Chia Tay Rồi, Tôi Tìm Được Mối Mới

Chương 46: Kết thúc (1)

“Có một chuyện tôi biết rồi, nếu không nói cho cô biết thì lòng tôi không yên, mặc dù là xen vào việc của người khác nhưng tôi cũng muốn... không làm trái tim mình thất vọng.”

Nói rồi, Phó Ân mở điện thoại lên, cho Lục U xem một đoạn video.

Bối cảnh trong đoạn video này rất hỗn loạn, hình như là ở một bữa tiệc, trong đó có một người đàn ông say rượu, Lục U liếc mắt đã nhận ra đó chính là tên lưu manh Hoàng Khẳng trước khi đã đến nhà cô đòi nợ.

“Tam Gia nhà họ Tưởng ấy, lần này chơi xong rồi!” Anh ta say đến đầu óc mơ hồ, cầm chai rượu lên nói với mọi người: “Tao biết mà, đầu óc người này không bình thường.”

“Vào cuối tháng Năm anh ta đến gặp tao... nói... nói cái gì mà muốn tao nhanh chóng đến nhà họ Lục đòi nợ, bây giờ mà qua thì nhất định tao sẽ đòi được mười triệu.”

“Mày nghĩ xem, anh ta là Tưởng tam gia đó, lúc ấy tao nào dám từ chối, cho nên đi luôn.”

“Tên kia giỏi thật, cô gái kia cũng được lắm, quả nhiên trả sạch mười triệu.”

“Sau này anh ta lại gặp tao lần nữa, hình như không còn nhớ gì về chuyện kia nữa, còn hỏi tao không phải là lần đầu tiên gặp nhau à, mày nói xem có kì lạ hay không?”

Xem xong đoạn video này, cả người Lục U không nhịn được bắt đầu run rẩy. Trái tim cô... dần dần chìm xuống đáy.

“Đây là...”

“Đây là đoạn video được truyền trên mạng trong khoảng thời gian Tưởng Đạc rời khỏi tập đoàn Tưởng thị vì mắc bệnh. Trong bữa tiệc với bạn bè,  Hoàng Khẳng uống say rồi nói những lời này, sau đó đoạn video này bị người có tâm lưu lại, sau đó rơi vào tay tôi.”

Phó Ân giải thích: “Lúc đó tôi tốn giá cao để mua lại đoạn video này, thầm nghĩ giao thiệp cũng người đàn ông như Tưởng Đạc thì phải lưu lại cho mình một đường lui, trong tay có thêm lợi thế cũng không tồi.”

Lục U nở một nụ cười hoang đường. Quả nhiên như Tưởng Đạc nói, trên thế giới này không có ai thực sự trong sạch, Tưởng Tư Địch cũng vậy, Tưởng Đạc cũng vậy.

Trước đây Lục U đã từng nghi ngờ, Hoàng Khẳng ép trả nợ, cô đi nhờ Tưởng Đạc giúp đỡ, chỉ có thể đồng ý kết hôn... tất cả mọi thứ đều rất hợp lý.

Anh là người bên gối cô, lại dùng những mánh khóe như vậy tính toán cô, đùa giỡn cô... Cuối cùng khiến đứa em trai cô thương yêu nhất phạm sai lầm trong kì thi đại học, điểm kéo xuống không ít.

Tất cả tình yêu đều biến thành trò hề. Hay cho một... người bên gối.

Lục U cố nén cảm xúc chua xót mà nhìn Phó Ân: “Nếu ngài Phó đã muốn dùng làm lợi thế làm ăn thì tại sao phải nói cho tôi biết chứ?”

“Tôi nói ra... bởi vì không muốn làm thất vọng trái tim mình.”

Phó Ân chăm chú nhìn Lục U: “Chúng ta quen biết đã một thời gian, em từng bước khiến tôi cảm thấy kính phục, từng bước khiến tôi không thể... không nhìn em với cặp mắt khác xưa. Em muốn kết hôn rồi, theo lý thuyết, thà hủy mười ngôi miếu cũng không hủy một mối hôn nhân, nhưng tôi...”

“Tổng giám đốc Phó, nếu những lời tiếp theo giống như tôi đoán thì anh không cần phải nói nữa đâu.”

“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.” Phó Ân cố chấp tiếp tục nói: “Những thứ này, thay vì dùng làm thủ đoạn, âm mưu trong việc làm ăn, có lẽ tôi càng muốn dùng nó để không làm thất vọng trái tim mình hơn.”

“Cảm ơn, nhưng cũng xin lỗi.”

Ánh mắt Phó Ân rơi xuống bàn tay đang siết chặt thành quyền của Lục U, rốt cuộc vẫn nuốt những lời còn lại vào trong.

Mục đích của anh ta đã đạt được, còn cô lựa chọn thế nào, Phó Ân cũng không thể đoán được, càng không thể miễn cưỡng.

Đem lời muốn nói ra để cô biết, anh ta cũng đã thỏa mãn rồi.

- -

Buổi tối, Tưởng Đạc về tới nhà.

Trong nhà không bật đèn, lúc anh đi qua huyền quan [1] thì đèn cảm ứng mới dần sáng lên.

[1] trong phong thủy học, huyền quan là một khu vực sảnh trống ở gần cửa ra vào và kết nối với phòng khách, có thể coi là khoảng đệm của phòng khách.

Lục U mặc một chiếc váy dài màu đen cùng với áo phông rộng thùng thình cuộn mình trong góc salon, trong tay cô ôm Than Đá, nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó.

Tưởng Đạc đi tới phía sau rồi ôm lấy cô, hôn lên mặt cô một cái: “Hôm nay mệt mỏi quá đi.”

Giọng Lục U bình tĩnh nói: “Tưởng Đạc, đừng đụng vào em.”

Tay Tưởng Đạc bỗng khựng lại, hơi buông lỏng ra.

Tưởng Đạc cực kỳ nhạy cảm với cảm xúc, vài chữ ngắn gọn Lục U nói ra khiến anh cảm thấy không có gì đó không ổn.

“Sao lại nghiêm túc thế.” Anh khẽ mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy tay cô.

“Anh biết người tên Hoàng Khẳng không?”

Lời này khiến nụ cười trên mặt Tưởng Đạc dần dần tan biến: “Em đã gặp ai?”

“Em hỏi anh có quen người đó không?”

“Em gặp anh ta, hay đã gặp người nào khác, người đó đã nói gì với em?”

“Tưởng Đạc, trả lời vấn đề của em!”

Tưởng Đạc nới lỏng cổ áo, đứng dậy đi tới bên cửa sổ, quay lưng lại phía cô.

Mỗi khi anh không còn gì để nói, anh đều quay lưng về phía cô. Không còn gì để nói, cũng là... không có lời giải thích.

Ngày mà anh sợ nhất cuối cùng cũng tới.

Giống như những gì anh đã nói, không có ai là hoàn toàn trong sạch, sớm muộn cũng có một ngày anh sẽ phải trả giá thật lớn vì những chuyện mình đã làm. 

Cho tới bây giờ, Tưởng Đạc chưa từng sợ hãi bất cứ điều gì, nhưng hiện tại, anh rất sợ.

“Trả lời em.” Giọng Lục U nức nở, dường như cô đang đứng trên bờ vực tan vỡ: “Tưởng Đạc, anh trả lời em đi...”

Tưởng Đạc xoay người lại, rất nhanh đi tới mặt cô, khóe môi cong lên, nở nụ cười dịu dàng: “Vừa rồi nhiếp ảnh gia đã gửi hình cưới cho anh, nói chúng ta không cần phải chỉnh sửa ảnh, bản gốc đã hoàn hảo nhất rồi. Em có muốn nhìn một chút không.”

Anh đưa điện thoại tới trước mặt cô, Lục U cũng không nhìn, cô cắn chặt răng, nước mắt không nhịn được chảy xuống.

Tưởng Đạc tiến lên, hôn lên gương mặt phủ kín nước mắt của cô, thấy cô thờ ơ, anh lại hôn lên môi cô: “Không muốn xem ảnh thì chúng ta chọn phong cách trang trí tiệc cưới nhé. Mấy kiểu em đã chọn khá hợp với màu cam vàng theo phong cách ruộng vườn, để anh tìm cho em xem.”

Nói rồi, anh lại thoát ra khỏi thư viện ảnh. Lục U rũ mắt xuống, nhìn thấy tay anh không ngừng run rẩy, mấy lần suýt chút nữa không cầm được điện thoại.

Hôn lễ lần này gần như do Tưởng Đạc tự tay sắp xếp, bất luận là người chủ trì hôn lễ, hay là bố trí không gian, tiếp đãi khách khứa, thậm chí hoa dùng trong hôn lễ cũng đều do ăn sắp xếp.

Đây là giây phút quan trọng nhất trong cuộc đời anh, là giấc mộng nhiều năm của anh trở thành hiện thực.

Anh đưa điện thoại tới trước mặt Lục U, nhìn cô đầy mong chờ: “Em xem một chút đi, có thích khung cảnh này không, nếu không thích thì chúng ta có thể đổi lại.”

Nước mắt chảy vào miệng Lục U, rất mặn, rất đắng.

Cô đẩy điện thoại ra, câu nói kia vẫn giữ trong miệng, nhìn dáng vẻ lo lắng không yên lại mong chờ của anh.

Bất kể thế nào, đều không thể nói ra. 

Sự đau khổ và không nỡ đang cắn nuốt trái tim cô. 

Tưởng Đạc thật sự luống cuống, lại ôm chặt cô, lại hôn cô, muốn nhận được sự đáp lại của cô, muốn xác nhận rằng anh thực sự không... mất đi cô.

“Lục U, em đừng như vậy.”

“Em đã nhận lời anh rồi, không thể nuốt lời, em đã bằng lòng gả cho anh.”

“Lục U, có phải em... thích người khác rồi không.”

Lục U ngẩng đầu lên nhìn anh, dùng sức kéo đôi tay đang siết chặt mình ra.

Tưởng Đạc ôm rất chặt, không hề muốn buông cô ra, anh vẫn hôn cô, hôn lên gò má, hôn lên đôi mắt, cố gắng kích thích chút quyến luyến và d.ục vọng còn sót lại trong cô.

“Em là của anh, em không thể thích người khác.”

“Lục U, anh sẽ không buông tay đâu.”

Anh bắt đầu không an phận, chuẩn bị bước hành động tiếp theo.

Khóe mắt Lục U nhìn anh, gằn từng chữ: “Tưởng Đạc, đừng đụng vào em.”

Anh yên tĩnh lại, ngừng tất cả động tác.

Một lúc lâu sau, anh chậm rãi đứng lên: “Là Phó Ân đúng không, ánh mắt anh ta nhìn em khiến anh rất khó chịu.”

“Có liên quan đến những người khác sao.” Lục U cũng đứng lên, lâu khô nước mắt: “Ngay cả dũng khí thừa nhận mà anh cũng không có.”

Đúng, anh không có dũng khí, bởi vì anh sợ khi anh thừa nhận thì sẽ mất cô.

Lục U không đợi được câu trả lời của anh, cô cầm túi xoay người rời đi.

Than Đá đen thùi lùi chạy về phía cô kêu vài tiếng, Lục U ôm nó lên rồi đi về phía thang máy.

Trái tim Tưởng Đạc đau thắt từng cơn, anh nhìn bóng lưng lạnh lùng của Lục U rồi nói: “Muốn đi thì tự mình đi, để mèo lại.”

“Than Đá là của em.”

“Anh đã nhận nuôi nó rồi.”

Lục U xoay người lại nhìn anh, rồi đặt Than Đá xuống: “Đừng có trút giận lên nó.”

Tưởng Đạc cười nhạt: “Trong lòng em anh là người quá quắt như vậy sao?”

Lục U đi thẳng vào thang máy, đầu không hề ngoảnh lại. Trong nháy mắt khi thang máy đóng lại, Tưởng Đạc bỗng nhiên vọt tới, nỗ lực ngăn không cho cửa thang máy đóng lại, nhưng đã quá muộn, cô đã đi rồi.

Anh đạp vào cạnh cửa.

Than Đá bị dọa sợ, meo meo hai tiếng rồi tìm chỗ núp.

Lục U trở về nhà ở mấy ngày. Cô đã mua một căn nhà có bốn phòng ở gần bệnh viện Khang Hoa.

Tiểu khu này rất nhiều cây cối, bệnh tình của mẹ đã tạm thời giảm bớt, có thể ở nhà tĩnh dưỡng, khoảng cách từ nhà đến bệnh viện cũng chỉ khoảng một cây số, thuận tiện cho việc đi khám.

Bệnh viện Khang Hoa cũng sắp xếp bác sĩ tới kiểm tra chỉ tiêu sức khỏe cho mẹ mỗi buổi sáng, kèm theo đó là hướng dẫn về dinh dưỡng.

Phòng thiết kế Lộc Phong hiện đã đổi tên thành tập đoàn Lộc Phong, mọi việc đều đã đi vào quỹ đạo, Lục U không cần chuyện gì cũng phải nhúng tay vào nữa, chỉ cần chuyên tâm thiết kế, bởi vậy thời gian trống rất nhiều.

Mỗi buổi sáng cô đều đẩy mẹ đi ngắm cây, ngắm hoa trong tiểu khu, rồi phơi nắng một chút.

Mẹ cô lúc nào cũng nói liên miên:”Tiểu Đạc là đứa trẻ ngoan, sắp kết hôn rồi sao lại giận dỗi nhau thế.”

“Anh ấy không phải đứa trẻ ngoan.” Lục U ngồi bên cạnh mẹ, ngón tay vuốt vuốt lá ngô đồng, buồn bực nói: “Anh ấy làm việc xấu, không thể tha thứ được.”

Người nhà là ranh giới cuối cùng của Lục U, cô dốc hết sức lực để làm mọi thứ cũng bởi vì người nhà, vậy nên...

Không thể tha thứ được.

“Thậm chí anh ấy... đến cả dũng khí để thừa nhận cũng không có.” Lục U cắn răng: “Đến bây giờ anh ấy cũng không chịu thừa nhận lỗi lầm của mình nữa.”

“Thằng bé kia từ nhỏ đã chịu khổ nhiều, nó nhiều tâm sự, không chịu thừa nhận có lẽ không phải bởi vì nó suy nghĩ lệch lạc, chỉ là quá sợ thôi.”

Lục U rầu rĩ không vui: “Anh ấy là Tưởng Đạc, bây giờ cái gì anh ấy cũng có, còn có gì có thể làm anh ấy sợ sao.”

“U U, mẹ vẫn luôn để ý, vậy nên trong lòng cũng rõ ràng hơn con một chút. Bất kể là khi còn bé hay là hiện tại, khi thằng bé Tưởng Đạc ở bên cạnh con, ánh mắt lúc nào cũng hướng về phía con, cả tim cả mắt đều là con, thứ tình yêu này không cách nào giấu được đâu.”

“Mẹ, mẹ cũng giúp anh ấy nói chuyện à. Đã xảy ra chuyện như vậy chẳng lẽ mẹ cảm thấy con nên tha thứ cho anh ấy sao?”

Tần Mỹ Trân lắc đầu: “Chẳng qua mẹ chỉ cảm thấy đứa bé kia không cố ý. Tạo thành kết quả như vậy, nó nhất định càng cảm thấy dằn vặt hơn con.”

“Vậy anh ấy hại con trai của mẹ khi thi đại học thiếu mấy chục điểm, chẳng lẽ mẹ không trách anh ấy sao?”

“Một nửa nguyên nhân là do Tưởng Đạc, một nửa còn lại là bởi vì thằng nhóc Lục Ninh kia tâm tính không tốt, dù cho chủ nợ không tới nhà đòi nợ thì mẹ nghĩ em trai con cũng chẳng làm được đến nơi đến chốn đâu.”

Lục U nhìn mẹ mình: “Mẹ, con nhìn ra rồi nha, mẹ quyết định tặng cho Tưởng Đạc một người mẹ ruột đấy à, ngay cả con trai mình mà mẹ cũng bán luôn.”

Tần Mỹ Trân vỗ vỗ tay cô: “Chẳng qua mẹ cảm thấy nếu bỏ qua nó, con sẽ hồi tiếc cả đời.”

- -

Trong điện thoại của Lục U, mỗi khi đến đêm khuya Tưởng Đạc sẽ nhắn cho cô rất nhiều tin nhắn, tin nhắn nào cô cùng đều đọc rất nghiêm túc, nhưng cho tới này vẫn không trả lời.

JD: “Hôm nay anh đi chọn ảnh cưới, gửi cho em xem một chút. [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh]”

JD: “Anh thích em mặc sườn xám nhất, bức ảnh anh mặc đồng phục em có thích không?”

JD: “Nghe nói Giáng Sinh năm nay sẽ rơi tuyết, hôn lễ của chúng ta tổ chức vào ngày hôm đó nhất định sẽ rất lãng mạn.”

JD: “Cưng, em sẽ đến chứ?!”

Cô cảm nhận được sự tuyệt vọng của anh, nhưng anh vẫn không hề đề cập tới sự kiện kia, cũng không muốn thừa nhận.

Kết thúc kỳ nghỉ, Lục U trở lại tập đoàn Lộc Phong bắt đầu vùi mình vào đống công việc, làm bản thân bận rộn để không nghĩ đến chuyện này nữa.

Sau khi trở về, qua miệng Thượng Nhàn Thục cô mới biết hình như bên ICLO có chút rắc rối, nghe nói là nguồn vốn bị đứt đoạn, bên chỗ Phó Ân lửa cháy đến mông, bận đến sứt đầu mẻ trán.

Bởi vì Lộc Phong và ICLO ngồi cùng một thuyền, nên ICLO gặp chuyện không may thì những sản phẩm của Lộc Phong trên này cũng bị ảnh hưởng. 

Thời điểm Lục U biết chuyện này, thậm chí cô còn không xác nhận lại với Phó Ân mà đã tức giận gọi điện cho Tưởng Đạc.

Tưởng Đạc gần như là bắt máy ngay tức thì, giọng còn mang theo chút mừng rỡ: “Lục U...”

“Tưởng Đạc, chuyện giữa chúng ta có thể đừng làm tổn thương người vô tội được không! Có gì thì cứ nhắm vào em, gửi tin thì tỏ ra chân thành tha thiết, sau lưng lại làm những chuyện xấu xa, anh có phải là anh Tưởng trước đây em quen biết không thế!”

Lồng ngực Lục U phập phồng, hô hấp không thuận.

Tưởng Đạc kiên nhẫn đợi cô phát tiết xong mới chậm rãi nói: “Em đã hỏi Phó Ân chưa?”

“Còn cần phải hỏi sao?”

“Hỏi đi.”

Nói xong, anh cúp điện thoại,

Đây là lần đầu tiên anh chủ động cúp điện thoại.

Cơn tức của Lục U vẫn chưa tiêu tan, tay cô run run gọi cho Phó Ân.

Giọng Phó Ân nghe mệt mỏi rã rời, Lục U hỏi anh ta đã xảy ra chuyện gì, anh ta lại nói: “Là tài chính trong nội bộ công ty bị đứt đoạn, không có chuyện gì lớn, qua được khoảng thời gian này thì sẽ ổn thôi.”

“Là... là Tưởng Đạc làm sao?”

“Không phải, mặc dù chúng tôi đã kết thúc toàn bộ hợp đồng với tập đoàn Tưởng thị nhưng Tưởng Đạc cũng coi như quân tử, không bỏ đá xuống giếng.”

“Nếu có cần tôi giúp chỗ nào thì cứ nói.”

Nếu không có ICLO của Phó Ân thì cũng không có Lộc Phong của ngày hôm nay.

Phó Ân thẳng thắn trả lời: “Chút nguy cơ nhỏ này qua một khoảng thời gian nữa sẽ ổn thôi, không cần quá lo lắng.”

Lục U cúp điện thoại, có chút hậm hực.

Vừa rồi cô bị cơn tức làm mụ mị đầu óc, bởi vì những chuyện trước đây Tưởng Đạc từng làm với tập đoàn Tưởng thị khiến cô nghĩ lần này cũng liên quan đến anh.

Hối hận đã không còn kịp rồi.

Trong lòng Lục U bị bao phủ bởi một tầng mây đen, vừa buồn bực vừa tối, cực kỳ khó chịu.

Sau đó cô muốn gửi tin nhắn xin lỗi cho Tưởng Đạc, nhưng viết cả nửa ngày cũng không gửi đi được.

Lục U nhụt chí đặt điện thoại xuống, nhưng mấy phút sau lại nhận được tin nhắn của Tưởng Đạc –

JD: “Không sao.”

U U Lộc Minh: “Em có định xin lỗi đâu.”

D: “Nhưng trong giao diện chat hiển thị đối phương đang nhập tin, nhập hẳn ba phút.”

U U Lộc Minh: “...”

Ai lại rảnh rỗi đến nỗi nhìn chằm chằm vào màn hình chứ!”

JD: “Đúng rồi, Than Đá ốm rồi.”

U U Lộc Minh:?

JD: “Bây giờ qua đây, còn kịp nhìn nó lần cuối đấy.”

U U Lộc Minh:???

Bầu trời hôm đó cũng âm u, mây đen phủ kín bầu trời, xa xa truyền đến vài tiếng sấm rền.

Lục U đứng ở đầu đường chỗ đèn xanh đèn đỏ nhìn thấy Tưởng Đạc đã hai tuần không gặp.

Anh mặc một chiếc hoodie màu đen thoải mái, quần dài tôn lên đôi chân thon dài, trên đôi vai săn chắc đeo một cái balo mèo. Balo mèo phối hợp với khí chất lạnh lùng, ít nhiều cũng khiến anh có thêm vài phần đáng yêu.

Tưởng Đạc cũng nhìn thấy Lục U, hai người cách nhau một đoạn vạch kẻ đường, trong lúc chờ đèn đỏ, hai người đều nhìn đối phương.

Xương lông mày anh rất cao, bóng tối che giấu đôi mắt, mang theo cảm giác lặng yên như ao nước đọng, chỉ khi nhìn thấy Lục U thì đôi mắt ấy mới có ánh sáng.

Rất nhanh đèn xanh đã sáng lên, Lục U không hề động đậy, Tưởng Đạc tất nhiên cũng không di chuyển.

Mãi cho đến khi đèn đỏ lại sáng lên, Lục U đột nhiên cảm thấy mình rất ngu, lập tức xoay người rời đi.

Đúng lúc này, Tưởng Đạc bỗng chạy về phía cô.

Tiếng còi ô tô nối đuôi nhau vang lên, Lục U quay đầu lại, nhìn thấy anh đang chạy như điên về phía cô, kèm theo đó là tiếng phanh xe chói tai.

Lục U thét lên: “Em không đi, anh... anh đừng tới đây vội, chờ đi.”

Tưởng Đạc rất nghe lời dừng chân lại, đột ngột dừng ngay tại khu vực giảm xóc.

Lục U nhìn thấy sự lo lắng và vội vàng trong mắt anh. Vì vậy cô dừng bước, kiên nhẫn chờ lần đèn xanh tiếp theo sáng lên.

Đối với Tưởng Đạc mà nói, mỗi một giây, mỗi một phút, đều là sự dày vò vô tận. Vào giờ phút này, dường như anh đã qua cả một đời.

Rốt cuộc đèn xanh cũng sáng lên. Tưởng Đạc sải bước đi về phía đối diện, vội vàng bước đến chỗ cô. 

Ban đầu còn bước rất nhanh, rất gấp, mà khi khoảng cách chỉ còn hai, ba mét, bước chân anh chậm lại, mang theo chút rụt rè.

Hai người đều im lặng.

“Than Đá làm sao thế?” Lục U phá vỡ sự im lặng, nhận ra anh mới đón nó từ bệnh viện thú y về: “Nghiêm trọng lắm sao?”

Tưởng Đạc trả lời: “Rất nghiêm trọng.”

Trái tim Lục U trùng xuống: “Là bệnh dịch của mèo hay là....” 

“Ve tai.”

“Cái... cái này mà anh bảo em đến nhìn mặt nó lần cuối à?”

“Cái này còn không nghiêm trọng?”

“...”

Lục U không muốn cãi nhau với anh, nhìn bộ dáng đeo balo mèo của anh, trái tim cô cũng mềm đi nhiều.

Dường như Tưởng Đạc cũng nhận ra cô đã hạ hỏa, ngay sau đó anh không nói gì mà kéo tay cô đi vào con hẻm nhỏ không người ở cách đó mấy bước, để cô dựa vào tường, cúi đầu hôn lên.

Anh không nhịn được, giống như trước đây không thể khống chế sự u ám của bản thân rồi đi tìm Hoàng Khẳng, giờ phút này anh cũng không khống chế được muốn gần gũi cô, muốn hôn cô, muốn dục vọng của cô.

Lục U bị anh hôn thì bối rối, ban đầu không có động tác gì, đến khi ý thức dần quay trở lại thì cô đẩy anh ra rồi cho anh một cái tát.

Âm thanh giòn giã vang vọng trong con hẻm.

Bị tát bất ngờ, Tưởng Đạc hơi sửng sốt một chút, anh sờ sờ mặt mình, hai người gần trong gang tấc nhìn đối phương, rồi anh lại cúi đầu hôn sâu lên môi cô.

“Em biết rõ anh yêu em nhiều ra sao, tại sao lại muốn tổn thương trái tim anh.” Giọng anh đè rất thấp, hơi thở rối loạn, hỏi cô: “Rõ ràng em biết anh đau lòng ra sao.”

“Vậy anh biết rõ người nhà đối với em quan trọng ra sao, tại sao lại muốn tổn thương người nhà em.”

“Bây giờ xin lỗi có muộn lắm không?”

“Muộn rồi.”

Lục U lại tát cho anh thêm một cái.

Sau khi chịu đòn, phản ứng lần này của Tưởng Đạc nhanh hơn lần trước, không chút do dự hôn lên má cô.

“Chát!” Lại tát thêm cái nữa.

Sau cái tát này, lại là một nụ hôn, hôn lên đôi mắt xinh đẹp của cô.

“Chát!”

Anh hôn lên cằm và cổ cô.

“Anh sợ em sẽ rời đi.”

“Anh đã làm ra chuyện như vậy, em cũng sẽ rời khỏi anh.”

“Vậy thì anh... không còn gì cả.”

Anh nâng mặt cô lên, tuyệt vọng hôn lên môi cô.