Chủ Tử

Quyển 2 - Chương 19

Triều đình vang lên tiếng hoan hô như sấm dậy suốt một ngày trời.

Tảng đá lớn treo cao trong lòng triều thần cuối cùng cũng rơi xuống.

Ít nhất trước mắt thiên hạ đã thái bình!

Ngay cả hậu cung không chút liên quan cũng dậy sóng bởi tin tức tốt lành này, các phi tử khẽ cười thầm, đoán Hoàng đế hôm nay cao hứng, hẳn là sẽ lật bài tử của mình.

Thái hậu đã nằm lâu trên giường cũng được Hoàng hậu đỡ ra phơi nắng, phi tử hậu cung đều đến nịnh hót hầu hạ, ăn uống một phen.

Hoàng đế được vây quanh ca ngợi, thế nhưng lại nhốt mình trong phòng.

Hoàng Thượng làm sao vậy? Các thần tử khe khẽ hỏi nhỏ, đảo mắt lại nhanh chóng quên ngay.

Tâm tư của đế vương luôn không lường được, không có ai hiểu cũng là bình thường.

“Chúc mừng Hoàng Thượng! Chủ tử hồng phúc tề thiên!”

Bên tai tới tới lui lui đều là tiếng nói vui sướng chói tai rất ồn ào, y nhắm mắt lại, trong tâm trí bỗng nhiên hiện lên hình ảnh ban đêm mình giơ chân đá Thương Nặc.

Rốt cuộc đã đá bao nhiêu cái? Máu kia là từ miệng vết thương chảy ra, hay là do nội thương, hộc ra từ miệng? Hoàng đế hết lần này đến lần khác suy nghĩ vấn đề không tìm ra đáp án, tựa như đang tra tấn bản thân.

Không ai hiểu y. Các thần tử vẫn kích động chuẩn bị lễ tiếp đón long trọng cho đoàn quân chiến thắng trở về. Đám nô tài vui mừng, nói liên tục một thứ âm điệu cao vút.

Chỉ có Hoàng đế tâm tình không tốt. Y vội vàng lâm triều, không yên lòng khích lệ hai câu, rồi lại vội vàng trở về Bàn Long Điện, đóng cửa phòng.

Hậu cung khó có được một ngày trời quang mây tạnh, cả Thái hậu và Hoàng hậu nương nương đều vì tin chiến thắng mà phấn chấn quên khuấy mất chuyện cũ, Tiểu Phúc Tử phụng ý chỉ của Thái hậu mời Hoàng đế tới ăn mừng.

Không ngờ, Hoàng đế vốn buồn bực không nói câu nào bỗng đi đến bên thư trác, cầm lấy bút son mà rồng múa phượng bay viết ra thánh chỉ, ném xuống dưới chân Tiểu Phúc Tử.

Thánh chỉ màu son, chữ viết luôn luôn cứng cáp hữu lực của chủ tử, rõ ràng viết —– chinh chiến Miêu Cương mặc dù thắng lợi mà hao phí thật lớn, không phải là hồng phúc quốc gia. Hậu cung phụng dưỡng Hoàng đế, cũng nên coi đây như dịp để thể nghiệm và quan sát xem dân chúng khổ cực thế nào. Kể từ hôm nay, lệnh cho phi tần tiết kiệm cơm áo, hạn chế may mặc, không phải lễ khánh thì không được trang điểm tươi đẹp, vừa lãng phí son phấn, vừa tiêu tốn ngân khố quốc gia. Ngoại trừ Thái hậu, chi phí cho các cung tần cắt giảm một nửa, ngân lượng ban cho con trẻ của những tướng sĩ đã bỏ mình, coi như an ủi.

Tiểu Phúc Tử vừa nhìn thấy, trên mặt đã ngập tràn vẻ thất bại.

Thế này… sao có thể nói ra chuyện chính là mời Hoàng đế tới ăn uống, nói chuyện với Thái hậu và các vị nương nương?

Hoàng đế lại mặc kệ Tiểu Phúc Tử đáng thương.

Y đương nhiên biết làm như vậy sẽ chọc tới ai, cũng đương nhiên biết làm như vậy hậu họa khôn cùng. Khôn khéo như y không nên hành xử như thế, nhưng y lại không nén nổi.

Ai đã làm cho lòng y phải đau như vậy? Trái tim giống như bị móng vuốt vô tình cứ thế không ngừng cào cấu, máu chảy không ngừng, đau đớn đến mức y phải lăn lộn trên mặt đất.

Chưa bao giờ biết con người lại có thể đau lòng như vậy.

Từ trước tới nay, y vẫn luôn luôn trầm mặc, cô độc đến mức trong lòng cũng cảm thấy chua xót không thôi.

Vì sao mới chỉ nhìn thấy có vài giọt máu của kẻ kia, lòng y đã đau đến phát điên? Tin tức chiến thắng lớn bằng trời như vậy cũng vô pháp khiến y cao hứng. Y thầm nghĩ phải tìm cách phát tiết, nếu như trước mắt có một tổ ong vò vẽ, y cũng sẽ liều lĩnh chạm tay vào.

Chỉ cần giảm đi được đau đớn trong lòng là tốt rồi, dù chỉ là một chút đi chăng…

“Trẫm… Không phải là minh quân…” Y cười khổ, rốt cục nhịn không được rơi lệ ở chốn không người.

Minh quân thì không như thế. Minh quân phải biết phân biệt nặng nhẹ, hiểu rõ đại cục, vĩnh viễn để lý trí cao hơn tình cảm, một đời anh minh.

Y không phải minh quân.

Quan viên Lễ bộ cũng hưng phấn đến mức mê muội đầu óc, vội vã chạy vào cung trình báo, tất cả lễ vật tặng sứ giả Khiết Đan đã được chuẩn bị đầy đủ, mời Hoàng Thượng xem qua.

Hoàng đế lặng lẽ dùng ánh hung dữ mà nhìn trừng trừng một mâm đầy những kỳ trân dị bảo.

“Thiếu rồi.”

“Dạ? Xin Hoàng Thượng ra chỉ thị.”

“Khiết Đan đã tặng chúng ta cung nỏ, Thiên triều cũng nên tặng lại cho bọn họ một thứ vũ khí tinh xảo.”

Nghe thế, quan viên Lễ bộ mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, cười trả lời, “Hoàng Thượng chỉ dạy rất đúng. Chúng ta nên chuẩn bị một thanh bảo kiếm tốt nhất tặng cho Khiết Đan Đại vương. Ở ngay đây rồi, mời Hoàng Thượng xem.” Quan viên hoàn toàn không biết mình đã nịnh hót sai hướng, lấy ra một thanh bảo kiếm từ đống lễ vật, cung kính dâng lên.

Hoàng đế lại nhấp môi.

Động tác này của y trông rất quật cường, làm cho mặt mày y trở nên thanh tú động nhân.

Thương Nặc thật sự phải đi sao?

Nhiều ngày liền không thấy mặt, hắn thật sự tới Miêu Cương? Hắn thật sự lấy một địch trăm, lấy thủ cấp của địch thủ, cứu Thiên triều ta khỏi đại nạn?

Nếu như là thực, hắn vì sao… trông thấy ta lại không nói một lời?

“Bãi giá.”

Các quan viên đang đợi Hoàng đế trả lời đều đột ngột ngẩng đầu.

Hoàng đế bình tĩnh ra lệnh, “Trẫm muốn đích thân đi thăm hành quán Khiết Đan.”

Thiên tử xuất cung kinh động không ít người, hơn nữa lần này không phải là cải trang, mà là quang minh chính đại xuất cung. Khiết Đan sứ giả lần này đã nhận được thiên ân khó có được.

Khoái mã đi trước đã truyền báo tới hành quán Khiết Đan, sứ giả ngay lập tức thay đổi xiêm y, chuẩn bị hương án đón tiếp. Hoàng đế được thái giám theo hầu tiền hô hậu ủng, đại giá quang lâm uy nghi lan đến muôn phương.

“Cung nghênh Thiên triều Hoàng đế!” Đại hán Khiết Đan hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang. Khi bọn họ mở miệng nói chuyện, giọng nói sang sảng bằng mười người Thiên triều.

Hoàng đế vội vàng liếc mắt, ánh mắt lại trở nên ảm đạm.

“Sao không thấy… Khiết Đan vương tử?”

“Hồi bẩm Thiên triều Hoàng đế, vương tử của chúng ta ra ngoài chưa trở về.”

“Đi ra ngoài?”

“Vâng. Ngài ra ngoài từ rất nhiều ngày nay, vẫn chưa trở về.”

Vốn tưởng rằng tới đây tâm lý sẽ thoải mái một chút, kết quả lại càng chẳng ra sao.

Thương Nặc vậy mà vẫn chưa trở về hành quán. Trên đường đi, hắn bị thương nặng đã ngã xuống rồi sao?

Tâm đau đớn lại biến thành lo lắng.

Hoàng đế sau khi hồi cung lại càng thêm rầu rĩ không vui.

Y nhất định đã điên rồi. Đường đường thiên tử, lại vì một nam nhân tầm thường mà hạ thấp vị thế của mình. Giang sơn xã tắc gì cũng không thèm để ý, thể diện của Hoàng đế thật mất hết rồi.

Thế nhưng, chỉ khi nghĩ tới hắn, y mới cảm nhận được chính mình cũng là một con người. Trái tim dù có đau đớn, ít nhất vẫn còn đang đập.

Muốn gặp Thương Nặc, rất muốn.

Hoàng đế thất vọng quay về. Bước chân nặng trịch vừa bước vào Bàn Long Điện, một thanh âm bỗng nhiên lọt vào tai.

“Cho ta chén nước.”

Hoàng đế đột nhiên ngừng lại, một lát sau, trái tim liền thình thịch bay thẳng lên thiên đường.

Thương Nặc!

Tên chết tiệt này đã trở lại! Hắn còn dám ngủ trên long sàng của y!

Không thèm biết vì sao hắn lại xuất quỷ nhập thần xuất hiện ở đây, Hoàng đế tựa hồ đã luyện được thói quen thấy hắn tự nhiên có mặt. Bước nhanh tới bên giường, chợt nhớ hắn vừa mở miệng đòi uống nước, y lại vội vàng tự mình rót nước đưa tới.

Cố gắng giúp hắn uống xong, y mới biết chính mình vừa làm ra việc Hoàng đế không thể làm.

“Tranh Nhi, ta đã trở về.” Đặt chén nước sang chỗ khác, Thương Nặc thở hổn hển một hơi thật dài, nhẹ nhàng mà nói.

Hoàng đế cảm thấy máu nơi trái tim mình chỉ vì một câu nói của hắn mà chảy cạn hết rồi.

“Ngươi bị thương?” Hoàng đế không dám xốc y phục của hắn lên, bên trong hẳn có rất nhiều vết máu bầm do y đá, “Mấy ngày nay không tới đây, ngươi đã đi đâu?”

Thương Nặc xấu xa trộm cười, “Ta mà không tới, ngươi sẽ rất nhớ ta, có đúng không?”

“Ngươi có đến Miêu Cương hay không?” Hoàng đế nghiêm mặt.

“Ta rất nhớ ngươi, hôn ta một cái đi.” Thương Nặc nhìn y dường như cầu xin.

Tên hỗn đản này còn cố tình làm ra vẻ đáng thương.

“Thủ cấp của Miêu Cương vương, là do ngươi treo tại đại quân kì Thiên triều phải không?”

Thương Nặc thở dài, “Ôiii, ta chỉ biết, ngươi chưa bao giờ chủ động hôn ta lấy một cái.”

Hoàng đế chán nản vẫn tiếp tục truy vấn, “Miêu Cương vương thật sự là do ngươi giết? Tại sao ngươi phải làm vậy?”

Hai vấn đề này dường như chạm phải điều cấm kị gì của Thương Nặc.

Thương Nặc vốn đang hạnh phúc nằm trên vai Hoàng đế chiếm tiện nghi, thân thể dây dưa cùng Hoàng đế, nhưng bị Hoàng đế truy vấn mấy lần, nụ cười cũng dần tan. Hắn phẫn nộ nói, “Là ta giết thì đã sao? Ngươi không cần lo lắng, ta cũng không định bắt ngươi báo ơn, cũng không có bất cứ âm mưu gì khác.”

Thương Nặc đẩy bả vai của Hoàng đế ra, nằm xuống gối.

Hoàng đế lần đầu tiên trong đời cam tâm tình nguyện đưa bả vai cho nam nhân khác dựa vào, đầy cõi lòng là nùng tình mật ý, cư nhiên bị đẩy ra không chút lưu tình. Y nhất thời ngây người, một lúc lâu sau không thể lên tiếng.

Y trừng mắt nhìn Thương Nặc – cái kẻ không biết trời cao đất dày là gì kia.

Được một tấc lại tiến một thước, tên tiểu nhân đáng giận!

Y muốn đánh hắn vài cái thật mạnh, nhưng trong lòng lại lo lắng dẫm vào vết xe đổ đêm trước. Giết Miêu Cương vương đoạt thủ cấp không phải là chuyện chơi, trên người Thương Nặc không biết có bao nhiêu chỗ đang chảy máu.

Y nhìn chằm chằm Thương Nặc, lại cố ý chọn cái đề tài muốn chết để nói, “Đoàn sứ giả Khiết Đan cũng nên đi rồi.”

Thương Nặc nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

Thầm hừ lạnh, Hoàng đế tiếp tục, “Lễ bộ đã chuẩn bị ổn thỏa tất cả mọi chuyện, công văn hai ngày nữa cũng có thể xong. Khi các ngươi rời đi hãy mang theo lễ vật của Thiên triều. Kỳ thật, đoàn sứ giả Khiết Đan cũng nên sớm khởi hành…” Y dừng lại.

Hỗn đản, mỗi lần mở miệng đều muốn thân thân ái ái, mặt dày mày dạn đòi quấn quít bên cạnh…

Sao bây giờ lại chẳng nói gì?

“Khụ, khi trở về nhớ chuyển lại hảo ý của Thiên triều với phụ vương ngươi, nếu…”

“Ngươi muốn ta đi sao?”

“Cái gì?”

“Ngươi, muốn ta đi sao?”

Bàn Long Điện yên tĩnh một cách thần kỳ.

Hoàng đế giả bộ thờ ơ liếc mắt nhìn tua vải màu minh hoàng bên cạnh sàng đan, từ từ nói, “Khiết Đan và Thiên triều, hy vọng vĩnh viễn đều là hảo hữu…”

“Mở miệng nói muốn ta ở lại.” Thương Nặc chậm rãi ngồi dậy nhìn y, “Tranh Nhi, ngươi mở miệng, nói một lần thôi.”

Hoàng đế ngạc nhiên, nhíu mày nửa ngày, “Ngươi muốn trẫm cầu ngươi sao?”

“Ta chỉ muốn ngươi nói một câu, một câu là được.”

“Hoàng đế không cầu người.” Hoàng đế không cần nghĩ ngợi đáp lại.

Dựa vào cái gì?

Là vì ngươi từ ngàn dặm xa xôi tới trêu chọc ta, là vì ngươi bá vương ngạnh thượng cung, bức ta lên thuyền giặc?

Dựa vào cái gì, người phải vứt bỏ đi tôn nghiêm cầu xin ngươi ở lại, phải là ta?

Tuyệt đối không được!

“Tranh Nhi à?” Nụ cười dịu dàng trên mặt Thương Nặc bỗng hơi cứng lại, chỉ chốc lát, hắn lại cười ấm áp mà thấp giọng hỏi.

Được mọi người xung quanh nịnh nọt đã thành quen, Hoàng đế kiêu ngạo mà cười lạnh, “Tranh Nhi cũng không cầu người.”

Ánh mắt dịu dàng của Thương Nặc trầm xuống, đồng tử lóe lên ánh tối tăm, tựa như ngọn lửa ôn hòa vừa tàn lụi, một ngọn liệt hỏa uất giận lại dâng lên.

“Tranh Nhi?”

Lòng Thương Nặc có điểm lạnh run.

Vết thương trên người thật nhiều, mỗi một chỗ lại bắt đầu đau. Máu của hắn chắc chắn trên đường trở về đã chảy nhiều lắm, bằng không, vì cái gì lại dễ cảm thấy lạnh như vậy?

“Cho dù ta có vì ngươi buông tha hết thảy, ngươi cũng không thể vì ta mở miệng nói một câu sao?”

“Ngươi muốn đi thì đi, ta không cầu xin ngươi.” Hoàng đế nghe thấy giọng điệu của hắn lại càng thêm căm tức. Y đối diện với Thương Nặc, nâng thẳng thắt lưng, “Ta không ti tiện như vậy…”

“Vậy là ta?!!” Thương Nặc dường như không chịu nổi cao giọng quát, rồi cố áp mình bình tĩnh, hắn thấp giọng hỏi, “Ta đối xử với ngươi như vậy, chẳng lẽ trong lòng ngươi, ta lại vẫn chỉ là một con chó, một tên nô tài?” Đâm thẳng đến tầm mắt Hoàng đế, là ánh mắt của dã thú bị một đao đâm trúng trái tim.

Ngay cả không khí cũng trở nên sắc bén, cách không truyền đến từng chữ đều lạnh đến mức cắt vào da thịt.

Hoàng đế thầm run lên. Y vẫn cậy mạnh ngang bướng, “Trẫm cũng không yêu cầu ngươi phải đối xử với trẫm như vậy!”

“Trẫm trẫm trẫm, ta không muốn nghe ngươi nói tới chữ này!!!”

“Ngươi dám nói chuyện với trẫm như vậy sao?!!” Nghe thấy Thương Nặc gầm lên, Hoàng đế cũng cất cao âm điệu, quật cường mà nói, “Trẫm là người đứng đầu thiên hạ, là Hoàng đế!”

Thương Nặc bỗng nhiên tỉnh táo lại.

Liếc mắt nhìn Hoàng đế, lần đầu tiên hắn nhìn nhận rõ ràng.

Đủ loại kỳ vọng, khát khao, thì ra là tự mình đa tình.

Nhiều tâm huyết đến như vậy, cũng nhiều săn sóc ái mộ đến thế, kết quả lại là tự rước lấy nhục nhã.

Hắn thật giống như một ngốc tử luôn mồm gọi y là Tranh Nh i, vì y mỗi lần có một chút xíu gần gũi nho nhỏ mà vui mừng khôn xiết, vì y ngày đêm bôn ba ngàn dặm, đổ máu bị thương, tự cho rằng mình làm đúng có thể ngóng chờ kết quả.

Nực cười!

Trên mặt Thương Nặc là lãnh đạm cùng khinh miệt mà Hoàng đế chưa từng nhìn thấy.

Hoàng đế không biết, trên mặt người này cũng sẽ xuất hiện vẻ cao ngạo lạnh lùng như vậy.

“Ngươi có thể là chủ tử của ai?” Thương Nặc cười lạnh, thanh âm không cao không thấp, “Ngươi ngay cả là chủ nhân của chính mình còn không phải.”

“Ngươi!”

“Ta làm sao?”

“Ngươi…” Hoàng đế tốn hơi thừa lời, hung tợn chỉ tay về phía đại môn, cũng lộ ra một nụ cười lạnh khinh miệt, “Ngươi, cút đi cho trẫm!”

Thương Nặc lẳng lặng trừng mắt nhìn y.

Loại ánh mắt này lặng im mà khinh thị, cơ hồ làm Hoàng đế phát cuồng.

“Cút, cút ra khỏi Bàn Long Điện của trẫm.” Hoàng đế cắn răng, nhẹ nhàng gằn từng chữ.

“Tuân mệnh, Thiên triều Hoàng đế.” Thương Nặc châm biếm, xoay người bước đi.

Đẩy cửa phòng, ánh sáng đâm vào mắt Hoàng đế một trận trắng lóa.

Thương Nặc sải bước ra ngoài.

Tiểu Phúc Tử tới truyền tin, hắn ngẩng đầu lên nhất thời sửng sốt, một hồi lâu mới nhớ tới lai lịch của vị khách không mời này, “A? Khiết… Khiết Đan vương tử? Ngài đây là…”

“Bản sứ giả tới đây cáo từ Thiên triều Hoàng đế.” Thương Nặc cao ngạo ngẩng đầu, thanh âm dù bình tĩnh nhưng vẫn khiến người nghe thấy sắc lạnh như đá.

“À, à… “ Tiểu Phúc Tử chẳng hiểu cái gì cũng gật gật đầu.

Chủ tử hôm nay gióng chiêng khua trống tới hành quán Khiết Đan nhưng không tìm thấy hắn, người này thật lanh lợi, lập tức biết tiến cung tạ ơn.

Ừ, dù là người Khiết Đan, cũng thông hiểu lễ tiết.

Thế nhưng…  sao không phát hiện hắn đi vào, lại nhìn thấy hắn đi ra?

“Ngài đã diện kiến Hoàng Thượng của chúng ta rồi chứ?”

“Rồi.” Thương Nặc không quay đầu lại, bên môi dắt theo một nụ cười lãnh liệt, “Cũng đã nói rõ ràng. Bản sứ giả phải trở về chuẩn bị khởi hành. Cáo từ.”

“Ôi! Ôi!”

Đi cũng thực là mau…

Tiểu Phúc Tử kì lạ nhìn chằm chằm bóng lưng Thương Nặc, vừa mới quay đầu lại…

Tiếng sập cửa bỗng dưng vang lên làm hắn sợ đến thiếu chút nữa nhảy dựng.

Mẹ ơi! Chủ tử sao mà… lại nổi giận?

Lúc này tuyệt không nên thông báo bất kì một tin tức gì.

Cửa vừa đóng, ánh dương chói lọi lập tức bị ngăn cách bên ngoài. Khắp phòng chỉ còn bầu không khí âm u mà quạnh quẽ.

Hoàng đế vẫn duy trì trạng thái đứng từ khi Thương Nặc rời đi.

Y giống như bức điêu khắc qua ngày này tháng nọ bị gió sương bào mòn, thật lâu sau, hai tay mới rũ xuống, lơ đãng mà run rẩy.

Tốt lắm.

Y ngây ra như phỗng, miễn cưỡng nhếch lên… một nụ cười nhạt.

Đi rồi.

Nên như vậy.

Tên… tên nam nhân này, muốn tới thì tới, muốn đi liền đi, chính là như vậy, khiến y có thể vui sướng không thôi như ở trên thiên đường, cũng có thể khiến y tim đau như bị dao cắt mà rơi xuống địa ngục.

Rõ ràng là không muốn, rõ ràng là bị ép buộc, rõ ràng là bị hắn càn quấy, lôi kéo từng bước một tới vực sâu, thiếu chút nữa đã đánh mất chút tôn nghiêm cuối cùng của mình.

Tuyệt lắm, nhưng thật ra Thương Nặc kia, cũng đã đi rồi.

Làm Hoàng đế đi!

Hoàng đế không cần thương tâm nhiều như vậy, chỉ đôi khi cô độc một chút. Cô độc thì cô độc, so với mỗi đêm đều không yên giấc, bất an mà chờ đợi thì còn tốt hơn, ít nhất cũng không có những lúc lòng đau như muốn nát ra.

So với mỗi lần trở lại Bàn Long Điện, nhất thời nảy sinh hi vọng rồi lại hèn mọn thất vọng thì còn tốt hơn.

Y chán ghét sự hèn mọn đó! Y rõ ràng là một bậc đế vương kiêu ngạo như vậy, lại suýt nữa bị một tên nam nhân Khiết Đan phá hủy.

Cô tịch, thống khổ làm người ta chua xót, mà cũng không phải, cảm giác chờ đợi và bị khống chế như muốn xé tung lồng ngực, khiến người ta không cách nào chịu đựng.

Cái gì mà Tranh Nhi? Một câu nói suông.

Y thật ngu ngốc. Nếu chỉ vì một kẻ mà nổi điên thì đã tốt, đằng này còn chưa đủ xấu mặt, chưa đủ đau lòng, y thấp hèn bị người ta trêu đùa, thế nhưng lại rơi vào hoàn cảnh vô sỉ đến mức phải mở miệng cầu người.

Báo ứng!

Đáng đời!

Chết tiệt… Chết tiệt, Thương Nặc.

Ngươi đi đi, đừng có bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa!

Ta thà rằng sống cùng những phi tử đầu gỗ, những nô tài nịnh nọt gọi tới phải tới mà đuổi đi phải đi.

Ít nhất bọn họ cũng sẽ không làm ta khổ sở thương tâm như vậy.

Không cần ta… mở miệng cầu bọn họ ở lại.

Hoàng cung bị bao phủ bởi một bầu không khí âm trầm.

*

Hoàng đế anh minh thần võ trước sau như một, ban thưởng cho đại quân tướng lĩnh chiến thắng trở về, tướng sĩ tận tâm bỏ mình và binh lính cấp thấp cũng được ban cho phần thưởng. Không chỉ thế, vài Tổng đốc đại tỉnh trên đường đã cung ứng cho đại quân lương thảo cũng không bị bỏ sót. Thời gian chiến tranh vô cùng vất vả, Hoàng đế đã xử trí thích đáng.

Không có gì sai sót.

Thiên tử bước trên sân, gương mặt thanh thanh lãnh lãnh như tạo ra một bức tường vô hình ngăn cách với mọi người. Từ sau hồi đại thắng, Hoàng đế ngày càng trở nên tôn quý, trang nghiêm.

Ánh mắt sắc bén quét một vòng, chúng thần càng thuận lòng quy phục hơn xưa.

Hai ngày sau, Lễ bộ Thượng thư lần thứ hai thỉnh chỉ, việc chuẩn bị cho đoàn sứ giả Khiết Đan đã xong, khi nào thì chuẩn bị tiệc tiễn biệt.

“Chuẩn bị tốt cả rồi sao?” Hoàng đế yên lặng nghe rồi hỏi Lễ bộ Thượng thư.

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, lễ vật đã xong, công văn và ca vũ trong tiệc tống hành cũng đã chuẩn bị thỏa đáng. Đây là danh mục quà tặng, còn công văn và bản kê nhạc khúc thì ở đây, thỉnh Hoàng Thượng thánh duyệt.” Vết xe đổ lần trước vẫn còn đậm nét, quan viên Lễ bộ lần này không dám sơ sẩy với sứ giả Khiết Đan. Hắn lấy trong lòng ra trang giấy chằng chịt những chữ, cẩn thận phụng cấp Hoàng đế.

Hoàng đế ngơ ngẩn nhìn trang giấy trên tay, yết hầu nhẹ nhàng di động, y nhẹ giọng phân phó, “Không cần… Chiếu theo ý ngươi chuẩn bị đi. Khi nào thì khởi hành?”

“Nếu Hoàng Thượng ân chuẩn, đêm nay trong cung sẽ tổ chức yến tiệc, buổi trưa ngày mai cũng chính là giờ lành.”

“Ngày mai?”

Nhanh như vậy…

“Vâng, Hoàng Thượng. Thần thỉnh chỉ, cung yến tống hành…”

“Ngươi làm đi. Trẫm chuẩn ngươi toàn quyền phụ trách.”

“Vậy Hoàng Thượng… có tham dự hay không?”

Tham dự? Trái tim Hoàng đế dường như đã chôn ở nơi rất sâu rất sâu bỗng dưng giật bắn.

Con ngươi hơi hơi tỏa sáng, chỉ trong nháy mắt đã lạnh lùng, ảm đạm trở lại.

Không, không cần gặp lại.

Vĩnh viễn không gặp lại, vĩnh viễn không cần nếm trải thứ cảm giác không thể nắm giữ này, vì nhất cử nhất cử nhất động của đối phương mà thống khổ đến tím ruột bầm gan.

Không cần nổi điên thêm một lần nữa.

Báo ứng như vậy vẫn còn chưa đủ sao? Còn muốn đê tiện đến mức nào nữa mới có thể hài lòng?

Hoàng đế nhắm mắt lại, giống như y đã xử lí rất nhiều chính sự lại bị những tấu nhỏ như lông gà vỏ tỏi làm phiền, “Trẫm đã tiếp kiến đoàn sứ giả Khiết Đan, lần trước cũng đã long giá đến hành quán, thể diện của bọn họ đã đủ lớn, lần này, trẫm sẽ không tham dự. Ngươi đại diện thiên tử đưa tiễn đi.”

“Vâng, thần cẩn tuân thánh chỉ.”

Công văn được dâng lên, Hoàng đế dùng ngọc tỉ đóng dấu, ánh mắt lại lướt qua cái tên quen thuộc của người nọ. Người nọ sẽ đi tới một nơi xa xôi như thế, giống như ở tận cuối chân trời.

Hốc mắt khô khốc.

Lễ vật đã chuẩn bị xong, các thủ tục đối với Khiết Đan sứ giả cũng đã sắp xếp thỏa đáng, cung yến tống biệt theo lệ thường tổ chức ở trong cung, Lễ bộ Thượng thư đại diện Hoàng đế chiêu đãi đoàn sứ giả. Nào ngờ, Thiên triều Hoàng đế không tới, Khiết Đan vương tử tôn quý nhất của đoàn sứ giả cũng chẳng thấy bóng dáng.

“Tại sao không thấy Thương Nặc vương tử?”

“Vương tử bị bệnh.” Giọng nói sang sảng của đại hán Khiết Đan cũng lộ vẻ sầu bi.

Vương tử anh tuấn dũng mãnh tựa hùng ưng, vì lẽ gì lại hành hạ bản thân như vậy?

Rời bỏ bọn họ nhiều ngày, lúc trở về hành quán cả người đầy thương tích, thế nhưng người nọ lại như phát điên mà liều mạng uống rượu.

Rượu uống vào không phải là rượu Thiên triều ngọt ngào, mà là liệt rượu mà nam nhi nơi thảo nguyên thường uống.

Ôiii, dù võ công có cao cường tới đâu, thân mình có tráng kiện thế nào, cũng không thể làm càn như vậy. Bọn họ chưa từng nghĩ rằng vương tử luôn luôn cường tráng cũng sẽ bị bệnh. Ngài bị bệnh như vậy, nhưng lại sống chết cự tuyệt trì hoãn hành trình.

Tiếng ca múa trong Ngự hoa viên vang xa, ánh lửa chập chờn rọi sáng nửa bầu trời. Tống biệt yến náo nhiệt, Bàn Long Điện lại lặng im.

Hoàng đế ngồi trong Bàn Long Điện.

Y mệt chết đi được. Hôm nay, y cố ý dùng quốc sự áp bức mình, khiến mình một khắc cũng không thể nhìn đi chỗ khác. Cho tới bây giờ, mắt đã hoa cả lên vì choáng váng, thế nhưng y lại không muốn ngủ.

Y không biết mình đang đợi cái gì.

Ngự hoa viên ngập đầy thanh âm loáng thoáng truyền tới. Y cũng hiểu, mình phải ở trong này nghe thấy thanh âm của người kia; nhưng chỉ sợ, người kia có nói một chữ, mình cũng không thể nghe.

Ý tưởng này thật ngu ngốc.

Không biết là chờ đợi cái gì, y chỉ yên lặng chờ đợi.

Nhắm mắt lại lại đột nhiên mở mắt ra, trái tim nảy lên một cái, y quay đầu lại. Một lần lại một lần, long sàng không một bóng người hiện lên trong đáy mắt Hoàng đế.

Điên dồ… Hoàng đế tự giễu.

Không ai biết Hoàng đế của bọn họ là một kẻ điên, lạc đường mà không biết quay lại, đến một khắc cuối cùng, còn vứt bỏ hết thảy tôn nghiêm, si ngốc đợi chờ. Quay đầu nhìn lại, con ngươi lại như thấy được thân ảnh làm người ta hận tới nghiến răng, tai lại như nghe thấy thanh âm quen thuộc nói ra những lời tâm tình khiến người ta vừa yêu vừa hận lại rung động tận tâm can.

Thật thấp hèn!

Y không ngờ có một ngày mình lại trở nên thấp hèn như thế. Quả nhiên là báo ứng! Cứ tiếp tục làm thiên tử thì không làm, lại phải đi làm cái gì mà Tranh Nhi. Xem xem, người ta muốn tới sẽ tới, muốn đi thì đi. Hậu cung ba nghìn người không ngừng tuyển chọn tú nữ, ngươi tại sao không chịu để ý, lại có thể thiển cận như thế?

“Không được khóc.” Giữa căn phòng tối đen không người, Hoàng đế cắn răng cảnh cáo bản thân, “Không được khóc!” Giơ tay lên, y tát cho mình một cái thật mạnh.

Không được rơi lệ, ngươi là Hoàng đế, không phải Tranh Nhi.

Không nên làm Tranh Nhi, đừng để một người như gần như xa tra tấn chà đạp ngươi; tâm rất đau, ngươi sẽ không chịu nổi.

Y dùng đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay mình thật mạnh. Máu tươi gây cho y xúc cảm ấm áp, tuy rằng bây giờ chảy chút máu, nhưng rồi sau này cũng sẽ lãnh đạm đọng lại thành vết thương.

Y không muốn chờ, nhưng rồi lại tỉnh tỉnh mê mê đợi cho đến khi tiếng người ở cung yến dần dần tiêu tán, đợi cho đến khi chân trời dần dần chuyển sang màu xám trắng, thái dương màu cam từ phía đông cũng dần nhô lên.

Tiểu Phúc Tử lại tới hầu hạ thay xiêm y, hắn ngạc nhiên, lại bị Hoàng đế nhìn lướt qua, “Không được lên tiếng.”

Tiểu Phúc Tử quả nhiên câm như hến, cẩn thận giúp y băng bó vết thương ở lòng bàn tay, rồi cung đưa Hoàng đế thất hồn lạc phách vào tảo triều.

Một khi đã lâm triều, ngồi trên long ỷ, nhìn thấy các thần tử, ít nhất phần Hoàng đế trong y tự nhiên sống lại. Y thu thập biểu tình thất hồn lạc phách mà thong dong tự tại nghe tấu, hạ bút thành văn xử trí việc triều đình.

Quay lại Bàn Long Điện, Hoàng đế mở cửa, bỗng nhiên gọi Tiểu Phúc Tử lại gần, “Đã tới buổi trưa chưa?”

Tiểu Phúc Tử kinh ngạc nhìn Hoàng đế, khuôn mặt tươi cười nhẹ giọng nói, “Chủ tử, Người xem sắc trời đi, buổi trưa đã sớm qua.”

“Qua rồi?” Y mê võng ngẩng đầu nhìn trời.

Trong nháy mắt, dương quang chói lọi bắn vào mắt y. Cửu ngũ chí tôn điềm tĩnh, lễ độ bỗng nhiên cứng đờ người, lát sau như ngọn núi vô thanh mà sụp đổ.

“Chủ tử! Chủ tử!!! A, người đâu!!! Người tới đây!!! Hoàng Thượng ngất rồi!!!!!!” Tiếng kêu hoảng sợ chói tai của Tiểu Phúc Tử xuyên qua cả những tầng mây phía trên hoàng cung.

Thị vệ, thái giám, cung nữ từ bốn phương tám hướng kinh hoàng chạy tới.

Buổi trưa đã qua.

Hắn, lần này, thực sự đi rồi.