Chín Chương Thành Thơ

Chương 56: Chưa làm xong

Diệp Già Lam không ngờ sẽ gặp lại bạn ngồi cùng bàn thời cao trung.

Hình như Phó Đồng cũng không ngờ sẽ gặp lại cô.

Hai người cách nhau mấy bước, Diệp Già Lam mới vừa kéo cửa định khóa lại, Phó Đồng theo tiếng đã nhìn qua.

Cô ta rõ ràng cũng ngẩn ra một chút, vẻ mặt thay đổi cực nhanh, nét phong tình vạn chủng biến mất không xíu nào, thay vào đó là vẻ lãnh đạm khinh thường.

Vẻ mặt này mấy năm rồi Diệp Già Lam chưa thấy qua, bỗng nhiên chạm phải thì cảm thấy có chút xa lạ.

Cô mất vài giây để thích ứng lại vẻ mặt khinh thường của Phó Đồng, sau đó, nhìn cô ta cười nhẹ, chuẩn bị nhấc chân chạy lấy người.

Dù sao cô với Phó Đồng cũng không có gì để giao lưu cả.

Diệp Già Lam lười lãng phí dù chỉ 1s trên người cô ta, sau khi thu mắt lại, vừa muốn coi như người dưng bước qua thì cánh cửa Phó Đồng nửa dựa đột nhiên bị mở ra.

Cô ta dồn lực lên trên cửa, cửa đột nhiên mở ra không kịp đề phòng, Phó Đồng “A” một tiếng, theo quán tính ngã vào bên trong.

Diệp Già Lam dừng bước chân, liếc vào bên trong cánh cửa một cái, vừa lúc thoáng nhìn thấy bàn tay mới từ then cửa thu lại.

Ngón tay thật đẹp, trên ngón áp út có đeo 1 cái nhẫn.

Diệp Già Lam nhận ra đó là món quà sinh nhật đầu tiên mình tặng cho Đường Ngộ.

Mà hiện tại, người này lại dám dùng bàn tay đeo nhẫn cô tặng đi đỡ người phụ nữ khác.

Trong lòng Diệp Già Lam chua lè, cả người đều không thoải mái.

Cô nhìn chằm chằm động tác của bàn tay kia, mỗi lần chớp mắt đều biến động tác trở nên chậm lại, tim Diệp Già Lam đập nhanh hơn, nhưng hô hấp lại bị cô cố ý nín lại.

Đường Ngộ lại căn bản không thấy cô.

Lòng dạ anh đều đặt trên người Phó Đồng —— mùi nước hoa trên người Phó Đồng quá nồng, anh hơi hơi nhíu mi, giơ tay lưu loát túm đồng nghiệp bên cạnh qua. 

Nam bác sĩ hiểu ý, tay mắt lanh lẹ qua đỡ Phó Đồng.

Phó Đồng còn tưởng người đỡ mình là Đường Ngộ, lại càng cọ tới cọ lui trên người người nọ, cọ đến mức nam bác sĩ đang tuổi khí huyết suýt nữa thì phun máu mũi, “Tiểu…… Tiểu thư, cô có thể đứng lên trước không?”

Lời vừa ra, giọng rõ ràng không đúng.

Cơ thể Phó Đồng cứng đờ, vội vàng đứng thẳng lại.

Bình thường cô ta cũng tiếp xúc với người khác phái không ít, nên vẫn có thể mặt không đổi sắc sửa sang lại tóc tai, “Ngại quá bác sĩ à, vừa rồi tôi không cố ý.”

Lời là nói với người vừa đỡ mình, nhưng mắt Phó Đồng lại dán vào người đàn ông bên cạnh. 

Khuôn mặt anh tinh xảo sạch sẽ, làn da trời sinh đã trắng, so với đám bạn trai từng có của cô thì đẹp trai hơn rất nhiều. 

Phó Đồng càng thêm tâm viên ý mã*, chớp mắt nhìn anh, “Đường…… Bác sĩ, tan ca rồi sao?”

(*Tâm như vượn, ý như ngựa, túm cái quần cho nó ngắn gọn là tâm tư xao động, hay nghĩ linh tinh, *đại loại kiểu thế đó*)

Đường Ngộ nhíu mày, tầm mắt xẹt qua cô ta, nhìn về phía sau.

Anh “Ừa” một tiếng.

“Có rảnh cùng nhau ăn một bữa cơm không?”

Anh lướt qua Phó Đồng đi ra khỏi văn phòng, lạnh giọng đáp ngay: “Không được.”

“Tớ đặc biệt vì cậu mà bay từ nước ngoài về…… Thời gian để ăn một bữa cơm cũng không có sao?”

Nam bác sĩ bên cạnh tựa như phát hiện ra châu lục mới.

Cả khuôn mặt và dáng người Phó Đồng đều là hàng thượng đẳng, chỉ cần đứng không cũng có thể hấp dẫn không ít ánh mắt, hơn nữa đi giày cao gót đạp lên mặt đất còn phát ra tiếng vang, nhóm bác sĩ tan ca đều nhìn qua.

Diệp Già Lam cũng nhìn không chớp mắt.

Cô thật muốn nhìn xem, Đường Ngộ sẽ cùng cô ta dây dưa tới khi nào.

Bên cạnh đã có người bắt đầu nhỏ giọng nói thầm: “Tôi đoán bác sĩ Đường sẽ mềm lòng.”

“Đánh cuộc một lần làm ca đêm, bác sĩ Đường sẽ không đáp ứng cô nàng đó đâu!”

“Tôi đánh cuộc hai lần làm ca đêm, bác sĩ Đường bác sĩ sẽ đứng lại đáp ứng cô nàng.”

Chuyện này đối với đám bác sĩ mà nói, không thể nghi ngờ chính là một trận đánh cuộc với miếng mồi cực kì xa hoa, đến người ngoài cuộc như Diệp Già Lam bọn họ cũng không buông tha, kéo cánh tay nhỏ của cô, hỏi: “Bác sĩ Diệp, cô cũng đánh cuộc một chút thử đi……”

(Chợt nhớ đến hồi cao trung lúc anh vừa đến, lớp chị cũng có vụ đánh cuộc làm bài tập lí. ₩_₩)

Mới vừa nói xong, Đường Ngộ vốn đang đi về phía trước đột nhiên dừng lại.

Bác sĩ đang lôi kéo tay áo Diệp Già Lam lập tức ngậm miệng.

Cô nàng vừa mới đánh cuộc hai lần làm ca đêm kia, mắt thấy thắng lợi sắp tới, còn chưa kịp vui vẻ, người nọ đã lui về phía sau nửa bước, túm lấy tay Diệp Già Lam kéo cô rời đi.

Nữ bác sĩ chỉ còn lại nhúm không khí.

Mấy người vừa rồi còn rôm rả đánh cuộc, giờ này đã an tĩnh như gà, trơ mắt nhìn hai người kia biến mất ở ngã rẽ hành lang. 

Đến cả Phó Đồng cũng chưa phản ứng lại được, không dám tin há miệng thở dốc, sau đó bắt lấy nam bác sĩ vừa định rời đi: “Bọn họ lại tái hợp rồi ư?”

“Lại? Tái hợp?”

Nam bác sĩ lặp lại một lần, sau đó đôi mắt trợn to, “Cô nói bác sĩ Đường với bác sĩ Diệp, hai người bọn họ…… hèn gì tôi vẫn luôn cảm thấy hai người bọn họ có chỗ kì lạ……”

Phó Đồng khẽ cắn môi, dùng sức nghiền gót giày lên sàn nhà.

Nam bác sĩ tốt bụng khuyên: “Mấy hôm trước bác sĩ Đường còn làm bữa sáng tình yêu cho bác sĩ Diệp, tiểu thư, tôi cảm thấy cô nên theo đuổi người khác đi thôi……”

Phó Đồng không tiếp lời này, cô ta buông lỏng chân, ở trong lòng cười lạnh một tiếng.

Nói thật nhẹ nhàng.

Nhưng nào có thể dễ dàng như vậy.

Đã gặp được người tốt nhất, ai lại muốn đi chấp vá cùng kẻ khác.

Mà Phó Đồng vì không được có được anh nên ham muốn chiếm lấy lại càng mạnh. 

Huống chi, cô ta cảm thấy mình cũng không kém hơn Diệp Già Lam chỗ nào.

Đàn ông sao, dùng chút thủ đoạn là sẽ nắm được thôi. 

Phó Đồng nở nụ cười nửa miệng: “Có thể cho tôi cách liên lạc với bác sĩ Diệp không?”

-

Diệp Già Lam vốn định xem trò hay, kết quả mơ màng hồ đồ đã bị Đường Ngộ túm tới bãi đỗ xe dưới tầng ngầm.

Cửa xe mở ra, sau khi cô bị đẩy vào ghế phó lái, ghế bên rất nhanh đã có người ngồi vào.

Bên trong xe cực sạch sẽ, không có mùi gay mũi khó chịu nào. 

Đường Ngộ mới lên xe đã có một hồi chuông điện thoại liền tiếp.

Thời gian trò chuyện không đến hai phút.

Diệp Già Lam nhân hai phút này mà ngồi thẫn thờ, thậm chí cô còn chẳng biết Đường Ngộ cúp điện thoại lúc nào, mãi đến khi người nọ đột nhiên cúi người qua, cô mới hồi phục tinh thần lại.

Khuôn mặt tuấn tú chợt phóng đại trước mặt, không thể nào tìm ra được góc chết nào.

Diệp Già Lam cho dù cực kì quen thuộc với gương mặt này, nhưng mỗi lần tiếp xúc gần thì tim vẫn đập thình thịch, cô mím môi: “Làm…… Làm gì?”

Khoảng cách giữa hai người thật sự quá gần, chóp mũi chạm chóp mũi, chỉ cần hai centimet nữa là có thể hôn lên rồi.

Diệp Già Lam không dám chớp mắt, thậm chí cô có thể tinh tường thấy được ảnh ngược của chính mình trong mắt anh, không dám nhúc nhích, cũng không biết phải làm sao.

Đường Ngộ vốn chỉ muốn cài dây an toàn cho cô.

Kết quả vừa tiếp xúc với ánh mắt của cô, cánh tay mới vừa nâng lại rơi xuống, nâng cằm cô lên, ép môi hôn xuống.

Sau khi chia tay, đây hình như là lần đầu tiên Diệp Già Lam hôn anh lúc vẫn còn tỉnh táo.

Kỹ thuật hôn của anh vẫn tốt y như trước, môi lưỡi giao triền, anh công thành đoạt đất, cuốn lấy lưỡi cô.

Diệp Già Lam hoàn toàn tương phản với anh.

Kỹ thuật hôn của cô trước sau vẫn cực thảm,  thảm đến mức bê bết, Diệp Già Lam đã bị sặc nước miếng, nghiêng đầu khụ mấy tiếng.

Bên trong xe an an tĩnh tĩnh, tiếng ho khan của cô cũng bị phóng to lên không ít.

Bàn tay anh đặt trên lưng cô khẽ vuốt, Diệp Già Lam khó khăn thuận khí, trên vành tai lại bị một mảnh nóng ẩm bao trùm.

Cả người Diệp Già Lam cứng đờ.

Vạt áo của cô đã bị Đường Ngộ không biết là cố ý hay vô tình nhẹ vén lên, “Vốn định đem việc buổi trưa chưa không làm xong……”

Diệp Già Lam phản ứng nhanh, vội vàng duỗi tay bịt kín miệng anh lại.

Đường Ngộ nhẹ chớp mắt, tay buông quần áo cô ra, nắm lấy tay cô, sau đó, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay,   “Nhưng buổi tối anh thật sự có việc.”

Anh đã ngồi lại vị trí lái.

Lần này lau súng cướp cò, lại không thành, trong lòng anh bực bội khó chịu,  mở cửa sổ xe, lấy hộp thuốc lá cất trong ngăn xe ra. 

Diệp Già Lam theo bản năng hỏi: “Chuyện gì thế?”

“Bắt đầu điều tra, quản lí rồi?”

Khóe miệng Đường Ngộ cong lên, chỉ một chút sau, anh rút điếu thuốc cho vào miệng, “Về nhà hầu Đường Yên Ninh ăn cơm.”

Diệp Già Lam gật gật đầu.

Cô không thích mùi thuốc, nên trước khi Đường Ngộ châm thuốc, cũng kéo cửa sổ bên mình xuống.

Bật lửa còn chưa kêu lên, Diệp Già Lam đã tưởng tượng ra mùi thuốc gay mũi, nhăn mũi lại liên tiếp ho khan mấy tiếng.

Đường Ngộ nghiêng đầu nhìn cô, “Anh vẫn chưa châm thuốc mà.”

“……”

Tai Diệp Già Lam đỏ lên.

Cô thấy Đường Ngộ bỏ điếu thuốc ra, sau khi bẻ gãy rồi ném vào gạt tàn trong xe.

“Trực tiếp nói với anh là được.”

“Nói thì anh sẽ không hút sao?”

Anh cũng không phải là Đường Ngộ trước kia cái gì cũng nghe lời cô. 

Diệp Già Lam càng nghĩ càng cảm thấy buồn bực.

Còn chưa thở dài than ra, Đường Ngộ đã “Ừm” một tiếng, anh nghiêng mắt nhìn cô, giọng khàn khàn ôn nhu: “Nếu không thì sao?”