Chia Tay Đi, Em Muốn Về Nhà Làm Ruộng

Chương 47: Gian lận

    Lam Sầm gian lận thi cử.


    Tiên thái tử Phó Dư báo cáo Lam Sầm gian lận thi cử.


    Nhạc Tâm: "..."


    Thần tiên thế hệ này không được rồi, mặt mũi của tiên giới đều bị vứt hết.


    Làm cái trò gì với trò gì đây!


    Tiêu đề tờ báo chuyên ngành nào đó: Chấn kinh! Thần tiên hạ phàm mà lại gian lận thi cử, người báo cáo lại là...


    Tiêu đề rúng động, nội dung cẩu huyết, số lượt đọc tin tức nhất định rất cao.


    Nhạc Tâm tra được điểm số của mình, thật không tệ, không phụ lòng cô ngày nào cũng mất ăn mất ngủ cố gắng. Nếu như Lam Sầm không gian lận, cô sẽ ở hạng nhất. Quả nhiên, người không thể có ý đồ xấu,cố gắng mỗi ngày, cần cù chăm chỉ học thuộc lòng để làm bài mới là đúng đắn. Chớ gian lận, gian lận tất bị bắt, nhìn mà xem, chẳng phải tiên gian lận cũng bị báo cáo sao?


    Bắc Hòa cười không ngừng được: "Lam Sầm gian lận thi cử, ha ha..."


    Gian lận thi cử, vết nhơ cả đời.


    Hồi trước lúc còn đi học ở tiên giới, thành tích của Lam Sầm cũng không thuộc top đầu. Tới thế gian, cô ta có thể hơn điểm Nhạc Tâm, xếp số một, đánh chết Bắc Hòa cũng không tin. Tiên thái tử không báo cáo, hắn cũng sẽ báo cáo.


    Hừ, lúc trước Lam Sầm còn từng nói xấu hắn gian lận thi cử, quân tử báo thù mười năm không muộn, chờ đó, việc cô ta gian lận hắn tất sẽ phải tuyên dương cho cả tiên giới địa phủ đều biết. Đừng mắng hắn là đàn ông mà bụng dạ hẹp hòi, chuyện trả thù này không phân biệt nam nữ. Làm người phải tự chịu trách nhiệm với việc mình từng làm.


    Nhạc Tâm cạn lời, vấn đề này phát triển quá mức huyền ảo. Cô không ngờ là Lam Sầm sẽ gian lận, còn gian lận một cách ngu xuẩn như thế. Giáo viên ngữ văn phải thi môn chuyên ngành ngữ văn và giáo dục tâm lý học. Môn chuyên ngành có phần cảm nhận thơ ca và viết văn. Giáo dục tâm lý học có bài thi tự luận ngắn, có đề bàn về một chủ đề, còn có đề phân tích ví dụ thực tế. Đề bài mang tính chủ quan nhiều như vậy, nếu là người đều biết cơ bản là không thể nào giành được điểm tối đa, huống chi hai môn đều max điểm. Dù là gian lận, điểm số tăng giảm thích hợp, có lẽ còn giành được hạng nhất.


    Lam Sầm gian lận thi cử, dù thế nào cũng không phải vì nhất định phải thi đậu giáo viên. Đoán chừng là bởi vì có Nhạc Tâm nên cô chỉ muốn thắng Nhạc Tâm. Nghĩ như thế, ừm, Lam Sầm có vẻ khá là để mắt cô.


    Tự dưng thấy thỏa mãn.


    Bắc Hòa vỗ đùi: "Việc này tôi nhất định phải nói cho Long Tú, còn phải nói cho tất cả những người tôi quen biết mới được, hừ! Không viết thư nặc danh ném cho báo Bát Quái ở tiên giới là đã nể tình lắm rồi. À, ai là người biên tập của báo Bát Quái bất lương kia ấy nhỉ?"


    Bắc Hòa, Nhạc Tâm, Long Tú đều không thuộc hàng những đứa trẻ ngoan yêu học tập, lần nào người thi được hạng nhất cũng là tiên thái tử Phó Dư. Ba người bọn họ yêu thích chơi bời, nhưng làm bài thi nhất định phải đạt tiêu chuẩn, nếu không sẽ ăn mắng. Trước đó không vui vẻ học tập, về sau tất phải thức đêm bù kiến thức. Trước mỗi lần thi, ba người tạm thời ôm chân phật, đột kích học tập. Không thể nào bói toán xem ngày hôm sau thi cái gì bởi vì công lực của giáo viên mạnh hơn bọn họ nhiều. Long Tú là cao thủ đoán đề, thường xuyên đoán trúng đề thi. Cho nên kết quả thi của bọn họ thường không kém.


    Lam Sầm cho rằng người mà thường ngày không chăm chỉ học tập thì  không thể nào thi đủ tiêu chuẩn, cô ta kiên định cho rằng đám Bắc Hòa gian lận, tạo thành ồn ào xôn xao.


    Bắc Hòa tức thành con cá nóc, không chăm chỉ học tập thì không thể thông minh bẩm sinh à? Không dối trá là ranh giới cuối cùng của kẻ lười học, mỗi một điểm thi hắn có được đều là nhờ chịu trọc đầu!


    Từ đó về sau, quan hệ giữa Bắc Hòa và Lam Sầm xuống tới âm điểm.


    Con Dấu vây quanh trước mặt Nhạc Tâm, thành tâm thành ý mà xin lỗi: "Xin lỗi vì tôi đã từng xúi cô gian lận."


    Nhạc Tâm nói lời thấm thía: "Gian lận là phạm pháp, phải ngồi tù, chỉ có học hành cho giỏi mới là chính đạo."


    Tra được điểm số, điểm số thật xứng với khoảng thời gian trước đây Nhạc Tâm đi sớm về tối cố gắng. Cô không định tham gia phỏng vấn, cũng không định làm một giáo viên thực thụ. Đó là lý tưởng của Nhạc Duyệt, không phải lý tưởng của cô. Nhạc Tâm cảm thấy buôn bán rất tốt, nếu cô đã là thần thổ địa, được trao cho năng lực trồng trọt đặc biệt thì cô tất không thể phí hoài. Nho mở ra nguồn tiêu thụ, lại thuê thêm một mảnh sơn cốc lớn của Bạch Hổ, giờ là thời điểm trồng sản phẩm mới.


    Bây giơ điều cô cần cân nhắc là: Nên trồng cái gì.


    Nhạc Tâm hỏi tiểu tiên nữ mũm mĩm. Cô nàng này vốn quen ăn hàng, một hơi nói ra mấy loại cây.


    Nhạc Tâm: "..." Thôi, lại mất công hỏi rồi.


    Cầu người không bằng cầu mình, cô vẫn nên tự mình thì hơn.


    Bắc Hòa rất có tâm với nghề, chạy lên mạng xem người khác ăn mukbang để mở rộng tầm mắt. Hình ảnh ông chú quỷ kia phát cuồng vẫn còn mới mẻ trong đầu hắn, đám người ăn mukbang khác cũng xuất hiện rất là khác thường. Cái gì mà ăn ớt với nấm kim châm siêu cay, miệng sưng đỏ, mắt suýt thì rớt vẫn kiên quyết xin like; há to mồm nuốt xuống, mặt phình cả lên, còn mong nhiều người theo dõi hơn.


    Bắc Hòa giật nảy mình, càng thấy cảm kích ba Trữ. Công ty phát sóng trực tiếp đều là của ba Trữ, hắn muốn ăn như thế nào thì ăn như thế đó, muốn truyền bá như thế nào thì truyền bá như thế đó.


    Nếu được ăn ngon tùy ý, hắn có thể ăn mãi tới hừng đông.


    Trợ lý của Trữ Vệ làm việc chắc chắn, làm khoảng mười phương án tuyên truyền để cho Bắc Hòa lựa chọn.


    Poster tuyên truyền, ra video, gửi thông báo, mua Vip tài khoản, minh tinh PR, đầy đủ mọi thứ.


    Trữ Vệ sợ Bắc Hòa thấy phiền phức, cố ý gọi điện thoại hỏi ý kiến của hắn.


    Bắc Hòa cúp điện thoại, vui rạo rực bỏ mặc ý kiến của Nhạc Tâm, tự đi chụp ảnh tuyên truyền. Buồn cười, người đẹp nghiêng nước nghiêng thành như hắn có gì mà không thể để cho người khác ngắm?


    Nhạc Tâm vẫn an tâm buôn bán, hái nho, đóng gói, đưa nho, yêu đương, ngọt ngào như mật.


    Đêm khuya của một ngày nào đó, chị họ của Nhạc Duyệt-Nhạc Bình, con gái lớn của bác gái cả Nhạc Duyệt đến gõ cửa sân.


    Nhạc Bình dáng người thon thả, thần sắc điềm tĩnh, có chút chút nhát gan ngoan ngoãn do nhẫn nhục chịu đựng thời gian dài, nhưng giờ phút này, toàn thân cô ấy từ trong ra ngoài lộ ra dũng cảm tự giải thoát, cô ấy đứng ngoài cửa sân, cười nói với Nhạc Tâm: "Nhạc Duyệt, chị tới tạm biệt em."


    Hạ Đình muốn cưới vợ trong vòng, bác gái cả Nhạc Duyệt ép Nhạc Duyệt không thành, thế mà lại động tới con gái Nhạc Bình nhà mình. Nhà Hạ Đình đưa kha khá lễ hỏi, bác gái cả Nhạc Duyệt động lòng. Bán con gái lấy tiền, đối với người trọng nam khinh nữ như bác gái cả Nhạc Duyệt mà nói, đây không phải là loại chuyện khó mà tưởng tượng được, bà ta hoàn toàn làm được chuyện như thế.


    Một cuộc điện thoại, gọi Nhạc Bình đang làm thuê bên ngoài trở về.


    Nhạc Bình bị mẹ chèn ép nhiều năm, rốt cục cũng không chịu đồng ý chuyện này.


    Em trai cô ấy- Nhạc Phúc chẳng quan tâm, khoanh tay đứng nhìn, nếu chị gái gả cho Hạ Đình, cầm tiền tới hỏi cưới, cuối cùng vẫn là của nó, nó vui còn không hết. Bác cả Nhạc Duyệt luôn luôn sợ vợ, ông ta không làm chủ được.


    Không hề để ý cảm nhận và hạnh phúc cả đời của mình, ngôi nhà như thế này còn đáng để đợi sao?


    Không đáng.


    Thừa dịp trời tối người yên, Nhạc Bình trốn đi.


    Bất kể sau này phải ly biệt quê hương, vĩnh thế không trở về hay là cuối cùng cũng có một ngày hòa giải với gia đình, thì cũng là chuyện sau này. Bây giờ Nhạc Bình chỉ cảm thấy nhẹ nhõm, cô ấy tự do. Không cần phải đưa hết đồ ăn ngon cho em trai, người trong nhà đều không nhìn thấy sự tồn tại của cô ấy . Cô ấy phải vì mình mà sống.


    Mặc dù bất đắc dĩ, mặc dù không được cha mẹ thương yêu, nhân sinh có tiếc nuối, nhưng cô ấy không muốn giữ tình thân giả dối để gả cho một người mình không yêu.


    "Em đưa chị một đoạn nhé?"


    Nhạc Bình là một cô gái trẻ tuổi, đi đường ban đêm không an toàn. Nhạc Tâm đề nghị muốn đưa cô ấy, nhưng Nhạc Bình từ chối.


    Cô ấy vén tóc ra sau tai: "Chị quen một chàng trai, cậu ấy đối xử với chị rất tốt, chị đã gọi điện thoại cho cậu ấy rồi, lát cậu ấy sẽ tới đón. Em không cần lo lắng cho chị, chị sống rất tốt."


    Lần này, cô không chỉ muốn tới tạm biệt Nhạc Duyệt, cũng là dặn dò cô ấy, phải nghĩ cho mình nhiều hơn, đến lúc đó không nên vì chuyện của bà nội mà chịu ba mẹ cô chèn ép.


    Nhạc Bình đi.


    Nhạc Tâm làm phép, trộm sổ hộ khẩu nhà bác gái cả nhét vào người Nhạc Bình.


    Về sau kết hôn gì đó, chắc chắn sẽ cần sổ hộ khẩu.


    Về phần không có sổ hộ khẩu bác gái cả Nhạc Duyệt có thể có gì bất tiện hay không, mắc mớ gì đến Nhạc Tâm?


    Chuyện của Nhạc Bình cũng nhắc nhở Nhạc Tâm, cô không thể tiếp tục sử dụng thân phận của Nhạc Duyệt.


    Nhạc Tâm không phải Nhạc Duyệt, cô cũng không có ý định thay thế Nhạc Duyệt. Cô vốn là dự định sau khi hồi sinh Nhạc Duyệt sẽ để Nhạc Duyệt quay về quỹ đạo sống thường ngày. Bây giờ Nhạc Duyệt đi đầu thai, trên đời sẽ không còn có người tên Nhạc Duyệt nữa, như vậy tất cả những thứ liên quan tới cô ấy cũng nên biến mất.


    Nhạc Tâm chuyển cả vườn nho qua sơn cốc của Bạch Hổ, rồi sử dụng thuật pháp, để mỗi người có quan hệ với Nhạc Duyệt đều mơ hồ biết thông tin cô ấy bất ngờ qua đời từ bốn năm trước.


    Ừm, không thể tiếp tục ở ngôi nhà này nữa. Nhạc Tâm từ đống chìa khóa Trữ Vệ tặng tùy ý rút một cái, chụp ảnh gửi cho Trữ Vệ: "Chìa khóa này là của ngôi nhà nào?"


    Trữ Vệ đáp trong tích tắc: "Tim anh."


    Nhạc Tâm: "..."


    Gần đây miệng Trữ Vệ như lau mật, các kiểu dỗ ngon dỗ ngọt há mồm là nói ra được. Cô nghe xong... vẫn rất vui vẻ.


    Nhạc Tâm hỏi: "Tim anh ở đâu?"


    Trữ Vệ gửi một chuỗi địa chỉ tới.


    Thu dọn xong một đống đồ Trữ Vệ tặng còn chưa kịp mở ra, Nhạc Tâm mang theo Con Dấu đến địa chỉ kia, dùng chìa khoá trên tay mở cửa.


    Đó là một tòa biệt thự to lớn xa hoa, cảnh vật tĩnh mịch, còn có vườn hoa diện tích khá lớn.


    Nhạc Tâm không hề cảm thấy ở biệt thự Trữ Vệ tặng có gì không ổn, mà là Trữ Vệ tặng biệt thự còn không ở mới là sĩ diện.


Có điều làm thần tiên, cô với Bắc Hòa, ăn của Trữ Vệ, ở của Trữ Vệ, tựa như  bị Trữ Vệ bao nuôi, có vẻ như cũng rất khiến thần tiên mất mặt?


    Ngoại trừ tặng Trữ Vệ khối ngọc bội kia làm tín vật đính ước, cô quả thật chưa tặng cho Trữ Vệ cái gì. Tuy nói ngọc bội kia giá trị cao, bù đắp được tất cả những thứ Trữ Vệ cho, nhưng dù sao cũng không ổn. Hùng tâm tráng chí của Nhạc Tâm bị gọi lên, cô phải cố gắng trồng trọt nhiều kiếm tiền, đất ở vườn hoa cũng không thể buông tha. Trồng hoa!


    Một bên khác, Lam Sầm bị báo cáo gian lận, tâm tình giống như bị sét đánh. Bắc Hòa có thể bói toán ra là tiên thái tử báo cáo, thì càng không cần nói tới người giỏi bói toán như cô ta.


    Lam Sầm vẫn cảm thấy quan hệ của cô ta và Nhạc Tâm là quan hệ cạnh tranh, cô ta muốn làm mọi việc tốt hơn Nhạc Tâm, càng phải mạnh hơn Nhạc Tâm mọi mặt. Lúc thi gặp được Nhạc Tâm, cô ta cảm thấy lúc ở tiên giới Nhạc Tâm đã quen thói gian lận, sau khi tới thế gian, thân là thần tiên duy nhất ở nhân gian nhất định cũng sẽ gian lận. Vì thần tiên gian lận, không ai có thể tra, Nhạc Tâm không cần phải kiêng nể gì cả.


    Lam Sầm không muốn thua Nhạc Tâm, cô ta yên lặng bói toán, sau khi tính ra điểm số của Nhạc Tâm, dùng tiên pháp gian lận để mình cao hơn Nhạc Tâm một điểm.


    Nhưng ai ngờ lúc có kết quả thi, cô ta lại có tận hai môn max điểm.


    Nếu là người thì đều có thể nhìn ra điểm số này có vấn đề, cô ta cũng không phải thần học, sao có thể thi được max điểm?


    Phó Dư đáng hận, không chỉ sửa lại số điểm cô ta gian lận, còn báo cáo cô ta gian lận!


    Đó là người mà cô ta yêu nhiều năm.


    Lam Sầm vừa tức giận vừa đau lòng, cô tìm đến Phó Dư, chất vấn hắn tại sao làm thế.


    Phó Dư nâng mí mắt, vẻ mặt kiêu ngạo lại không có cảm xúc gì: "Không tại sao, một ngày làm một việc thiện?"


    Học Lôi Phong làm việc tốt, tới nhân gian nên nhập gia tùy tục.


    Lam Sầm: "..."


    Phó Dư báo cáo cô ta, cô ta phải nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này. Chưa qua tình kiếp, cô ta không thể rời khỏi nhân gian dù là một ngày. Nếu giữ vết bẩn gian lận thi cử trên lưng, ở nhân gian cô ta sao có thể nhấc nổi đầu nữa? Nếu bị Bắc Hòa biết, chỉ sợ toàn bộ tiên giới đều biết. Thanh danh của cô ta đang tràn ngập nguy hiểm.


    Bắc Hòa tâm tình vô cùng tốt, trợ lý ba Trữ gửi đến làm việc cực kỳ đáng tin cậy, không mất bao lâu đã sắp xếp xong xuôi công việc ăn mukbang của đứa con trai là hắn đây. Ngày chính thức trực tiếp đó, hắn gọi điện thoại cho Nhạc Tâm, dặn dò: "Nhớ kỹ thời gian đó, đến lúc đó gửi cho tôi tên lửa, du thuyền. Không thì nếu quá ít người, không ai tặng đồ cho tôi, tôi sẽ rất là mất mặt."


    Nhạc Tâm nhìn xem link trực tiếp hắn gửi tới, an ủi hắn: "Yên tâm, tôi sẽ tặng quà cho anh —— tôi vẫn có thể bỏ được hai đồng, dù sao cũng là bạn nhiều năm."


    Bắc Hòa: "..." Keo kiệt, không hề xứng với ba Trữ ra tay hào phóng.


    Hắn nói với đầu bếp chuyên môn chuẩn bị đồ ăn cho hắn: "Làm phiền làm một trăm cân tôm trước, rồi tới một trăm cân cá mực nướng, à, một trăm cân nho cũng tôi xách tới cũng rửa giúp tôi, trước tạm thời như vậy, tôi ăn xong lại nói."


    Hai đồng cũng là tiền, lúc trực tiếp cứ tuyên truyền nho Nhạc Tâm bán vậy, coi như có ơn tất báo đối với ba Trữ.


    Má ơi, trực tiếp sắp bắt đầu, sao tự dưng lại thấy khẩn trương thế nhỉ?