Chủ Nhân Của Tôi, Thượng Đế Của Tôi

Chương 42

Hans Koch rất béo, tuy rằng vóc dáng cũng rất cao, chừng 1 mét 85, nhưng thật sự quá mập, nhìn từ xa cứ như một thùng nước di động.

Do di truyền, hắn ta bị hói đầu bẩm sinh, sau này dứt khoát tự cạo trọc đầu luôn. Mỗi khi tháo mũ xuống, cái đầu trơn bóng của hắn có thể phản xạ cả ánh sáng mặt trời.

Mặc dù hắn là người hơi ngốc một chút, nhưng hắn rất trung thành với Adolf Hitler, thề cả đời theo chân Hitler, ngoài ra còn rất tích cực tham gia hoạt động tàn sát tù binh.

Người như thế, chúng ta không thể nói hắn đúng hay sai, bởi vì —— đó hoàn toàn là vấn đề thuộc về tín ngưỡng.

Trước tháng 5 năm 1942, Hans Koch là sĩ quan chỉ huy ở trại tập trung Buchenwald, sau này trại tập trung bên Stalingrad thiếu người quản lý nên hắn được điều tới đây —— nghe nói cấp trên rất xem trọng thái độ làm việc nghiêm túc của hắn.

Vì vậy hắn liền dẫn vợ mình là Beauvoir tới Stalingrad –

*Thành phố Volgograd và Stalingrad thực chất là một. Tên Stalingrad được dùng từ năm 1925-1961 để vinh danh Joseph Stalin, hiện nay thì dùng tên Volgograd.

Thành phố này đã sa sút, kiến trúc sụp đổ rất nhiều. Tình hình chiến sự hết sức căng thẳng, sau mỗi trận chiến là xác phơi đầy đồng, cộng thêm cục diện tàn sát tập thể ở trại tập trung càng khiến dòng máu chủ nghĩa Nazi độc tài trong cơ thể hắn sục sôi!

Lúc này đây, người đàn ông luôn sục sôi này đang ngồi ở trước mặt người thừa kế gia tộc Ludwig —— trước mặt thiếu tá Lam Finn Ludwig, thân thể hắn khẽ run rẩy, cái mông to đùng dính chặt lên ghế sô pha, bề ngoài vốn đã đần độn trông càng thêm ngu xuẩn.

Thế mới nói, nếu không phải ác từ trong tâm thì khó mà làm người đứng đầu Gestapo giết người như ngoé hoặc biểu lộ sức ép rõ ràng ra ngoài và áp đảo người khác như Attenborough.

Vì vậy chúng ta có thể kết luận: Hans Koch bất quá chỉ là tên quỷ nhỏ nhát gan giỏi bắt nạt kẻ yếu.

Ludwig ngồi trên ghế sô pha nhìn chằm chằm vào Hans Koch đối diện, dựa vào sức quan sát của bản thân, Ludwig đã sớm nhìn ra tên này rất sợ mình.

Nhưng trên mặt Ludwig cũng không có biểu tình xem thường gì, chỉ bảo binh sĩ đảng vệ quân bưng một ly cà phê cho Hans Koch.

Hans Koch cảm thấy thụ sủng nhược kinh*, vội vàng cầm ly cà phê uống một ngụm, sau đó ngẩng đầu, nở nụ cười lấy lòng:

*được sủng mà sợ hãi

“Thiếu tá, ngài gọi tôi tới đây có phải vì chuyện quan trọng gì không?”

Ludwig bắt chéo hai chân, dựa vào ghế sô pha, trên tay kẹp xì gà, mặt không chút thay đổi gật đầu.

“Đúng vậy, sĩ quan chỉ huy.”

“A, không không! Thiếu tá, ngài gọi tôi là Hans là được rồi, không cần gọi tôi là sĩ quan chỉ huy. . . . . .”

Hans Koch vội nói, sau đó cúi thấp đầu, đặt ly cà phê trên tay xuống, hai tay xoa tới xoa lui.

Ludwig gật đầu.

“Được, vậy tôi sẽ gọi ngài là Koch. Koch, tôi tìm ngài tới đây là muốn nói chuyện của Beauvoir vợ ngài cho ngài biết.”

Người ta kêu ảnh gọi là Hans mà ảnh lại gọi là Koch Σ( ̄。 ̄ノ)ノ

Hans Koch gật đầu, nghi ngờ nhìn Ludwig.

“Thiếu tá, vợ tôi đã làm gì?”

“Cô ta đã giết Miller Attenborough.”

Ludwig thản nhiên nói.

Hans Koch run rẩy, không biết nên nói gì cho phải.

“Cô ấy. . . . . . Sao có thể?”

Ludwig hừ lạnh một tiếng, một tiếng này cũng đủ làm Hans Koch sợ hết hồn.

“Vợ của ngài dĩ nhiên ngài rõ ràng nhất, cô ta si mê cơ thể những người xinh đẹp như vậy, đây cũng không phải lần đầu tiên ngài nghe chuyện này đi?”

Hans gật đầu, lắp bắp nói:

“Vâng, đúng vậy.”

Ludwig tiếp tục nói:

“Chắc chắn cô ta sẽ không thừa nhận, bây giờ cô ta vẫn nghĩ, chỉ cần có ngài và thầy cô ta ở đây, sẽ không ai dám động đến cô ta. Vì thế nếu tướng quân Attenborough tới tìm ngài, ngài nên biết phải nói gì.”

Ludwig nhìn Hans Koch đầy thâm ý.

Hans Koch hiểu, gia tộc Ludwig đặc biệt giàu có, mình tuyệt đối không chọc nổi, tương lai của mình cũng có thể nằm trong tay của Ludwig, chỉ cần Ludwig muốn, mình có thể mất miếng cơm bất kì lúc nào. Dưới tình hình như thế, nếu Ludwig có tìm Beauvoir chịu tội thay, Hans Koch cũng không thể nói gì.

Dù sao đi nữa. . . . . . Trên thế giới vẫn còn rất nhiều phụ nữ, nếu một người đàn ông mất đi tất cả chỉ vì một người đàn bà thì cũng chẳng đáng được kính trọng.

Huống chi cô ả Beauvoir biến thái kia, mặc dù là vợ trên danh nghĩa của mình, nhưng xét hành động ghê tởm kia của cô ta —— hành động lột da người mà cô ta gọi là “nghệ thuật cao quý” . . . . . Người có khả năng làm chuyện này đúng là chỉ có cô ta, còn gì để nói nữa chứ?

Năm đó người hầu nữ làm bạn với cô ta sáu năm vừa sinh đứa con đầu lòng đã bị cô ta lột da sống, ai biết có phải Miller thân thiết với cô ta đã chết trên tay cô ta luôn rồi không?

Hơn nữa Miller còn là một cô gái da thịt nhẵn nhụi cực kì xinh đẹp! Vừa lúc thỏa mãn được niềm đam mê biến thái của Beauvoir.

Ludwig không nói gì, chỉ ngậm xì gà trong miệng, hơi híp mắt lại, phun khói thuốc về phía Hans Koch.

Cuối cùng Hans Koch xoa xoa tay, nói:

“Thiếu tá, mặc dù Beauvoir là vợ của tôi, tôi sẽ không giúp cô ta nói dối. Cô ta là người đàn bà vô cùng biến thái, niềm đam mê điên khùng của cô ta với da người thật sự rất đáng giận!”

“Thậm chí ngay cả bạn mình mà cô ta cũng không tha, vì vậy nếu tướng quân tới tìm tôi hỏi chuyện, tôi sẽ trả lời thành thật.”

Ludwig hài lòng gật đầu, đứng lên nói.

“Ngài làm tốt lắm, sĩ quan chỉ huy.”

———————————

Phiên ngoại 2: Hoa ác ma bất tử (2)

Beauvoir cảm thấy rất kì lạ, tại sao mình gọi điện thoại cho Miller mà đến bây giờ Miller vẫn chưa xuất hiện dù chỉ một lần, sau đó mình gọi điện tiếp thì lại không có ai bắt máy.

Lúc đầu Beauvoir cũng cảm thấy là lạ, nhưng sau mấy ngày cũng không có xảy ra chuyện gì làm người ta không vui.

Vì vậy Beauvoir liền ném chuyện này ra sau đầu, nhất là khi cô ta phát hiện đồ chơi mới —— cô ta tình cờ nhìn thấy một binh sĩ Mỹ trong trại tập trung có xăm hình sau lưng.

Thật ra binh sĩ Mỹ kia không có đẹp trai lắm, hơn nữa da của người Mỹ lại rất thô ráp, nhưng hình xăm trên lưng người binh sĩ kia lại rất đẹp —— trên lưng hắn xăm hình nữ thần Hy Lạp.

Andre bị thiếu tá Ludwig ôm đi, đến bây giờ Beauvoir vẫn còn cảm thấy vô cùng tiếc nuối. Lúc đầu Beauvoir định lột da Andre sau buổi triển lãm, sau đó chế tạo thành tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, nhưng Beauvoir thật sự không chọc nổi Ludwig, vì thế cô ta đành phải tìm những tác phẩm khác tới dỗ dành trái tim mất mác của mình!

Beauvoir không có biểu tình gì đứng trước bàn mổ, kéo đèn phía trên xuống, chiếu vào lưng binh sĩ Mỹ kia, sau đó chuẩn bị tự mình hoàn thiện hình xăm nữ thần Hy Lạp này một chút —— mặc dù hình xăm này cũng không tệ, nhưng trong mắt Beauvoir vẫn còn rất nhiều tì vết.

Beauvoir muốn tự tay bổ sung những phần còn thiếu của hình xăm này, sau khi bổ sung đầy đủ sẽ cắt hình xăm này xuống, sau đó dán lên tường làm vật trang trí.

“Finnie, đưa bao tay cho ta.”

Beauvoir cười gian, cảnh đẹp trước mắt khiến cô ta khó mà bình tĩnh.

“Vâng, phu nhân.”

Finnie đưa bao tay chuyên dụng dùng trong phẫu thuật cho Beauvoir, Beauvoir vui vẻ đeo nó vào tay, sau đó chuẩn bị chỉnh sửa hình xăm cho binh sĩ Mỹ.

“Bang ——” một tiếng, sau khi tiếng súng rầm trời vang lên, cửa phòng phẫu thuật bị đá văng.

Ngón tay Beauvoir bị chấn động bởi tiếng súng, vì vậy đã xảy ra một chút sai sót ngoài ý muốn, một bãi máu nho nhỏ trào ra.

Beauvoir không biết ai đã dùng súng phá khoá cửa rồi đẩy cửa tiến vào, cô ta quay đầu lại, lạnh lùng nói:

“Ai đó?”

Beauvoir rất tức giận, một chút sai sót này quả thật đã phá vỡ kế hoạch của mình, à quên, cũng là một sự xúc phạm khó mà chấp nhận đối với người theo chủ nghĩa hoàn mĩ như mình.

Thế nhưng khi vừa quay lại, Beauvoir nhìn thấy thiếu tá Ludwig mặc một thân quân phục đứng ở cửa, hai tay cắm trong túi quần, tao nhã đi tới.

Beauvoir không hiểu gì nhìn Ludwig, buông dụng cụ phẫu thuật trên tay xuống, sau đó cởi bao tay ra, lạnh lùng hỏi:

“Thiếu tá Lam Finn Ludwig, không biết ngài tới đây tìm tôi có chuyện gì?”

Toàn bộ binh sĩ đảng vệ quân phía sau tràn vào, Ludwig ra lệnh cho bọn họ đóng cửa, sau đó mím môi, tùy tiện nhìn bốn phía.

Chỉ có bàn mổ là có ánh sáng rõ ràng, những chỗ khác đều tương đối âm u.

Mũ của Ludwig ép xuống rất thấp, Beauvoir không nhìn thấy hai mắt của Ludwig, cô ta chỉ có thể nhìn thấy vị thiếu tá nghiêm túc này mím chặt đôi môi mỏng đỏ sẫm, thoạt nhìn không có vui vẻ gì.

Ludwig đi tới trước một chiếc giường dính đầy máu tươi, hình như dưới tấm vải trắng dính máu này có đồ vật gì đó.

Ludwig phất tay về phía sĩ quan phụ tá phía sau một cái.

“Wolf, vén lên.”

“Rõ, thiếu tá.”

Wolf gật đầu, đi tới đứng bên người Ludwig, vươn tay vén tấm vải dính máu này lên.

Binh sĩ đảng vệ quân cao to đứng canh ở hai bên cửa, không ai dám nhìn xung quanh.

Ludwig cúi đầu, nhìn thấy một tấm da người hoàn chỉnh, hoa văn sau lưng vô cùng tinh xảo, đã đạt đến trình độ hoàn mĩ.

Beauvoir rốt cuộc cũng cảm thấy khẩn trương, cô ta thấy Ludwig đang nhìn tác phẩm nghệ thuật của mình, khuôn mặt nghiêng của hắn không có biểu tình gì.

Ludwig vẫn cúi đầu nhìn tấm da người, trầm giọng nói:

“Bác sĩ, tôi có thể tưởng tượng được cô đã làm gì Andre.”

Beauvoir mở to hai mắt, mặt mũi âm trầm nhìn Ludwig, giờ phút này trên người cô ta mặc áo dài phẫu thuật màu trắng, trên mặt không có trang điểm, dưới ánh đèn chiếu rọi, làn trắng nõn trông trắng bệch lạ thường.

“Andre, Andre là ai?”

Beauvoir thật sự không biết Andre là ai.

Ludwig không để ý đến cô ta, móc một điếu xì gà ngậm vào miệng, binh sĩ đảng vệ quân đi tới đốt xì gà cho Ludwig, sau đó kéo một cái ghế tới cho Ludwig ngồi xuống.

Ludwig vắt hai chân, nhìn chằm chằm vào Beauvoir.

“Thiếu tá, nơi này là phòng phẫu thuật, không thể hút thuốc lá!”

Finnie đứng sau Beauvoir đi tới, nói với Ludwig.

Binh sĩ đảng vệ quân bên cạnh lập tức nổ súng bắn chết Finnie, sau đó nói:

“Xin chú ý thái độ nói chuyện với thiếu tá.”

Beauvoir liếc nhìn xác Finnie một cái, nói:

“Ngài muốn làm gì đây? Thiếu tá?”

Ludwig hừ lạnh một tiếng, đứng lên, đi tới trước mặt Beauvoir, nhếch miệng cười tà tà, con ngươi màu xám bạc nhìn thẳng vào Beauvoir:

“Bác sĩ, cô đã làm gì con trai tôi, tôi sẽ làm cái đó, cái gì cô chưa làm kịp, tôi sẽ bổ sung cho đủ.”

Beauvoir sửng sốt, đột nhiên hiểu ra, thì ra tác phẩm nghệ thuật đáng tự hào nhất của mình lại là con trai của Lam Finn Ludwig!

Gương mặt bình tĩnh của Beauvoir như bị xé toạc, trên mặt cô ta rốt cuộc cũng xuất hiện thần sắc hoảng sợ hiếm thấy, cái người tên Ludwig này tuyệt đối không phải là người lương thiện gì, lại càng không có lòng thương hại.

“Chuyện này không liên quan tới tôi! Là Miller đưa tới!”

Beauvoir hét lớn một tiếng, xoay người muốn chạy ra khỏi cửa.

Binh sĩ đảng vệ quân bên cạnh xông tới giữ chặt Beauvoir, sau đó trói Beauvoir vào bàn phẫu thuật.

Ludwig đi tới trước bàn mổ, cúi đầu nhìn Beauvoir, khóe miệng hơi nhếch lên.

“Bác sĩ, tình yêu chân chính dành cho nghệ thuật chính là trao độ tuổi đẹp nhất của đời mình cho nó, bao gồm cả. . . . . . Cơ thể.”

Vừa dứt lời, một người từ ngoài cửa bước vào.

Beauvoir quay đầu lại, híp mắt nhìn về phía người tới, sau đó kinh ngạc nói:

“Thầy. . . . . . Thầy?”

Năm nay Beauvoir 29 tuổi, nhưng thầy của cô ta cũng không lớn hơn cô ta bao nhiêu, hắn chỉ mới 35 tuổi, chưa lập gia đình, cũng chưa từng có quan hệ thân mật với phụ nữ.

Người đàn ông này có một đầu tóc đen hơi dài, tóc mềm mại xõa trên hai má, lớn lên rất giống phụ nữ —— hai mắt hẹp dài, lông mi dày, môi nở, cằm đầy.

Hắn có vóc người thon dài, nhất là đôi bàn tay, đó có thể xem là đôi bàn tay đẹp nhất nước Đức. Đôi tay hắn nhẵn nhụi, trắng nõn, thon dài, thậm chí tay của phụ nữ cũng chưa chắc đẹp bằng tay hắn.

Bối cảnh người đàn ông này rất bí ẩn, đến nay vẫn chưa có người biết rõ, vì thế không có mấy ai dám kiếm chuyện với hắn.

Nếu như trên lĩnh vực nghệ thuật cơ thể người, Beauvoir đã đạt đến trình độ đỉnh cao thì người đàn ông này chính là niềm mơ ước mà cả đời này cô ta cũng không thể vượt qua.

Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi tay dài màu đen, quần đen, nút áo cũng cài sát lên cổ giống như Ludwig. Hắn mỉm cười đứng trước mặt Beauvoir, dịu dàng nhìn khuôn mặt hoảng hốt trên bàn phẫu thuật.

“Thầy ơi. . . . . .”

Beauvoir há miệng kêu một tiếng.

Người đàn ông cúi người xuống, đưa tay tháo mắt kính trên mặt Beauvoir, nhìn chằm chằm vào cặp mắt đầy nước của Beauvoir, sau đó cúi đầu ấn một nụ hôn lên trán Beauvoir, thấp giọng nói:

“Vật nhỏ, thầy không có ở đây, em lại gây họa à?”

Khóe mắt Beauvoir trào ra nước mắt, cô ta mím môi, nhìn chằm chằm vào người đàn ông.

“Thầy ơi, cứu, cứu em với.”

Người đàn ông vươn ngón tay thon dài của mình ra, chậm rãi vuốt ve khuôn mặt mịn màng và cái cổ trắng nõn của Beauvoir.

“Beauvoir, đóa hoa xinh đẹp của thầy, sinh mệnh của thầy, trên thế gian còn có cái gì đẹp hơn em? Mấy năm qua, người thầy thích nhất vẫn là em.”

Lúc người đàn ông nói những lời này, khóe môi đỏ sẫm mang theo nụ cười thản nhiên, sợi tóc màu đen rơi lả tả, quét lên mặt Beauvoir.

Beauvoir trợn lớn hai mắt nhìn người đàn ông.

Người đàn ông tiếp tục nói:

“Thầy sẽ làm cho em bất tử, bảo bối của thầy.”

Nói xong, người đàn ông tháo dây buộc tóc trên đầu Beauvoir xuống, để mái tóc dài màu vàng kim của cô ta rơi xuống giường, sau đó cởi nút cài trên quần áo Beauvoir, dịu dàng nói:

“Thầy còn nhớ năm em 19 tuổi, lần đầu tiên thầy nhìn thấy em ở trong trường đại học. Khi đó, hoa trong sân trường đều nở rộ, em đứng một mình ở nơi đó, lúc ấy, thầy đã nghĩ, trên đời này không có đóa hoa nào đẹp hơn em.”

“Beauvoir, em là đoá hoa ác ma của thầy.”

—— Thầy đã dùng suy nghĩ ác độc nhất của mình tưới lên người em từng chút một, sau mười năm, rốt cuộc hôm nay đã đến lúc rồi.

“Beauvoir, thầy sẽ biến em thành bất tử.”

Người đàn ông đeo bao tay giải phẫu, cầm ống tiêm, tiêm thuốc an thần vào tĩnh mạch của Beauvoir. Đôi mắt người đàn ông phát ra ánh sáng dịu dàng, nhìn người học sinh mình yêu thầm mười năm, cẩn thận đào tạo mười năm.

Người phụ nữ này là niềm kiêu hãnh của hắn từ lúc sinh ra tới giờ.

Hắn muốn người này làm bạn với mình mãi mãi.