Chú Thạch Sư

Chương 109: Ba chiếc rìu.

Hai tay cảm giác như thật nhẹ, nhưng, không tài nào cử động được...

Hít thở, từng hơi đều có thể cảm nhận xương sườn đang miết vào da thịt, nội tạng cảm giác như đang chảy máu không thôi...

Mắt ư, cũng không mở nổi, tiền đình của cơ thể đang cực kì bất ổn, hắn lúc này chỉ có thể duy trì đúng một ý niệm, một ý niệm lấn át tất thảy...

Tên khốn Zeus, nhất định Lưu Phàm này sẽ thô bạo mà bẻ chết !!

Sinh Thạch đang điên cuồng thiêu đốt linh lực hòng chữa lành thương thế, nhưng, kinh mạch của hắn đã bị phá đến phân nửa, hoàn toàn là không thể điều động linh lực.

“Ta sẽ chết ở đây sao ??” Lưu Phàm thầm hỏi.

Tất cả đến từ một quyết định chơi ngu, muốn mượn tay Lưu Linh Tôn để bẻ Hy Lạp Thần Vương Zeus.

“Nam tử ngày nay đúng là lỗ mãng, chơi gì mà để người ta đánh đến dập nát tứ chi thế này ???” Bỗng nhiên một âm thanh vang lên, tuy mập mờ, nhưng, Lưu Phàm có thể nghe được.

Hắn cố hô hấp nhanh hơn, định lấy hơi mà thanh minh, nhưng cơ thể tàn tạ này không cho phép.

“Bị đoạn mất kinh mạch sao, chắc sờ vào vị tiểu thư nào đó rồi...” Âm thanh kia lại vang lên.

Lưu Phàm không thể chống lại, hắn có thể cảm thấy toàn thân mình bị kéo đi, nhưng, thực sự là rất nhẹ nhàng, tựa như được ai đó nâng niu vậy.

Một tháng sau...

Lưu Phàm chuyên tâm ngồi bên hồ nước, toàn thân khỏe mạnh, long sinh hổ hoạt đã là chuyện thường rồi, nhưng, hắn vẫn còn phải ở lại tiếp tục tĩnh dưỡng.

“Phàm tử, lúc ta đi vắng Linh Tôn có thức giấc không ??” Một giọng nữ vang lên, chặn ngang đường suy nghĩ của Lưu Phàm.

Hắn quay đầu nhìn lại, một vị nữ tử ướt nhẹp từ đầu đến chân, mái tóc đen được búi cao lên, hai tay xác hai khối lập phương. Nàng thế này không có gì lạ, dù sao hắn cũng đã quen tình huống này.

“Linh Tôn không có động tĩnh gì, trong thế giới tinh thần của ta vẫn đang an dưỡng.” Lưu Phàm đáp.

“Chán nhỉ, nếu như nàng dậy gần đây, ta có thể lại gọi lên, nói chuyên với nàng về đời sống này, một kiếp sống chản mệt và vô nghĩa.” Vị kia nữ tử đáp.

“Giả Kim Sư đúng là sướng quá mà, các ngươi nhẽ nào không còn cảm nhận được cái bình thường mà vui vẻ sao ??” Lưu Phàm nói.

“Ngày nào đó ngươi dẫn ta đi, nếu như thứ bình thường mà thực sự vui, Thủy Khuynh Thiên ta có thể sẽ thay đổi quan niệm này !!!” Nàng cười, đáp.

Lưu Phàm cũng không nói nữa, người ta là Giả Kim Sư, còn là tiên nữ xuất hiện trong truyền thuyết ba chiếc rìu, lẽ nào lại đến lượt một kẻ phàm trần như hắn thay đổi tam quan ??

Thủy Khuynh Thiên, đệ nhất Giả Kim Sư, kĩ năng đổi sắt thành vàng đối với nàng là chuyện cơm bữa, càng là một kẻ tính tình lương thiên, việc tốt hay làm, tuổi thọ và hạnh phúc nhẽ ra phải kéo dài đến ngàn đời vạn kiếp.

Nhưng, nàng nào có vui đến như vậy.

“Thủy tỉ, ngươi có muốn theo ta về phương Đông không, nơi đó có lẽ sẽ ít những người vô cảm vô can như nơi đây, ngươi sẽ đến một đại lục gọi là Âu Lạc, nơi bốn bề đều có thể bá vai xưng huynh gọi đệ !!” Lưu Phàm nói.

“Ta sẽ cân nhắc, thiên chức Thủy Thần của ta cũng đâu thể muốn bỏ là bỏ được...” Thủy Khuynh Thiên đáp.

Chuyện kể rằng, xưa kia có một chàng trai nghèo, mỗi ngày đều phải cật lực đốn củi nuôi thân, mãi đến một hôm, cái lưỡi rìu sắt rách nát ấy bị rơi xuống sông, một vị tiên tử hiện lên và hỏi có phải rìu vàng này của ngươi hay không. Chàng trai tỉnh táo, đáp rằng không phải. Tiên tử lại lặn xuống, sau đó nổi lên với chiếc rìu bạc, cũng hỏi một câu hỏi tương tự. Chàng trai vẫn rất tỉnh, đáp rằng không phải. Cuối cùng, chiếc rìu sắt được vớt lên, tiên tử tặng kèm cả hai lưỡi rìu vàng bạc kia.

Đó là chuyện người xưa kể, nhưng, Thủy Khuynh Thiên kể cho Lưu Phàm lại có chút khác. Nàng không có khả năng nhân bản đồ vật, nàng biến sắt thành vàng, biến vàng thành bạc, biến lại thành sắt, sau đó, ngay trước mặt tên tiều phu kia hóa phép, trực tiếp biến lưỡi rìu sắt lại thành vàng.

Chứ tự nhiên cho đi 3 cái lưỡi, ai mà đẽo gọt kịp cho nổi !!

Lưu Phàm gật gù, cho là có lý.

“Thủy tỉ, ngươi hôm nay có cần ta nấu hộ không ??” Lưu Phàm đứng dậy, hỏi.

“Cũng được, đồ ăn ngươi làm rất không tệ !” Thủy Khuynh Thiên cười, tựa như trút được một nỗi phiền hà.

Nàng cứ cả thân ướt nước ấy mà nằm ra giường, Thủy Thần đầm mình dưới sông cả ngày, thêm chút nữa vốn cũng không sao. Lặng lẽ ngắm tên kia nấu ăn, Thủy Khuynh Thiên thực cũng cảm giác như lòng sinh ra một thứ cảm giác khác rồi.

Nàng với hắn chung sống thực cũng giống như uyên ương, thay nhau nấu ăn, thay nhau trông nhà, lúc này cũng ríu rít tiếng nói chuyện, thi thoảng Lưu Linh Tôn lại thế chỗ Lưu Phàm, nhà lại như có khách đến chơi.

Nhưng, nếu như hắn được chữa lành rồi, liệu có bỏ đi, tìm Zeus mà đâm đầu vào cõi chết một lần nữa không ??

“Phàm tử, ta muốn ngươi hứa với ta, ngươi sẽ không đi tìm Zeus để trả thù !” Thủy Khuynh Thiên bỗng nhiên nói.

“Ta không trả thù, ta là tiếp chiến, trận chiến ấy chưa hề kết thúc, đối với ta đây chỉ là một quãng nghỉ giữa hiệp.” Lưu Phàm đáp.

“Nếu nói vậy, lẽ nào ta cũng chỉ là một người dưng, tạm thời cho ngươi tá túc đến khi hồi phục sao ??” Thủy Khuynh Thiên thoáng nghẹn lại, hơi run giọng, nói.

“Thủy tỉ, ngươi là ân nhân của ta, là người ta sẽ tìm tới để cảm tạ và cũng để trả ơn.” Lưu Phàm đáp, giọng có chút lạnh nhạt.

“Ân nhân...cái chức Thủy Thần này chỉ cho ta được người khác biết ơn thôi sao, chỉ dừng lại ở mức ân nhân thôi sao...ta không cần cái danh xưng như vậy !!!” Thủy Khuynh Thiên cảm giác như giọt nước chàn ly, lớn giọng nói ra.

Thủy Thần, một vị thần của sự yên bình, của những gì thiết yếu nhất đối với cuộc sống, nhưng, sự thúc giục thiên chức với con người thật cuả nàng liệu có liên quan, liệu kẻ đã khiến nàng mang thứ thiên chức này có thấu hiểu nàng ??

“Thủy tỉ, ta đến từ một vùng đất nơi con người đối đãi với nhau bằng những gì chân thành nhất, nơi vị vua cao cao tại thượng có thể cùng xuống chiến trường sát cánh với con dân, nơi những người đồng chí đồng đội có thể ôm vai nhau mà cười, đỡ tay nhau mà khóc, nói cho cùng...nơi ấy ban cho ta một thứ tinh thần không thể dập tắt được. Muôn dân vạn giới, không thể một ngươi che chở hết, nhưng, nếu như có cơ hội trừ bạo an dân, ta nhất định sẽ làm, mong ngươi hiểu cho.” Lưu Phàm nói.

“Kẻ khốn kiếp ấy cũng kết câu bằng những lời như vậy, cũng ‘mong ngươi hiểu cho’, ta đã sống ngàn năm vì người khác rồi, ta không thể yêu cầu ích kỷ sao !!” Thủy Khuynh Thiên quay mặt đi, văng lại một câu đầy ấm ức.

Lưu Phàm lặng người, thứ thiên chức buộc người phải hết lòng cống hiến, tưởng như là cao thượng, là tốt đẹp, nhưng, nếu như vậy, khác gì đang bóc lột và tước đoạt cảm xúc thật sự của người ta ??

“Thủy tỉ, chuyện ta và Linh Tôn chung một cơ thể, ấy không phải là ai cũng biết, à nhầm, trước giờ ta mới chỉ kể cho ngươi, như vậy ngươi có nghĩ chúng ta chỉ là mối quan hệ ân nhân không ??” Lưu Phàm nhẹ giọng, hỏi.

Thủy Khuynh Thiên không đáp, Lưu Phàm cũng đã đoán được động thái này.

“Thủy tỉ, ta muốn đi cùng ngươi, nói xem tên nào là kẻ đã ép ngươi mang Thủy Thần thiên chức ??” Lưu Phàm nói ra.

“Một tên quan dưới Thủy Cung, hắn tên là Từ Thức.” Thủy Khuynh Thiên nói.

Từ Thức...hai chữ này chạy thật nhanh vào tiềm thức Lưu Phàm, rất nhanh hắn liên hệ được với kho tàng cổ tích và truyền thuyết của mình.

Truyện Từ Thức gặp tiên.

Đạp sen kéo sóng rửa kiếm cốt, đạp mây cưỡi gió nặn thánh hồn! #Xích Tâm Tuần Thiên