“Tuổi trẻ của cậu, chẳng có gì cả, chỉ có duy nhất dũng khí ấy. Nếu như có thể, vậy cứ để tình yêu cho cậu dũng cảm, để cậu trưởng thành đi.”
***
Xong chuyến phi hành đường dài hơn mười tiếng đồng hồ, Nhâm Viễn vừa mang một thân mệt mỏi xuống máy bay đã đụng phải Ông Hiểu Thần đầy mặt tươi cười.
“Bay đến đó có vui không?” Người nọ mặc đồng phục phi công thẳng thớm, hiển nhiên là sắp có nhiệm vụ phi hành.
“Nhờ phúc của cậu…” Hơi hơi phiền muộn.
Nhâm Viễn kéo vali, đi thẳng về phía trước. Ánh mắt tìm kiếm bóng dáng Tôn Vũ Tân trong phòng chờ. So với tiếp viên, du khách đã sớm xuống máy bay. Lúc này, cậu ta chắc đang ở chỗ nào đó, đợi chuyến bay đi Copenhagen.
Ông Hiểu Thần bước tới bên cạnh anh, “Quà tặng nhớ giữ lại một phần cho tôi đấy, bay Helsinki trở về sẽ hỏi cậu sau.” Thấy Nhâm Viễn im lặng, hắn làm bộ đáng thương nói: “Này… vô lương tâm thế, không mua quà gì tặng tôi hả?”
“Chúc mừng, xem ra chỉ số IQ của lão nam nhân gần ba mươi vẫn còn tạm chấp nhận được.”
Ông Hiểu Thần bị một câu lão nam nhân của anh đả kích, “Nếu đã biết như vậy, sao còn không mua một phần quà sinh nhật cho tôi?”
“Đừng có chưa gì đã nhắc tới chuyện một tháng sau vậy chứ?”
“Để cậu không quên ấy mà.” Hắn rẽ vào cửa đăng ký, “Đi đây, đừng quá nhớ mong tôi.”
Không cần ngoảnh đầu cũng biết hiện tại trên mặt cậu ta đang trương một biểu cảm thiếu đòn.
Lúc tìm được Tôn Vũ Tân ở hàng ghế trong phòng chờ thì thấy cậu ta đang chơi bài cùng mấy người bạn đồng hành, rất vui vẻ. Nhân lúc nói chuyện, Nhâm Viễn không quên nhắc nhở cậu ta, sau khi hạ cánh ở sân bay Copenhagen thì có thể trực tiếp ngồi tàu hỏa đi qua eo biển đến Thụy Điển, có thể mua vé sinh viên bằng thẻ tín dụng, nếu có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi người đi đường, người Thụy Điển nói tiếng Anh nhuần nhuyễn, có chuyện gì không thể giải quyết, tùy thời đều có thể gọi điện về, từ Amsterdam đến Malmo chỉ mất có hai tiếng đi chuyển thôi… Dẫu sao cũng chỉ là một người vừa tròn hai mươi tuổi, còn chưa hiểu nhiều mà đã liều lĩnh đi xa như vậy.
Cậu thiếu niên bỗng thấy lòng chua xót. Trước tầng tầng trở ngại cũng chưa từng lui bước, nhưng khi cuối cùng đã được ngầm đồng ý thì lại muốn khóc.
“Sao vậy, hối hận rồi, không muốn đi?” Anh hơi mỉm cười, “Vậy cũng không sao cả, chuyến bay trở về tối mai là có rồi, anh có thể nhờ đồng nghiệp đưa cậu về nhà an toàn. Cậu thấy thế nào?”
Tôn Vũ Tân cúi đầu, lúng túng dùng cánh tay lau nước mắt, lắc lắc đầu, “… Không có, không hối hận.”
Một câu “không hối hận” nói ra, không khỏi làm Nhâm Viễn giật mình.
Đứng cạnh bức tường thủy tinh lớn ở sân bay Schiphol, nhìn máy bay cất cánh hạ cánh bên ngoài sân bay, “Nếu em cảm thấy đáng giá, vậy thì cứ đi đi. Nam tử hán đại trượng phu, khóc cái gì.”
Nếu như có thể, vậy cứ để tình yêu khiến cậu dũng cảm đi, để cậu trưởng thành.
Phải chăng những người tính cách mạnh mẽ đều là như vậy, không sợ đấu tranh quyết liệt, không để ý đến hậu quả, dù cho vấp ngã vẫn muốn theo đuổi.
Tuổi trẻ của cậu, chẳng có gì cả, chỉ có duy nhất dũng khí ấy. Cậu không giống Nhâm Viễn, nhìn như bình thản điềm đạm, bao dung nhân nhượng, nhưng phàm là chuyện gì cũng đều nghiêm túc suy nghĩ, cân nhắc được mất, cũng không dung túng mình vì nhất thời xung động mà làm chuyện hồ đồ.
Nhưng mà không thể phủ nhận là từ cậu Nhâm Viễn đã biết thêm được nhiều điều mới mẻ.
Sau khi về nhà, cha biết trà Phổ Nhĩ mà mình hằng mong nhớ không được mang về theo chuyến bay, giả bộ đáng thương như trẻ con nói: “Cha già của con chỉ có mỗi tâm nguyện ấy, vậy mà con cũng quên được……”
Nhưng dù sao vẫn là con trai mình, tâm trạng như thế nào, nhìn một cái liền có thể hiểu rõ hết thảy.
Sau bữa tối, thừa dịp mẹ lên lầu dọn dẹp lại phòng, người đàn ông Hà Lan khéo léo nhỏ giọng hàn huyên với con trai.
Wart ngả người trên sô pha, nghiêm túc nghe tất cả mọi chuyện lần trở về này của Nhâm Viễn. Lúc nói đến việc của Tôn Vũ Tân, người đàn ông Hà Lan cười than thở một tiếng, dùng giọng điệu không biết là vui mừng hay tiếc nuối mà nói chuyện: “Con chính là tâm tư quá ổn định… Hồi con với mẹ vừa về đây, cha còn nghĩ liệu có phải do hoàn cảnh ảnh hưởng, hay là do con giống với trẻ con Trung Quốc, cho nên mới ôn hòa lại ổn trọng như vậy. Nhưng hôm nay cha nghe con kể về chuyện của em họ con, mới phát hiện ra, trên thực tế mấy điều kia chỉ là tính cách của riêng con, không liên quan gì đến giáo dục và mấy thứ khác.”
Nhâm Viễn nhất thời không hiểu người cha luôn vui đùa hài hước muốn nói cái gì.
“Con có biết đám trẻ con hư hỏng nhất nơi đây ở độ tuổi này thường làm gì không? Đánh nhau ở nhà ga trung tâm, trong quán bar khi say rượu, tới khu đèn đỏ, thậm chí hút thuốc phiện, nhưng con ngay cả một cái đĩa cũng chưa từng đập vỡ. Cha không nói như vậy có gì không tốt, con yêu con luôn rất tốt. Chỉ là, lúc nào cũng suy tính sẽ khiến cuộc sống mất đi rất nhiều thú vị. Cha đoán con cũng không muốn già trước tuổi đúng không?”