Sau khi hai bên thỏa hiệp xong, Hàn Tử Tây khó có được thời gian tỉnh táo, Sở Trạm Đông dứt khoát nói: "Vào xem cô ấy một chút!"
Cô nhất định rất nhớ Bất Hối, nếu lúc này nhìn thấy cậu nhóc, có lẽ sẽ cổ vũ cho tinh thần của cô rất nhiều.
Thế nhưng Bất Hội lại lắc đầu: "Hãy chăm sóc cho mẹ thật tốt!"
Nếu như để mẹ nhìn thấy mình, nhất định mẹ sẽ rất lo lắng!
Mẹ so với ai khác càng rõ ràng, nếu mẹ không thể vượt qua được thử thách này thì cậu sẽ không có cơ hội đến đây nữa.
Mẹ mà biết một mình trốn đi, còn không lo lắng đến chết sao!
Mặc dù cậu cũng rất nhớ mẹ...
Chờ khi nào cậu thành công tìm được cho mẹ một biện pháp cai nghiện, khi ấy sẽ nói sau!
Sở Trạm Động nhìn ánh mắt của Bất Hối, tâm tình lại phức tạp.
Tiểu quỷ này. Thật là ngày càng đáng ghét!
***
Hàn Tử Tây nhìn Sở Trạm Đông đi vào, khó khăn từ trên giường ngồi dậy.
Sở Trạm Đông cũng không có đi đến giúp cô mà là đứng ở cuối giường bình tĩnh quan sát.
Không phải không muốn đi qua mà hắn biết rõ, nếu tất cả không có bất cứ yêu cầu gì, thì cô ấy sẽ không để bản thân thân cận mình quá nhiều.
Nếu không thì trong hôn lễ kia, cô đã không cự tuyệt mình!
Từ trên giường ngồi dậy, động tác đơn giản như thế, nhưng lại làm toàn thân Hàn Tử Tây đổ đầy mồ hôi. Sắc mặt cô tái nhợt như một tờ giấy, đầu tựa ở đầu giường thở hồng hộc.
Mấy ngày này quả thật rất dằn vặt, cô cảm thấy mình thực sự giống như dạo một vòng quỷ môn quan vậy.
Mỗi lần lên cơn nghiện, cô đều hận đến không thể chết đi.
Hàn Tử Tây nhìn người đàn ông đang đứng ở cuối giường, mệt mỏi mở miệng hỏi: "Anh đến lúc nào thế?"
"Còn nhớ món súp ngũ cốc kia sao?" Sở Trạm Đông nhẹ giọng nói: "Tôi cứ nghĩ mãi, vì sao hết lần này đến lần khác tôi đều không thích ăn nó?"
Súp ngũ cốc!
Bại lộ thân phận chỉ vì một món súp ngũ cốc!
Hàn Tử Tây liền dở khóc dở cười, cái này là thông minh quá bị thông minh hại sao?
"Cho nên bắt đầu từ lúc đó, anh đã biết tôi là Hàn Tử Tây?" Hàn Tử Tây nhìn thẳng vào đôi mắt sâu đen của hắn hỏi.
"Ừ!" Sở Trạm Đông gật đầu.
"Sở Trạm Đông..." Hàn Tử Tây gọi tên của hắn, nét mặt mơ hồ không hiểu.
Trong ấn tượng của hắn, cô chưa bao giờ nói chuyện bằng ngữ điệu như thế. Bị gọi chính tên mình, tâm Sở Trạm Đông bị cô nhắc lên, vội vàng giành nói trước: "Tất cả để chờ sức khỏe của cô tốt hơn rồi hãy nói, giờ thì nghỉ ngơi trước đi!"
Hắn biết chính mình đang trốn tránh, sợ cô nói về những thứ đó, những cái đã qua, cái khiến cô phải thương tâm.
Thế gian này dày vò người khác nhất chính là tình cảm, chẳng có cái nào là quá mức cả. Một người yêu một người, người kia lại không có đáp trả, đến khi người kia rốt cục nhận ra tình cảm của mình, thì người nọ đã thu hồi trái tim rồi.
Hắn sợ hắn và Hàn Tử Tây sẽ có kết quả như vậy.
Hắn biết chính mình là tên khốn, thậm chí còn không phải là người, thế nhưng hắn đã nhận ra sai lầm của mình rồi.
Không phải nói quay đầu là bờ sao, lẽ nào ngay cả một cơ hội mà trời xanh cũng tiếc không cho hắn hay sao?
"Chờ một chút..." Hàn Tử Tây gọi lại người đàn ông đang đi ra ngoài như chạy trốn kia: "Anh có thể giúp tôi một chút được không?"
"..."
Không phải là muốn xa hắn, chỉ là cô đang cần một sự hỗ trợ.
Gương mặt tuấn tú của hắn hiện lên một tầng đỏ ứng một cách khả nghi, Sở Trạm Đông thu lại thần sắc của mình, sau đó mới quay lại hỏi: "Chuyện gì?"
Hàn Tử Tây đi thẳng vào vấn đề nói: "Nói như vậy là anh dễ dàng đoán ra, lần này là tôi cố tình tiếp cận anh. Là có mục đích. Nếu như... Nếu như những lời anh nói ở hôn lễ là thực thì tôi mong anh đáp ứng tôi một điều kiện!"
“Lời này của cô thật có ý tứ. Tôi có thể hiểu, cô là đang nói đến những lời mà tôi nói ở hôn lễ sao?" Đây không phải là ý cự tuyệt nữa, thế nào mà lại đột nhiên thay đổi thái độ rồi?
"Đúng vậy!" Hàn Tử Tây kiên định gật đầu: "Anh nhất định thắc mắc, vì sao tôi lại đổi ý đúng không?"
Đúng vậy, đối với một người tệ bạc như vậy, xấu xa như vậy, thì bất luận là ai, cũng sợ rằng không thể dễ dàng tha thứ cho hắn như vậy. Hắn nghĩ thầm một mình.
Mười sáu năm dằn vặt, đây không phải là mười sáu ngày, không phải mười sáu tháng mà đúng mười sáu năm, đến tột cùng phải chán ghét một người như thế nào mới có thể tuyệt tình như vậy.
Nếu như có thể, đời này cũng không muốn có bất kì dính dáng gì đến hắn, nhưng mà...
Có vài thứ, một số người giống như đã bị số mệnh gắn chặt lại với nhau, dù có thế nào cũng không thể tránh khỏi, cũng không có cách để trốn chạy.
Sở Trạm Đông, anh với tôi mà nói, thật giống như cơn nghiện trong cơ thể này, dù tôi có muốn từ bỏ như thế nào, thế nhưng... Thật khó khăn!
Trước trước sau sau, cộng lại đã là mười tám năm, mặc kệ là quá khứ, hay hiện tại, chính bản thân mình phát hiện, mình...
Làm không được!
Lời này của Hàn Tử Tây nói ra lại vô cùng tự giễu: "Chính xác là lần này tôi tiếp cận anh là có mục đích, anh có hứng thú nghe tôi nói không?"
"Cô nói đi!" Cô ấy đột nhiên lại thẳng thừng như vậy...
"Chuyện này có liên quan đến hai mươi năm về trước..."
Kí ức đã lâu như vậy, không biết vì sao Hàn Tử Tây trước đây lại không có một điểm ấn tượng, thế nhưng mấy ngày gần đây, kí ức lại giống như miệng của lỗ thoát nước, đột nhiên được khai thông, cô nhớ lại tất cả.
Sáng mùa đông của hơn hai mươi năm về trước.
"Cục cưng, mau dậy thôi..." Một người đàn ông tướng mạo vô cùng tuấn đang dành cho cô gái nhỏ khoảng chừng sáu tuổi đang ngủ trên chiếc giường công chúa ngọt ngào một nụ hôn sớm ngọt ngào.
Ông cố ý dùng bộ râu chưa được cạo của mình nhẹ nhàng ma sát khuôn mặt của cô bé kia.
Bé gái bị làm cho tỉnh ngủ: "Nhột quá... Cha, Tây Tây không thích cha nữa!"
Người đàn ông nhéo nhéo mặt của bé: "Thực sự là con không thích sao, vậy được rồi, cha chỉ mang một mình em gái ra ngoài là được rồi!"
Tiểu Hàn Tử Tây miễn cưỡng ngáp một cái: "Cha muốn đi đâu ạ?"
Lời nói nghe có vẻ tràn đầy hứng thú, thực chất lại không có chút say mê nào
"Con không thích cha mà, vì sao cha phải nói cho con!" Người đàn ông nhún vai: "Cục cưng, nếu như con còn không rời giường, như vậy thì con ở nhà là được rồi, cha cùng với mẹ và em gái con ra ngoài, ừm... Khoảng chừng năm ngày sau sẽ về."
Năm ngày!!!
Cô bé nhỏ không nằm trên giường nữa, nhanh chóng nhảy dựng lên: "Hàn Hạo Thiên tiên sinh, cho con thêm năm phút nữa thôi!"
Hàn Hạo Thiên nhìn đứa nhỏ gọi thẳng tên của mình rồi chạy thẳng về hướng của nhà tắm kia, bộ dáng như con thỏ nhỏ liền lắc đầu bật cười, đôi mắt xanh biếc kia tràn ngập sự dịu dàng và sủng nịnh.
Vừa lúc đó bên ngoài của liền truyền đến tiếng gọi của vợ anh ta: "Ông xã, Tây Tây đã thức dậy chưa, mau đến giúp em một chút, đứa nhỏ này luôn quấy rối em."
Con gái chính là tình nhân kiếp trước của cha mình, mà Hàn Hạo Thiên thật may mắn, đời này có một bà xã tốt như vậy, còn có thêm hai tiểu tình nhân vô cùng đáng yêu.
***
Thời gian mà gia đình bốn người bọn họ dùng bữa sáng, thật là ngọt ngào và ấm áp.
Tiểu Hàn Tử Tây sáu tuổi đang trêu đùa với em gái hai tuổi của mình: "Em muốn ăn cái này sao?"
Tay cô cầm một xiên quả cà chua bi đưa đến bên miệng của em gái nhỏ hỏi.
Hàn Tử Tây đưa tay đến gần phía trước, ngay lúc em gái chuẩn bị cắn xuống thì đột nhiên tiểu Tây Tây rút tay lại: "Nga, xin lỗi bé cưng, chị quên mất gần đây dạ dày của em bị bệnh, mẹ không cho em ăn hoa quả sống! Vậy để chị ăn nha!"
Hàn Tử Tây ăn còn cố ý làm động tác rất khoa trương, phát ra tiếng than thỏa mãn: "Ừm, ngon quá đi, thực tiếc là em không ăn được, quả thực quá tuyệt vời!"
"Chị thật là xấu!" Đứa nhỏ mới hai tuổi chưa thể nói rõ ràng, chỉ có thể phẫn nộ vỗ đôi tay nhỏ bé lên mặt bàn: "Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét..."
"Ha ha ha..." Hàn Tử Tây bóp cái mũi nhỏ của em gái mình: "Cha mẹ, hai người xem, mỗi lần nhóc con ngốc nghếch như thế, thật là buồn cười quá đi!"
"Hừm, hừ..." Trêu mình, còn nói mình ngốc, em bé nhỏ quả thật rất tức giận, liền cầm bánh mì hướng chị mình ném tới.
Mặt trên của bánh mì vừa được mẹ thay bé quét đều một lớp mứt hoa quả, ngay lập tức chiếc váy trắng công chúa của Hàn Tử Tây liền gặp nạn: "Hàn Tử Hạ!"
Vợ chồng Hàn Hạo Thiên ngồi một bên nhìn cảnh bên này có chút hả hê: "Ông xã, như thế này thì gọi là cái gì?"
Hàn Hạo Thiên hôn nhẹ lên người vợ vô cùng xinh đẹp của mình nói: "Là tự làm tự chịu!"
"Hai người..." Hàn Tử Tây thở phì phì quay trở về phòng thay quần áo.
***
"Cha, chúng ta sẽ đi đâu?"
Ngồi trên máy bay trực thăng, Hàn Tử Tây hỏi cha mình.
Hàn Hạo Thiên: "Là một nơi rất xinh đẹp, rất nhanh sẽ tới thôi, đến đó sẽ cho con gặp đại ca ca, vị đại ca ca kia rất thông minh, nếu con không hiểu vấn đề gì, có thể hỏi hắn."
Máy bay trực thăng đáp xuống một hòn đảo vô cùng xinh đẹp.
Cái đảo kia thật sự rất đẹp, không biết là ở đâu, dù sao Hàn Tử Tây chỉ nhớ, ngôi nhà mà gia đình bọn họ đến thăm có tuyết rơi, có rất nhiều hoa đẹp, bươm bướm, bãi cỏ xanh mượt, bầu trời xanh biếc, thật giống như thế giới cổ tích của Grim.
Hàn Tử Tây gặp được bạn bè của cha.
Một vài chú và cô...
Bọn họ cũng khen cô đẹp.
"Steven, đây là con gái lớn của anh sao?" Một người phụ nữ ngoại quốc khoa trương nói: "OMG, con bé thật xinh đẹp, thật giống như thiên thần. Steven, mặc dù không có mang đặc điểm di truyền đặc thù của anh, nhưng chính là xinh đẹp đến rối tinh rối mù, quả thật rất xinh đẹp, cho đến bây giờ tôi còn chưa thấy qua một đứa bé nào lại dễ thương như thế, cho nó làm vợ con trai tôi đi!"
"Là con dâu tương lai của lão đại, cô cũng muốn dành sao, thật chán sống rồi!" Có người trêu ghẹo cô ta.
"Cái gì?" Người phụ nữ ngoại quốc liền hoảng sợ: "Lão đại nói lúc nào, sao tôi lại không biết?"
"Sớm đã dự định rồi, nếu không cần gì Steven phải đem cả gia đình đến đây, chủ yếu là để gặp mặt đại công chúa!" Người đàn ông kia biểu môi: "Lão đại lần này thực đúng là vừa bắt buộc vừa uy hiếp tiểu thiếu gia đây mà!"
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới, bọn họ vừa dứt lời, cửa lớn đã mở ra, một cặp tuấn nam mỹ nữ bước vào, xuất hiện trước tầm mắt của mọi người.
Tất cả mọi người đều đứng dậy, cất tiếng chào bằng âm thanh bình thường, không khó nghe: "Lão đại đã tới!"
Lão đại trong miệng bọn họ chính là cha của Sở Trạm Đông, Sở Ngự Phong.
Sở Ngự Phong nắm tay của vợ mình, tiến về phía mấy người kia: "Mọi người đến đông đủ rồi, Lạc còn chưa có mặt?"
"Không, sẽ đến nhanh thôi!" Người trả lời chính là Hàn Hạo Thiên.
Sở Ngự Phong nhìn vợ và con đang đứng bên cạnh hắn, ánh mắt dán chặt trên người của Hàn Tử Tây hỏi: "Công chúa lớn đây sao?"
"Ừ!" Hàn Hạo Thiên giới thiệu với Hàn Tử Tây: "Tây Tây, mau gọi là bác!"
Lúc ở nhà Hàn Tử Tây rất nghịch ngợm, nhưng trước mặt người bên ngoài thì chính là một cô công chúa rất khuôn phép: "Cháu chào bác!"
"Chào cháu!" Sở Ngự Phong xem bộ rất thích cô, khuôn mặt quanh lạnh như băng liền tràn đầy ý cười.
Vừa lúc đó, một người phụ nữ ngoại quốc chạy đến bên cạnh người đàn ông nói: "Lão đại, tiểu thiếu gia đâu?"
Vâng, không phải nói là người đến hay sao, tại sao lại không thấy bóng người?