Nửa ngày qua đi, xấp xỉ một nửa học viên của hai học viện đã báo danh tòng quân, Lưu Phàm ngược lại không hiểu vì sao thu hoạch được không ít điểm tín ngưỡng.
“ Lưu Phàm, khá lắm, nếu không có ngươi e rằng việc tuyển quân sẽ bội phần tốn nước bọt !!” Đỗ Xung nói ra.
Hắn là tiên nhân nói chung là người ta không để ý, thứ người ta để ý, chính là trong lòng của ngươi ta nghĩ gì và điều kiện ngoại cảnh ra sao. Có thể lòng yêu nước mọi người ở đây đều có, nhưng, có thể là tàng thâm bất lộ, chưa được khai phá, cũng có thể là bị nỗi sợ chết đè đi, nói chung đấy là yếu tố bên trong. Lại nói, yếu tố bên ngoài mang tính chất như một dạng ngòi nổ, cũng có thể như một dạng nhựa thông vật dẫn vậy.
Lưu Phàm bước lên, kích lên tinh thần tất thảy.
Lưu Phàm phá tan bầu không khí tĩnh lặng, chính là vật dẫn để cho mọi thứ theo đó mà nương theo.
Tiến về doanh trại của Âu Lạc...
Lưu Phàm tiếp đất, ngay lập tức nhìn thấy lít nha lít nhít bóng người, kẻ tập, kẻ luyện, chung quy là hết sức có trật tự, toát lên một vẻ tinh nhuệ khiến người ta phải cảm phục.
“ Linh lực chỗ này...có vẻ khá là dồi dào, có thể nói người ở lâu ngày tu vi có thể tự động đề thăng.” Lưu Phàm hít sâu một hơi.
Đỗ Xung không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn.
“ Giám định !!” Lưu Phàm nhận ra thái độ này, có một điểm hiểu chuyện, lẳng lặng thi triển Giám Thần Thiên Chức.
“ Khổng Linh Trận, nơi thu nạp linh khí từ Khổng Linh Vòng, mở ra một vùng nồng đậm linh khí kết giới.”
Ra vậy, chuyện này cũng không đáng nói cho lắm, không tính là chuyện gì xấu, làm cho quân đội hùng mạnh chính là đang bảo vệ tương lai của đất nước, rút đi học viên linh lực để bồi dưỡng quân lính theo Lưu Phàm là nước đi rất hay.
Dù sao linh lực bị rút ít đến mức hắn còn có lúc quên đi.
Trì Thạch được đem đi nạp năng lượng trở về, linh lực bên trong còn bội phần nhiều hơn ban đầu, Lưu Phàm lúc này đầy đủ vốn liếng, cho dù bị rút nữa cũng không nhằn nhò.
“ Phàm ca, ngươi nhận ra điều gì sao ??” Hi Thanh Trác dĩ nhiên bám theo Lưu Phàm, hỏi.
“ Ừm...có thể nói là ta hiểu được tầm nhìn của An Dương Vương.” Lưu Phàm đáp.
Một vị quân quản bước ra, tiến lên đứng trước mặt Đỗ Xung, cao giọng.
“ Bây giờ sẽ là phân chia vị trí, yêu cầu tất cả cởi bỏ áo ngoài, để trần thân trên !!!”
Nói chung là không thể bắt con cá leo cây được, tên nào gầy nhom tốt nhất cho đi làm hỗ trợ hoặc tầm xa, tên nào cường tráng sẽ được học cận chiến võ kĩ và gia trì thân thể công pháp, mỗi người một điểm mạnh, phân chia rất không tệ.
Lưu Phàm y như lệnh mà làm, thân thể này là hắn nặn lên, không có to lớn hùng dũng dọa người nhưng đồng dạng không hề thư sinh ốm yếu, cơ bắp nổi lên rõ thành từng khối, kéo dài ra dọc trên thân, tựa như hình thái một loại khổ tu mà thanh tú cùng lúc vậy.
Xung quanh nhanh chóng cởi bỏ áo ngoài, có thể thấy nhiều tên bắp tay to hơn lòng bàn tay, ngược lại có kẻ trơ ra cả xương sườn, rét run trong gió se.
“ Trác Tử, ngươi làm sao, kể cả bên trong có ốm yếu như con mắm cũng không ngại, xung quanh đây có rất nhiều a !!” Lưu Phàm nhìn Hi Thanh Trác, cổ vũ nói ra.
“P-Phàm ca, ta là mắc vào m-một vấn đề khác, chung quy là không có khả năng làm việc này !!” Hi Thanh Trác quay mặt đi, nói.
“ Ngươi lo cái gì chứ, tuy rằng là ngươi mặc áo choàng, thi thoảng ta vẫn thấy có độ lồi lên, chắc là cơ bắp, chung quy không sợ đâu !!” Lưu Phàm khó hiểu quy về khó hiểu, sốt ruột quy về sốt ruột, nói.
Bỗng, Bạch Ngân từ trong ngực áo Lưu Phàm, vốn đang bị vứt dưới đất thò đầu ra, nói lớn:
“ Ngươi không thể bắt Trác Tử làm như vậy.”
Lưu Phàm có chút mộng rồi, lẽ nào có sự tình gì hắn chưa từng tìm hiểu qua ??
“ Bạch Ngân, quân lệnh như sơn, ta khuyên hắn làm cũng vì không muốn hắn chịu phạt.” Hắn đáp lại, một bộ vô cùng thành khẩn.
“ Trác Tử không phải là hắn mà là nàng !!!” Bach Ngân thoáng im lặng, cuối cùng hét lên.
Lưu Phàm trong mắt hiện ra vô số thông tin, vô số hình ảnh, cực điểm nhiều tín hiệu não đang phát ra, có chút bị nóng máy trước câu nói này của Bạch Ngân, mặt đã ngốc ra, như viết mấy chữ ‘ta không thể hiểu ngươi vừa nói cái gì’.
“ Lưu Phàm, nàng ngủ cách ngươi bởi vách ngăn khi thuê trọ, đồng dạng không hề ở kí túc xá trong trường mà đi thuê ngoài, nàng có thể bày cho ngươi không biết bao nhiêu tâm lý nữ nhi mà ngươi vẫn nghĩ Trác Tử là nam ư, Trác Tử là nữ đấy, là nữ nhân !!!” Bạch Ngân một lần nữa nhắc lại.
Lưu Phàm sắc mặt triệt để biến đổi, hắn nhớ lại, Hi Thanh Trác giọng nói cực điểm ngọt, nhiều lúc không nhìn mặt vẫn tưởng là nữ nhân, hơn nữa, bằng chứng Bạch Ngân đưa ra là không có chút nào sai lệch, mọi chuyện đều vô cùng chi tiết.
Nếu nói vậy...Hi Thanh Trác quả thực là một cái nữ tử, không phải là nam tử ??
Nàng nữ cải nam trang để làm gì ??
Lưu Phàm đầu óc suy luận một lần nữa vận động, nếu như là tông môn và gia tộc đều phá diệt, dĩ nhiên là có thể bị đối phương truy lùng, nếu như là nữ nhân thân phận quả thực có chút thiệt thòi, nàng có thể bị bọn kia lôi về làm một cái gì tà mị sự tình, nhưng, nếu như là nam nhi, có thể lợi hơn về mặt kết giao bằng hữu, nằm vùng hay tìm thông tin đều hết mực là có ích.
Thông suốt !!
Đúng lúc ấy, Đỗ Xung tiến đến trước mặt Hi Thanh Trác, nói:
“ Trong quân, không thế chứa thể loại chậm chạp thế này.”
Nhắc lại, Đỗ Xung vẫn chưa hề hay biết chuyện Hi Thanh Trác là gái giả trai, hành động dĩ nhiên là thô bạo, trực tiếp đưa tay lên nắm hai vai nàng, kéo mạnh một nhát.
“ Vô Ảnh Bào, lao nhanh đến !!” Lưu Phàm trong tích tắc gào lên.
Hi Thanh Trác áo ngoài bị Đỗ Xung xé bỏ, nháy mắt đã xuất hiện một đoàn ám vụ bao phủ tất thảy tầm nhìn, Vô Ảnh Bào một lần nữa bất đắc dĩ thành vật che thân của nữ nhân.
Chà, tuy có hơi nhỏ, nhưng, Lưu Phàm khẳng định với cái kia hình thể, Hi Thanh Trác là nữ tử có thể chắc chắn.
Đỗ Xung có chút không thể ngờ, mặt hiện lên mấy chữ ‘ta không biết ta không có tội’. Lưu Phàm vuốt vuốt sống mũi, hít sâu một ngụm, lấy lại bình tĩnh mà nói:
“ Đại tướng quân, mọi chuyện có thể hơi bị rắc rối, lỗi lầm cứ việc quy về ta.”
Hắn trong lòng bỗng nhiên hồi tưởng, kì thực Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài câu chuyện có chút giống thế này, quả là hài hước, không ngờ bản thân có một ngày rơi vào hiểm cảnh như vậy.
Hi Thanh Trác nhìn Vô Ảnh Bào, lại nhìn Lưu Phàm, cuối cùng là đỏ mặt mà thoát đi.
“ P-Phàm ca, ngày sau chúng ta sẽ nói rõ !!”
Thiên địa im ắng, nhân loại bất động, tất thảy đều chìm vào một cảm giác có cái gì sai sai mà tiếc nuối...
“ Thôi, Lưu Phàm, ngươi có thể mất đi một người huynh đệ nhưng ngược lại sẽ có một bạn hữu không tệ, đừng đau buồn nữa.” Đỗ Xung cuối cùng nói ra.
Lưu Phàm gật gật đầu, nói thật, ngay cả hắn còn chưa hết sốc, người khác nói năng thế nào hắn cũng bỏ ngoài tai, căn bản nghe không thấu đạt.
“Bạch Ngân...vì sao ngươi giấu ta...”
“ À, mình thích thì mình làm thôi.” Bạch Ngân căn bản là nghe lời Hi Thanh Trác thỉnh cầu mới vậy, nhưng, lúc này không muốn nói thêm, chỉ bừa bãi một lý do.