Chồng Nghèo Thâm Tình Thực Ra Là Đại Gia

Chương 45

"Bố, tại sao bọn họ cứ mắng chú Lâm là kẻ vô dụng vậy? Chú Lâm không phải là kẻ vô dụng."

Cô bé Châu Tử Hinh bĩu môi tức giận.

Cô bé đã sắp sáu tuổi, đã có thể hiểu chuyện rôi.

Buổi sáng, cô bé được Lâm Dương cứu chữa, chết đi sống lại, linh hồn của cô bé cô đơn sợ hãi tuyệt vọng lạnh lẽo.

Lâm Dương giống như một tia lửa trong mùa đông lạnh giá, mang đến cho cô bé sự ấm áp, ấn tượng sâu sắc.

Châu Duy Chiến trả lời con gái: "Là do bọn họ có mắt như không."

Lương Mỹ Lệ tiếp lời: "Chạy tới chúc mừng người khác khi thành công, cũng không thể bằng giúp họ khi gặp nạn, hãy nhanh chóng tìm cách làm sao có thể tìm được cậu ấy...

Tôi nghe nói, từ sau khi Lâm Tư Việt bị tai nạn, vợ ông ta trở thành người thực vật, vẫn luôn nằm trong bệnh viện."

Châu Duy Chiến: "Vậy thì đến bệnh viện thành phố số 1 tìm Diêu Mộc Nhã"

Ngay lúc này.

Lâm Dương cùng Diêu Mộc Nhã đã quay trở lại bệnh viện.

Lâm Dương muốn làm thủ tục xuất viện cho mẹ, nhưng Diêu Mộc Nhã cảm thấy không ổn thỏa, tốt hơn vẫn lên ở lại theo dõi thêm vài ngày nữa.

Lâm Dương cười: "Không cần đâu, tình hình của mẹ tôi, tôi hiểu rõ hơn cô"

Diêu Mộc Nhã mím môi: "Tôi chính là bác sĩ điều trị chính, tôi còn không biết rõ tình hình bệnh?"

Nhìn thấy vẻ mặt này của cô, anh muốn trêu ghẹo một tí, anh thả lòng bàn tay, đáp lại: "Sự thật đúng là vậy, không cần phải nói, cô là bác sĩ điều trị chính, nhất định là hiểu rõ hơn tôi, giống như việc tôi nhìn thấy cô đang đau bụng kinh, nhưng cô lại không có cách nào để trị được nó"

Gì vậy? Diêu Mộc Nhã liền xấu hổ, đỏ mặt.

Đúng là cô đang bị như vậy, hiện tại đang bị đau âm ỉ.

"Sao anh lại biết?"

"Tôi nhìn thấy được"

Lâm Dương nhìn xuống bụng cô, gãi gãi mũi.

"Anh...

thật không biết xấu hổ"

Diêu Mộc Nhã càng xấu hổ, cầm lấy tập tài liệu đánh vào Lâm Dương, nhưng anh lại dễ dàng né tránh được, nói với cô: "Tôi có thể trị được giúp cô"

"Ai cần anh trị chứ!"

Đúng lúc đó, cả nhà Châu Duy Chiến đi tới.

Nhìn thấy Lâm Dương, Châu Duy Chiến ngay lập tức chạy chậm đến, tóm lấy tay của Lâm Dương: "Thần y Lâm, cuối cùng cũng tìm thấy cậu rồi, thật là tốt quá"

Lâm Dương có chút kinh ngạc.

Sau đó mới hiểu ý đồ đến đây của bọn họ, mỉm cười đáp: "Ông Châu khách sao rồi, đây chỉ là công việc nhỏ, không cần để tâm làm gì"

Lương Mỹ Lệ đáp lại: "Chỉ là chút việc nhỏ của cậu Lâm, nhưng lại cứu được người thân của chúng tôi.

Nếu như con gái chúng tôi có chuyện gì ngoài ý muốn, cả đời này chúng tôi cũng không thể vui vẻ, cho nên, đây là chút lòng thành của chúng tôi, mong cậu Lâm sẽ không chê, không thì coi như không nể mặt vợ chồng chúng tôi rồi.

"Cái này..."

Lâm Dương đang khó xử, cô bé Châu Tử Hinh đột nhiên chạy đến ôm lấy chân anh: "Chú ơi, vừa rồi có hai người phụ nữ là người xấu, nói lời không hay về chú, còn nói chú bị từ hôn, đợi Hinh Hinh lớn lên tôi sẽ lấy chú, có được không ạ?"

Lời nói của trẻ con không có chút kiêng kị gì, làm cho mọi người đều bật cười.

Lương Mỹ Lệ kéo lấy tay của Lâm Dương, nhét cái túi vào tay của anh, cười nói: "Nói vậy cứ quyết định vậy nhé, một chút thành ý nhỏ này, sau này nói không chừng vẫn phải làm phiền cậu Lâm rồi!"

Lương Mỹ Lệ cũng chưa lớn tuổi, mới có hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, bề ngoài xinh đẹp, ăn mặc sang trọng, chính là thời gian tươi trẻ nhất của người con gái, là điểm thú vị mà người phụ nữ trưởng thành nào cũng có.

Nhưng mà, khi chạm tay một cái, Lâm Dương phát hiện một vài chỗ kì lạ.

"Bà Châu, có phải dạo này giấc ngủ của cô không được tốt, liên tục mơ thấy ác mộng, tinh thần hay ngẩn ngơ, thường xuyên bị mộng du nữa có phải không?"

Lương Mỹ Lệ nghe xong thì kinh ngạc, lập tức gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy, gân đây cũng không biết làm như thế nào, thường xuyên mơ thấy ác mộng, và còn..."

Nói đến đoạn này, khuôn mặt ửng đỏ, không nói được tiếp.

Châu Duy Chiến kinh ngạc: "Sao vậy, vợ, sao em không nói cho anh biết? Còn mộng du nữa, không phải làm em bị bệnh gì rồi chứ?"

Biểu cảm Lương Mỹ Lệ bỗng có chút không tự nhiên, đáp: "Hai ngày nay, cũng có nằm mơ, không có gì nghiêm trọng đâu."

Diêu Mộc Nhã lên tiếng: "Tôi có thể kiểm tra động mạch của cô được không?"

Lương Mỹ Lệ cười đáp lại: "Mong còn không được, phòng khám của thân y Diêu, cũng là nơi được nhiều người tin chọn, được khám đúng là quá tốt"

Diêu Mộc Nhã bắt mạch tâm nửa phút, cô chau mày: "Kỳ lạ, mạch này giống như...

anh sao có thể xem ra được?"

Nửa câu sau hỏi Lâm Dương.

Lâm Dương cười mà không nói gì Lương Mỹ Lệ cảm thấy không phải là mình đang bị bệnh gì, thực ra đó là trong người có tà khí.

Khi anh chạm vào tay của cô ấy, anh đã cảm nhận được điều này rồi.

Thêm việc hai má của Lương Mỹ Lệ đột nhiên đỏ, trong mắt cô ấy còn có mạch máu, dưới mắt là quầng thâm, và vừa rồi cô ấy còn có điều khó nói ra, chắc hẳn cái tà khí kia vẫn rất bất thường, thường hay giày vò cô ấy trong giấc mơ.

Lương Mỹ Lệ có chút căng thẳng: "Cậu Lâm, tình hình có nghiêm trọng không?"

Lâm Dương đáp lại: "Không có vấn đề gì lớn, tôi xoa bóp đầu cho cô một lúc là có thể trị được khỏi rồi."

Sau đó, cậu chỉ vào chiếc ghế bên cạnh: "Bà Châu, mời ngồi"

Lương Mỹ Lệ cười nói: "Không cần gọi tôi là bà Châu, cứ gọi tên tôi Lương Mỹ Lệ là được rồi, nếu cậu không chê gì, thì gọi tôi một tiếng chị Mỹ Lệ vậy"

Đây là đang muốn cố gắng cho mối quan hệ có thể thân thiết hơn.

Lâm Dương cũng không bày tỏ ý kiến gì: "Được, vậy chị Mỹ Lệ ngồi đi, để em xoa bóp phần đầu cho cô.

Diêu Mộc Nhã thầm nghĩ, không lẽ lại là mười ba châm Quỷ Môn đó chứ? Cái phương pháp châm cứu này, thực sự có qua chữa khỏi được không? Cô trợn tròn đôi mắt xinh đẹp của mình, chăm chú quan sát.

Lâm Dương đang trị bệnh rôi, đương nhiên không phải là mười ba châm Quỷ Môn, là dù dùng Thiên Y Đạo Pháp, châm trừ tà trong hệ thống Quỷ Y gôm bảy kim châm.

Khi hạ bảy kim châm xuống, tà khí tan biến đi.

Lương Mỹ Lệ mặc chiếc áo cổ dệt kim, chiếc quần bò bó, đẹp đẽ sang trọng, da dẻ trắng hơn cả tuyết.

Cô ấy ngồi ở bên đó, giống như một cô gái xinh đẹp giữa cảnh xuân.

Chỉ là, Lâm Dương đứng trước mặt cô ấy, nhìn xuống dưới, cúi đầu nhìn, nhưng ánh mắt lại hơi run lên.