Chia Tay Đi, Em Muốn Về Nhà Làm Ruộng

Chương 48: Trồng trọt

    Trong chuyện kinh doanh buôn bán, Trữ Bốc Phàm luôn có ánh mắt khá độc đáo, di truyền mã gen tốt đẹp của Trữ Bốc Phàm, còn được Trữ Bốc Phàm dắt tay dạy bảo từ bé, Trữ Vệ rất có thiên phú buôn bán, đầu tư buôn bán tương đối khá.


    Anh cung cấp cho Bắc Hòa biệt thự, đầu bếp, mua công ty phát sóng trực tiếp, dốc sức đầu tư cho sự nghiệp ăn mukbang của Bắc Hòa không chỉ vì nể tình Bắc Hòa là bạn thân của bạn gái mình mà cũng vì thấy Bắc Hòa có được một gương mặt hầu hết những kẻ cuồng sắc đẹp đều thích và một cái dạ dày sâu không lường được ăn không cần ngừng. Hai thứ này, đều là điều kiện tiên quyết để ăn mukbang hot lên.


    Làm thần tiên, Bắc Hòa quả thực là được trời ưu ái trong sự nghiệp ăn mukbang, không hot thì không còn gì để nói.


    Bắc Hòa hot lên thì nhà đầu Trữ Vệ sao có thể không kiếm được tiền?


    Trong năm phút đầu Bắc Hòa bắt đầu phát sóng trực tiếp, Trữ Vệ canh thời gian phát sóng lấy các loại quà* đáng tiền nhân với tám mươi tám, tặng hết một lần.


* Quà tặng trong livestream


    Màn hình trực tiếp trong nháy mắt bị che mất.


    Tám mươi tám, âm đọc gần giống phát phát (phát tài), rất phù hợp với bản chất thương nhân của anh.


    Không cần phải nói cũng biết Bắc Hòa đang rưng rưng mắt cảm động, bên này Trữ Vệ tặng quà để biểu đạt tình thương của ba xong, cất điện thoại, mang theo valy đã sớm thu dọn xong đi xuống lầu.


    Ba Trữ mẹ Trữ đã trở về, đang ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, vừa xem tivi vừa nói chuyện phiếm. Nồi cháo trong bếp bốc hơi nóng, mùi thơm theo khe hở của cửa phòng bếp không đóng chặt bay vào phòng khách.


    Cháo táo đỏ. Cháo chín là có thể ăn cơm chiều.


    Triệu Thương nhớ mãi không quên Nhạc Tâm, đuổi theo ba mình hỏi làm thế nào mới có thể giới thiệu Nhạc Tâm cho cậu ta, xem mắt cũng được. Từ kháng cự xem mắt đến xin được xem mắt, cậu ta dùng định luật vả mặt để tự vả mặt mình, lại còn rất vui vẻ vả mặt.


    Trữ Bốc Phàm không vui. Có người ngấp nghé con dâu tương lai của mình, mình sao có thể vui vẻ? Nhóc con tránh trên nhảy dưới, nghe ngóng Nhạc Tâm đến tận chỗ ông. Ông mỉm cười qua loa, quả thực là cố nén suy nghĩ muốn ấn Triệu Thương xuống đánh cho một trận.


    Không thể đánh, có hai anh chồng ở đây, đánh Triệu Thương, đời này ông cũng đừng bước đến cửa họ Triệu nữa.


    Đáng tiếc, chuyện Nhạc Tâm là con dâu tương lai của ông khó mà nói ra miệng, dù sao Trữ Vệ còn chưa mang người về nhà giới thiệu cho bọn họ.


    Nghĩ đến đây, ánh mắt Trữ Bốc Phàm nhìn Trữ Vệ lại nhiều hơn vài tia chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.


    Mẹ Trữ thấy Trữ Vệ xách valy nên hỏi anh: "Đã muộn như vậy còn có chuyện gì xảy ra sao?"


    Bà khiển trách nhìn chồng mình, công việc giao cho con trai coi như thôi, nhà tư bản còn không thể chèn ép nhân viên như thế được, huống chi là con trai ruột duy nhất.


    Trữ Bốc Phàm bị oan uổng càng thấy bất mãn Trữ Vệ: "Xảy ra chuyện gì được, đừng lấy cớ, ba rất rõ ràng, không có chuyện gì để con phải đi cả. Nói, xách đồ định đi đâu chơi? Hay là trưởng thành cánh cứng cáp rồi muốn rời khỏi cha mẹ ra ở riêng? Con dùng lương tâm mà nghĩ xem, con nỡ bỏ đồ ăn ngon ba nấu không?"


    Trữ Vệ đi xuống lầu, đặt valy ở bên chân, anh ngay ngắn đứng ở trước mặt ba mẹ, vẻ mặt trịnh trọng, đồng thời, không nén được khoe khoang mật ngọt: "Ba mẹ, con không phải đi công tác, con muốn dọn ra ngoài ở với bạn gái!"


    Ở chung?


    Trữ Bốc Phàm và mẹ Trữ liếc nhau, tức giận nói: "Chỉ là ở chung?"


    Trữ Vệ: "Không thì sao?"


    Trữ Bốc Phàm: "Cặn bã!"


    Trữ Vệ: "?"


    Mẹ Trữ đánh cánh tay Trữ Bốc Phàm, sao có thể mắng con mình là cặn bã được, có còn là con ruột hay không?


    Trữ Bốc Phàm oan ức nhìn mẹ Trữ, quay người lên lầu, ném một vật vào ngực Trữ Vệ.


    Vỏ cứng, bìa màu đỏ, sổ hộ khẩu.


    Trữ Bốc Phàm nghiêm túc nói: "Ở chung không cưới là cặn bã, không mang giấy kết hôn về thì con cũng đừng trở về."


    Mẹ Trữ rất tán thành, gật đầu đồng ý.


    Mười phút sau, Trữ Vệ xách valy bị đuổi ra khỏi nhà. Trên người anh dán tác phẩm ba Trữ dốc hết tâm can làm ra—— bùa hoa đào, Trữ Bốc Phàm sợ mình vẽ bùa hoa đào không đủ mạnh nên dán thêm cho Trữ Vệ mấy tờ, hiệu lực không đủ, số lượng sẽ góp đủ; trong tay mang theo một hộp cháo táo đỏ giữ ấm do ba Trữ tự tay nấu, mẹ Trữ bảo anh mang đến cho Nhạc Tâm uống.


    Trữ Bốc Phàm vì nghĩ cho con trai, nhắc nhở Trữ Vệ: "Con trai ngốc, nhớ  nói cháo này là con nấu cho con bé."


    Vì để chuyện tình cảm của con trai được thuận lợi, ông thật sự là dùng hết tấm lòng của một người làm cha.


    Không bao lâu, Trữ Vệ xách valy và cháo, ôm chín mươi chín đóa hoa hồng đã chuẩn bị xong từ trước gõ cửa biệt thự.


    Nhạc Tâm vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy trong dự đoán. Cô nhận hoa hồng, cố ý hỏi: "Thế nào, không tặng son môi mà đổi thành tặng valy sao?"


    Trữ Vệ nhấc cháo lên cho cô xem: "Valy là của anh, cháo là cho em,... ba anh bảo anh nói là anh cố ý nấu cho em."


    Nhạc Tâm để anh đi vào, quay người vào phòng khách: "Vậy thực tế thì sao?"


    Trữ Vệ thành thật đáp: "Ba anh cố ý nấu cho mẹ anh, thơm lắm, anh đi lấy bát cho em nhé."


    Anh không nói dối bạn gái, trình độ nấu ăn của anh mới chỉ dừng lại ở trứng xào cà chua và rau xào, nhưng mà hình như nấu cháo chỉ cần bỏ các loại nguyên liệu vào sau đó thêm nước là được?


    Ừm, bọn họ ở cùng nhau thì có một đống thời gian luyện tập tài nấu nướng. Vậy thì bắt đầu từ cháo đi, anh cứ như vậy vui vẻ quyết định.


    Thừa dịp Trữ Vệ vào phòng bếp lấy bát, Nhạc Tâm cũng lấy quà mình mua cho Trữ Vệ ra.


    Trữ Vệ chỉ lấy một cái bát, múc cháo ra, thìa để ngay ngắn, anh vốn là muốn đưa thẳng cho Nhạc Tâm, nhưng nghĩ tới điều gì lại ngừng động tác. Anh cầm thìa, múc một muỗng cháo, đưa tới bên miệng Nhạc Tâm.


    Nhạc Tâm: "..."


    Chỉ lúc còn bé xíu cô từng bị cung nữ bón cho, hơi lớn một chút, sư phụ cô Đạo Nhất Tiên Quân trốn tránh trách nhiệm nuôi nấng bắt cô tự học ăn cơm sớm.


    Trong ánh mắt dịu dàng mong chờ tha thiết của Trữ Vệ, Nhạc Tâm tâm tình phức tạp nuốt xuống thìa cháo.


    Cháo thơm đặc, rất ngon.


    Không hề liên quan đến chuyện Trữ Vệ bón, mà là ba Trữ nấu quả thực ngon.


    Cháo mang tới nhiều, Nhạc Tâm vừa muốn đứng dậy để vào bếp cầm cái bát cho Trữ Vệ cùng ăn đã thấy Trữ Vệ trở tay dùng thìa cô vừa ăn múc một ngụm cháo bỏ vào trong miệng, cười vô cùng thỏa mãn nuốt xuống.


     Hôn gián tiếp.


    Bón cho nhau là chuyện những người yêu nhau nên làm.


    Trữ Vệ đang ước lượng khả năng Nhạc Tâm sẽ bón cháo cho mình, chỉ thấy Nhạc Tâm sợ lại bị bón cho ăn, cô bưng bát cháo lên, một hơi uống sạch.


    Trữ Vệ: "..."


    Khả năng là không.


    Nhạc Tâm uống xong cháo, cực kì tri kỷ múc cho Trữ Vệ: "Ngon lắm, anh uống nhiều một chút."


    Cô lấy hộp quà ra: "Đoán xem em mua cái gì cho anh?"


    Một cái hộp hình chữ nhật, màu đen, buộc nơ đỏ.


    Trữ Vệ không màng ăn cháo, nhận lấy hộp, tình cảm triền miên nói: "Chỉ cần là đồ em tặng, bất kể là cái gì anh cũng thíc..."


    Anh nói vừa rút nơ, mở hộp ra, khi thấy rõ đồ trong hộp, chữ “Thích” ngậm trên đầu lưỡi, thế nào cũng nhả không ra.


    Cà vạt, màu lục.


    Nhạc Tâm nén cười: "Xứng với mũ xanh của anh chứ?"


    Trữ Vệ: "..."


    Nhạc Tâm: "Ha ha..."


    Lúc cô mua quà cho Trữ Vệ thấy được cái cà vạt này, dù sao cũng không đắt, mua để đùa một chút cũng vui vẻ.


    Trữ Vệ vuốt cái cà vạt màu lục, tựa như đang vuốt lương tâm của mình, nên đáp "xứng" hay là "không xứng" đây?


    "Đùa anh đấy."


    Nhạc Tâm lấy ra quà thật, năm cái hộp, LOGO là hàng hiệu nào đó dành cho phái nam.


    Chỉ năm hộp quà, tiêu hết tất cả tiền cô kiếm được từ bán nho.


    Nhưng nhìn thấy Trữ Vệ nhẹ nhàng thở ra, vẻ mặt vui mừng khi mở hộp ra, Nhạc Tâm cảm thấy rất đáng giá.


    Năm cái áo sơ mi trắng, chất áo vô cùng tốt, kiểu dáng đơn giản kinh điển, phù hợp để Trữ Vệ mặc đi làm.


    Trữ Vệ đẹp trai, dáng vẻ mặc áo sơ mi trắng càng làm cho người ta động lòng. Nhạc Tâm rất thích dáng vẻ anh mặc áo sơ mi trắng, nhìn một phát tim đập thình thịch. Thật là đẹp trai, thân cao chân dài, khôi ngô anh tuấn, đây là bạn trai của cô đó.


    Anh mở từng cái ra, anh ngượng ngùng hỏi: "Một tuần đi làm năm ngày, mỗi ngày anh mặc một bộ, hai ngày còn lại anh ở nhà với em, cho nên em muốn anh không mặc gì, ở trần cho em xem tám múi cơ bụng sao?"


    Người tu tiên không nói dối, nhưng vì dỗ bạn trai vui vẻ, Nhạc Tâm trái lương tâm nói: "Đúng..."


    Vì để bạn trai không thất vọng, cô sẽ không nói cho anh biết cô chỉ là không có tiền mua thêm hai bộ.


    Trồng trọt, bán lấy tiền, cô cần làm nhiều hơn!


    Nhận được áo sơmi Trữ Vệ rất vui vẻ, cho dù là không thể ở cùng phòng với Nhạc Tâm, ở chung đúng nghĩa. Anh ngủ ở phòng ngủ cạnh phòng Nhạc Tâm, cùng một ngôi biệt thự, bốn bỏ lên năm cũng coi như là ngủ chung.


    Trữ Vệ vừa lòng thỏa ý.


    Sau một đêm ăn mukbang Bắc Hòa cực kỳ hưng phấn, sau khi tắt phát sóng trực tiếp, lập tức gọi điện thoại cho Nhạc Tâm: "Nhạc Tâm Nhạc Tâm, buổi sáng cô có rảnh không, tôi muốn đi tìm cô, cho cô xem fan hâm mộ của tôi khen tôi như thế nào!"


    Nhạc Tâm không chút nghĩ ngợi từ chối: "Không được, hôm nay thứ bảy, bạn trai tôi không đi làm, chúng tôi phải đi hẹn hò, không có thời gian chia sẻ niềm vui của cẩu độc thân."


    Bắc Hòa cảm thấy tổn thương: "..."


    Nhớ tới đối tượng hẹn hò của cô là ba Trữ của mình, Bắc Hòa rộng lượng tha thứ cho cô: "Được rồi, chiều tôi lại đến, ban đêm không có thời gian, tôi còn phải ăn mukbang, còn phải giao lưu với fan hâm mộ sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành của tôi đây."


    Sợ Nhạc Tâm  lại từ chối, nói xong hắn cúp điện thoại ngay.


    Ôi, Bắc Hòa cũng đa có sự nghiệp riêng nha.


    Cúp điện thoại Nhạc Tâm thất vọng mất mát, sau đó liên hệ Chân Dung Phong, hỏi hắn có vụ bắt quỷ nào cần sự hỗ trợ của cô không. Cô cố ý nói rõ không nhận vụ của Trữ Bốc Phàm, việc của ba chồng tương lai chỉ có thể làm không công, nhưng mà cô muốn kiếm thêm thu nhập.


    Chân Dung Phong cam đoan có chuyện nhất định tìm cô đầu tiên.


    Nhạc Tâm lúc này mới hơi yên lòng. Cô không gạt Bắc Hòa, sáng hôm nay đúng là cô phải ra ngoài hẹn hò với Trữ vệ, chỉ là nội dung hẹn hò là do cô định nên có chút đặc biệt.


    Không sai, chính là đi trồng cây.


    Uống xong cháo trắng Trữ Vệ dậy sớm nấu, Nhạc Tâm mang Trữ Vệ tốc biến đến sơn cốc.


    Diện tích của sơn cốc rất lớn, ngoại trừ một mảnh nhỏ trồng nho Nhạc Tâm dời qua, mảnh đất khác đều trống không.


    Đất nhiều, không gian thi triển cũng lớn. Sau khi tính kỹ Nhạc Tâm vẫn chưa xác định được trồng cái gì. Nhưng đất lớn bao nhiêu, không gian thi triển cũng lớn bấy nhiêu. Đứng trong sơn cốc Nhạc Tâm cảm thấy mình nhỏ hẹp, còn cần xác định trồng cái gì sao? Hoàn toàn không cần, nghĩ tới giống gì thì trồng giống đó là được!


    Dâu tây, xoài, sầu riêng, anh đào, đều có thể trồng, hạt dẻ, hạt thông cũng có thể trồng, Không cần phải lo khí hậu, không cần phải lo thổ nhưỡng, cô là thần thổ địa thần mà.


    Chờ chúng mọc lên, mảnh sơn cốc này vị trí địa lý tuyệt đẹp. Chụp ảnh đăng vòng bạn bè, cây nhà trồng, thuần thiên nhiên, hái xong bán tại chỗ, tươi mới!


    Lúc trước trồng nho bỏ ra mười ngày, bây giờ á, ha ha, mười phút!


    Vì tiền, liều mạng dùng hết tiên lực.


    Trữ Vệ theo tới để trồng trọt với Nhạc Tâm, ban đầu anh dự định hỗ trợ tưới nước, cuối cùng phát hiện anh chỉ cần đứng ở một bên vỗ tay cổ vũ Nhạc Tâm, sau đó nhấm nháp trái cây chín.


    Oa, bạn gái anh thật sự là quá lợi hại.


    Mà cách đó không xa trong biệt thự của Bạch Hổ, tiên thái tử Phó Dư ánh mắt nặng nề nhìn quang cảnh hài hòa trong sơn cốc, sắc mặt khó lường.