Vào ngày Giáng Sinh, vài đồng nghiệp ở Lộc Phong hẹn nhau buổi tối đi hát karaoke, gọi Lục U cùng đi.
Nhưng tâm tình Lục U không yên, chưa được bao lâu đã trở về về nhà.
Trong nhà lúc này rất náo nhiệt, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.
Sau khi Lục U vào nhà thì thấy trên bức tường màu trắng có dán một hình xx rất lớn.
Lục Ninh đeo tạp dề, đang ở trong bếp làm việc giúp bố, mẹ đang ngồi trên ghế salon nhặt đậu đũa, bà nhìn thấy cô về thì mỉm cười hiền hậu.
Lục U không hiểu hỏi: “Mọi người... đang làm gì thế?”
“Ăn tết đó.”
“Nhưng đây là lễ Giáng Sinh của phương Tây mà, sao mọi người lại làm giống năm mới thế?”
Lục Ninh bưng bát canh nóng hổi ra khỏi bếp, nói: “Bởi vì hôm nay là ngày đại hỷ của chị đó.”
“Ai bảo hôm nay là ngày đại hỷ của chị.”
Tần Mỹ Trân buông đậu đũa xuống rồi nói: “Buổi chiều Tiểu Đạc đã bảo người ta đưa váy cưới đến, đang treo trong phòng con đấy, vào nhìn một cái đi.”
Lục U buồn bực nói: “Không muốn nhìn.”
Lục Vân Hải ló đầu khỏi phòng bếp, nói xen vào: “Mà nói chứ, kĩ thuật may cái váy cưới kia tốt thật đấy, không bới móc được gì, cực kỳ hài lòng.”
Tần Mỹ Trân chê cười ông: “Tôi thấy cậu con rể kia ông cũng chẳng có gì để bới móc, cực kỳ hài lòng nhỉ.”
“Đương nhiên còn phải xem ý của Lục U, không miễn cưỡng, ha ha ha, tuyệt không miễn cưỡng.”
Lục U ngồi trên ghế salon, giúp mẹ nhặt đậu đũa, người một nhà vừa nói chuyện vui vẻ vừa cự cãi nhau vài câu, không khí vô cùng hài hòa, bức xx đỏ trên tường kia cũng không còn quá kì lạ nữa.
Lục Ninh chạy vào phòng Lục U lấy chiếc váy cưới trắng tinh ra, lắc lắc trước mặt Lục U.
Áo cưới trắng tinh tuyệt đẹp, tựa như đám mây trên trời cao, phần váy xòe bằng vải voan xếp lớp như bánh ga-tô nhiều tầng, thân áo điểm xuyết từng hạt cườm màu bạc sáng, trông rất giống một dải ngân hà rực rỡ.
Lục U liếc mắt nhìn váy cưới, trong lòng có chút xúc động. Đây là chiếc váy cô đã thử qua vô số lần, mỗi một lần đều bao hàm niềm hân hoan, vui sướng và chờ mong.
Lục U nhìn Lục Ninh, cô nói: “Xem bộ dạng em hình như muốn mặc thử lắm nhỉ.”
Lục Ninh cười đáp: “Nói thật ấy mà, nếu em mà là em gái chị thì em sẽ không chút do dự mặc vào rồi thay chị gả cho anh Tưởng Đạc đâu. Anh Tưởng Đạc là người anh rể tốt biết bao.”
Lục U vứt một cọng đậu đũa vào người cậu: “Anh ấy gián tiếp hại em ném điểm thi đại học đi đấy, em còn ở đây nói đỡ cho anh ấy nữa.”
“Vốn dĩ lúc đó tâm trạng em vốn không tốt mà.”
Lục Ninh ôm váy cưới ngồi xuống bên cạnh Lục U, im lặng một lát rồi mới nghiêm túc nói: “Đường đời rất rộng, bất kể thế nào em đã lựa chọn con đường mà mình muốn đi rồi. Chị, chị cũng có thể lựa chọn thứ mình mong muốn nhất mà.”
Mặc dù Lục Ninh nói vậy nhưng trong lòng Lục U vẫn còn vướng mắc, vẫn chưa thể buông xuống được, cô lắc đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ là bóng đêm mông lung, ánh trăng cũng rất sáng, hình như chưa có dấu hiệu rơi tuyết.
Trận tuyết đầu mùa hôm nay sẽ trì hoãn tương lai.
...
Hôn lễ do một tay Tưởng Đạc chuẩn bị, địa điểm tổ chức là khách sạn cao cấp Hồ Khu nằm gần chung cư Long Thành Dữ Hồ.
Khách khứa đến tham gia đã có mặt từ buổi trưa, nhưng Tưởng Đạc lại dời hôn lễ sang buổi tối. Có lẽ bởi vì buổi tối có không khí hơn, có lẽ bởi vì trận tuyết đầu mùa năm nay vẫn chậm chạp chưa đến.
Mặt cỏ ven hồ được sắp xếp với hoa tươi và một lối đi, trên cổng vào lối đi còn được trang trí bằng những tấm vải voan trắng tinh và bóng bay hồng nhạt quấn quanh.
Mặt hồ hiện lên từng vầng sáng vảy cá bạc, bị ánh trăng tách ra thành vô số mảnh.
Buổi hôn lễ ngày hôm nay, khách quý đến chật kín, có chú rể, có phù rể, có phù dâu, thậm chí còn có cả em bé rải hoa... Nhưng lại thiếu mất cô dâu.
Tưởng Đạc mặc bộ suit được đặt may riêng, cầm trong tay ôm một bó hoa cúc họa mi được bọc giấy bóng màu cam bên ngoài, đứng ở cuối lối đi, nét mặt trang nghiêm, chờ cô dâu đến.
Được mời làm phù dâu, Thẩm Tư Tư chụp trộm Tưởng Đạc một cái rồi gửi cho Lục U: “Cậu có biết xấu hổ lắm không hả, anh ấy đứng như bức tượng trên lễ đài ba tiếng rồi.”
U U Lộc Minh: “Sao cậu cũng đến đó thế?”
Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “Tôi làm phù dâu cho cậu mà, không phải đã nói rồi sao.”
U U Lộc Minh: “Nhưng trước đó tôi đã nói... không tới mà.”
Thẩm Tư Tư muốn phất nhanh: “Tôi thấy cậu cũng không tới thật, khách khứa về hết một nửa rồi, hây.”
U U Lộc Minh: “Anh ấy... mất mặt lắm sao? Có người cười nhạo anh ấy không?”
“Cậu cứ mạnh miệng đi, nhưng có mất mặt hay không thì anh ấy cũng không quan tâm nữa.” Thẩm Tư Tư nhìn người đàn ông lẻ loi đứng trên lễ đài: “Chỉ là có chút đáng thương mà thôi.”
Thẩm Tư Tư chưa từng cảm thấy Tưởng Đạc này đáng thương, cho dù đã biết những chuyện xảy ra với anh khi còn bé, hay sau này là những việc tập đoàn Tưởng thị làm với anh, cô ấy chưa từng cảm thấy anh ấy đáng thương, bởi vì lúc nào anh cũng có năng lực lật ngược thế cờ.
Nhưng giờ phút này, nhìn anh một thân một mình đứng dưới ánh trăng lạnh lẽo đứng chờ một người có lẽ vĩnh viễn sẽ không xuất hiện, Thẩm Tư Tư cảm nhận được sự bất lực của anh.
Tưởng Tư Địch chào hỏi khách khứa vào chỗ rồi đi đến bên cạnh Tưởng Đạc.
Tưởng Đạc sửa lại nơ một chút rồi nhìn cô: “Thế nào?”
“Hơi lệch.”
“Giúp em chỉnh lại đi.”
Tưởng Tư Địch giơ tay chỉnh lại nơ của anh rồi nói: “Buổi hôn lễ thế kỷ này của em, em ấy đến được thì tốt, không đến được thì em mặt em ném đi được rồi đấy.”
Tưởng Đạc nhìn những ánh mắt hoặc là nghi ngờ, hoặc là chê cười của người đến dự chĩa về phía mình, anh bình tĩnh nói: “Mặc kệ có tới hay không, em đều phải chờ.”
“Em muốn đợi thì đợi, những chúng ta thu nhiều tiền mừng như vậy, đợi lát nữa còn phải trả lại từng cái, lúc đó mới xấu hổ...”
Tưởng Đạc liếc chị ấy: “Ai nói phải trả lại tiền mừng.”
Tưởng Tư Địch ngạc nhiên: “Cô dâu không đến, hôn lễ không hoàn thành, chẳng lẽ không trả lại tiền mừng à?”
“Không trả, đời này của em chỉ có một lần này rồi...”
Bất kể Lục U có tới hay không, hôn lễ đuề phải tổ chức, đời này Tưởng Đạc chỉ nhận một người vợ là cô.
...
Cả buổi tối hôm nay tâm trạng Lục U không yên, cô giúp bố thu dọn bát đĩa, Lục Vân Hải dùng ngữ điệu bình tĩnh nói với Lục U: “Nếu không muốn lập gia đình thì thôi. Hôm nào trả lại tiền nhà mình nợ thằng nhóc Tiểu Đạc đi.”
“Bố, khoản tiền kia con đã trả cả gốc lẫn lãi rồi, bố không cần bận tâm đâu.”
“Không phải mười triệu.”
Lục U buông cái bát ướt nước xuống: “Bố nói gì cơ?”
“Bệnh viện Khang Hoa mà mẹ con đang ở là sản nghiệp của nhà họ Tưởng.”
Cái khăn trên tay Lục U rơi xuống, kinh ngạc nhìn Lục Vân Hải: “Gì cơ ạ?”
“Vào khoảng thời gian khó khăn mà con bắt đầu xây dựng sự nghiệp, tiền thuốc men mỗi tháng còn rẻ hơn ở bệnh viện công, ngẫm lại thì ở đâu ra chuyện tốt như thế chứ. Sau bố càng nghĩ càng thấy không ổn, thế là đi hỏi hộ lý mỗi ngày tới đây lau dọn, mới biết thì ra bệnh viện Khang Hoa trên danh nghĩa là của nó.”
Đầu Lục U kêu ong ong không ngừng, trước kia cô cũng nghi ngờ vì sao tiền nằm viện và tiền phẫu thuật lại rẻ như vậy, nhưng khi cô hỏi thăm thì bác sĩ và y tá đều đặt các loại tài liệu của quỹ hỗ trợ xuống trước mặt cô, một lần tiếp một lần xóa tan nghi ngờ của Lục U.
Quả nhiên, gừng càng già càng cay, lòng dạ của bố cô vẫn sâu hơn cô.
Trong lòng Lục U dâng lên cảm giác chua xót.
Lục Vân Hải nhìn thấy con gái buồn bực không lên tiếng thì nói: “Không sao cả, coi như chúng ta mượn nó, trả cả gốc cả lãi là được, con đừng vì vậy mà cảm thấy... thiếu nợ nó.”
“Con không cảm thấy thiếu nợ anh ấy, chỉ là...”
Tiền có thể trả được, nhưng tình yêu lớn lao và nỗi nhớ thì trả sạch thế nào được đây.
“Ể?”
Bên cửa sổ truyền đến tiếng hô của Lục Ninh: “Chị, tuyết rơi này.”
Lục U ra khỏi phòng bếp, loạng choạng đi tới bên cửa sổ, bên ngoài ánh trăng vẫn sáng, đêm vẫn lạnh như nước.
“Đồ lừa đảo, tuyết đâu?” Cô đập vào đầu Lục Ninh.
“Chị nhìn đi.” Lục Ninh chỉ vào một bông tuyết to bằng móng tay rơi trên bệ cửa sổ: “Hoa tuyết nè.”
Đang nói thì mảnh bông tuyết kia lập tức tan thành nước, tựa như giọt nước mắt của tình nhân.
“Mảnh bé tí thế này thì tính gì chứ.”
“Chị, bố nói trong làm ăn quan trọng nhất chính là chữ tín.” Lục Ninh nói có sách, mách có chứng: “Dù chỉ có một mảnh nhỏ tí ti thì cũng là tuyết đầu mùa.”
“Rốt cuộc em muốn nói gì hả?”
“Chị đã đáp ứng anh ấy, khi tuyết đầu mùa rơi, chị sẽ gả cho anh ấy.”
- -
Tưởng Đạc không biết đã đứng trên lễ đài bao lâu. Làn gió lạnh thấu xương xen lẫn bông tuyết làm trái tim băng lạnh buốt.
Trên trời vẫn còn vầng trăng mát lạnh, ánh trăng chiếu lên người anh như ánh mắt dịu dàng của người trong lòng.
Khách khứa đã về hết, khách sạn cũng không dám quấy rầy, chỉ có thể để tất cả rồi tan ca, chừa lại một cánh cửa cho anh.
Ven hồ yên tĩnh, chỉ còn lại ánh trăng chiếu xuống những đóa bách hợp và lối đi được treo đầy voan mỏng cùng hoa tươi.
Tưởng Đạc vẫn duy trì tư thế đứng nghiêm, cầm hoa cưới trong tay, thành kính chờ đợi cô dâu của anh.
Có lẽ cô gái kia một giây sau sẽ mặc váy cưới trắng tinh xuất hiện phía cuối lối đi, rồi chạy như điên về phía anh.
Có lẽ, mãi mãi sẽ không tới.
Có một thứ lành lạnh rơi trên mặt Tưởng Đạc. Anh giơ tay lau đi thì phát hiện đó là một thứ rất giống một đóa hoa bất quy tắc, rất mỏng, rất mỏng, lập tức tan chảy trên đầu ngón tay anh.
Tuyết rơi rồi, tuyết đầu mùa của năm nay đã rơi rồi.
Đúng lúc này, dường như có một bóng người mờ ảo xuất hiện phía cuối hành lang hoa.
...
Lục Ninh cưỡi xe đạp, thở hổn hà hổn hển đèo Lục U đến khách sạn ven hồ.
“Tới kịp không đấy?”
“Anh Tưởng Đạc nhất định sẽ chờ chị.”
“Thế thì em nhanh cái chân lên tí đi.”
“Quá đáng rồi nhá!”
“Là tự em bảo muốn đưa chị đến mà, lúc đầu chị định bắt xe rồi đấy.”
Lục Ninh dùng sức đạp rồi lại đạp, chở Lục U mặc váy cưới trắng tính đi trên đường hồ không một bóng người.
“Chị có gọi xe cũng không vào được nhá. Đường hồ này dài 3km, trừ khi chị là quán quân chạy marathon đường dài.” Lục Ninh bất mãn nói: “Mà chứ, có cô dâu nhà ai lại tự bắt taxi đi tham gia hôn lễ không.”
“Cũng không có cô dâu nhà ai để em trai chở đến hôn lễ cả.” Lục U không muốn cãi cọ với cậu, thúc giục: “Đừng nói nữa, em nhanh lên đi.”
Lục Ninh tăng nhanh tốc độ đạp, liều mạng đạp xe về phía trước, xông đến khách sạn ven hồ cách đó không xa.
Cuối cùng Lục U cũng đến được khách sạn, cửa chính của khách sạn đã đóng cửa, nhưng Thẩm Tư Tư gửi cho cô định vị ở ngọn núi phía sau hồ, nói địa điểm tổ chức hôn lễ, Tưởng Đạc cũng đang ở đó đợi cô.
Từ xa cô đã nhìn thấy lối đi được trang trí bằng rất hoa, chỉ có điều quá tối nên không thấy người đàn ông đứng ở phía dưới.
Lục U vội vàng chạy dọc theo lối đi, Lục Ninh cũng vội vàng đuổi theo cô, giúp cô nhấc phần chân váy cồng kềnh để tránh dẫm phải mà trượt chân.
“Chậm chút thôi chị, là của chị thì không chạy được đâu, không phải của chị...”
Lời còn chưa dứt, cô gái trước mặt đã đột nhiên dừng bước, Lục Ninh không ngừng lại kịp, đâm rầm vào lưng cô, khiến cô loạng choạng bước về phía trước vài bước mới đứng vững được.
Lục U nhìn lễ đài, cô cảm giác trong tim mình có thứ gì đó bị khoét đi, đâu đến khó có thể kiềm chế được.
Lục Ninh nhìn thấy ánh mắt đau lòng của cô, lại nhìn phía trên lễ đài không có bóng người.
Lục U xách váy lảo đảo chạy lên lễ đài, nằm giữa giàn hoa ở trung tâm lễ đài là một chiếc nhẫn kim cương sáng chói, bên dưới chiếc nhẫn là lời thề nguyện trong hôn lễ anh đã chuẩn bị từ lâu, đọc thầm vô số lần.
“Tôi bằng lòng lấy Lục U làm vợ, dành toàn bộ lòng trung thành cho cô ấy, dùng quãng đời còn lại tôn trọng cô ấy, yêu cô ấy, bảo vệ cô ấy giống như bảo vệ thế giới này, bởi vì sau giây phút này, cô ấy chính là cả thế giới của tôi.”
Dưới trời đêm, hoa tuyết bay bay, có một mảnh hoa tuyết rơi xuống mấy chữ “cả thế giới” rồi lập tức tan ra.
Lục U cầm nhẫn lên, run rẩy đeo trên ngón áp út, lẩm bẩm: “Nào có cô dâu nào tự đeo nhẫn cho mình chứ...”
Còn nói đợi cô chứ.
Lừa đảo.
...
Nửa tiếng trước.
Rốt cuộc Hạ Minh Phi vẫn kéo Tưởng Đạc từ trên lễ đài xuống, sau đó nhét vào trong xe, phi thẳng về tổ trọng án.
“Sự tình khẩn cấp, không thể chờ ‘hôn lễ’ của cậu kết thúc nữa rồi, nếu mà hôn lễ của cậu vẫn có.”
“Bây giờ tôi vẫn đang trong thời gian nghỉ.” Tưởng Đạc cực kì bất mãn với hành vi thô bạo của Hạ Minh Phi: “Cảnh cáo trước, nhiệm vụ gì tôi cũng không đi, ngày mai tôi sẽ đi hưởng tuần trăng mật.”
“Bệnh cũng không nhẹ nhỉ.” Thế mà Hạ Minh Phi lại mỉm cười: “Cậu đi hưởng tuần trăng mật với ai cơ, không lẽ trong đầu cậu tự đẻ ra một cô dâu à.”
“Liên quan gì đến cậu.”
Tưởng Đạc nới rộng cổ áo, mở cửa sổ xe cho thông khí. Đúng lúc này, một bóng trắng tinh sượt qua người anh. Anh ló đầu ra khỏi xe thì đã thấy Lục Ninh chở cô dâu biến mất trong bóng đêm rồi.
“Đệt! Dừng xe!”
“Tam gia, không dừng được, tất cả mọi người còn đang chờ đấy, tình tiết vụ án thực sự rất gấp, bằng không tại sao phải vội vàng kéo cậu khỏi buổi lễ chứ.”
Tưởng Đạc hồn bay phách lạc nhìn phía cuối con đường dài, trái tim thình thịch nhảy lên, khóe miệng nhếch lên.
Cô ấy... thật sự vẫn đến.
...
Xe đến cổng cục cảnh sát thì dừng lại, sau khi xuống xe, Tưởng Đạc không nói hai lời đã quay đầu bỏ đi.
Phía sau truyền đến tiếng Hạ Minh Phi: “Bây giờ cậu có thể đi, không ai ngăn cản được cậu, nhưng cậu đừng quên, cậu đã từng lập lời thề, cậu không chỉ là Tưởng Đạc của Lục U, cậu còn là một người cảnh sát nhân dân.”
Tưởng Đạc giơ tay lên: “Đáng tiếc không có biên chế.”
“Có biên chế hay không cậu cũng đã thề rồi.”
Tôi tự nguyện trở thành một người cảnh sát nhân dân, vĩnh viễn trung thành với đảng, trung thành với quốc gia, trung thành với quốc gia.
Tôi bằng lòng lấy Lục U làm vợ, dành toàn bộ lòng trung thành cho cô ấy, dùng quãng đời còn lại tôn trọng cô ấy, yêu cô ấy, bảo vệ cô ấy giống như bảo vệ thế giới này.
Lời thề quanh quẩn, vang vọng bên tai Tưởng Đạc.
Trong bóng đêm nặng nề, cuối cùng anh cũng dừng bước. Bảo vệ cô giống như bảo vệ thế giới này, cũng phải bảo vệ thế giới này giống như bảo vệ cô.
Một lúc lâu sau, Tưởng Đạc xoay người lại, nhìn Hạ Minh Phi cùng chiếc huy hiệu đang đeo trên ngực anh ta, cành tùng vàng quấn bên ngoài chiếc khiên xanh, bên trong là quốc huy. Mà bên dưới chiếc khiên kia, là Vạn Lý Trường Thành.
...
Đây là một nhiệm vụ tập kích chống ma túy, mục tiêu lần này chính là nhà cung cấp cho cả bọn lần trước khiến Tưởng Đạc bị thương, cũng là vụ án mà cảnh sát đã điều tra và giải quyết trong một khoảng thời gian dài.
Cuối cùng sau khi giải quyết được bằng một loại DP [1] mới trong hội quán tối nay, manh mối quan trọng đã lộ ra. Tưởng Đạc muốn tiếp tục theo dõi vụ án để lôi tên trùm lớn đứng phía sau ra.
[1] DP - Display Port là chuẩn kết nối kỹ thuật số giữa các thiết bị điện tử với nhau. Nó có thể xuất cùng lúc dữ liệu hình ảnh và âm thanh có chất lượng cao từ nguồn xử lý đến màn hình hiển thị.
Tưởng Đạc cởi tây trang ra, lại một lần nữa khoác lên người mình bộ cảnh phục.
Trong phòng thay đồ, Hạ Minh Phi đưa điện thoại di động cho anh rồi nói: “Lần hành động này sẽ tốn tới mấy tháng, vì an toàn của nhiệm vụ, chắc cậu cũng không có cách nào liên lạc với bên ngoài đâu, gọi điện thoại cho cô dâu đi.”
“Cô dâu tự đẻ trong đầu tôi rồi, tôi dùng suy nghĩ trò chuyện là được.”
“Tôi chỉ nói đùa mà cậu thù dai thế à!”
Tưởng Đạc cười nhạt: “Tôi đâu chỉ thù dai, tôi còn có bệnh nữa, giao nhiệm vụ quan trọng như thế này cho tôi, phải cảm ơn sự tín nhiệm của tổ chức rồi.”
“Rồi rồi rồi, tôi sai rồi, sai rồi được chưa!” Hạ Minh Phi vỗ vỗ vai anh: “Cục trưởng Vương nói rồi, đối phó với loại tội phạm ma túy tàn bạo như này thì chỉ có Tưởng Đạc tự mình ra trận, dùng phép thuật mới có thể đánh bại phép thuật.”
Tưởng Đạc liếc mắt, quay lưng lại, cầm điện thoại lên gọi điện thoại cho Lục U. Nhưng điện thoại vừa thông anh đã cúp máy. Cuối cùng vẫn không có dũng khí đối diện giọng nói của cô.
...
Lục U ôm váy cưới trắng tinh, chật vật ngồi trên bậc thang ở ven hồ không một bóng người, nhìn ánh trăng cong cong trên mặt nước.
Lục Ninh ngồi bên cạnh cô, nhặt hòn đá lên ném xuống nước rồi bảo: “Đã bảo chị đến sớm một chút rồi, xem đi xem đi, đánh mất anh rể của em rồi.”
“Chị đã bảo bắt taxi mà em cứ nhất định phải đi xe đạp.”
“Trách em đấy à?”
Lục U giở tính trẻ con: “Chẳng trách em thì ai.”
“Vâng vâng vâng, trách em, ui cha, chú rể không còn rồi, đi đâu tìm một người anh rể tốt như anh Tưởng Đạc đây ta.”
Lục U nhìn mặt đất lạnh như băng, ngơ ngẩn nói: “Đúng thế, sẽ không có nữa.”
Lục Ninh lấy điện thoại trong balo ra rồi đưa cho Lục U: “Có vấn đề gì thì cứ gọi điện thoại hỏi đi, có lẽ chưa đi lâu lắm đâu.”
“Đi cũng đã đi rồi, gọi điện thoại thì quay về được chắc?”
Lục Ninh nở nụ cười: “Yên tâm, chỉ cần chị nói, kể cả anh Tưởng Đạc đang ở chân trời góc biển cũng sẽ trở lại trong vòng một giây.”
Lục U cầm lấy điện thoại, chần chừ một lát, quyết định gửi tin nhắn.
Mà gần như cùng lúc đó, tin nhắn của Tưởng Đạc được gửi tới –
“Cưng, tạm thời anh không có dũng khí để nói xin lỗi, cho nên anh quyết định rời đi một thời gian, chờ đến khi anh trở về, anh sẽ khôi phục lại dũng khí.”
Dũng sĩ diệt rồng nâng kiếm lên, chém chết ác long trong lòng mình, giành lại vinh quang.
Đến khi đó, cô sẽ hiểu trái tim anh.
Tay Lục U rơi run run, dòng tin “em tha thứ cho anh” đã ghi xong cũng không thể gửi đi được.