Chồng Trước, Anh Thật Là Nham Hiểm

Chương 25

Chỉ mới có ba ngày, cho dù đã dùng kim may lại, nhưng miệng vết thương cũng chưa có khép lại hoàn toàn, hiện tại bị ngâm trong nước nóng, làm cho cô đau đến tận xương tủy!

Quả nhiên là Sở Trạm Đông, không có tàn nhẫn nhất, chỉ có tàn nhẫn hơn, nhất là đối với Hàn tử Tây cô!

Nhưng đau đớn này cô vẫn còn có thể thừa nhận được, dù sao từ nhỏ đến lớn những việc như vậy đã bình thường như ăn cơm, nhưng là mặc dù tự nói thầm trong lòng, cô vẫn cảm thấy sắp hít thở không được!

Hàn Tử Tây cảm thấy mình quả thật không có tiền đồ, đã nói là không sao, nhưng nỗi đau tận xương cốt này, lừa gạt được người khác, không gạt được chính mình.

Anh bảo cô tắm trong nước nóng thật tốt, được rồi, cô cứ làm như anh mong muốn đi, vừa vặn cũng có thể làm cho mình thanh tỉnh một chút!

Hàn Tử Tây không có phản kháng, từ từ chìm xuống, đem cả thân thể đều ngâm vào trong nước nóng năm mươi lăm độ!

Hàn Tử Tây, nhớ kỹ tất cả những việc này, nhớ kỹ sự ác độc của người đàn ông này!

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, khoảng chừng đã nửa phút, Hàn Tử Tây vẫn duy trì tư thế lúc bị Sở Trạm Đông bỏ vào, ở dưới nước không nhúc nhích một chút nào.

Sở Trạm Đông không biết đến cùng là mình bị sao vậy, bất luận cô làm như thế nào, chính mình cũng vẫn không thể hài lòng được.

Cũng giống như hiện tại, cô làm theo lời hắn, nhưng trong người hắn lại giống như có một ngọn lửa đang dần dần thiêu đốt lên, cả người đều không vui, lý trí cũng sắp bị hỏng mất.

Hắn cất bước đi lại, nhảy vào trong nước.

Bắt lấy mái tóc đen nhánh đang lơ lửng trên mặt nước của cô, bắt đầu kéo lại, lấy tư thế mặt hướng lên trời, đè ở trên vách bể bơi, hai tròng mắt bắn ra lãnh ý thấu xương: "Lấy lòng tôi!"

Nhất thời Hàn Tử Tây có chút phản ứng không kịp: "Cái gì?"

"Lấy lòng tôi!" Sở Trạm Đông cố gắng nhẫn nại, lặp lại một lần: “Để cho tôi biết được, đến cùng là cô vợ thân ái của tôi có chỗ nào hơn người, mà ngay cả Âu Dương đại thiếu gia được bên ngoài đồn đãi không gần nữ sắc cũng bị mắc câu!"

Hắn đương nhiên biết Âu Dương Lâm, nhưng thân phận của hắn đặc thù, còn có tầng quan hệ kia với Âu Dương gia, chỉ là chưa từng quen biết với hắn thôi, Sở Trạm Đông không nghĩ tới, sẽ có một ngày, bọn họ lại vì cô gái chết tiệt này mà có liên quan.

Hàn Tử Tây lấy lại tinh thần, không kiêu không nịnh lạnh nhạt nói: “Theo như lời của thiếu gia, đàn ông của tôi quá nhiều, tôi sợ sẽ làm dơ thân thể cao quý của thiếu gia!”

Anh nói cái gì khác, cô đều làm theo, nhưng chỉ có chuyện này, cô sẽ không thỏa hiệp lần nữa!

Coi như là cô đang giữ lại cho mình một tia tôn nghiêm cuối cùng đi!

Nhất là sau khi biết rõ anh còn quyết định chủ ý như vậy.

Ờ phòng khám nhỏ của Từ Lộ, trong lúc dưỡng thương, cô đã từng bí mật liên lạc với một người, bảo hắn điều tra xem tại sao Sở Trạm Đông đột nhiên lại có ý muốn cô sinh con cho anh.

Hàn Tử Tây cho rằng, chỗ mấu chốt là Sở lão phu nhân, nhưng thật ra...

Gần đây Sở Trạm Đông có qua lại thân thiết với một cô gái!

Ảnh chụp người nọ Hàn Tử Tây có xem qua, quả nhiên là một đại mỹ nữ.

Bình tĩnh mà xem xét, đứng chung một chỗ với Sở Trạm Đông, quả nhiên là trai tài gái sắc, được ông trời tác hợp.

Chỉ tiếc...

Thân thể yếu ớt nhiều bệnh, không thể sinh con!

Rốt cục có thể giải thích, tại sao đột nhiên Sở Trạm Đông muốn cho cô sinh con!

Là thay thế!

Nhưng mà nữ nhân của hắn rất nhiều, tại sao anh chỉ tìm tới một mình mình?

Nguyên nhân có lẽ thật sự là câu nói kia của anh: "Bởi vì cô không cần tiền!"

Cũng có lẽ bởi vì cô tương đối dễ nói chuyện đi, cho nên có thể tiết kiệm rất nhiều phiền toái không cần thiết!

Và cô đã thành người may mắn kia!

Sở Trạm Đông không biết cô đã biết mục đích của mình, theo hắn, cô từ chối là vì muốn thủ thân như ngọc cho Âu Dương Lâm.

Khi không phát hiện ra hắn thì gọi Âu Dương Lâm là anh, sau khi vừa thấy hắn liền đổi thành Âu Dương tiên sinh.

Giấu đầu hở đuôi không quá rõ ràng!

Nói không chừng Hàn Tử Tây thay đổi là vì hắn ta đi!

Tốt lắm!

Sở Trạm Đông tiện tay cầm cái điều khiển từ xa kế bên, nhấn một cái về phía trần nhà: "Đừng vội nói không, nhìn cái trò vui này rồi trả lời tôi cũng không muộn"

Làm lúc trong tầm mắt xuất hiện một bóng dáng giữa TV flat screen đột nhiên sáng lên trên vách tường, Hàn tử Tây không còn bộ dạng yên ắng tĩnh lặng nữa, mà hai con mắt trừng Sở Trạm Đông cơ hồ muốn nứt ra: "Anh"

"Thế nào?" Sở Trạm Đông lười biếng nháy mắt: "Nói về cảm giác của cô sau khi nhìn thấy xem, tôi cảm thấy rất kích thích, người đẹp lạnh lùng, nằm vùng chốn hắc đạo, bởi vì tổn thương tình cảm và trái tim, phẫn nộ! Tiêu đề này mới có thể nằm phía trên đấy"

Trong tấm hình, Cố Hạ đang bị Lãnh Dạ cầm súng chĩa vào đầu, trong mắt Lãnh Dạ tràn đầy sát khí.

Cố Hạ không chỉ là người hợp tác với cô, mà còn là người bạn duy nhất, tầm quan trọng của Cố Hạ đối với Hàn Tử Tây nặng bao nhiêu có thể nghĩ.

Nắm chặt hai đấm lại, lần đầu tiên Hàn Tử Tây lộ ra tâm tình chân thật trước mặt Sở Trạm Đông:"Sở Trạm Đông, anh chính là ác ma!"

Vẻ mặt không quan tâm đáng ăn đòn:" Ừ hừ, tôi nghĩ là cô đã sớm biết!"

"Cố Hạ gia nhập tổ chức đã nhiều năm, chưa từng có bất kỳ phản bội nào!" Hàn Tử Tây thật có xúc động muốn giết anh.

"Đúng vậy, cô ta vẫn luôn rất tốt, lần nào cũng hoàn thành nhiệm vụ rất xuất sắc, chỉ tiếc..." Giọng nói tiếc hận:" Điều làm sai duy nhất của cô ta chính là có quan hệ rất tốt với cô! Cô cũng vậy, không phải cho tới bây giờ vẫn không thích quen biết bạn bè à, tại sao lại không rời xa cô ta một chút đâu, làm hại người ta hồng nhan bạc mệnh!"

"..." Hàn Tử Tây cắn răng, nhanh chóng xoay người, đè Sở Trạm Đông dưới thân, không còn phân biệt được chuyện gì nữa xé nát y phục của hắn, gặm cắn khắp người hắn.

“Cô nói xem, nếu Âm Dương Lâm của cô thấy được cô trong bộ dạng này, có thể giật mình hay không đây, hay là nói, cho tới bây giờ ở trước mặt hắn cô đều phóng đãng như vậy.”

Lời này, dường như vừa mở miệng liền thốt ra, ngay cả chính hắn cũng đều sửng sốt một lát.

Hắn là bị gì vậy?

Một màn hai người nắm tay nhau in sâu trong đầu hắn không thể xóa đi được còn chưa tính, như thế nào bây giờ lại không hiểu nói ra những lời giống như đang ghen vậy.

Mặc kệ khi nào thì cô quen biết với tên mặt trắng Âu Dương Lâm kia!

Mặc kệ cô gọi hắn là anh hay em!

Mặc kệ nếu như mình không đi tìm cô, cô cũng sẽ không trở về!

Chỉ là một con chó Nhật mà thôi, có gì đáng ngạc nhiên!

Nghĩ như thế, Sở Trạm Đông cảm thấy quả nhiên là mình thật tức cười, ổn định tâm tình cùng phản ứng khi bị cô gặm cắn khắp người lại, hắn đẩy cô ra, nhảy lên khỏi bồn tắm.

Tiện tay cầm một cái khăn tắm, lau chỗ bị cô hôn qua, không để ý nói: “Chỉ đùa một chút mà thôi, yên tâm Cố Hạ không có chuyện gì, chỉ là muốn dò xét thay cô ta một chút xem tình cảm của hai người có kiên định hay không thôi. A, đúng rồi, vừa vặn bà nội sắp trở về, cô không ngại nói cho bà biết chuyện của cô cùng Âu Dương Lâm chứ. Bà nội thương cô như vậy, nhất định sẽ thỏa mãn bất cứ yêu cầu gì của cô..."

"..." Hàn Tử Tây ôn hòa cắt đứt câu nói của hắn:" Tôi không có bất cứ yêu cầu gì!"

"Tôi nói nghiêm túc!" Sở Trạm Đông bước lên một bước, nắm cằm của cô, như có như không nhẹ nhéo lấy: “Dù cho Sở gia có ân đối với cô, nhiều năm như vậy cô cũng đã trả gần hết, thật khó khăn mới gặp được một người tốt với cô như vậy, đừng bỏ lỡ! Nếu cô thẹn thùng, tôi có thể giúp cô!"

Một giây trước còn hận không thể giết chết cô, một giây sau đột nhiên lại nhiệt tâm như vậy, trời tháng sáu cũng không có chuyển biến nhanh như hắn vậy.

"Cám ơn ý tốt của thiếu gia, tạm thời tôi không có ý định đó, nếu sau này có mà nói, sẽ phiền toái thiếu gia giúp đỡ!" Đột nhiên thái độ của hắn chuyển biến, đoán chừng là đột nhiên nghĩ đến có thể lợi dụng Âu Dương Lâm để được thoát khỏi tay nàng.

Dù sao ý nghĩ muốn ly hôn với mình, cũng không phải là chỉ có một ngày hai ngày!

Quả nhiên, hắn nói những lời ghen tuông kia, cũng chỉ là tự tôn của đàn ông đang quấy phá!

"..."

Cái gọi là tạm thời không có ý định đó, có phải hay không nghĩa là, không chừng khi nào thì cô ta sẽ thật sự ly hôn với mình, chọn cái tên mặt trắng kia?

Đôi mắt thâm thúy bỗng nhiên lạnh lẽo, lạnh lùng mới vừa biến mất lại hiện lên lần nữa, bất quá bị hắn phát hiện trước khống chế được rất tốt, một ánh sáng kỳ dị từ từ hiện lên: “Được, đi ra ngoài đi!"