MDZZ
*MDZZ là 妈的智障 chỉ sự não chậm phát triển hay còn hiểu là thiểu năng
Đằng Đông thường thấy hình ảnh đốt lửa trại trên TV, nhưng từ đó đến giờ cậu vẫn chưa được tự mình trải nghiệm qua, dù sao lúc trước đi học vừa không có thời gian vừa không có tiền, tốt nghiệp trung học xong liền vội vàng đi làm streamer, càng không có thời gian rảnh, nhưng cậu lại rất thích được đi du lịch, cho nên đối với công việc tới các tiểu thế giới để phát sóng này càng thêm nồng nhiệt.
Trước mặt cậu trải một tấm da thú, bên trên bày các loại trái cây đủ các màu sắc và thịt thú, đương nhiên, đều là một tay Cố Khế làm.
Chỗ ngồi trước mặt các thú nhân và các hộ gia đình khác, cũng bày đồ ăn giống bọn họ.
Đằng Đông cuộn tay áo lên, thật không có cách nào khác bởi vì trước đó cậu đã mặc đồ cổ trang xuất hiện trước mặt các thú nhân, không muốn làm cho A Thanh nhìn ra mình và gã là "Đồng hương", chỉ có thể tiếp tục mặc đồ cổ trang, mấy bộ đồ hiện đại trong hầu bao đành tủi thân nằm gọn gàng trong đó.
May mắn là trong trung tâm mua sắm gì cũng có, nên cậu hoàn toàn không cần lo lắng, nghĩ tới việc sau này không chừng còn có thể đi tới vài tiểu thế giới cổ đại nữa, Đằng Đông liền tiện tay mua vài bộ cổ trang để sẵn trong hầu bao.
"Nga —— nga——"
Âm thanh truyền đến từ trong đám người, Đằng Đông ngẩng đầu nhìn qua.
Đám người vây thành một vòng xung quanh lửa trại, bởi vì mới gia nhập bộ lạc Mông không lâu, vị trí ngồi của Đằng Đông cách lửa trại khá xa, bất quá sau khi học và thực hành xong bài của lớp mầm non, thị lực của Đằng Đông tốt hơn trước kia không ít, có thể thấy rõ được những người bên trong đám lửa kia đang làm gì.
Giống như những gì cậu từng thấy trên TV, các thú nhân giống đực ở ngoài cùng, nhóm giống cái thì nắm tay tạo thành một vòng ở bên trong, nhảy múa cùng nhau, động tác đơn giản, lại mang theo một loại mỹ cảm đặc biệt.
Đây cũng coi là đặc trưng của nơi này đi, lại thêm một điểm có thể hấp dẫn khách du lịch, Đằng Đông nghĩ.
Mọi người xung quanh nhìn điệu múa ở trung tâm, một vài thú nhân kích động đứng dậy tham gia.
Đằng Đông gặm trái cây, chính là loại lúc mới tới thế giới này Cố Khế cho cậu, đây là một loại trái ăn khá ngon, Đằng Đông trước khi phát sóng còn cho khán giả chơi rút thăm trúng thưởng, gửi đi hai trái.
Cố Khế thu hồi lực chú ý từ điệu múa, liền thấy Đằng Đông hai tay ôm trái cây, gặm c ắn như hamster, còn không quên chăm chú nhìn mọi người xung quanh đống lửa kia, ánh mắt cậu phản chiếu lại hình ảnh ngọn lửa tựa hồ cũng lấp lánh tỏa sáng.
"Nhảy rất đẹp sao?" Cố Khế hỏi.
Đằng Đông bỏ hột lại trên da thú, lắc đầu: "Bình thường thôi." Lời này là thật, tuy điệu múa truyền thống như thế này, có thể làm thành một bài luận văn dài đến mấy vạn chữ, nhưng điệu múa không trải qua bố trí vẫn chỉ là coi được mà thôi, "Nhưng trường hợp này, quan trọng là......không khí."
"Bất quá, giám sát đại đại......." Đằng Đông ngồi xuống bên cạnh Cố Khế, "Anh có cảm thấy bầu không khí có chút kỳ quái không?"
Theo lý mà nói đây là ngày lễ của cả bộ lạc, mọi người hẳn là phải cực kì vui vẻ, tràn trề vui mừng, nhưng Đằng Đông vẫn cảm thấy sau lưng lễ thú thần này cất dấu cái gì đó.
"Tạm thời nhìn trước." Cố Khế nói.
Đằng Đông gật gật đầu, tạm thời đem cảm giác khác thường này quăng sang một bên, bắt đầu chuyên tâm ăn uống, đồ ăn nơi này đều từ thiên nhiên không lo ô nhiễm, trong hầu bao của cậu cũng chứa đủ loại gia vị, thịt nướng tỏa ra thơm ngào ngạt.
Sau khi nhảy múa xong, bộ lạc Mông bắt đầu cầu nguyện, khẩn cầu thú thần năm sau phù hộ, sau đó là nghi thức kết nghĩa vợ chồng cho giống đực và giống cái.
Đợi cho nghi thức chấm dứt, cả bộ lạc Mông đột nhiên yên tĩnh lại, Đằng Đông cũng nhận ra không thích hợp, buông đồ ăn trong tay xuống, ngay sau đó cậu liền thấy cánh tay của rất nhiều người bắt đầu sáng lên, nhìn kỹ thế nhưng toàn bộ đều là giống cái.
Giống cái cánh tay sáng lên đều lộ vẻ mặt đau khổ, còn có một ít trực tiếp khóc thành tiếng.
Đằng Đông ngồi yên tại chỗ, có chút hoang mang.
Khán giả vốn đang vui vẻ bưng đồ ăn tham gia lễ hội nguyên thủy cùng Đằng Đông, bây giờ đều mang vẻ mặt mộng bức (kinh ngạc).
[Chuyện gì vậy?]
[Tôi có phải đã bỏ sót đoạn nào không?]
[Sao vậy]
[Tiệc đốt lửa trại đang vui vẻ tự nhiên lại khóc]
[Chủ bá chủ bá mau nói cho tôi biết rốt cuộc nhóm người này xảy ra chuyện gì!]
Đằng Đông đương nhiên cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, cậu hỏi Cố Khế, Cố Khế cũng lắc đầu, y lúc trước cũng chỉ dừng lại ở tiểu thế giới này vài ngày, chỉ biết một ít sự tình đơn giản mà thôi.
[Ngay cả Cố nam thần cũng không biết, cảm giác chuyện này rất nghiêm trọng]
[Căng thẳng]
Ngay tại lúc Đằng Đông cùng khán giả đều đang mờ mịt, một người đứng bên cánh lửa trại, mặc một bộ quần áo da thú, bộ đồ này so với các thú nhân khác rõ ràng tinh xảo hơn không ít, gã đứng bên cạnh vu thầy (thầy pháp), lớn tiếng tuyên bố: "Sinh mệnh các ngươi là dâng lên cho thú thần, đây là vinh quang của các ngươi!"
A Thanh nói xong, liền cùng vu thầy đi xuống, các giống cái cánh tay phát sáng cũng chạy theo hai người họ.
Không biết chuyện gì đang xảy ra, Đằng Đông vẫn duy trì thái độ đứng xem.
Khi đi qua người Đằng Đông, A Thanh đột nhiên dừng bước, gã liếc mắt nhìn Đằng Đông: "Ngươi vì cái gì không đi? Được thú thần kêu gọi chính là một loại vinh quang."
Đằng Đông: "?"
Nhìn cánh tay tỏa sáng của mấy giống cái này, Đằng Đông cuộn tây áo của mình lên, thú văn Cố Khế lưu lại vẫn còn trên cánh tay trái cậu, chính là một chút ánh sáng đều không có.
"Sao có thể, ban ngày ta rõ ràng...." A Thanh nói một nửa liền dừng lại, trên mặt gã lộ ra tươi cười: "Xem ra ngươi không thể hưởng thụ được vinh quang của thú thần."
Đằng Đông: "?"
Khán giả phòng phát sóng ánh mắt sáng hơn, bọn họ nhìn càng kỹ càng hơn Đằng Đông, rất nhanh mọi người đều bắt đầu nghị luận, thảo luận xong liền đưa ra một kết luận.
A Thanh không có hảo ý với Đằng Đông.
[Gã nói buổi sáng, tôi nhớ rõ buổi gã có kéo cánh tay Đông Đông lắc lắc]
[Đúng đúng tôi cũng nhớ rõ]
[Khi đó là Cố nam thần ngăn gã lại]
[Hơn nữa lúc nãy khi chủ bá cuộn tay áo lên, tôi thấy kinh ngạc hiện lên trong mắt gã]
[Tôi hoài nghi gã đã động tay động chân gì đó với cánh tay của chủ bá, kết quả phát hiện cánh tay chủ bá không phát sáng, rất không cam tâm, mọi người xem nụ cười của gã có bao nhiêu mất mặt]
[Đồng ý, luận thuyết âm mưu một chút, cánh tay của mấy giống cái khác có thể hay không đều là do gã làm a?]
[Gã chuẩn bị làm gì? Vinh quang thú thần lại là cái quỷ gì?]
[Không biết cái gì, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy kinh khủng]
[Chủ bá, quánh gã!]
[Tôi cảm thấy nụ cười của gã thật giả tạo]
[Không phải là cảm thấy, mà chính là như vậy!]
[Chủ bá phải thật cẩn thận nha]
[Không sao, có Cố nam thần ở đây, khẳng định không để Đông Đông bị khi dễ]
[Đông Đông, mau mau hỏi xảy ra chuyện gì, thật lo lắng a, thật sợ gã A Thanh này làm ra sự tình gì đó đáng sợ a]
A Thanh nói xong liền mang theo một nhóm giống cái rời đi, các thú nhân ở lại cũng không còn tâm tư gì mà tham gia lễ thú thần nữa, đều thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về nhà.
Đằng Đông sắp bị bầu không khí của lễ thú thần này làm cho choáng váng, nói vui vẻ quả thực khi nãy bọn họ còn rất vui vẻ, nói không vui quả thực có không ít thú nhân thật sự khóc.
Đằng Đông: "Xem ra trước khi tham gia lễ hội văn hóa nào đều phải tìm hiểu thật kĩ nha, bằng không ngoài xấu hổ vẫn là xấu hổ."
Khi thu dọn đồ đạc, Đằng Đông kéo một giống cái vị thành niên đang khóc nức nở, hỏi hắn tột cùng là chuyện gì đang xảy ra, giống cái kia lắp bắp giải thích ngọn nguồn sự tình cho cậu.
Sauk hi nghe xong, Đằng Đông chỉ có một cảm nghĩ: "Đây rốt cuộc là đầu óc mình có vấn đề, hay là đầu óc mấy thú nhân này đều óc vấn đề." Cậu quay sang Cố Khế, nghiêm túc hỏi y một vấn đề, "Giám sát đại đại, mấy thú nhân này rốt cuộc là làm sao tồn tại được tới bây giờ vậy?"
Toàn bộ qua trình chỉ đứng nghe, Cố Khế nghĩ nghĩ, trả lời: "Phải vận khí tốt mới có thể sống sót đi."
So với biểu hiện bình tĩnh của hai người bọn họ, phòng phát sóng là hoàn toàn tương phản, làn đạn cứ bay qua vèo vèo che đầy toàn bộ màn hình.
[Ngọa tào mạng người không đáng giá như vậy sao?]
[Chủ bá nhanh nhanh đi hỗ trợ đi hỗ trợ, tôi tặng lễ vật cho chủ bá!]
[Tôi tiếp tục dùng thuyết âm mưu, nếu như tất cả mọi người đều là do A Thanh chọn, như vậy gã không thích ai liền chọn người đó, về sau bộ lạc Mông toàn bộ đều thuộc về gã]
[Thật sự là càng nghĩ càng kinh khủng]
[Tính toán thật giỏi, chơi chiêu này với những thú nhân tư tưởng đơn thuần]
[Thú nhân cũng quá ngu ngốc]
[Đừng nói như vậy, hạn chế của thời đại thôi, ngươi không thấy ở đại thế giới mà vẫn có một ít fan não tàn của những minh tinh kia việc gì cũng có thể làm sao, huống chi những người này vẫn còn ở thời đại lạc hậu]
[Luận văn của học kì này đã kết thúc]
[Phỏng chừng vu thầy và tộc trưởng đều là đồng phạm với A Thanh]
[Vu thầy nhân cơ hội này nâng cao địa vị của mình, tộc trưởng thì lại càng củng cố vị trí]
[Trước đó tôi còn cảm thấy mọi người nghĩ sai cho A Thanh rồi, chính gã đều có giống đực, không có khả năng có tình ý với Cố nam thần, nhưng nhìn biểu hiện vừa rồi của gã.....Tôi có phải là đã suy nghĩ nhiều quá rồi không?]
[Không không không, ngươi nghĩ rất đúng]
[+1]
[+2]
[Nói không chừng gã muốn lập một cái hậu cung ở thế giới thú nhân luôn nha]
[Chủ bá, quánh gã!]
[Bất quá chủ bá mới tốt nghiệp mầm non đi]
[Ách, hình như là vậy, tôi muốn cuộn tay áo lên đi giáo huấn gã a, khẳng định đánh cho má gã nhìn không ra!]
[Đoàn du lịch đến tiểu thế giới này một tuần sau mới xuất phát, sốt ruột]
[Còn có Cố nam thần, khẳng định Cố nam thần vung tay lên, A Thanh liền biến thành ngôi sao trên trời] (nghe nói ai khi chết đi sẽ hóa thành một ngôi sao -> ý ở đây có lẽ là nói Cố Khế vung tay lên A Thanh liền die?)
[Cố nam thần giúp đỡ không]
Thấy Đằng Đông cau mày, Cố Khế hỏi: "Sao vậy?"
Đằng Đông đem phòng phát sóng kéo qua, Cố Khế thấy rõ ràng làn đạn trên đó, y tiếp tục hỏi: "Em muốn làm gì?"
"Đương nhiên là muốn đi hỗ trợ." Đằng Đông kéo kéo tay áo của mình, "Nhưng dù sao đó cũng chỉ là mong muốn của tôi, tôi biết bản thân không đủ năng lực, nhưng cái này cũng không có quan hệ gì với giám sát đại đại, tôi cũng không cách nào yêu cầu anh ra tay giúp đỡ tôi."
Cố Khế cong cong khóe môi: "Nếu em cầu tôi, này chỉ là chuyện nhỏ."
Đằng Đông: "......."
Làn đạn trong phòng phát sóng dừng lại trong nháy mắt.
[......]
[Cố nam thần..... dạo này có phải đã xem <
[Cố nam thần tà mị cuồng quyến*, cảm giác thật soái ~~~]
*tà mị cuồng quyến: hiểu đại khái là người người vừa ngông cuồng vừa quyến rũ
Cố Khế đem phòng phát sóng kéo lại trước mặt Đằng Đông, mĩm cười nói: "Đùa thôi, nếu tôi đã thấy chuyện này, dù em không nói tôi cũng sẽ xử lý."
Trên đường trở về, Đằng Đông hồi tưởng lại lời nói của giống cái kia, vẫn là không lý giải nổi sóng não của mấy thú nhân này.
Mười mấy năm trước, bộ lạc Mông xuất hiện một con quái vật thập phần đáng sợ, quái vật kia thích ăn thú nhân giống cái, sau khi kết thúc lễ thú thần, vài ngày sau con quái vật này sẽ xuất hiện.
Các thú nhân đã từng chiến đấu với nó, nhưng không cách nào hạ được nó, chỉ có thể di dời đi nơi khác, nhưng đi đến nơi nào, quái vật lại theo tới đó. Năm đó bộ lạc Mông là bộ lạc lớn coi như không sao, một ít bộ lạc nhỏ khác đều muốn bị quái vật giết hết.
Khi A Thanh tới thế giới này, gã nói mình đang nghiên cứu vũ khí thần thú, có thể hỗ trợ các thú nhân đánh bại quái vật, chẳng qua vũ khí này còn cần thêm một thời gian ngắn nữa, vì thế gã quyết định chọn ra vài giống cái cho quái vật kia ăn, để bảo toàn tính mệnh cho các thú nhân khác, đợi đến khi gã nghiên cứu xong vũ khí, lập tức đi gi ết chết quái vật.
Đằng Đông không hiểu vì sao các thú nhân lại tin lời A Thanh nói, cư nhiên tình nguyện để giống cái hy sinh vì "vinh quang thần thú".
Lúc nói cho Đằng Đông nghe, giống cái vị thành niên kia khi nhắc tới A Thanh hai mắt liền tỏa sáng bộ dáng thập phần sùng bái: "A Thanh mang đến rất nhiều vật thần kì, ngay cả vu thầy cũng nói trên người A Thanh có hơi thở của thần thú, A Thanh chính là sứ giả thần thú phái tới cứu vớt chúng ta."
Đằng Đông suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc tìm được từ có thể biểu đạt chính xác suy nghĩ của mình lúc này: "Mẹ nó thiểu năng."