Ra khỏi phòng tắm,Hàn Tử Tây lập tức gọi điện cho Cố Hạ.
Một khắc khi nghe được tiếng nói quen thuộc, lòng cô đang thấp thỏm,mới xem như hoàn toàn để xuống.
Cũng là do Cố Hạ đối với hắn còn có giá trị lợi dụng nên hắn hẳn là sẽ không để thân phận của cô bị bại lộ dễ dàng.
Quan tâm nhiều sẽ bị loạn, mà cô đã quên Sở Trạm Đông thủ hạ nhiều người tài giỏi, làm ra hình ảnh như vừa rồi, căn bản chính là một đĩa đồ ăn, chính cô cũng từng thấy qua quá trình chế tác.
"Cô ở đâu" Cố Hạ mở miệng hỏi
Ba ngày, ba ngày nay, cô tìm cô (HTT) đến sắp điên rồi!
Dụ dỗ đe dọa lão ca nữa ngày, thì ra hắn đột nhiên gọi điện thoại là để hỏi tung tích của Hàn Tử Tây, là vì cô lại bị cái lão ca biến thái này ngược,sau đó đột nhiên mất tích!
Có trời mới biết, khi nghe lão ca nói xong, tâm tình của cô càng phức tạp hơn.
Ở tầng cao nhất, một một phòng hai người , người ngoài không vào được, cho nên Hàn Tử Tây mất tích hẳn là do mình gây nên, không có cái gì ngoài ý muốn.
Đối với lần này cô vừa kích động, vừa lo lắng.
Kích động chính là Hàn Tử Tây rốt cuộc cũng biết phản kháng.
Lo lắng là, nếu như có bị thiếu gia tìm được, kết cục tuyệt đối sẽ không tốt!
Sở Trạm Đông cỡ nào thần thông quản đại a, tìm người tuyệt đối dễ như trở bàn tay!
cho nên những ngày qua, cô cũng liên tục âm thầm tìm kiếm, hy vọng có thể tìm được cô trước Sở Trạm Đông.
Bản thân mặc dù cũng phải nghe theo mệnh lệnh của Sở Trạm Đông, nhưng vì là chị em tốt, cô không quản được nhiều như vậy, cũng may mình còn có giá trị lợi dụng, cô có thể giúp Sở Trạm Đông chống lại tư sản.
"Tôi rất khỏe, cô không cần lo lắng!" Cố Hạ vội vàng hỏi giọng nói mang đầy sự quan tâm, làm cho chóp mũi Hàn Tử Tây lặng lẽ đau xót.
"Bây giờ cô cùng thiếu gia ở cùng một chỗ?"
"Ừ, đã không sao!"
"Thật sự?" Cố Hạ không tin: "Bây giờ cô mở video cho tôi xem một chút"
Làm sao có thể không có việc gì, mấy ngày nay vẻ mặt Sở Trạm Đông cùng Diêm La vương giống nhau, Tiểu Bát nói cả tổ chức từ cao đến thấp, đều nhanh bị chết rét!
Chóp mũi chua xót,làm cô thấy mệt mỏi: "Tiểu Hạ,tôi còn có việc, cúp trước!"
Sau khi cúp điện thoại, Hàn Tử Tây ngửa đầu lên nhìn về nơi phương xa, mặt trời chiều ngã về tây, nhiễm đỏ nửa bầu trời, hào quang làm tầm mắt cô mờ mịt.
Cũng là một buổi chiều chạng vạng như thế này, cũng là ở chỗ này, ở phòng này ở thành phố này ngày đó, cô nhận được lễ vật đẹp nhất mà ông trời đưa tặng cho cô!
***********
Sở Trạm Đông từ phòng tắm bước ra, bên hông chỉ quấn một cái khăn tắm, chỗ cơ bụng rõ ràng còn có giọt nước chưa khô động lại ở đó, làm cho người ta sinh tạp niệm!
Liếc nhìn lại, phòng khách cũng không có bóng dáng Hàn Tử Tây, con ngươi đen thoáng chốc run lên.
Đi!
Sắc mặt trầm xuống, hắn cất bước đi lên lầu.
Phòng ngủ chính bên cạnh lầu hai, là một nơi rất lớn để xem phong cảnh, đây là lúc trước hắn cố ý phân phó làm cho Hàn Tử Tây, có thể vừa nhìn ngọn núi giả, cũng là vì để trở về phòng ngủ chính thì phải đi qua đường này.
Sở Trạm Đông phát hiện một bóng dáng nhỏ bé đang co rút ở góc tường, Hàn Tử Tây nhắm chặt hai mắt lại, không thể phủ nhận tâm tình của hắn cơ hồ là cấp tốc xoay ngược lại.
Lúc cho rằng cô đi làm hắn không thoải mái, trong khoảnh khắc tan thành mây khói, thay vào đó là....
Có vui vẻ phảng phất còn có oán giận, vui vẻ giạn dữ bất ngờ xảy ra, khiến cho chính hắn cũng không thể giải thích được.
Giống như tâm tình của mình, gần đây bởi vì cô, cứ phập phồng nhiều thứ, thậm chí đa số mình cũng không thể khống chế được!
Cô hẳn là ngủ thiếp đi, hô hấp nhẹ nhàng lại vững vàng.
Dư âm của trời chiều, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh khổng lồ rơi xuống đất, phản chiếu ở trên người cô, đem cả người cô bao phủ lại, khó có được lúc khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại điềm tĩnh nhu hòa, đúng là làm cho tầm mắt hắn không thể rời đi được.
Khi tầm mắt chuyển qua trên cánh tay trái của cô, hừ lạnh một tiếng, hướng về phía cô cất bước đi đến....