Chủ Nhân Của Tôi, Thượng Đế Của Tôi

Chương 43

Ngày 9 tháng 7 năm 1942

“Bây giờ chúng ta phải làm gì? Ludwig?”

Andre bị Ludwig đánh thức từ sớm, nói là phải rời giường.

Lúc Andre rời giường, Ludwig đã mặc quần áo xong, đang ngồi ở bên giường nhìn chằm chằm vào Andre.

Ludwig cúi đầu hôn lên môi Andre một cái.

“Em ra ngoài xem chẳng phải sẽ biết sao?”

Andre vội vàng bò xuống giường, mặc quần áo.

Ludwig đưa tay lấy quần áo cho Andre, trầm giọng nói:

“Tôi giúp em mặc.”

Ngón tay Ludwig vừa đụng trúng vai Andre, thân thể Andre liền rúc về phía sau.

“Không, không cần đâu, Ludwig, tôi tự mặc là được rồi. . . . . .”

Andre xin lỗi nhìn Ludwig một cái, im lặng không tiếng động cởi đồ ngủ của mình ra, sau đó lấy áo sơ mi mặc vào người. Ludwig không nói gì, chỉ ngồi ở bên giường nhìn Andre mặc quần áo.

Andre đi theo Ludwig ra cửa, trời vẫn còn chưa sáng hẳn, mặt trời chỉ lộ ra một nửa, thế nhưng tất cả binh sĩ đảng vệ quân và quân trung ương đã xếp hàng ngay ngắn ở bên ngoài.

Andre không hiểu gì nhìn Ludwig.

“Ludwig, bọn họ ra ngoài đây làm gì?”

Ludwig đưa tay sờ sờ đầu Andre.

“Lát nữa đừng lên tiếng.”

Andre gật đầu, đi theo sau Ludwig, đi tới một khoảng đất trống bên ngoài công xưởng.

Vừa ra khỏi cửa, Andre đã nhìn thấy nhóm binh sĩ xếp hàng ngay ngắn đứng ở nơi đó, mấy viên sĩ quan thấy Ludwig tới liền lập tức hành lễ.

“Bắt đầu được chưa, Wolf?”

Wolf gật đầu, Andre quay đầu sang, nhìn thấy một mục sư mặc áo choàng đen, giơ《 Kinh Thánh 》lên đối diện hướng mặt trời, nói lớn:

“Chúng ta chiến đấu vì tín ngưỡng. . . ! Tư tưởng Bolshevik. . . Ăn mòn linh hồn của vô số người, chúng ta phải cứu những kẻ đáng thương này khỏi gông xiềng tư tưởng lạc hậu! Để bọn họ được tẩy lễ bởi tư tưởng của Christ. . . . . . !”

*Bolshevik là những thành viên của phe Bolshevik của Đảng Lao động Dân chủ Xã hội Nga

Andre im lặng không lên tiếng nghe mục sư kia giảng đạo.

Sau khi mục sư giảng đạo xong, mọi người bắt đầu hát quân ca, sau đó rút về công xưởng ăn sáng.

“Thiếu tá, ngày mai sẽ bắt đầu tấn công Volgograd, tối nay chúng tôi muốn chơi tới bến một chút, ngài có muốn đi chung không?”

Một trung uý bên cạnh cười cười nhìn Ludwig, tiếp theo nói:

“Tối nay có rất nhiều phụ nữ Đức tới đây, ngài có muốn đi không?”

Ludwig phất tay một cái:

“Các người đi chơi đi, tôi còn chút chuyện phải giải quyết.”

Trung uý tiếc nuối nhìn Ludwig, sau đó đưa tay sửa sang lại mũ của mình, vô cùng tự tin nói:

“Thiếu tá, đất nước này sẽ khóc lóc dưới gót sắt của chúng ta! . . . . . . Chúng ta sẽ thống trị bọn chúng tuyệt đối!”

“Im miệng.”

Ludwig lạnh lùng nói.

Trung uý bị dọa sợ, lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Ludwig nhìn trung uý, trên mặt không có biểu tình gì:

“Trung uý, tôi về trước, chúc các người chơi vui vẻ.”

“Rõ, thiếu tá!”

Nói xong, Ludwig liền xoay người đi về phía công xưởng, Andre vội vàng đi theo sau.

Dọc đường đi Ludwig không nói câu nào, đầu ngẩng cao, lưng thẳng tắp, dáng người cao ngất đi về phía trước.

“Bây giờ chúng ta đi ăn sáng hả?”

Andre thấy Ludwig không nói lời nào, đột nhiên cảm thấy không quen. Trong khoảng thời gian này, Ludwig vẫn chăm sóc mình rất chu đáo, giống như trở về bộ dáng ngày xưa.

Vì vậy Andre bắt đầu thử tìm chuyện gì để nói.

Ludwig quay đầu, con ngươi màu xám bạc nhìn chằm chằm vào Andre.

“Chúng ta đi về trước, không phải em vẫn còn buồn ngủ sao?”

“Vậy bữa sáng thì thế nào? Trễ nữa là hết đồ ăn đó!”

Andre nói.

Ludwig đưa tay nắm cằm Andre.

“Tôi đã gọi người tám giờ đưa bữa sáng vào phòng, bây giờ chỉ mới năm giờ sáng, em vẫn chưa đói bụng đâu, Andre.”

Andre kéo tay Ludwig xuống, nhìn quanh bốn phía, nói:

“Ở đây có rất nhiều người, anh đừng như vậy!”

Ludwig cúi đầu cười cười.

“Nhìn đi, đây mới là em chứ.”

Andre đỏ mặt không nói được lời nào, im lặng đi theo sau Ludwig trở lại phòng ngủ.

“Chúng ta về đây làm gì?”

Ludwig đã vào trong, Andre nhanh chóng xoay người đóng cửa lại. Mới vừa đóng cửa lại, Andre liền cảm giác được Ludwig áp tới từ phía sau, đặt mình lên trên cửa.

Andre vội vàng nói:

“Ludwig. . . . . . Bây giờ mới sáng sớm! Anh muốn làm gì?”

Ludwig cắn cắn lỗ tai Andre, thấp giọng nói:

“Em cứ nói đi?”

Ánh sáng trong phòng tối mờ, hơi thở nóng rực của Ludwig phả lên tai Andre, hai chân Andre như nhũn ra, hô hấp dồn dập, không ngừng nuốt nước miếng.

Ludwig cởi bao tay ra, ngón tay thon dài vén áo sơ mi của Andre lên, lướt khắp vòng eo ấm áp của Andre, sau đó giật mạnh áo sơ mi của Andre xuống, cúc áo rơi lả tả đầy đất.

Andre hét lên một tiếng, sau đó ngượng ngùng che miệng.

“Ludwig, tôi hết đồ mặc rồi!”

Ludwig cúi đầu, nói bên tai Andre:

“Vậy sau này khỏi mặc đồ nữa, cũng không cần ra ngoài.”

Andre đỏ mặt nói:

“Đừng có nói đùa!”

Ludwig im lặng cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên vai Andre, sau đó. . . . . .

“Đừng, đừng mà!”

Andre hoảng sợ xoay người lại, bụm mặt, nước mắt rớt xuống.

“Đừng mà, xin anh, Ludwig! . . . . . .”

Ludwig lạnh lùng nhìn khuôn mặt đẫm lệ của Andre.

“Andre, tôi còn phải đợi bao lâu nữa đây?”

Andre nghiêng mặt đi, lưng áp sát vào cửa phòng, cắn môi, không nói lời nào.

“Tôi có thể tìm người làm phẫu thuật cho em, hình xăm này sẽ không ở trên người em lâu nữa đâu. Sau khi chiến tranh chấm dứt, chúng ta sẽ có thời gian.”

Ludwig nói.

Andre không dám nhìn Ludwig.

“Vậy, đợi đến khi làm xong phẫu thuật rồi mới tiếp tục làm chuyện đó, được không?”

Ludwig dùng sức nắm cằm Andre, dùng sức quay mặt Andre về phía mình, vẻ mặt âm trầm:

“Andre, thật ra em không muốn tôi chạm vào em đúng không? Không phải bởi vì hình xăm gì, từ đầu đến cuối lúc nào mà em chẳng cự tuyệt tôi?”

Andre trợn lớn hai mắt.

“Tôi không có!”

Ludwig nghiến răng, nói:

“Vậy để tôi thao em!”

Nói xong, Ludwig liền cúi đầu muốn hôn cổ Andre, Andre dùng sức đẩy Ludwig ra, sợ hãi hét lên:

“Đừng! Ludwig!”

Andre hô hấp gấp gáp, ngồi xuống, co rúc người lại, hai tay ôm thân thể của mình, giống như chán ghét và sợ hãi sự đụng chạm của Ludwig.

Ludwig nhìn Andre, khuôn mặt không có biểu tình gì, lạnh lùng nói:

“Andreyevich, em không cho tôi gần gũi em, có cơ hội em sẽ chạy trốn khỏi người tôi, sau đó ở ngoài em bị thương thì em mới trở về, thật ra em không hề muốn ở bên cạnh tôi đúng không?”

Andre che mặt, lắc đầu, sau đó nhìn Ludwig, không lựa lời, nói:

“Ludwig, nếu anh muốn làm chuyện đó, anh có thể đi tìm phụ nữ, không phải tối nay có rất nhiều phụ nữ tới đây sao?!”

Ludwig mím môi, sau đó gật đầu:

“Được, như em mong muốn.”

Nói xong, Ludwig lập tức đẩy cửa đi ra ngoài, Andre ngơ ngác ngồi tại chỗ.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Buổi tiệc tối cử hành trong đại sảnh công xưởng, nghe nói có rất nhiều cô gái Đức xinh đẹp tới.

Cả ngày nay Ludwig vẫn chưa trở về, Andre ngồi trong phòng, không ngừng đi tới đi lui. Lúc bữa tối được đưa vào phòng, Andre hỏi lính cần vụ.

“Anh có nhìn thấy thiếu tá Ludwig không?”

Lính cần vụ gật đầu.

“Thiếu tá đang xem biểu diễn múa ở đằng trước . . . . . . Chậc chậc, những vũ công kia thật là xinh đẹp, đã lâu rồi chúng tôi không nhìn thấy phụ nữ! Ha ha. . . . . .”

Andre gật đầu, bưng bữa tối vào phòng. Mới ăn chưa được vài miếng, Andre đặt cái khay xuống, mặc quần áo tử tế chạy ra ngoài.

Giữa công xưởng có một vũ đài được xây tạm, các vũ công xinh đẹp đang nhảy múa hăng say trên đó, thậm chí có thể thấy được quần lót của bọn họ.

Andre vào trong, liếc mắt nhìn xung quanh, đâu đâu cũng thấy những cặp đùi trắng phau của phụ nữ, đám binh sĩ suốt ngày phải nhìn đàn ông bây giờ đang say sưa nhìn những người phụ nữ xinh đẹp kia.

Andre đi xuyên qua đám người, cậu biết vị trí của chỉ huy là ở hàng đầu.

Quả nhiên, Andre nhìn thấy Ludwig đang cầm ly rượu, ngồi ở bên trái hàng thứ nhất, khuôn mặt không có biểu tình gì nhìn những người phụ nữ trên đài.

Trong lòng Andre cảm thấy rất không thoải mái, nhất là khi người phụ nữ tóc vàng múa dẫn đầu trên đài cứ liên tục liếc mắt đưa tình với Ludwig, giống như muốn quyến rũ Ludwig.

Ánh sáng trong công xưởng hơi mờ, Andre không nhìn thấy rõ biểu tình Ludwig.

“Ludwig. . . . . .” Andre cúi đầu gọi một tiếng.

Ludwig quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Andre một cái, sau đó quay đầu đi, tiếp tục nhìn người phụ nữ kia.

Andre cảm thấy rất khó xử, không biết phải làm thế nào, cậu đang suy nghĩ nên nói gì thì bản nhạc đã kết thúc, một nhóm phụ nữ khác lên thay thế.

Người phụ nữ múa dẫn đầu vừa rồi đi xuống, nhìn Ludwig, cười quyến rũ, nói:

“Ngài thiếu tá đẹp trai, chúng ta có thể uống một ly không?”

Ludwig giật nhẹ khóe miệng, đứng lên, nhàn nhạt trả lời:

“Đi theo tôi.”

Nói xong, Ludwig liền quay lưng đi về phía phòng ngủ phía sau, kẻ ngu cũng biết là muốn làm gì.

Andre nhìn Ludwig đi tới trước mặt mình, chờ Ludwig để ý tới mình, nhưng Ludwig chỉ dẫn người phụ nữ kia đi ra sau công xưởng, nhìn cũng không nhìn Andre một cái.

Andre bối rối đứng tại chỗ, nghĩ thầm mình không nên quấy rầy hắn, cuối cùng tìm tạm một chỗ để ngồi, thất thần nhìn vũ công đang khiêu vũ phía trước.

Mấy phút đồng hồ trôi qua.

Andre quay đầu nhìn hành lang bên kia một chút, người phụ nữ kia vẫn chưa ra, một binh sĩ gần đó sáp lại, vỗ vỗ vai Andre, nói:

“Adolf thật có ý tứ! Tặng nhiều phụ nữ như vậy! Tối nay nhất định sướng chết luôn. . . . . .”

Andre đột nhiên đứng dậy, xoay người chạy tới phòng Ludwig.

Lúc chạy đến cửa, Andre cố gắng đẩy cửa, thế nhưng cửa đã bị khóa trái.

Andre dùng sức đập cửa, hét lớn:

“Ludwig! Mở cửa đi! Anh đừng làm với cô ta! . . . . . . Đừng mà. . . . . . !”

Nói xong, Andre liền bật khóc.

“Cạch ——” một tiếng, cửa bị kéo ra, Ludwig chỉ mặc áo sơ mi màu trắng đứng trước mặt Andre, áo sơ mi đã bị cởi, lộ ra phần ngực của Ludwig, sợi tóc màu đen rơi xuống che cặp mắt thâm thúy của người nọ.

Andre quỳ gối dưới chân Ludwig, ôm hai chân Ludwig, vừa khóc vừa nói:

“Chủ nhân! Cái gì tôi cũng làm hết. . . . . . Là tôi hạ tiện, tôi sẽ không bao giờ cự tuyệt anh nữa, anh đừng. . . . . . Anh đừng làm chuyện đó với cô ta. . . . .”

Ludwig cúi người xuống nâng cằm Andre lên, thấy trên mặt Andre đã chảy đầy nước mắt.

“Mắt nào của em thấy tôi lên giường với cô ta?”

Andre mở lớn mắt, hít mũi một cái.

“Rõ ràng, rõ ràng tôi thấy cô ta vào đây với anh!”

Căn phòng bên cạnh truyền đến tiếng rên rỉ đứt quãng của phụ nữ, mặt Andre lập tức đỏ bừng.

Ludwig nhìn chằm chằm vào Andre.

“Người hầu nhỏ của tôi, lời vừa rồi là do chính em nói.”

Andre mím môi.

“Đừng hôn lưng tôi. . . . . . Ludwig, không phải là dấu vết anh lưu lại, thật sự tôi chỉ muốn cắt nó đi!”

Andre đau khổ nhắm mắt lại, nước mắt không ngừng rơi xuống.

“Ludwig, tôi cảm thấy mình rất bẩn.”

Ludwig đưa tay ra, “Tới đây, bảo bối.”

Andre đặt tay mình vào lòng bàn tay Ludwig, Ludwig nắm tay kéo Andre lên, sau đó cúi người xuống ôm Andre vào phòng. . . . . .

Ngày tiếp theo, quân Đức phát động tấn công quy mô lớn với Volgograd, chiến dịch đẫm máu nhất trong Thế chiến thứ hai mở màn ở Volgograd.

——————-