Trong lòng Diệp Già Lam vẫn có vô số thắc mắc, về chuyện cặp vợ chồng nháo bệnh viện lần trước, về sự xuất hiện đột ngột của Phó Đồng hôm nay.
Nhưng trong mấy phút từ bệnh viện đến nhà cô, mặc kệ là vấn đề nào cũng không lí giải được, cô nghĩ nghĩ, cuối cùng lại không hỏi ra được.
Diệp Già Lam cũng không có cơ hội để mà hỏi.
Bởi vì vừa mới ra khỏi bãi đỗ xe, xe còn chưa chạy vào đường, phía trước đã có một người phụ nữ đột nhiên vọt tới.
May mà tốc độ xe không nhanh, phải phanh gấp hết mức, nên người nọ mới không bị đụng vào.
Diệp Già Lam theo quán tính ập về phía trước, sau lại bị dây an toàn kéo lại, cô hoảng sợ, cau mày nhìn người phụ nữ cản đường bên ngoài.
Người phụ nữ này, cô có ấn tượng.
Vì chỉ mấy ngày trước thôi, cô ta còn cực kì độc miệng rồi đẩy cô ngã ra đất đấy.
Diệp Già Lam nhìn ra bên ngoài.
Lúc này chồng người phụ nữ kia đã tiến lên muốn kéo cô ta trở về, nhưng là rõ ràng người phụ nữ không chịu đi, vừa duỗi tay chỉ vào xe vừa nói gì đó.
Đằng trước có xe làm trò, phía sau lại có xe muốn đi, tiếng còi hợp lại với nhau.
Hai người muốn dây dưa kia không hề có ý cho đi.
Diệp Già Lam quay đầu nhìn người đàn ông trên ghế lái, Đường Ngộ rõ ràng cũng nhận ra hai người kia, mày anh hơi hơi nhíu lại.
Cô khe khẽ thở dài, duỗi tay tháo đai an toàn: “Em xuống nói chuyện với bọn họ, anh về trước đi.”
Động tác của Diệp Già Lam rất nhanh, cởi đai an toàn cũng chỉ mấy vài giây.
Nói rồi, cô xuống xe, lúc mở cửa, tay lại bị nắm lấy, “Nói chuyện gì?”
"Bảo bọn họ đừng chặn đường người ta nữa……”
Diệp Già Lam nhanh chóng liếc ra ngoài cửa sổ xe, vì hai người kia có hành động kì lạ nên đã bắt đầu có người qua đường dừng chân vây xem, cô cắn cắn môi, “Như vậy sẽ có ảnh hưởng không tốt tới anh.”
Lời này rơi xuống, tay cô hơi hơi dùng sức, tránh khỏi tay Đường Ngộ, mở cửa xuống xe.
Hai người kia vẫn xô xô đẩy đẩy.
Một người muốn lôi kéo người kia về, một người lại cố tình không về.
Sức lực của người phụ nữ kia cũng cực kỳ mạnh, mặc kệ người đàn ông kia túm thế nào cũng trước sau không chút sứt mẻ gì.
Mãi đến kia nghe thấy tiếng cửa xe mở ra, cô ta mới ngẩng đầu nhìn thoáng qua, vừa nhìn, cô ta thực sự kinh hãi.
Dù sao thì lần trước cũng đã đẩy người ta tới mức hôn mê, tuy rằng nói cũng không phải cố ý, nhưng lương tâm người phụ nữ vẫn băn khoăn, khóe miệng giật giật hai, giọng cũng yếu đi: “Cô cô cô…… sao lại là cô, bác sĩ Diệp?”
Người đàn ông nhân lúc ấy vội vàng túm cô ta vào ven đường.
Giọng cô ta lại cao lên, “Ai, anh làm gì đâu? Anh đang giúp tôi hag muốn giúp người ngoài hả!”
Diệp Già Lam đi theo qua bên, sau đó quay đầu nhìn người trong xe, ý bảo anh cho xe qua nhanh đi.
Giọng nữ trước mặt cất cao, giọng nam trầm thấp, như đang diễn tấu một khúc nhạc ồn ào, Diệp Già Lam nhéo nhéo ấn đường, “Chị gái này, cô chặn ở cửa bãi đỗ xe làm gì?”
Người phụ nữ quay đầu nhìn qua: “Tôi còn có thể làm gì!”
Lời nói mới ra, sau lại thoáng nhìn gương mặt cô, giọng cô ta vẫn đè thấp xuống một chút: “Tôi tới tìm tên bác sĩ đánh người kia! Không phải hắn lên báo rồi sao, cho chúng tôi một phương án giải quyết hợp lý, nếu chúng tôi vừa lòng thì sẽ đi giải thích cho sáng tỏ!”
Nói rồi cô ta lại liếc về phía chiếc xe phía sau, “Sao hắn ta không xuống nố chuyện với chúng tôi, lại để một cô gái như cô ra mặt thế hả?”
Liếc một cái thôi đã biết cái xe này phải đến mấy trăm vạn, kẻ càng có tiền thì lá gan càng nhỏ, người phụ nữ thầm xì một tiếng khinh miệt.
Diệp Già Lam tâm bình khí hòa giải thích: “Anh ấy có việc, hiện tại phải về nhà một chuyến, hai người cứ nói với tôi là được.”
“nói với cô?” Người phụ nữ hồ nghi nhìn cô, “Hai người có quan hệ gì?”
“……”
Vấn đề này chút khó trả lời.
Đồng nghiệp không giống đồng nghiệp, người yêu lại không giống người yêu.
Diệp Già Lam rũ mi, sau đó lại nâng mắt lên, “Tôi là bạn gái anh ấy.”
Lúc cô nói lời này, giống như đã căn chuẩn thời gian, người trên xe phía sau vừa lúc đi xe qua bên này
Cửa sổ xe hạ xuống, Đường Ngộ nghe rõ những lời này.
Diệp Già Lam nói cô là bạn gái anh.
Khóe môi Đường Ngộ cong lên, lái xe tiến lên rồi dừng lại ven đường, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe.
Từ vị trí này nhìn qua, vừa lúc đối diện với ba người kia, khoảng cách không xa, nội dung bọn họ nói tuy rằng nghe không rõ, nhưng cũng có thể nghe được đại khái.
Anh nghe thấy người phụ nữ kia hỏi: “Thật hay giả đó?”
Diệp Già Lam gật đầu, “Thật.”
“Vậy lời cô nói anh ta có nghe lọt không?”
“Chắc là…… Có đấy.”
Đường Ngộ thu hồi tầm mắt, anh khẽ tựa vào lưng ghế, sau đó thấp thấp cười ra tiếng.
Anh đột nhiên nhớ tới câu Diệp Già Lam nói trong điện thoại tối qua: “Nuôi anh”.
Vì mấy câu đó, đừng nói không bị cách chức, cho dù có bị thật, cũng xứng đáng!