Chó Ngáp Phải Ruồi - Nam Mệnh Vũ

Chương 47

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Thứ bảy, ngoài cửa trường vẫn mở rộng cho phép người ngoài vào sân luyện tập chơi bóng ra, các lớp học đều được chặt chẽ khóa lại, ngay cả bãi giữ xe đạp cũng chỉ có hai chiếc xe đạp đặt ở đấy, không có chen chúc như ngày thường. Cầm bánh nhân cải thìa nóng hầm hập trong tay, Tô Úc lôi kéo Bạch Mạn Nhu ngồi ở chỗ bồn hoa, vừa ăn vừa nhìn những học sinh cấp hai đang chơi bóng hừng hực. Cô cẩn thận cắn một ít bên ngoài, làm vỏ bánh mỏng được làm bằng bột ngô mở ra, lộ ra cải thìa xanh mượt bên trong, tỏa ra mùi hương cải thìa vô cùng mê người: "Mùi vị thế nào? Ăn rất ngon đúng không? Đừng thấy bên trong chỉ có rau không có thịt, thế nhưng mùi vị của nó so với những cái bánh nhân cải mà em đã từng ăn qua của những tiệm khác là ngon hơn mười phần."

"Ăn rất ngon, cũng lâu rồi chị chưa ăn lại cái này." Bạch Mạn Nhu cười rộ, gom những cọng tóc rũ xuống vén vào sau tai. Bánh nhân cải trong tay nóng hầm hập, bên trong nhân bánh mặc dù không có thịt nhưng vẫn nặng mười phần. Nhìn màu sắc của cải thìa là biết đó là loại cải thìa tươi mới, nhai vào trong miệng lại vô cùng ngon lành hòa với hương thơm mà bột ngô mang đến.

"Em biết chị nhất định sẽ thích mà." Tô Úc hài lòng thở ra một hơi khí lạnh, liên tục cắn hai cái rồi chậm rãi nhai vào trong miệng. Nhìn những nam sinh xa xa đang tràn đầy sinh lực, Tô Úc đến gần vào bên người Bạch Mạn Nhu, dựa vào người chị, nói: "Thời tiểu học, mỗi buổi trưa em đều đến đây ăn bánh, cổng sau trường học có bán cơm, nhưng tận hơn ba tệ lận. Mẹ em mỗi ngày cho em năm tệ, khi ấy em dùng một tệ mua bánh rồi dùng một tệ mua chai nước, còn dư lại ba tệ thì em sẽ đến nhà sách đối diện mua loại tạp chí tiện lợi. Em không thích xem cái khác, thích mỗi truyện cười ở bên trong thôi... Sau đấy ngồi ở trong chỗ bóng mát của bãi giữ xe, ngồi cười ngu ngốc..."

"Chị còn tưởng rằng em sẽ đem ba tệ còn lại tích góp chứ!" Bạch Mạn Nhu chỉ vào khung bóng rổ cách đó không xa, hỏi: "Thời tiểu học có em chơi bóng rổ không?"

"Không hề, hồi tiểu học vóc dáng bé nhỏ của em mỗi lần xếp hàng đều đứng ở vị trí gần đầu tiên. Hơn nữa khi ấy em hướng nội lắm, chỉ có tan học muốn đi toilet là phải bắt buộc đi qua sân luyện tập mà thôi. Nhớ khi đó em mặc váy đồng phục, chạy nhanh nên khiến váy tốc cả lên, may mà em đè xuống đúng lúc nếu không chắc lộ hết cả quần lót bên trong rồi. Từ lần đó trở đi, em không dám chạy nhanh nữa... Nhiều nhất là vào những lúc cấp bách, em chỉ đành học cách chạy bộ của những vận động viên trên TV mà thôi."

Haha. Bạch Mạn Nhu bị chọc cười bởi sự chừng mực của Tô Úc khi nhỏ, chị che miệng cười, vai cũng run theo. Bánh nhân cải đã sắp ăn hết, Bạch Mạn Nhu nhét vào trong miệng một phần cuối cùng, đang định tìm cái gì đấy lau dầu trên tay, Tô Úc liền đưa tới một chiếc khăn ướt bảo chị lau đi. Hành động chu đáo khiến Bạch Mạn Nhu mím môi cười ngọt ngào lên: "Tiểu Úc, mang chị đi dạo sân luyện tập của trường em được không?" Chị đứng dậy, tuy rằng sân luyện tập này chỉ một chút là đã có thể ngắm hết, nhưng chị vẫn muốn sóng vai với Tô Úc dạo quanh vài vòng sân tập. Trong trí nhớ của chị đã không còn quang cảnh thời tiểu học, cũng may Tô Úc vẫn còn nhớ rõ ràng, vậy thuận tiện bảo em ấy mang theo mình trở về thời niên thiếu vậy.

"A...." Tô Úc nhét hết tất cả phần bánh còn lại vào trong miệng, cố gắng nuốt xuống hết, sau đấy lấy ra tờ khăn ướt lau chùi tay mình sạch sẽ. Cô đem túi nhựa đựng bánh ném vào thùng rác kế bên bồn hoa, nắm tay Bạch Mạn Nhu dọc theo con đường lát đá từ từ đi tới. "Chị nhìn, cây này là cây Dương..." Tô Úc chỉ vào cây Dương thô to đằng trước, kéo chặt tay Bạch Mạn Nhu: "Trường học trước đây của em đều đồn cây Dương to lớn này là cây ma, nhưng mà bọn họ cũng chỉ đồn thế thôi, tiết thể dục chúng em đều chơi ở bên dưới cây này, ngoài mấy con sâu róm ra vẫn chưa nhìn thấy cái gì khác."

Cô mang theo Bạch Mạn Nhu đến gần cây Dương to lớn, vuốt ve khe rãnh ở mặt trên, đột nhiên mắt sáng lên, hưng phấn kéo qua Bạch Mạn Nhu chỉ về dấu chữ Thập trên thân cây, nói: "Chị Mạn Nhu chị nhìn chị nhìn kìa, chữ Thập này là em khắc đó! Không ngờ đã lâu vậy rồi mà nó vẫn còn ở đó!" Cô như đứa con nít vui vẻ nhảy lên, lại nhặt lên một viên đá khá sắc bén ở dưới mặt đất, sau khi chớp chớp mắt về phía Bạch Mạn Nhu xong, cô khắc thêm từng nét từng chữ ở phía dưới chữ Thập vốn có, nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo khắc xuống tên Bạch Mạn Nhu và tên Tô Úc, sau đấy lại vạch một trái tim bao quanh chúng nó: "Chị nhìn xem, cây này bây giờ không còn là cây ma nữa rồi, giờ nó là cây nhân duyên của hai người chúng ta!"

"Đã lớn thế này rồi còn làm những trò ấy nữa! Nhưng mà...." Bạch Mạn Nhu cầm lấy viên đá trong tay cô, ở bên cạnh trái tim ấy lại khắc thêm một trái tim, sau đấy lại khắc ra một mũi tên, nói: "Hai người chúng ta cùng nhau khắc mới có ý nghĩa. Tiểu Úc, chị luôn cảm thấy sau khi ở bên em chị dường như trở nên trẻ tuổi hơn rất nhiều.... Dường như, mỗi ngày đều cảm thấy vô cùng ngọt ngào, vô cùng lãng mạn.... Nhưng mà những thứ này cũng không phải mong muốn của chị, Tiểu Úc... Chị càng mong chúng ta có thể ở bên cạnh nhau dài lâu hơn nữa."

Bạch Mạn Nhu ôm lấy Tô Úc, nhẹ nhàng hôn lấy lỗ tai của cô, nhắm mắt lại hưởng thụ giờ phút dịu dàng bây giờ. Có gió, có tiếng reo hò tràn ngập phấn chấn của người trẻ tuổi, còn có cái ôm ấp của người mình thích, nhịp tim đập của em ấy, mùi hương trên người của em ấy, tất cả đều khiến lòng người trở nên trầm bổng...

Hai người ở sân luyện tập vòng quanh vài vòng, trong lúc những nam sinh chơi bóng đang nghỉ ngơi thì Tô Úc rời khỏi trường cũ. Thời tiết thành phố T có chút như trẻ con, sáng sớm thời tiết vẫn còn đẹp, bầu trời trong trẻo, bây giờ thì mặt trời đã bị mây đen che lấp, mưa lất phất tí tách tí tách rơi xuống. Tuy rằng không đủ để làm ướt hết quần áo, nhưng nó làm cho tóc của những người đi đường bịt kín một tầng hơi nước mỏng manh.

Cơn mưa này, làm Tô Úc nhớ đến lời tỏ tình đêm ấy với Bạch Mạn Nhu. Bầu trời khi đấy cũng rơi xuống những hạt mưa nhỏ tí tách như thế này, Bạch Mạn Nhu lúc đó tóc cũng giống như bây giờ, tóc xõa xuống hất về phía sau, rất xinh đẹp, rất dễ nhìn. Cách đó không xa có một cửa hàng bán thức uống cùng kem ly, nơi đấy dùng chiếc ô lớn ngũ sắc xòe ra đặt ở phía trước, vô cùng nổi bật. Tô Úc nắm tay Bạch Mạn Nhu đi tới, bỏ ra một tệ mua chai nước, cùng chị đứng ở phía dưới ô nhìn người đi đường qua lại. Ông chủ thu tiền xong rồi về chỗ ở đằng góc tường tiếp tục xem báo, Tô Úc mở nắp chai nước suối ra đưa cho Bạch Mạn Nhu, nói: "Chị còn nhớ buổi tối em tỏ tình với chị hay không, khi ấy trời cũng mưa như thế này. Lúc đó chị nói với em chị cần một chút thời gian, tiếp đó em thật ngu ngốc cho là chị đang từ chối em... Bây giờ suy nghĩ một chút, nếu khi đó em bỏ cuộc... chị Mạn Nhu, chị có thất vọng hay không?"

"Chắc có chăng, nhưng mà cũng sẽ thoải mái. Bởi vì nếu như em bỏ cuộc, thì chứng minh em đối với chị chỉ là nhất thời mê luyến, không thật sự thích chị. Cũng may em không bỏ cuộc, còn đem bản thân giày vò tới nỗi vào bệnh viện. Em nói xem, khi đó em có phải cố ý dằn vặt chị hay không? Không nói đến hại chị cả buổi tối ngủ không được, còn làm chị giật cả mình!"

"Em cũng không phải cố ý..." Tô Úc bĩu môi, quay đầu lại ngắm nhìn ông chủ đang đọc báo vô cùng chuyên chú: "Chị cũng biết có những lúc em rất hướng nội, rất nhiều chuyện đều đã quen giấu ở trong lòng rồi. Chị Mạn Nhu, cũng may chị đến bệnh viện tìm em... Cũng may em không hề bỏ cuộc, chị nói chị cảm thấy mình dường như trẻ lại, kỳ thực em mới phát giác được, cuộc sống mà mỗi ngày có chị ở bên là hạnh phúc cỡ nào."

"Tiểu Úc, sao tự nhiên sến súa như thế?"

"Chẳng qua là thấy trời mưa nên bắt đầu có hơi tình cảm thôi! Chị Mạn Nhu, chị đối với lần đầu tiên hẹn hò của chúng ta... có hài lòng hay không?" Tô Úc quay đầu nhìn Bạch Mạn Nhu, hy vọng biết ý kiến của chị. Nếu như chị không thích, thế thì mình nhất định phải tìm ra điểm không tốt rồi cố gắng sửa chữa.

"Ừ... Bổn cung rất thích lần hẹn hò này, có điều bây giờ bổn cung đang rất mệt... Không biết Tiểu Úc Tử có thể đưa bổn cung trở về được không? Mang giày cao gót đi đường thật sự rất mệt mỏi...." Bạch Mạn Nhu đột nhiên bắt chước giọng điệu của nương nương, học xưng hô của Tiền Thục Mai đối với Tô Úc gọi cô là Tiểu Úc Tử, tên như của một thái giám.

Đối với xưng hô như thế, Tô Úc đã tập mãi thành thói quen. Cô lấy lòng nở nụ cười một tiếng, đi tới trước mặt Bạch Mạn Nhu, nửa ngồi nửa quỳ hạ xuống: "Nương nương, nếu đi bằng giày cao gót quá mệt nhọc, vậy để cho Tiểu Úc Tử cõng ngài trở về nhé. Tiểu Úc Tử mặc dù là con gái, nhưng bờ vai này vẫn ấm áp mạnh lẽ lắm, lên đây đi... em cõng chị... chúng ta về nhà."

Hết chương 47.

_________

Editor: Tận hưởng ngọt ngào trước giờ phút lâm ly bi đát còn lại đi hí hí =))