  cũng dễ ứng biến.”

“Hoàng Thượng đang nói gì vậy? Người còn trẻ, hơn nữa thái tử mới sinh ra, tuổi nhỏ như vây…”

“Cho nên, trẫm đã nghĩ ra một cách để ngày sau cứ thế làm theo. Trẫm mệnh ngươi làm Nhiếp Chính vương phò tá thái tử. Đừng có nhìn trẫm như thế, trẫm chỉ phòng ngừa chu đáo, chuẩn bị cho cái chuyện có thể sẽ xảy ra.”

“Vì sao?”

“Không phải đã nói rồi sao? Chỉ là chuẩn bị mà thôi.”

“Không, thần đệ hôm nay phải hỏi cho ra lẽ.” Cửu vương gia chậm rãi nói, thanh âm trầm xuống hiển hiện đau xót, “Nhị ca, lòng ngươi khổ sở vậy sao?”

Hoàng đế như bị kẻ nào đánh trúng, cứng người lại.

Cửu vương gia nhẹ giọng hỏi, “Ngươi là thiên tử cao quý, vì sao cả ngày lẫn đêm đều không chịu nghỉ, hành hạ bản thân như thế?”

“Đâu có.”

“Hoàng Thượng, Người…”

“Không cần nói nữa!” Hoàng đế lạnh lùng chặn đứng lời nói của đệ đệ. Mầm non trong lòng từ một năm trước bị bẻ gãy lại bắt đầu cào cấu trong ngực đến phát đau. Y quay mặt sang hướng khác, ra lệnh bằng thứ âm điệu không chút trầm bổng, “Đi ra ngoài đi. Tấu chương hôm nay trẫm sẽ không xem. Nghe lời ngươi vậy, trẫm sẽ nghỉ ngơi một ngày.”

“Nhị ca…”

“Đi đi,” Hoàng đế dùng bàn tay không có độ ấm vuốt trán, “Đi đi.” Y mệt mỏi nhắm mắt lại.

Mệt, ngay cả sức lực để thở dài cũng không có.

Y một người lẳng lặng nằm trên long sàng được thêu kim tuyến tinh xảo, nhấm nháp loại tịch mịch quen thuộc của đế vương.

Không sai, y không phụ lòng thiên hạ, cũng không phụ lòng phụ hoàng, nhưng lại phụ chính bản thân.

Sao có thể không… phụ lòng?

Hắn ở ngay tại nơi kia, vậy mà không tìm đến.

Buổi trưa ngày Thương Nặc rời đi, dương quang giống như đao kiếm, khoét trước ngực y vết thương sâu như vậy, ngay cả thời gian cũng vô pháp hàn gắn.

Y rốt cục biết, báo ứng của mình vẫn còn chưa kết thúc.

Thương Nặc đi rồi, y thế nhưng vẫn cố chấp không lúc nào ngưng nghĩ về chuyện ấy.

Mỗi phân mỗi giây oán hận trước nay trở nên dị thường rõ ràng. Trong ký ức của y, hết thảy đều biến ảo tựa như tiên cảnh, làm cho người ta đau không chịu nổi.

“Cho dù ta có vì ngươi buông tha hết thảy, ngươi cũng không thể vì ta mở miệng nói một câu sao?”

Không còn cơ hội nghe lại thanh âm của Thương Nặc nữa…

Hoàng đế nhớ rõ ánh mắt Thương Nặc khi nói những lời này, tên dị tộc vương tử kia yên lặng nhìn y. Sau khi chia lìa, đêm khuya tỉnh mộng, y rốt cục phát hiện, ẩn sâu trong ánh mắt ấy là chờ mong và tuyệt vọng…

“Ta chỉ muốn ngươi nói một câu, một câu  thôi  là được…”

Chỉ một thỉnh cầu đơn giản như vậy…

Y ngậm chặt miệng, một chữ cũng không nhằn ra. Từ nay về sau, Thiên triều có thêm một vị Hoàng đế cần chính, nhưng trong thiên hạ, lại thiếu đi một Tranh Nhi.

“Ha ha…” Hoàng đế sửng sốt một lát, mới phát hiện ra đây là tiếng y cười khổ.

Không có quốc vụ, thời gian trôi đi thật khó khăn. Y ngồi yên bên giường, lẳng lặng vuốt ve sàng đan mềm nhẵn.

Cũng tốt, nhanh đến đi.

Y ho ra máu càng ngày càng nhiều, sinh mệnh cũng sẽ nhanh chóng chấm dứt thôi.

Giang sơn vạn lý đẹp đẽ như tranh, y muốn trở thành sắc màu rực rỡ nhất. Sắc đó là do y vẽ bằng từng ngụm máu từ phế phủ.

Rất nhanh thôi, y sẽ không bao giờ… phải nhắm mắt để hồi tưởng lại ký ức về mùa thu năm ấy nữa.

Không cần cả ngày lẫn đêm, phút phút giây giây, mỗi khi hô hấp, đều phải tự hỏi mình —- nếu…

Nếu thời gian quay lại, ta còn dùng đao đâm hắn sao?

Ta sẽ vẫn không chút lưu tình dội nước lên mặt hắn? Nói với hắn những lời ác ý?

Còn mắng hắn là cẩu, là nô tài? Còn đạp hắn một thân thương tích xuống giường? Còn đá hắn thật mạnh? Chỉ vào đại môn đuổi hắn đi?

Nếu…

Nếu thêm một lần nữa, ta sẽ giữ hắn lại sao?

“Khụ khụ… Khụ khụ khụ khụ…”  Một trận ho khan kịch liệt kéo đến, Hoàng đế thống khổ ấn vào phổi, cuộn người vô lực nằm trên sàng đan.

Máu phun lên liêm trướng trắng tinh, đẹp đẽ tựa hoa mai.

Thương Nặc, ta đã nói vĩnh viễn không gặp lại.

May quá, cái vĩnh viễn này, cũng sắp kết thúc rồi.

*

Tháng tư năm thứ tư Tân đế đăng cơ, lời đồn đại bất an đã truyền tới mọi ngóc ngách.

Ngay cả bách tính cũng biết đương kim thánh quân bị bệnh. Muôn nhà vừa mới qua vài ngày bình an lại bắt đầu lo lắng. Trong dân gian, lời cầu phúc tự phát muôn hình muôn vẻ càng ngày càng xuất hiện nhiều.

“Van cầu Bồ Tát, phù hộ vạn tuế gia của chúng ta bình an đi.”

“Vương mẫu nương nương, người đại phát từ bi, hãy cho chúng ta tiếp tục hưởng những ngày tháng yên vui này đi…”

Đó là một vị Hoàng Thượng thật tốt.

Giết tham quan, bảo hộ dân chúng, đánh giặc, không thu thuế bừa bãi, Người tuổi còn trẻ như vậy, so với các tiên đế Thiên triều thì dù gì cũng là một vị Hoàng đế đắc nhân tâm.

Đây trở thành trung tâm của mọi sự chú ý trong kinh thành.

Bọn quan viên bôn tẩu tứ xứ, phương thuốc cổ truyền từ khắp các nơi cuồn cuộn không ngừng đưa vào thái y viện, hết thử lại thử. Ai ai cũng lo sợ bất an hỏi thăm tin tức trong cung. Tả hữu Thừa tướng kiệt lực trấn an quan lại, không nên quá mức lo lắng, Hoàng Thượng đúng là có mắc bệnh, nhưng không nghiêm trọng như lời đồn.

Hoàng đế sau khi tĩnh dưỡng nửa tháng, không để ý hậu cung, hoàng đệ, tả hữu Thừa tướng khuyên can, khư khư cố chấp quyết định khôi phục việc lâm triều.

Khi y mang vẻ mặt không hề thay đổi ngồi tại long ỷ tối cao, quét mắt nhìn quần thần, rất nhiều người không tự chủ được thở dài.

Chuyện được xử lý đầu tiên, chính là đình chỉ tổng truyền cử tú nữ tại hậu cung.

Hoàng đế gầy yếu sắc mặt tái nhợt, nhưng mặt mày vẫn thong dong, tôn quý không để người hoài nghi. Y đơn giản một câu, nói ra nguyên nhân không cần tuyển thêm tú nữ, “Hoàng hậu và tất cả phi tử đều rất tốt, không cần phải tuyển thêm.”

Gián đoạn quản lý quốc sự nửa tháng, Hoàng đế giống như có bao nhiêu thời gian lãng phí đều phải đòi về, lại bắt đầu ngày đêm làm việc khiến mọi người bất an.

Tiểu Phúc Tử quả thực là khóc ròng mà đem đến một chồng tấu chương cao gấp đôi, đặt trước mặt Hoàng đế.

Hắn nhìn tay chủ tử càng ngày càng gầy, dần dần chỉ còn một tầng da bao bọc lấy xương, nhưng khi cầm lấy bút son, bàn tay ấy lại vững vàng mà chậm rãi phê duyệt.

“Chủ tử, Người nên nghỉ ngơi một lát đi? Người hôm qua mới ngủ có hai canh giờ, không mệt chút nào sao?”

“Mệt.”

“Chủ tử?”

“Mệt chết đi, mệt cực kỳ.” Dưới ánh nến, Hoàng đế cầm tấu chương nhìn thật kỹ, y thản nhiên nở nụ cười, “Đừng lo lắng, trẫm sắp được nghỉ ngơi rồi.”

Nghe ra điềm chẳng lành trong lời nói kia, Tiểu Phúc Tử cắn răng, chạy đến hồ sen ở ngay phía trước Bàn Long Điện, che miệng mà khóc thật lâu.

Mới qua nửa tháng, cả nước lại khiếp sợ trước Di cung án.

Tổng quản thị vệ lục cung lấy lý do dọn dẹp cung thất, đêm ấy làm việc ở hậu cung. Việc này trong hoàng cung đã có tiền lệ, nguyên bản không phải chuyện gì to tát, không ngờ lại kinh động đến Thục phi nương nương sắp lâm bồn ở Di cung.

Vì quá mức chấn động, nam thai bị sẩy, Thục phi tuy giữ được tính mạng, cũng đã phát cuồng.

Hoàng đế đang mắc bệnh vô cùng giận dữ, nghiêm lệnh tra rõ.

Cửu vương gia tự mình chủ trì cái đại án ngập trời này, bắt đầu từ tổng quản thị vệ lục cung Mẫn Nam, tìm hiểu rõ nguồn gốc, tình thế càng không thể vãn hồi, cuối cùng lại liên quan đến mẫu nghi thiên hạ đứng đầu lục cung.

Trải qua hai tháng Di cung án oanh oanh liệt liệt, vị Hoàng hậu đứng đầu Thiên triều sau khi bị phế đã tự sát. Hoàng đế nóng giận xử lý toàn tộc Hoàng hậu, dùng tốc độ sét đánh chọn ra một nam đồng trong hoàng tộc làm thừa tự, lập ngôi Thái tử.

Nhất thời, tất cả mọi người đều nhận thấy điềm chẳng lành.

Một cơn bão lốc đáng sợ dần tích tụ trong kinh thành, lời đồn lần thứ hai lại truyền ra.

“Bên ngoài đã đồn đại những gì?” Hoàng đế được cung nữ nâng dậy khỏi giường uống thuốc, khó khăn dựa vào gối thở dốc.

“Ở ngoài truyền… Hoàng Thượng bị bệnh.”

Hoàng đế đã hao gầy quá mức khẽ cười, “Chắc là truyền trẫm đã chết rồi?”

“Không ạ.”

“Không cần giấu diếm, trẫm dù bị bệnh nhưng còn chưa hồ đồ.” Hoàng đế gắng thở dốc. Bàn Long Điện này thực ngột ngạt, không khí đã chạy hết đi đâu mà không lọt được vào mũi. Khắc khắc y đều hít thở không thông, thật khó chịu.

Cả người đều lạnh, nhưng hai bên phổi lại rất nóng, nóng đến nỗi, mỗi lần y hô hấp đều có thể cảm nhận được lá phổi trong ngực đang chậm rãi hư thối.

“Chuyện chuẩn bị cho lễ quốc khánh đã tốt chưa?”

“Rồi ạ, bộ Lễ và bộ Binh đều đã chuẩn bị tốt, mọi thứ đã đầy đủ. Thái tử cũng có thể đại diện cho Hoàng Thượng đến tông miếu tế bái.”

“Không cần, trẫm muốn đích thân đi.”

“Hoàng Thượng!” Cửu vương gia đột nhiên ngẩng đầu, “Hoàng Thượng bệnh nặng như vậy…”

“Bệnh của trẫm không đáng lo.” Hoàng đế thờ ơ cười, “Lời đồn cũng có thể gây loạn quốc. Trẫm phải lộ diện, để cho dân chúng biết, trẫm còn sống. Cửu đệ, Thái tử còn nhỏ, ngươi cũng mới chỉ thay trẫm chủ trì toàn cục. Trẫm hy vọng mình còn có thể sống thêm một năm, ít nhất, nửa năm nữa.”

“Nhị ca, Nhị ca ngươi nói bậy bạ gì đó? Ngươi mới ngoài ba mươi, đang thì tráng niên, chỉ mắc bệnh nhẹ, tĩnh dưỡng vài ngày là ổn, sao lại phải nói những lời khiến người ta khổ sở? Ngươi… Ngươi muốn đệ đệ chết vì đau lòng sao?”

“Đừng đau lòng, mệnh trẫm không dài, đã sống đủ rồi.” Hoàng đế cười chẳng hề để tâm, chậm rãi quay đầu, nhìn qua cửa sổ tới một nơi rất xa xôi.

Hoa trên cành, lại đã nở.

Đợi cho đến khi hoa rụng xuống, mùa thu cũng tới rồi.

Y còn nhớ rõ mùa thu nơi bình nguyên đó, cỏ cây phủ phục nằm dài, khô khô vàng vàng. Diều ở trên mây cao cao, dây vừa đứt, Tranh Nhi ở nơi xa xa cũng lập tức bay đi.

Không bay  đi…  mà ở trong lồng ngực của ta đó…

Lồng ngực rộng lớn thuở đương sơ đã ôm mình, cũng không còn ở lại.

Hoàng đế mỉm cười nhìn đệ đệ mình yêu thương nhất rồi đột nhiên hỏi, “Cửu đệ, trên mặt ngươi sao lại có một vệt đỏ?”

“À… Không có gì.”

“Lại là Ngọc Lang làm sao?”

Cửu vương gia tựa hồ sợ Hoàng đế trách tội Ngọc Lang, vừa lúng túng lấy tay che mặt, vừa cười nói, “Y gần đây nói muốn luyện võ, lại bắt ta luyện cùng. Hoàng Thượng cũng biết, y là người không lớn không bé, ra tay cũng không nặng không nhẹ, thần đệ vừa mới thất thần, trên mặt đã trúng một cú của y. Hoàng Thượng… nhìn chằm chằm thần đệ làm gì?”

Hoàng Thượng định thần, kinh ngạc.

Từ khi bị bệnh, y luôn có điểm hoảng hốt, kìm lòng không được muốn nói nhiều một chút.

Những điều trước đây chẳng đáng mở miệng, cho tới bây giờ, lại thực sự muốn biết.

“Cửu đệ, y có làm ngươi tức giận không?”

“Sao lại không? Suốt ngày tức chết vì y.” Cửu vương gia khó gặp được khi Hoàng đế không say tâm lo chính vụ, có hứng nói chuyện phiếm. Hắn vén vạt áo lên, ngồi xuống đầu giường, cười cười, “Y giống như một tiểu hầu tử, dưới mông như có cái đinh, không chút nào ngơi nghỉ. Chỉ hơi không để ý một chút là không biết y gây ra chuyện gì nữa.”

“Vậy… Nếu đổi thành một người biết nghe lời thì sao?”

“Đổi? Không nên không nên!” Cửu vương gia sửng sốt, sợ hãi đến mức trắng cả mặt, “Gây chuyện cũng tốt, tức giận cũng được, dù sao cũng đã luôn là như vậy. Nếu có một ngày trở về không thấy y, ta chi bằng chết còn dễ chịu hơn. Hoàng Thượng lại muốn bắt thần đệ thú thê nữa sao?” Gương mặt tuấn tú có điểm kinh hoàng.

“Không có.” Hoàng đế thản nhiên phủ nhận. Y thu hồi tầm mắt, bên môi là ý cười chua xót, “Ngươi nói rất đúng…”

Không thể gặp lại, chi bằng chết còn dễ chịu hơn.

Không muốn sống nữa, thể xác này, cứ chậm rãi mà hao mòn đi.

Từ bên trong, thân thể này vô thanh vô tức mà mục ruỗng, cho đến khi một chút như bột phấn cũng không còn. Đến lúc đó, sẽ không bao giờ… còn phải đau nữa, đau không dứt.

Thương Nặc,

Ngươi vẫn còn hận ta sao?

Ta… rất rất muốn gặp lại ngươi.

Ngươi còn nhớ Tranh Nhi không?

Y khổ sở như vậy, tuyệt vọng như vậy, cũng thống khổ như vậy.

Ngươi ở Khiết Đan xa xôi, tuyệt không biết.

Ngươi không thể biết.

Buổi tối ngày cuối cùng trước khi ngươi rời đi, y ở tại căn phòng trống rỗng, đợi ngươi một đêm, chờ ngươi, có lẽ sẽ đến nhìn y một lần cuối cùng.

Thế nhưng, ngươi rốt cục vẫn chưa tới. Ngươi giận dữ, ngươi tuyệt vọng, đúng không?

Ngươi biết không, vào cái lúc vầng thái dương dâng lên, cái người chờ đợi ngươi kia, cảm thấy mình một khắc kia, đã chết.

*

Vào ngày lễ đầy năm lập quốc, Hoàng đế trải qua nỗi đau tang tử rốt cục xuất hiện một lần nữa trước mặt dân chúng.

Quân chủ trẻ tuổi đi dạo bằng kiệu rồng đơn bạc đến mức làm lòng người lạnh lẽo, xung quanh mọi người kiễng chân vươn cổ chỉ nhớ rõ cảm giác khi cặp mắt thâm thúy kia đảo qua, sắc thu tràn ngập.

Vì sao Hoàng đế trẻ tuổi, vị Hoàng đế tuấn mỹ mà tràn ngập khí thế anh chúa, lại như mặt trời lặn về tây, tiều tụy đến mức làm người ta thương tâm?

Thế nhưng y vẫn đang thản nhiên cười, dùng khí lực hầu như đã bị tiêu hao không còn, để làm nốt trách nhiệm cuối cùng của thiên tử.

Trong đám người kia, có một bóng dáng cao lớn khi vừa nhìn thấy y vào khắc thứ nhất, đã cứng đờ người.

Không thể nào, đây không phải Tranh Nhi của hắn.

Tranh Nhi của hắn tuấn mỹ mà kiêu ngạo, cả người như được ngũ thải quang mang bao bọc, luôn mang thần thái sáng láng.

Mới chỉ có một năm, không, còn chưa đến một năm, vì cái gì đã trở thành như vậy?

Hoàng đế Thiên triều vì vất vả lâu ngày thành bệnh, thậm chí có thể lâm nguy —— lời đồn nhàm chán này truyền đến Khiết Đan, thế nhưng lại là sự thực…

Thương Nặc đứng giữa đám người, ánh mắt hướng về phía thân ảnh đơn côi xa xa trên kiệu rồng.

Khuôn mặt tiều tụy không huyết sắc, bả vai khô gầy, ngay cả ánh mắt cũng bị hành hạ đến mất đi thần thái.

Chỉ có nụ cười yếu ớt nở bên môi đế vương là còn loáng thoáng bóng dáng đương sơ.

“Không… Không!” Thanh âm Thương Nặc trầm thấp, đã dần trở nên khàn khàn.

*

Ban đêm, Bàn Long Điện trước sau yên lặng như tờ.

Hoàng đế thân mang bệnh còn tham dự tế điện rơi vào tình trạng kiệt sức. Sau khi được thái y thỉnh mạch, lại uống thuốc Đông y an thần, y rốt cuộc không hề cố chấp phê duyệt tấu chương nữa, ngủ thật say.

Cửu vương gia lẳng lặng đứng chờ trước giường, thật lâu sau, mới mang sắc mặt trầm trọng mà rời đi.

Giống như mọi ngày, Tiểu Phúc Tử thổi tắt nến, rón ra rón rén đóng cửa phòng, ở cách đó không xa tùy thời chờ đợi phân phó.

Hoàng Thượng ngủ thật không sâu.

Có một chút ánh sáng, liền bừng tỉnh; có một chút thanh âm, cũng sẽ dễ dàng giật mình.

Đêm khuya, một thân ảnh cao lớn thoăn thoắt theo đầu tường bỗng nhiên xuất hiện, một lát sau cũng không vào rừng trúc phía sau Bàn Long Điện. Thương Nặc theo một con đường quen thuộc lẻn vào trong phòng, nín thở, nhẹ nhàng xốc lên sa liêm đang rũ xuống.

Hắn chỉ mới liếc mắt một cái, trái tim luôn dũng mãnh, kiêu ngạo trong lồng ngực kia, tựa hồ đã tan nát.

Một người gầy yếu đến như vậy, tiều tụy như đã không còn hô hấp kia, thật sự là Tranh Nhi của hắn?

Thương Nặc vươn tay, không dám xác thực, cẩn thận chạm vào gương mặt lạnh băng.

Một năm, Thương Nặc vốn cho là mình có thể chịu đựng hết một năm trời.

Một năm không nghĩ tới Tranh Nhi, một năm không hề đề cập đến Tranh Nhi, ba trăm sáu mươi lăm ngày, tuyệt không, tuyệt không không có cốt khí mà thu thập hành lý, đi vào Thiên triều, ở lại hoàng cung.

Thế nhưng, hắn quên không được cảm giác thất vọng cùng khuất nhục đâm thủng lồng ngực ngày đó. Hắn cũng đường đường là Khiết Đan vương tử, cũng đường đường là một nam tử hán, hắn không thấp hèn, không phải là một con chó, một nô tài như trong mắt Hoàng đế Thiên triều.

Hắn chỉ là, thích Tranh Nhi.

Hắn chỉ cầu, một chút tình cảm nhỏ nhoi từ người trong lòng ấy.

Nào có, nào có gì khác.

Hắn, người được thần dân Khiết Đan yêu quý nhất, vương tử được nhiều mỹ nữ ái mộ nhất, nhưng trong mắt người mình trân trọng nhất, chẳng những không quan trọng, thậm chí không đáng để nói ra một câu níu giữ giản đơn.

Hắn đã giận dỗi, làm một việc hỗn đản nhất, chết tiệt nhất, là xoay người, ném từng lời thề thốt sẽ trân trọng người kia ra sau lưng.

Trời ạ! Ta rốt cục đã làm gì?

Cái gì mà để cho Tranh Nhi tiếp tục làm Hoàng đế của y, cái gì mà chỉ cần xa xa liếc mắt là đủ rồi?

Y phải khổ như vậy, tuyệt sẽ không biết quý trọng bản thân.

Vì cái gì!

“Tranh Nhi…” Hắn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng ve vuốt. Da thịt vẫn cứ trắng mịn như cũ, thế nhưng lại gầy đến trơ cả xương cốt.

Ngươi thật sự là một Hoàng đế sao?

Có ai làm Hoàng đế lại hành hạ chính mình như vậy?

Thu đi rồi đến, điều gì đã khiến ngươi điêu linh như vậy? Là ta sao?

Thương Nặc, Thương Nặc, ngươi thật đáng chết!

Hắn cúi xuống, khẽ khàng hôn lên đôi môi lạnh như băng, cõi lòng tan nát vì tiếp xúc kia mà phiếm ra chút rung động, truyền đến mọi ngóc ngách.

Nát, tan.

Tim của hắn đau đến tan nát cả.

“Không cần như vậy…” Hắn cầu xin, nhẹ giọng ở bên tai Tranh Nhi mà khóc, “Ta sai rồi, là ta không tốt. Thương Nặc tùy ngươi đánh, tùy ngươi mắng, ngươi khinh thường ta cũng không sao, coi ta như đại hắc cẩu cũng không quan trọng. Tranh Nhi, cầu ngươi đừng làm ta sợ…”

Hắn hận không thể tự giết mình.

Là hắn, vừa quay đầu, liền bước ra khỏi đại môn Bàn Long Điện, ngay cả khi thuộc hạ yêu cầu rời lại ngày khởi hành, cũng không chút do dự mà cự tuyệt.

Biết rất rõ ràng, Tranh Nhi của hắn vĩnh viễn khẩu thị tâm phi, vĩnh viễn quật cường kiêu ngạo như vậy.

Hoàng đế cô độc này đã chịu đủ các loại tra tấn, hắn tên hỗn đản tự cho mình là đúng, thế nhưng cuối cùng, còn tàn nhẫn vươn tay đẩy bóng người chật vật kia một cái.

Vĩnh viễn cũng quên không được, lần đầu tiên âm thầm nhìn thấy, Thiên triều Hoàng đế ở trong vương phủ của đệ đệ, gọi tên của mình với hoa lá, với cỏ cây, với hoa viên trống rỗng, vô cùng tịch mịch. Hình ảnh đó lập tức, liền khắc sâu vào tim hắn.

Ta muốn yêu thương y! Ta muốn y hạnh phúc!

Thương Nặc, ngươi thuở trước quyết định điều gì, cuối cùng, lại làm chuyện gì?

Hoàng đế đang ở trong giấc ngủ rất sâu cố gắng nổi lên trên mặt nước. Có sự tình rất quan trọng gì đó đang xảy ra. Y phải tỉnh lại, liều mạng cũng muốn tỉnh lại.

Bên tai nghe thấy tiếng khóc trầm thấp đè nén, đang ngủ cũng khiến người nghe được đau lòng. Y rất muốn mở to mắt, nhìn xem tại sao một nam nhân lại khóc thương tâm như thế.

Bệnh nặng làm thân thể tuyệt không nghe sai khiến, thuốc thái y dùng khiến cho đầu óc hỗn loạn, chỉ có một chỗ nóng như thiêu trong lồng ngực thối nát, di động trong lòng chua xót như có như không.

“Tranh Nhi, ta không dám nữa, không bao giờ… chọc giận ngươi nữa…

Ai, ai đã gọi tên y?

Quen thuộc như vậy, dịu dàng như vậy, làm y lại muốn rơi lệ.

“Muốn đánh phải không, tùy ngươi…”

“Ngươi muốn đá ta, ta cho ngươi đá; ngươi muốn ta cút, ta liền cút…”

“Nhớ tới ta, bảo ta đến, ta sẽ…”

Đừng khóc, đừng khiến người ta khổ sở nghẹn ngào như vậy.

Không cần dịu dàng như vậy ôm ta, khiến ta trở nên ấm áp, rồi lại đột nhiên biến mất.

Hoàng đế cố gắng giãy dụa. Y mơ hồ biết, mình không nằm trên gối, độ ấm này không phải là loại mà áo ngủ bằng gấm có thể đem lại. Chỉ có một người có khả năng truyền hơi ấm cho y, đồng thời có thể làm y an tâm như thế.

Rất muốn, liếc mắt nhìn một cái…

Dùng hết tất cả khí lực còn sót lại trên người, chậm rãi, nâng mí mắt nặng đến ngàn cân lên, cố gắng, nâng thêm một lần.

Tiến vào tầm mắt vẫn là một khoảng không tối đen. Hoàng đế lại một trận thất vọng, chậm rãi chuyển mắt, khát vọng tìm kiếm.

Thương Nặc, Thương Nặc, vào ngày đó, ta một chữ cũng chưa nói.

Ta không biết, ngươi lại thật sự xoay người bước đi, không hề quay đầu lại.

Ta không biết, ngươi cũng sẽ tuyệt vọng, cũng sẽ uể oải.

Đại khái lúc thật sự sắp chết, bỗng nhiên rất, rất muốn gặp ngươi.

Đã từng nói vĩnh viễn không muốn gặp lại.

Mất mặt, nhưng vẫn là nhịn không được muốn gặp.

Rất muốn…

“Tranh Nhi, ngươi tỉnh sao? Ngươi nhìn ta, liếc mắt nhìn ta một cái.”

Chậm rãi chuyển mắt, rốt cục định trụ.

Quang mang xinh đẹp tựa sao băng vụt qua đôi con ngươi vô lực.

Lòng, bỗng nhiên ngay tại lúc nguy kịch ấy, thỏa mãn.

“Thương Nặc…”

“Là, là ta, ta ở nơi này…”

“Là ngươi?”

“Là ta.”

Hoàng đế nhẹ nhàng thở dài.

Không tồi, là hắn.

Gương mặt góc cạnh rõ ràng, cánh mũi cao thẳng, cánh tay ôm lấy mình vẫn vững vàng như vậy.

Chính là, ánh mắt kiệt ngạo bất tuân của ngươi, vì cái gì chứa đầy nước mắt?

Tuyệt không giống, không giống cái ngươi vô pháp vô thiên trước kia…

“Ngươi đã trở lại?”

“Phải, ta đã trở về. Ngươi… Ngươi muốn đuổi ta đi sao? Tranh Nhi, ngươi không muốn thấy ta sao?”

Hoàng đế hơi thở mong manh nở nụ cười, khóe môi khẽ cong, nhẹ nhàng thản nhiên mà cười.

Ai… muốn đuổi ngươi đi?

Hoàng đế sao? Hoàng đế sắp băng hà.

Tranh Nhi sao? Tranh Nhi… luyến tiếc.

Hoàng đế dường như tìm thấy một chút khí lực, đầu ngón tay sờ soạng một lúc, rốt cục, đụng đến một góc xiêm y của Thương Nặc, chậm rãi kéo qua.

Sau đó, y cũng tìm được vạt áo của chính mình.

Hoàng đế sờ soạng, nắm lấy, cố hết sức, đánh tan bế tắc.

“Đã hiểu chưa?”

Hoàng đế giống như vừa hoàn thành một đại sự gian nan nhất, lồng ngực phập phồng, mí mắt nhẹ nhàng nhắm lại, thấp giọng hỏi.

Không tiếng trả lời.

Trong bóng tối, thanh âm gì cũng không có. Dường như không chịu nổi sự vui sướng từ ba chữ kia ngưng kết, tất cả sinh linh trong nháy mắt lặng câm.

Hoàng đế cười yếu ớt chưa tan.

Y không cần trả lời.

Y đã có một đáp án duy nhất.

Tranh Nhi không bay đi

Mà ở tại nơi kia của nam nhân…

Trong lồng ngực.