Chồng Nghèo Thâm Tình Thực Ra Là Đại Gia

Chương 46

Mỹ nhân yêu kiều, Giang sơn như họa.

Lâm Dương nhanh chóng kép mi mắt, thâm tự nhủ: "Không được nhìn những thứ không đứng đắn"

Trong đầu nghĩ đến vẻ mặt đáng mắng của Thẩm Tú Phương, giây tiếp theo lập tức biến thành bộ dạng đứng đắn.

"Soạt, soạt, soạt.."

Một phút sau, tất cả bảy cây kim cùng rơi xuống.

Kĩ năng phải bảy giây sau mới có hiệu quả.

Sau bảy giây, Lâm Dương nói: "Chị Mỹ Lệ, xong rồi, chị cảm thấy thế nào?"

Lương Mỹ Lệ xoa xoa thái dương, bất ngờ vui mừng nói: "Thật tốt quá, đầu tôi một chút cũng không còn thấy đâu nữa, trước đây chỗ thái dương này làm tôi đau muốn chết đi sống lại, em trai Lâm, tay nghề của cậu thật sự rất tốt, sau này còn đau chỗ nào tôi nhất định sẽ tìm cậu, haha"

Trong lúc họ đang nói chuyện, bên ngoài gió lay cành hoa đung đưa, có chút xao động.

Đúng thật là, vừa nãy còn chưa tới mấy phút trước, từ Lâm thần y đến anh Lâm.

Bây giờ thì biến thành em trai Lâm rồi.

Gọi càng lúc càng lúc nhỏ đi, nhưng mà cảm thấy càng gọi càng cảm thấy gần gũi.

"Chú ơi, chú có thể giúp cháu ấn ấn không, cháu cũng thường bị đau đầu nữa"

Châu Tử Hinh ngẩng đầu nhìn Lâm Dương, háo hức hỏi.

"Cháu cũng đau đầu à?"

"Vâng ạ!"

Cô bé đưa hai tay sờ lên luôn mặt nhỏ nhắn của mình, nói: "Mỗi lần mẹ giám sát cháu chơi đàn, thì cháu lại bị đau đầu"

"Haha"

Ba người nhà họ Châu để lại túi tài liệu rồi rời đi, trước khi rời đi, Lương Mỹ Lệ còn lấy số điện thoại của Lâm Dương.

Diêu Mộc Nhã không nhịn được hỏi: "Lương Mỹ Lệ rốt cuộc là bị bệnh gì vậy? Phương pháp anh làm cho cô ấy và Mười ba châm Quỷ Môn không hề giống nhau, là cái gì vậy?"

Lâm Dương thản nhiên nói: "Có nói cô cũng không hiểu"

"Anh...

đồ nhỏ mọn!"

Cô bác sĩ xinh đẹp bĩu môi giận dỗi, trông thật đáng yêu.

Lâm Dương nhìn cô ấy, cười nói: "Đợi tôi học xong Mười ba châm Quỷ Môn, có thể quay lại hỏi tôi, tôi sẽ dạy cô."

"Một lời đã định, ngoắc tay."

Cô ấy duỗi ngón tay út của Lâm Dương ra, anh mỉm cười: "Còn muốn ngoắc tay? Được rồi, ngoắc thì ngoắc!"

Ngoắc tay xong, Lâm Dương mở tập tài liệu, nhìn thấy bên trong có hai cái thẻ, một cái là thẻ ngân hàng, thẻ còn lại màu đen, dày hơn, bên trên khắc hoa văn và bốn chữ: "khu biệt thự Hồng Diệp."

Diêu Mộc Nhã ngạc nhiên nói: "Đây là thẻ chìa khóa của khu biệt thự Hồng Diệp, Lương Mỹ Lệ tặng anh một căn nhà trong khu khu biệt thự Hồng Diệp, quá hào phóng rồi!"

khu biệt thự Hồng Diệp, Lâm Dương tất nhiên biết.

Đó là một khu gồm nhiều biệt thự cao cấp, đứng top 10 ở khu vực Thanh Châu.

Giá thị trường phải hơn hai trăm bốn mươi triệu.

Một căn như vậy phải đến hơn ba mươi tỷ.

Ngoài ra còn có một thẻ ngân hàng, nhưng không biết bên trong có bao nhiêu tiền.

Mặc dù tài sản của bản thân Lâm Dương đã đáng giá hàng nghìn tỷ, bao nhiêu đó đối anh mà nói cũng chẳng đáng bao nhiêu.

Nhưng Lâm Dương lắc đầu nói: "Món quà này quá lớn rồi"

Diêu Mộc Nhã cười: "Cũng không thể nói như vậy, bất động sản Duy Chiến rất có giá trị.

khu biệt thự Hồng Diệp vốn dĩ là tài sản nhà nhà họ Châu, tặng một căn biệt thự cũng không có gì †o tát, quan trọng nhất là, Lương Mỹ Lệ rất muốn kết bạn với anh, anh không muốn thì cũng khó mà từ chối"

Hai người đang nói chuyện thì một người đàn ông cao béo chạy tới.

"Lâm Dương, Lâm Dương, tôi nghe nói là dì đã tỉnh rồi"

"Đại Khôi, tin tức đến tai cậu cũng nhanh thật"

Lâm Dương cười nói.

Người mới đến, tên đầy đủ là Cổ Đại Khôi.

Đó là bạn học cùng lớp cấp ba của Lâm Dương.

Trước đây suốt ngày đều ở cạnh Lâm Dương, Lâm Dương nhờ gì thì cậu ta làm cái đó.

Trước khi nhà Lâm Dương xảy ra chuyện, có rất nhiều người quan tâm anh ấy, nhưng sau khi xảy ra chuyện mỗi một người dần xa cách.

Thậm chí, có người còn chế giễu, khinh thường, cứ như chà đạp người khác thì có thể nâng cao giá trị bản thân mình.

Chỉ còn lại Cổ Đại Khôi này, vẫn thường xuyên liên lạc, là người còn lại quan tâm Lâm Dương.

Nhưng bản thân nhà Cổ Đại Khôi này không phải là một gia đình giàu có, nhưng vì nhận được vài triệu tiên đền bù cho ngôi nhà bị phá dỡ mà bố cậu ta trở nên giàu có.

Cổ Đại Khôi rất thường đến để gặp Vương Hồng, cũng từ đó quen biết Diêu Mộc Nhã.

Trên khuôn mặt béo của Cổ Đại Khôi nở nụ cười: "Thần y Diêu, chào cô chào cô!"

Sau đó nói: "Tôi quen một y tá rồi rồi add Zalo của cô ấy, là cô ấy cho tôi biết đó "

Cậu ta đi tới, Diêu Mộc Nhã nói vài câu rồi chủ động tránh đi cho họ nói chuyện.