Chó Ngáp Phải Ruồi - Nam Mệnh Vũ

Chương 46

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chương có nội dung bằng hình ảnh

Bởi vì bây giờ là buổi sáng cuối tuần, trong phòng chiếu phim ngoài Tô Úc và Bạch Mạn Nhu ra thì không còn ai khác. Các cô ngồi vào ghế ngồi ăn bỏng ngô, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn vào màn ảnh đen sì phía trên. Bỏng ngô không phải size lớn, hai người em bóc một cái, chị bóc một cái, thoáng chốc đã bị ăn sạch. Gần đến lúc phim bắt đầu chiếu, có một đôi vợ chồng trung niên đi vào, bọn họ gật đầu cười cười về phía Tô Úc và Bạch Mạn Nhu, ngồi vào vị trí cuối cùng bên phải của các cô.

Những bóng đèn trong phòng chiếu chừng hai phút sau đã được tắt hết, chỉ còn những bóng đèn nhỏ phát sáng ở đường hành lang. Trên màn ảnh bắt đầu xuất hiện của những bộ phim điện ảnh sắp chiếu, Tô Úc đối với phim ảnh cũng không thích thú gì cho lắm, cô kéo tay Bạch Mạn Nhu qua, mười ngón liên kết với chị, nhiệt độ từ trong lòng bàn tay truyền đến khiến cho Tô Úc ngọt ngào hạnh phúc. Nắm thật chặt mười ngón tay liên kết lẫn nhau, lúc Tô Úc ngẩng đầu lên lại bỏ lỡ tên phim, chỉ nhìn thấy trên màn ảnh xuất hiện một nam chính đẹp trai mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng ngồi ở trong phòng học trường Đại học, hình như là phần mở đầu của bộ phim.

Phim này gần giống như bộ phim thần tượng mà trước đây Tô Úc đã xem qua, thời trẻ tuổi, nam chính đẹp trai gặp gỡ nữ chính dung mạo xinh đẹp, tiến hành một hồi tình yêu say đắm triền miên cùng cô ấy, trải qua chia chia hợp hợp, tình cảm của bọn họ chịu đủ mọi giày vò. Nhưng hai người sau khi trải qua rất nhiều đau khổ vẫn kiên định nắm tay nhau, cuối cùng hạnh phúc sống bên nhau quãng đời còn lại.

Lại là một bộ phim điện ảnh tình cảm. Tô Úc không chút hứng thú ngáp một cái, thấy Bạch Mạn Nhu lại xem chăm chú, nhịn không được hôn qua gò má của chị. Chỉ hôn một tí vậy thôi, Tô Úc rõ ràng cảm giác được ngón tay của Bạch Mạn Nhu đang liên kết cùng mình run nhẹ lên. Dưới ánh huỳnh quanh yếu ớt, Bạch Mạn Nhu quay đầu đến gần khuôn mặt Tô Úc, đụng chóp mũi của cô một cái, nói: "Có phải không thích bộ phim này hay không?"

"Không phải, miễn là chị thích thì em cũng thích... Em rất hâm mộ nam nữ chính trong phim, nhiều người ngăn cản bọn họ như thế, thế mà họ vẫn kiên định nắm tay nhau. Chị Mạn Nhu, chúng ta cũng sẽ giống như bọn họ phải không? Cũng như bây giờ vậy, cho dù chúng ta đang ở trong bóng tối, chỉ cần chặt chẽ nắm tay nhau thì không sợ hai ta sẽ lạc nhau." Tô Úc nở nụ cười, tròng mắt kính hơi được ánh sáng phản chiếu.

"Cô bé ngốc, sao tự nhiên tình cảm như thế vậy? Em xem, chỉ cần em nắm tay chị thì chị sẽ không buông ra được, không phải sao? Bởi vì, em nắm chặt như thế, dù cho chị muốn buông cũng buông không nỗi thôi. Tiểu Úc, em biết không? Rất lâu rồi chị không đến rạp chiếu xem phim đấy, em bao giờ cũng có thể làm chị vui vẻ, bao giờ cũng để chị cảm nhận được hạnh phúc mà trước đây chị chưa từng có." Bạch Mạn Nhu dựa vào vai Tô Úc, lẩm bẩm nói: "Chị thích em nhất, cô bé ngốc của chị."

"Chị Mạn Nhu, còn em... yêu chị nhất." Giọng nói của Tô Úc uốn lưỡi cuối vần ở bên tai Bạch Mạn Nhu, phụ họa lời tỏ tình thâm tình không thay đổi của nam chính trong phim.

Vào lúc bộ phim kết thúc, ánh đèn trong phòng chiếu phim lại sáng lên một lần nữa, đôi vợ chồng trung niên ngồi ở vị trí cuối cùng bên phải đã đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi. Nhìn bọn họ đi qua trước mặt mình, Tô Úc không hề buông ra tay trái của Bạch Mạn Nhu, trái lại lại nắm nó càng chặt. Mãi đến khi một màn trắng phũ xuống màn ảnh, các cô mới cùng nhau đứng dậy, rời khỏi rạp chiếu phim.

Bây giờ đã là buổi trưa, ánh mắt trời phơi xuống trên đất, người đi đường dồn dập mặc áo khoác vào, người mặc áo dài thì đi đến nơi bóng râm của nhà cao tầng nào đó. Đi ra khỏi rạp chiếu phim, Tô Úc lôi kéo Bạch Mạn Nhu đi thẳng đến tiệm ăn uống nơi trung tâm thành phố. Đó là nơi trước đây cô thường thường đi, bên trong ngoài các loại kem ra còn có thêm thức uống lạnh cực kỳ ngon. Thời tiết bây giờ đã không còn là mùa đông, ăn kem liền run cầm cập. Tô Úc rất thân với chủ tiệm, gọi hai thức uống cho thêm kem chocolate, cùng Bạch Mạn Nhu ngồi ở vị trí trong cùng, dùng muỗng nhỏ từ từ múc ăn.

Trên thực tế, thường ngày Bạch Mạn Nhu rất ít uống những thức uống ngọt này, cũng không phải là chị không thích uống, mà là cảm thấy chị đã qua độ tuổi ngồi ở trong tiệm, uống những đồ uống lạnh này rồi. Bây giờ cô cùng Tô Úc ngồi đối diện nhau, uống thức uống giống nhau, trong bụng tràn đầy mùi thơm nồng nặc của chocalate, còn Tô Úc ăn một miếng thì ngẩng đầu nhìn chị, ánh mắt dịu dàng. Trước đây chị luôn cảm thấy mình đã qua độ tuổi chi chi choai choai kia rồi, bây giờ mới hiểu được, hóa ra là chưa gặp được người mang đến những cảm giác đó cho chị mà thôi...

Chuông điện thoại vang lên, Tô Úc nhìn qua Bạch Mạn Nhu, nhấn nút nhận. Vốn là màn hình điện thoại hiện tên Hứa Đình, cô không muốn nhận cho lắm, lại sợ Bạch Mạn Nhu tưởng cô giấu chị cái gì, bấy giờ mới nhíu mày nhận cuộc gọi. Hứa Đình dường như vừa nghe thấy giọng nói của Tô Úc thì trở nên vô cùng vui vẻ, cô ta liên tu bất tận nói cuộc sống của mình ở thủ đô, còn nói với cô khoảng thời gian này ai hay ai theo đuổi cô ta. Nói xong lời cuối cùng, cô ta mới nhận ra được Tô Úc vẫn chưa nói tiếng nào, liền thử hỏi cô có còn đang nghe hay không, nhận được câu trả lời, Hứa Đình lại hỏi cô có đang ở cùng ai, không tiện nói chuyện hay không... Cô ta vừa hỏi, Tô Úc cũng không định che giấu nữa, gọn gàng dứt khoát nói cho cô ta biết rằng mình bây giờ đang hẹn hò với Bạch Mạn Nhu. Lời vừa ra khỏi miệng, Hứa Đình bên kia lập tức cúp điện thoại, ngoài âm thanh tít tít ra thì không còn gì khác....

"Tiểu Úc? Sao gọi điện thoại mà lông mày lại nhăn như thế?" Bạch Mạn Nhu hỏi, đưa tay ra xoa ấn đường của Tô Úc để lông mày của cô từ từ giãn ra.

"Là điện thoại của Hứa Đình, em nói với cậu ấy em đang hẹn hò với chị, sau đó cậu ấy một câu cũng không nói rồi cúp rồi... Chị nói xem cậu ấy có ý gì chứ, em chọc giận cậu ấy chỗ nào, tự nhiên cúp điện thoại em..." Tô Úc múc một ngụm kem lớn, a ô ngậm vào, lạnh đến nỗi khiến cô rùng mình một cái.

"Em thật là đồ đần, cô bé ấy thích em, nghe thấy em nói đang hẹn hò với người khác dĩ nhiên là sẽ tức giận. Tiểu Úc, nói thật... em đối với tình cảm thật sự rất chậm chạp. Chị còn nhìn ra được cô bé ấy thích em, mà em thì lại không biết gì..." Bạch Mạn Nhu cười nói, ngược lại lại giấu một câu trong lòng: cũng may em chậm chạp, bằng không bây giờ đã sớm là của người khác rồi.

"Cậu ấy thích em là chuyện của cậu ấy, em chỉ xem cậu ấy là bạn thôi." Kem bị Tô Úc ăn sạch, cô lại múc tiếp từ phần của Bạch Mạn Nhu: "Chị Mạn Nhu này, chị cũng biết là em ngốc, vậy chị có thể ở bên tên ngu ngốc này suốt đời không?"

"Vậy phải xem tên ngu ngốc này có ngốc đến không còn thuốc chữa hay không, hơn nữa.... người nhìn trúng tên ngốc, chắc cũng là một tên ngốc rồi nhỉ? Nếu không, sao mà thích một tên ngốc được đây?"

"Hì hì, chị đã nói như vậy... Vậy em không nói em thông minh nữa, có chị ở bên cạnh, lòng em cam tâm tình nguyện làm một tên ngốc." Tô Úc giương lên một nụ cười ngây ngô, đi tới ông chủ tán gẫu vài câu, trả tiền rồi nói với Bạch Mạn Nhu: "Đi thôi chị Mạn Nhu, em mang chị đi ăn đồ ngon! Chị đoán xem, món gì vừa ngon lại tiện lợi, chỉ có một tệ thôi mà no căng?"

"Sao? Chỉ một tệ?" Bạch Mạn Nhu mặc ý cho Tô Úc lôi kéo về phía trước, chị có hơi nghi ngờ thời buổi này làm gì có đồ ăn chỉ một tệ, hơn nữa ăn một cái là có thể lấp đầy bụng. Chẳng qua là, dấu chấm hỏi này vẫn chưa kéo dài bao lâu, bởi vì Tô Úc đã lôi kéo chị đến một trường tiểu học của thành phố T. Chỉ thấy cô quen thuộc nhanh nhẹn lôi kéo Bạch Mạn Nhu đi thẳng đến một cái cửa sổ nhỏ bên cạnh chỗ giữ xe đạp, sau đó vui vẻ gõ gõ cửa sổ. Cửa sổ mở ra, Bạch Mạn Nhu nhìn thấy một bà lão tóc trắng xóa dễ gần nhô đầu ra, cười hỏi: "Muốn ăn cái gì đây?"

"Bà Trương ơi, hôm nay bà có làm bánh không? Nếu có thì con muốn gọi hai cái bánh nhân cải thìa nha." Tô Úc dùng tay chải đầu tóc có hơi rối của mình, sau đó lại kéo tay Bạch Mạn Nhu.

"Có có có, chốc lát nữa mới xong, chờ chút là có ngay." Bà lão cười nói, khuôn mặt nhăn nheo hiển lộ hết vẻ hiền lành.

"Vậy cũng được, con đưa tiền cho bà trước nhé." Tô Úc móc trong túi ra 2 tờ tiền lẻ đưa cho bà lão, giải thích với Bạch Mạn Nhu: "Trường tiểu học này là trường cũ của em, vì trưa mà về nhà cũng phiền toái cho nên đa số em đều mua bánh ở chỗ bà lão này. Bà ấy làm bánh nhân cải thìa rất ngon lại rất tiện lợi, hơn nữa bà ấy là một người vô cùng thích sạch sẽ, bánh bột ngô nhân cải thìa vừa sạch sẽ lại vừa thực dụng. Chị Mạn Nhu, những thứ khác bất cứ lúc nào đều ăn được, nhưng em chỉ muốn đưa chị đến đây ăn bánh, sau đấy đưa chị đi dạo quanh đây, mang chị trải nghiệm sinh hoạt nghỉ trưa thời tiểu học của em."

Hết chương 46.

_______

Editor: Mời các bạn ăn bánh cải thìa của Tiểu Úc, một tệ một cái, mại dô mại dô =))