Chồng Trước, Anh Thật Là Nham Hiểm

Chương 92: Cha con cùng hợp tác

Chuyện đã đến mức này thì chắc chắn Hàn Tử Tây đã bị gắn liền với danh hiệu là tên trộm rồi. Những người trong Sở gia vốn dĩ vẫn không chào đón cô, lúc này có thể có cơ hội quang minh chính đại để ghét cô rồi!

Tuy vậy nhưng bọn họ cũng đã sớm nhìn ra... chuyện này là do Sở Trạm Đông cố tình.

Và đương nhiên Lão phu nhân cũng có thể nhìn ra được điều đó, cho nên bà còn cố tình gọi cháu nội vào phòng để nói chuyện riêng.

“Đông Tử, con phải tin rằng bà sẽ không bao giờ hại cháu.” Lão phu nhân sâu xa nói: “Chờ đến khi cháu lớn lên rồi cháu sẽ biết. Hiện tại, bà không mong cháu đối xử thật tốt với Tiểu Tây, nhưng tối thiểu thì cháu không nên làm khó xử nó trước mặt mọi người như tối hôm nay!”

“Bà nội, một con nhóc ăn mày có mặt mũi, vậy thì cháu không có sao?” Sở Trạm Đông cảm thấy lão phu nhân rất buồn cười: “Bà có tưởng tượng được khi người khác biết mối quan hệ như vậy của cháu cùng với cô ta, thì mọi người sẽ cười nhạo cháu không?”

Ngày đó khi giới thiệu thân phận của Hàn Tử Tây cho mọi người, mấy người bác, người cậu, người dì đó liền cười chế giễu hắn, chẳng lẽ bà nội không nhìn thấy sao?

“Đông Tử, cháu nghe bà nội nói đã. Hôm trước bà đã coi bói cho con, họ nói nếu có Hàn Tử Tây ở bê cạnh thì con sẽ luôn vượt qua được khó khăn...”

“Bà nội, Tư Mạ Hạo tìm cháu. Cháu đi trước...”

“Đông Tử...” Lão phu nhân thấy mình nói như thế nào đi nữa thì Sở Trạm Đông cũng không nghĩ thông, nên có chút giận giữ: “Đứng lại!”

Sở Trạm Đông vẫn giống như không nghe thấy, tiếp tục cất bước đi ra ngoài.

Và cũng từ ngày hôm đó trở về sau, mỗi lần nhắc đến Hàn Tử Tây là hai bà cháu liền không vui.

Bây giờ, khi Sở Trạm Đông nhớ lại liền cảm thấy bản thân mình có chút buồn cười.

Lúc đó, tại sao hắn lại chán ghét cô? Bởi vì cô là một con nhóc ăn mày sao?

Hắn vẫn không thể hiểu được, rốt cuộc những năm đó tại sao hắn lại có suy nghĩ như vậy!

Tại sao quan niệm về thân phận giàu nghèo lại nặng như vậy? Ai chả muốn bản thân mình sẽ được sinh ra trong một gia đình giàu có, nhưng bọn họ có thể được tự do lựa chọn sao?

Nếu như có thể lựa chọn, thì ai ai cũng sẽ lựa chọn sự giàu có, làm gì có ai đi chọn nghèo khổ, như vậy thì còn phân biệt được giàu nghèo sao?

Bất Hối thấy Sở Trạm Đông không nói được lời nào, liền cười lạnh: “Chú không phản bác được đúng không? Chú đối xử với mẹ của tôi quá đáng như thế nào, tôi đều tận mắt chứng kiến được. Họ Sở kia, hôm nay tôi không giết được chú, không phải tôi không có bản lãnh, mà là tuổi của tiểu gia còn nhỏ. Chú có gan thì chờ năm năm nữa đi, đến lúc đó chúng ta cùng so tài với nhau!”

“Phép khích tướng không có tác dụng gì với chú đâu nhóc!” Sở Trạm Đông nói: “Nhóc yên tâm đi, chú đây sẽ không làm gì nhóc hết, ít nhất thì dựa vào mặt mũi của mẹ cậu!”

“...”

Có thật sự là vì mẹ mình không?

“Chú có thể hỏi nhóc một vấn đề không?” Sở Trạm Đông thần thần bí bí nhìn Bất Hối: “Đương nhiên là nhóc có thể cứ nghĩ là chú hại mẹ của nhóc. Nhưng nhóc cứ bình tĩnh nghe chú nói đã rồi hãy suy nghĩ thật kỹ! Mẹ của nhóc tiếp cận chú có phải có người đứng phía sau điều khiển, đúng hay không? Nhóc cứ nghĩ thật kỹ rồi hãy trả lời. Chú khẳng định vấn đề này liên quan đến chuyện có thể cai được nghiện cho mẹ của nhóc hay không đấy!”

“Chú có ý gì?”

Tuyệt đối không phải, chủ thượng vẫn còn muốn lợi dụng mẹ để hoàn thành nhiệm vụ mà, tại sao sẽ để mẹ...

Không đúng!

Hắn ta có thể dùng dì và mình để kiềm chế mẹ, chuyện dùng thuốc phiện...

Bất Hối nhìn Sở Trạm Đông nói: “Có thật không phải chú không?”

“Chú có thể khẳng định là tuyệt đối không phải chú!”

Bất Hối gật đầu nói: “Tôi biết rồi!”

Cậu nhóc vừa nói xong thì đã chuẩn bị chạy mất...

“Đứng lại!”

Quả nhiên tiểu gia này không thèm để hắn vào trong mắt mà! Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi! Có phải Tổ chức R của hắn ở trong mắt người khác đã không dùng được sao?

“Tại sao?” Bất Hối không kiên nhẫn quay đầu nhìn Sở Trạm Đông.

“Nếu như chú đoán không sai thì nhóc muốn đi tìm người cho mẹ nhóc dùng thuốc phiện đúng không?” Sở Trạm Đông nhướn mày hỏi.

“Đúng thì sao?” Bất Hối cũng không hề giấu giếm, cặp lông mày nhỏ cũng nhếch lên: “Làm sao? Chú định giúp tôi sao?”

“...”

Thật sự là Sở Trạm Đông rất muốn biết trong đầu tiểu gia hỏa này được làm bằng gì!

Tại sao lời nói lại chuyển biến nhanh như thế chứ!

Mới chỉ trong nháy mắt mà hắn đã biến thành người cần sự sự giúp đỡ của tên nhóc này mất rồi!

Rõ ràng là hắn đang cố tình làm cho tên nhóc này phải yêu cầu mình giúp đỡ, vậy mà thực tế hắn lại bị tên nhóc tám tuổi tiên hạ thủ vi cường. Điều này làm cho Sở Trạm Đông cảm thấy vô cùng nghẹn khuất.

Càng như vậy thì Sở Trạm Đông càng hiếu kỳ... rốt cuộc người đàn ông phải tài giỏi như thế nào mới có thể hiến tặng t*ng trùng để sinh ra một cậu nhóc thiên tài như vậy!

Nhất định khi Hàn Tử Tây khỏe lại, hắn phải tra rõ vấn đề này mới được.

Nếu hắn đã nhận định cô thì hắn nhất định phải giải quyết thật tốt nhưng tai họa ngầm này mới được. Vạn nhất một ngày nào đó, có một tên đàn ông chạy đến đoạt vợ của hắn thì cũng không phải chuyện tốt. Hắn ta còn có tiểu nón xanh thông minh cơ trí, mà hắn lại không có gì cả, điều này làm cho Sở thiếu cảm thấy rất khó chịu.

Không được, hắn phải nhanh chóng điều tra. Hoặc là trước khi virut trong người hắn bộc phát thì hắn phải làm cho bụng của cô có thêm hai con khỉ của hắn mới được.

Kết tinh của hai người bọn họ, nhất định sẽ thông minh hơn tên nhóc tiểu nón xanh này rất nhiều, nhất định là thế!

Đến lúc đó, cho dù tên đàn ông kia có xuất hiện thì hắn cũng không tin cha con bọn họ có thể thua một tên ngoại quốc.

Và đương nhiên hắn vẫn không thể qua yêu cầu muốn hợp tác mà Bất Hối đã đề nghị.

Một bên là Sở Trạm Đông, một bên là chúa thượng, Bất Hối cảm thấy ông trời đã quá ưu ái cho cậu rồi! Vì sao bên cạnh cậu lại xuất hiện nhiều người biến thái như vậy? Cậu mới tám tuổi thôi đấy! Cậu chỉ muốn làm một mũ nam vô ưu vô lo, cậu không muốn phải sống chung với một đống ông chú biến thái như vậy đâu!

***

“Rất tốt!” Đúng như người đàn ông mang mặt nạ đoán, Bất Hối không chỉ không có bất kỳ nguy hiểm nào, mà ngược lại còn kết bè kéo phái với Sở Trạm Đông chuẩn bị đối phó với mình, hắn ta thần bí nở nụ cười: “Cứ để cho bọn họ tính toán thật tốt đi, có như vậy thì trò chơi mới càng thú vị! A Hử, trò chơi sắp bắt đầu rồi đấy!”

Nhưng càng như vậy thì Đảo Hử lại càng lo lắng!

Dựa trên ý tứ của chủ thượng thì nhất định lần này sẽ không bỏ qua cho Bất Hối, nếu như vậy thì con gái của mình...

Kỳ thật không phải chỉ riêng gì con gái hắn, dù sao Bất Hối là tự tay hắn dạy dỗ trong hai năm qua, vô luận là phương diện gì thì tên nhóc này đều ưu tú hơn bất kỳ đứa nhóc nào cùng tuổi.

Đừng nói chỉ có Đào Đào mà ngay cả hắn và vợ hắn cũng rất thích tên nhóc này. Từ lâu trong lòng bọn họ cũng đã coi tên nhóc này như con ruột của mình.

Lòng dạ của chủ thượng cũng quá ác độc, từ khi Hàn Tử Tây sáu tuổi đã bị bắt gia nhập vào tổ chức, từ đó vẫn không ngừng bán mạng vì hắn, không có công lao cũng có khổ lao. Hắn không chỉ giam lỏng em gái của người ta mười năm, làm cho hai chị em chưa từng được gặp mặt nhau, vậy mà hiện tại lại còn hạ độc thủ với con trai của người ta!

Còn nữa... thuốc phiện trên người Hàn Tử Tây không phải là loại thuốc mới nhất mà Mị vừa mới nghiên cứu ra cách đây một tháng sao?

Đào Hử đi theo người này đã nhiều năm, có thể nói tất cả những thành tựu hiện giờ đều có một nửa công lao của Đào Hử hắn.

Hai người quen biết nhau đã ba mươi năm, từ khi Đào Hử bảy tám tuổi ở trong cô nhi viện, hắn đã biết người này đã cứu hắn một mạng.

Đào Hử là một người vô cùng nghĩa khí, cho nên ân cứu mạng không thể nào không váo, vì thế nhiều năm qua, hắn đều làm theo lời người đàn ông mang mặt nạ này. Chủ thượng muốn báo thù, nhưng rốt cuộc là cừu hận gì, Đào Hử cũng chưa từng hỏi qua, hắn vẫn giữ một tia ý thức đi theo chủ thượng nhiều năm qua.

Cho tới bây giờ, Đào Hử chưa từng hoài nghi quyết định của chủ thượng, hắn nói cái gì chính là cái đó, Đào Hử sẽ dùng hết tất cả khả năng của mình để hoàn thành, nhưng hiện tại...

Đào Hử lại có chút do dự...