Sau một hồi phân phó, Lưu Phàm được xếp vào hàng cung thủ đặc năng, tiến nhập một cái hình thức khác luyện tập. Hắn có thể vừa học ở Hưu Thạch Học Viện vừa thao luyện ở đây, chung quy là không có mấy sai biệt.
“ Lưu Phàm, người ngươi sắp gặp chính là một trong Cung Đình Xạ Tuyến, là Trọng Đạt Pháo 09, tên thường gọi có hai chữ thôi, Thạch Sanh !!” Đỗ Xung dẫn Lưu Phàm vào một khu riêng biệt, nói.
Khoan...
Thạch Sanh ???
Lưu Phàm điểm lại trí nhớ, Thạch Sanh tồn tại có thể tin được, nhưng, vì sao tiến nhập Cung Đình Xạ Tuyến, hắn có phải xạ thủ không ??
Xác thực, trong cổ tích, Thạch Sanh một tay bắn chết ác điểu, điều này được truyền lại có vẻ mờ nhạt, ngược lại đây mới là Thạch Sanh chân chính chiến công, về con xà tinh lại chỉ là một tiểu yêu không đáng nhắc đến.
“ Hắn có vợ chưa ??” Lưu Phàm bỗng dưng hỏi.
“ Ngáo này, Thạch Sanh sống từ thời tiền vương, khi ấy được vua đề nghị gả cưới, hắn đã hóa thành tiên nhân, tuổi thọ vượt trội, quyết định không lấy vợ, mà ta nói thật, thằng này ế suốt đời !” Đỗ Xung đập mạnh tay lên vai Lưu Phàm, nói.
“ Đỗ Xung, ta đây là sắp lấy vợ, ngươi đừng có gở mồm như vậy !!” Thạch Sanh bước ra, cực điểm nhanh phi hành tốc độ.
Đúng là hình tượng quân Pháo, sức bật kinh khủng, tốc độ cực nhanh, tuy không thể so với quân xe nhưng vẫn là đem lại tính đột phá rất lớn, là một trong chủ lực thường thấy của ván cờ.
“ Hửm, có chuyện như vậy sao ??” Đỗ Xung cười dài.
Lưu Phàm đen mặt nhìn lại, trước mặt mình là hai cái tiên nhân, đều là Tiên Cấp cường giả, dụ như động sát tâm, thậm chí là hai bọn hắn lẫn nhau đối chiến thôi, ngay lập tức có thể trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, Lưu Phàm nháy mắt sẽ bị ép thành cám.
“ Dĩ nhiên, tân nương là bất diệt chi hồn, tuy rằng tu vi không có, nhưng chỉ cần nàng có năng lực như vậy, khẳng định sẽ cùng ta thọ ngang trời đất !!” Thạch Sanh đáp.
“ Ai vậy ??” Lưu Phàm nghe nghịch thiên thiên phú như vậy, bất giác buột mồm.
Thạch Sanh nhìn sang Lưu Phàm, mặt chuyển thành trạng thái hết sức tự hào, tựa như một tên trai mới lớn thành công cầu hôn, khoác vai đầy thân mật nói:
“ Tấm.”
“!?!?!?!” Lưu Phàm ngay lập tức chịu một nguồn thông tin dồn dập đập vào trong não.
“ Tấm nào ??” Đỗ Xung cũng có chút mộng.
“ Lan Thiên Tấm, bất diệt tuyên cổ chi hồn, nổi tiếng như vậy mà ngươi không biết sao ??” Thạch Sanh giọng nói lộ ra thất vọng.
Lưu Phàm nhanh chóng vận chuyển suy luận, nói chung là đã nắm được mấy phần.
Tấm trong cổ tích là một trong những cái điển hình của truyện ngược, hết chết lên lại chêt xuống, nhưng, cho dù nhục thân phá toái, yếu ớt vô cùng ở bề ngoài, linh hồn lại là bất diệt chi hồn, tuyên cổ ngàn năm, ngã sông, đốt sống, tất thảy kiểu chết đều không đánh nát nàng linh hồn.
Vẹo nó, chuyện này không thực tế !!
Thạch Sanh với Tấm, đáng nhẽ phải là làm vương với hậu, ai ngờ cả hai đều sợ nửa còn lại chết sớm mà không lấy, lúc này liền đến với nhau !!
“ Nếu vậy là gia đình có hỉ sự, Thạch Sanh, nhận lấy ta một lời chúc phúc.” Lưu Phàm cúi thấp người nói.
“ Khà khà, tiệc cưới dễ dàng, đợi mấy ngày nữa bình định dã nhân, ta liền cùng nàng thành hôn !!” Thạch Sanh vui vẻ nói.
Bỗng, Lưu Phàm nhận ra một cái rất lạ, kiểu như là Thạch Sanh này mình đã từng thấy ở đâu qua...
“ Thạch Sanh, ngươi có biết ai tên Thạch Đà không ??” Lưu Phàm hít một hơi thật sâu, hỏi.
“ À, đấy là cuối cùng truyền thừa của họ Thạch, là cháu bảy đời em họ ta.” Thạch Sanh cực kì nhanh chóng đáp.
Lưu Phàm một lần nữa không tin, bên cạnh mình bấy lâu nay Thạch Đà loại này ngáo ngơ lại là cùng Thạch Sanh chung dòng dõi, thực ngẫm lại cũng có không ít điểm tương đồng.
“ Nhảm nhiều quá, trong quân có việc, hai ngươi mau chóng bắt tay vào luyện tập, liên tục từ giờ đến tối mới được nghỉ !!” Đỗ Xung nói ra.
Thạch Sanh cười, lộ ra vẻ sắt đá không hề biết mệt, ngay lập tức kéo Lưu Phàm vào luyện tập.
“ Nào, tung ra ngươi Tiễn Khí, ta sẽ thẩm định một phen.” Thạch Sanh đứng đối diện Lưu Phàm, nói.
“ Nhưng, khoảng cách này có chút...” Lưu Phàm nhìn người đứng ngay trước mặt mình, nói.
“ Không sao.” Thạch Sanh ngắt lời.
Cốt Kiếp Cung cứ như vậy đi ra, Lưu Phàm chồng chất Kim Quy Cung Vương lên 10 tầng uy lực nhập thành một, cứ như vậy nhằm thẳng Thạch Sanh mà thả tay, uy lực chí ít ở Nghệ Cao Cấp.
-Bạch !!-
-Rụp !!!-
Không hề hoa mỹ, không hề phô trương, Thạch Sanh nháy mắt đưa tay ra, tóm ngang thân Tiễn Khí, bẻ gãy không chút nào khó khăn, căn bản chỉ như muỗi cắn. Lưu Phàm nhìn lại một phen, thấy tay đối phương còn chưa lộ ra vết xước nào.
“ Ngươi phải có đặc thù công pháp chứ, chứ không thì yếu xìu Tiễn Khí thế nào làm sao đứng được ở đời ??” Thạch Sanh bóp Tiễn Khí nát ra, hóa thành một đoàn linh khí bốc lên, nói.
“ Đặc năng của Trọng Đạt Pháo chính là Hoán Đổi Giới, cho phép ta tự chuyển một nửa tu vi hay công pháp thành cường độ thân thể và ngược lại, ngươi còn phải cố gắng nhiều.” Thạch Sanh đấm tay, ôm quyền nói.
Lưu Phàm trên mặt lộ ra vẻ khó chịu, nếu như Tiên Cấp chuyển một nửa tu vi thành cường độ thân thể, e rằng hắn có bắn Tiễn Khí đến mai cũng chưa chắc trầy xước được người ta.
“ Cốt Kiếp Thủy Cung !!” Lưu Phàm vung tay ra, mãnh liệt triệu hồi một cây thanh tú cung, trên thân còn khảm nạm vài chi tiết màu xanh hết sức đẹp mắt ưa nhìn.
Hắn giương lên Cốt Kiếp Thủy Cung, trong tay ngay lập tức ngung tụ một đạo dài dài thanh thủy, kéo về tận sau, xung quanh kết thành từng vòng liên tục di động hơi nước.
“ Thủy Tiễn !!!”
Thạch Sanh nhíu lông mày, trên tay khe khẽ vận chuyển đặc năng, xuống thấp người chuẩn bị chống đỡ.
-Pặp !-
Thủy Tiễn đang rít gào, tựa như một loại linh xà sống động, Thạch Sanh nét mặt có một điểm khó khăn, hai tay nắm chặt lấy Thủy Tiễn, quật mạnh nó xuống sàn đất, đánh nát chỉ trong vài giây đồng hồ.
“ Không tệ, ta chưa từng gặp qua kẻ nào có khả năng chuyển đổi Nguyên Tố vào cung một cách triệt để đến thế, ngay cả ta bắn ra cũng không nồng đậm đến vậy.” Thạch Sanh thở dài một hơi, nhìn lại hai bàn tay mình trầy xước, nói.
Nguyên Tố với linh lực khác nhau chính là ở thuộc tính, dụ như là Thủy Đao, tuy là không mấy sắc lẹm nhưng lại có thể mở lớn hơn, mang theo Thủy Nguyên Tố khiến cho vết cắt bội phần kinh dị, lại nói, Hỏa Đao tuy là hùng dũng, nhưng ngược lại rất ít khả năng xé nát đối phương, chỉ là xém cháy lên vết thương, vô cùng chí mạng.
Lưu Phàm cười, đươc tiên nhân khen đâu phải là chuyện thường ngày thấy được, dĩ nhiên phải vui vẻ không thôi.
“ Ta là Thổ Tinh Linh hỗn huyết Nhân tộc, suốt đời chỉ tu Thổ hệ, chính vì vậy mới đề thăng cảnh giới nhanh thật nhanh, không có chậm chạm như những kẻ ôm đồm học vào lắm hệ. Nói thật, ta thấy suốt đời chỉ tu một hệ là hợp lý, ví dụ như ta thiên bẩm chính là Thủ Tu, không can tâm tình nguyện liền nhảy xuống long cung, lấy từ đó lên một cây đàn tranh, từ đó luyện tập cung pháp, học thêm được Công Tu.” Thạch Sanh một lèo nói.
“ Đàn tranh thì liên quan gì đến cung pháp ??” Lưu Phàm khó hiểu hỏi lại.
“ À, Luân Hải Cầm Cung, nó khả năng chính là huyễn hóa từ hình đàn tranh về thành hình cung, cực kì là tiện lợi a !!” Thạch Sanh triệu hồi ra một cây đàn ngọc nói.
Cái này là làm từ lam ngọc, mang một vẻ thực sự rất ra dáng long cung đồ vật, nháy mắt đã được chuyển thành hình một cây cung ngọc, trên thân còn xuất hiện hai đạo thủy long bám lấy, cực điểm xa hoa mà chấn động.