“Dù có chờ cậu trong mưa gió bão bùng, cậu cũng đều không đến. Nếu như lần này vẫn không gặp được cậu, vậy thì sẽ khiến cậu hối hận.”
***
Thời đại ngày nay, chuyện thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi đã sớm lăn lộn trong vòng tròn xã hội, hoàn toàn cũng không phải chuyện gì mới mẻ. Bởi vì trẻ tuổi, có thứ gì là chưa từng thấy, kích thích như thế nào chơi mà chưa từng thử, so với đám “chú bác” thập niên bảy mươi tám mươi táo bạo hơn nhiều. Lạc Kiều Xuyên ở BLEIB cũng từng gặp phải, có thiếu niên ngồi xuống cạnh y gọi rượu, áo sơ mi cổ thấp đến không thể thấp hơn. Ái muội dựa sát vào nói thẳng vào chủ đề: “… Có hứng thú chơi ba người không? Này, có thuốc đấy… Sẽ rất sung sướng.” Tuy rằng đối phương cũng khá đẹp, thế nhưng bản thân y cũng không có đói khát đến nỗi ra tay với vị thành niên, Lạc Kiều Xuyên nói như vậy.
Gặp mấy lần nên cũng đã tập mãi thành quen đối với với những vị thành niên càn rỡ kia. Dựa vào một cái chứng minh thư giả, cộng thêm được nhân viên quán bar mở một mắt nhắm một mắt cho qua, là học người lớn đi đêm trác táng là một chuyện thật dễ dàng.
Cho nên, nếu như nghe thấy Tôn Vũ Tân lấy cớ đi du lịch với bạn học, nhưng thật ra đi Copenhagen là có mục đích riêng, Lạc Kiều Xuyên chắc chắn sẽ không cảm thấy kỳ quái. Hai mươi tuổi, cậu có quyền nắm trong tay số phận của bản thân, cũng nên biết có trách nhiệm với chính mình. Tuổi trẻ mà, cho nên luôn khát vọng bền bỉ, lại còn biết đấu tranh quyết liệt, nên ai cũng không ngăn cản được.
Cùng mấy người bạn chuyển chuyến bay Copenhagen ở Amsterdam, sau đó một mình đi xe lửa xuyên eo biển, tới Malmo (*), cuối cùng cũng gặp được người kia đang tham gia hội nghị thường kỳ tại tổng bộ ở Thụy Điển.
(*) Malmö là một đô thị ở hạt Skåne của Thụy Điển. Thủ phủ là thị xã Malmö.
Vài phút ngắn ngủi trước khi máy bay cất cánh, Nhâm Viễn khoanh hai tay trước ngực, đứng ở gian chuẩn bị ở đuôi máy bay, im lặng nghe cái “kế hoạch bỏ trốn” vạn vô nhất thất(*) , gần như hoàn mỹ này.
(*) Vạn vô nhất thất: chắc chắn, không chút sai lầm.
Rõ ràng biết bản thân ở vào vị trí thấp kém thế nào, cũng biết mình trên vai phải gánh chịu bao nhiêu áp lực, thế nhưng vẫn quật cường tựa như một con thú nhỏ không muốn thỏa hiệp. Nghĩ lại cá tính này của Tôn Vũ Tân, tựa hồ từ khi còn bé đã manh nha, chỉ cần là thứ bản thân xác định, dù có khó khăn, cũng không chịu dễ dàng nhường cho ai. Không sợ mất đi tất cả thứ mình muốn, sự dũng cảm gần như không đường lui này, hình như có điểm giống ai đó.
Giờ đây cậu ủ rũ, cũng không phải bởi hoài nghi cái gì, chỉ là hy vọng có thể được thấu hiểu.
Sau khi tiếp viên trưởng Karolina nhắc nhở chuẩn bị an toàn, Nhâm Viễn rốt cục cũng mở miệng, “Tuy rằng, có vài đạo lý chỉ rút ra được sau khi đi sai đường, nhưng anh vẫn hy vọng em có thể cố gắng hết sức tránh đi sai đường… Tự giải quyết cho tốt đi.”
Tôn Vũ Tân hiện giờ rất quyết tâm, có nói nhiều cũng vô ích.
Đã như vậy, thế thì mặc kệ cậu ta đánh cược, nếu như không đạt được hạnh phúc, vậy thì cứ để cậu bị thương đi, để cậu hiểu chuyện.
Máy bay dần dần bay lên cao, sau khi đèn an toàn được tắt, Nhâm Viễn cùng một người tiếp viên khác bắt đầu chuẩn bị đồ uống và cơm trưa cho hành khách. Lúc này, bản remix của “Ánh lửa” đang tràn nhập cả không gian.
Hai bán cầu trái ngược nhau, khoảng cách hơn bảy nghìn km, một người trên trời, một người dưới đất, ngăn sông cách núi, nghìn dặm xa xôi.
Phiên bản “Ánh lửa” mới ngoại trừ yêu cầu ban nhạc phải thu thêm một phiên bản mới, còn cần Lạc Kiều Xuyên làm chế tác hậu kỳ mix âm. Để phối hợp với lịch làm việc cùng ban nhạc về sau, nên y để công việc ở quán bar sang một bên, tập trung cố gắng trong phòng ghi âm.
Lần đầu tiên nghe Lục Tự Quang hát, Lạc Kiều Xuyên cảm thấy rất rung động. Tuy rằng người kia chỉ mặc một chiếc áo liền mũ cực kỳ bình thường, mái tóc màu trắng bạc cũng không quá khiến người chú ý, nhưng ánh mắt của cậu vô cùng hấp dẫn. Khi Lục Tự Quang hát, trông có vẻ rất thâm tình, không thể so sánh với hình tượng thường ngày của cậu. “… Anh gọi em một tiếng, trong mắt sáng lên tình yêu.” Câu hát cực kỳ sâu sắc, nhẹ nhàng cất lên.
Lạc Kiều Xuyên nhất thời thất thần, nhớ tới cảnh tượng trên giao lộ ngày đó.
Y từng chú ý, Lục Tự Quang sau mỗi ngày kết thúc công việc, cũng không đi cùng những người khác. Nếu như là đi họp báo, cũng rất ít khi ngồi xe của người đại diện PR, chắc là có tài xế lái xe riêng. Cũng từng nghe người ta tán nhảm về mấy thói quen nhỏ kia của cậu: như là trên người cậu luôn có một hộp kẹo ngậm thông họng nhưng lại rất ít khi thấy cậu ăn; mấy năm nay chưa từng đổi bật lửa lần nào, có người nói cậu chỉ thích duy nhất ZIPPO… (1) Trong thời gian nghỉ ngơi giữa buổi ghi âm, thường hay chạy ra ngoài hút thuốc, thỉnh thoảng cũng thấy cậu nhỏ giọng nói chuyện điện thoại, vừa nói vừa cười.
Cuộc sống có một người như vậy, thật là tốt. Mà có thể hát đến mức như vậy vì một ai đó cũng thực là một chuyện rất lãng mạn.
Đêm đó, bản mix “Ánh lửa” rốt cục đã hoàn thành rực rỡ.
A Trạch lúc cất đàn nói muốn đi uống rươu, bị A Sâm trực tiếp đập một cú vào lưng, “Uống cái rắm.” Vô tội ôm đầu, “Ài ông chú, anh thật là nhàm chán…”
“Đi đi mà đi đi mà, dù sao vẫn còn sớm… Kiều Xuyên! Cùng nhau đi a!” A Tề ôm cứng lấy cổ A Trạch, khuôn mặt cười hớn hở. Thấy Tự Quang đã hút xong thuốc đẩy cửa đi vào, nghiêm mặt nói: “Tiểu Quang, đi uống một chén đi! Không được nói mấy phút trước cậu mới có hẹn.”
Người không hiểu chuyện gì vẫn còn đang cầm điện thoại trong tay, nhất thời hắc tuyến đầy mặt oán giận, “Đệt, Tề Gia sao cậu không nói sớm… Ài đi thì đi!” Dừng lại trước mặt Lạc Kiều Xuyên, ánh mắt sáng ngời, “Này, đi cùng đi.”
Từ chối khéo lời mời đi uống xong, Lạc Kiều Xuyên lái xe về nhà lúc gần sáng.
Tùy tiện bật radio trên xe, mỗi lần chuyển bài hát lại nghe thấy lời nói của người phát thanh, ngoài những lời chúc mừng bình thường, còn lại toàn là những câu hỏi nhờ tư vấn chuyện tình cảm. Nếu như mỗi tâm sự, mỗi đoạn tình duyên đều có thể tốt đẹp chỉ bằng vài câu nói, vậy thì có lẽ những người yêu nhau trên thế giới này sẽ không có nhiều tiếc nuối như vậy.
Y bất đắc dĩ cười cười, đưa tay vặn nút chuyển kênh, lại nghe thấy đang có một tiết mục quảng bá ca khúc mới của Đảo, là bài do A Trạch viết nhạc, Tiểu Quang viết lời.
Lạc Kiều Xuyên bỗng nhớ lại, hôm nay A Trạch còn nói gần đây bản thân đang thử sáng tác ca từ, đã có thành phẩm, lấy tên là “Đánh cược”. Vừa dứt lời thì chợt nghe A Tề cười to, trêu ghẹo nói: “Thực sự có thể viết đến trình độ buồn nôn như Tiểu Quang vậy à?”
Đánh cuộc.
Hãy để chúng ta cùng đánh cuộc, thời hạn là… một tháng.
Trong một tháng nếu không gặp được cậu, vậy hãy để những tình cảm kỳ lạ khó hiểu kia cùng với hồi ức chìm vào quên lãng đi.
Trong một tháng nếu không gặp được người, vậy cậu sẽ phải hối tiếc.