Sở Vân nhận lấy, vừa nhìn đã không nhịn được, kinh ngạc đứng ngay tại chỗ khẽ kêu lên: - Chấn Cửu Tiêu?
Thân thể Kim Bích Hàm chấn động, đôi mắt mở lớn, vẻ không thể tin, nhìn về phía Phong Bá Nhạc.
- Theo di thư của Quốc chủ Đôn Hoàng quốc, có dặn lão phu chiếu cố ngươi. Tuy rằng Chấn Cửu Tiêu là một bộ pháp môn Ngự yêu tuyệt phẩm, nhưng quan hệ thực sự trọng đại. Trong mật tàng Hoàng lăng, có sức mạnh bí mật bảo hộ Đôn Hoàng vương. Nắm giữ Chấn Cửu Tiêu, sẽ giúp đỡ ngươi chân chính tiến vào mật tàng Hoàng lăng. Ngươi phải tự mình xử lý mọi chuyện cho tốt. Phong Bá Nhạc nhìn Kim Bích Hàm, giải thích với giọng điệu ôn hòa. - Viện chủ đại nhân, người cho vãn bối ngọc giản này. Vậy người... Đôn Hoàng công chúa vừa cảm động lại thoáng do dự. Nàng biết một vài tin tức. Lần này Phong Bá Nhạc làm vậy là trái với viện quy, nếu bị tố giác ra, liên minh Thư Viện phát giác được, hắn sẽ khó có thể giữ được chức vị Viện chủ này. - Chuyện tương lai chuyện, để tương lai nói sau. Để lão phu cũng học được chút kích động của những người tuổi trẻ như các ngươi. Ha ha. Phong Bá Nhạc cười khẽ ba tiếng, lại nháy mắt ba cái. - Hướng chính đông, cách ba mươi hải lý, có hải thuyền của Thư Gia đang bị bao vây. Các ngươi có thể đi giải cứu. Đừng nói lão nhân ta nói cho các ngươi biết. Đi đi!
Đến cũng mau, đi cũng mau. Hắn đứng trước mặt Sở Vân, vung tay áo, toàn thân Phong Bá Nhạc liền biến thành cơn gió mát, một tiếng gió vút lên, liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Kim Bích Hàm còn ngơ ngác đứng ở chỗ cũ, có cảm giác như giật mình như mộng.
Hai mắt Sở Vân cũng là sáng lấp lánh, vươn một tay, kéo lấy cánh tay Kim Bích Hàm, chạy về phía phòng điều khiển thuyền: - Còn thất thần làm gì? Ba mươi hải lý về hướng chính đông! Chúng ta phải lập tức thay đổi tuyến đường, nghĩ cách cứu viện cho hải thuyền Thư gia đảo. - Nhưng, chiến thuyền này là Bảo thuyền của Thư Viện. Thuyền trưởng chỉ phụ trách tiếp đưa chúng ta đi, không chắc nghe lời chúng ta. Kim Bích Hàm nhất thời còn chưa kịp phản ứng. - Đương nhiên hắn sẽ không mặc cho chúng ta dính vào. Cho nên lần này —— chúng ta cướp thuyền! - Cái, cái gì? Trong phút chốc, hai mắt Kim Bích Hàm mở lớn. - An tâm, viện chủ cũng đồng ý. Sau này sẽ không trách chúng ta. Sở Vân cười ha ha.
Kim Bích Hàm băng tuyết thông minh, chợt nhớ tới lời Phong Bá Nhạc đã nói "Đừng nói là lão nhân ta nói cho các ngươi" cùng với động tác nháy mắt khi nói chuyện.
Nàng chợt hiểu ra: - Thì ra là thế!
… - Gạt người sao, tại sao có thể như vậy? - Sao có thể thay đổi nhanh như vậy? - Thiếu chủ, người làm như vậy thực sự không có chuyện gì sao? Vừa mới nằm trên giường không lâu sau, các thư sinh nương nhờ Sở Vân đều khẩn trương triệu tập đứng dậy.
Tới phòng thuyền trưởng nghe thông báo của Sở Vân, cả đám người cũng đều trừng mắt há mồm.
Ngay cả bảo thuyền của Thiên Ca Thư Viện, Sở Vân cũng đánh cướp!
Lúc này mới trải qua một quãng thời gian, vì sao sự tình thay đổi nhanh tới mức này?
Thuyền trưởng trước kia bị trói chéo tay sau lưng, buộc ở một góc thuyền. Trong miệng còn bị một chiếc khăn bịt chặt.
Tất vả mọi người sửng sốt ngây mắt nhìn. - Cách hướng đông ba mươi hải lý, tàu chiến của Thư Gia đã bị công kích. Đáng tiếc vị thuyền trưởng này không chịu hợp tác. Thực sự coi thường ta! Cần phải cho hắn tỉnh táo suy xét lại… Trong mắt Sở Vân hiện lên một đạo hàn quang như thiểm địa liếc mắt về góc thuyền nhìn tên thuyền trưởng kia. Chợt nhìn lướt qua mặt các thư sinh, lớn tiếng nói: - Các vị! Hướng đi đã thay đổi, chúng ta đang tiếp cận chiến trường, đây chính là trận chiến mở màn của chúng ta! Hãy cho ta xem vũ dũng của các vị! - Vâng, thiếu chủ! Nhan Khuyết nhất định không phụ sự kỳ vọng của thiếu chủ! Nhan Khuyết là người đầu tiên đứng lên hô lớn. - Ta nhất định không phụ sự kỳ vọng của thiếu chủ!
Tiếp đến tất cả mọi người cùng đứng lên hô lớn.
Bảo thuyền tăng tốc như một thanh lợi kiếm bổ gió chém sóng nhanh chóng tiếp cận tới gần chiến trường.
Đây chính là một trận chiến trên biển.
Bẩy chiến thuyền chặt chẽ bao vây một chiến thuyền trong đó. Quả cầu lửa phun ra khắp trời, bắn qua lại lẫn nhau chiếu sáng toàn bộ chiến trường.
Du Nha Đại Sư cắn chặt răng liều mạng dốc toàn lực chống lại hỏa lực hung mãnh của đối phương công kích. Chuyến này hắn chính là được Thư Thiên Hào an bài đi trước Thiên Ca Thư Viện. Thật không ngờ ở giữa đường bị kẻ khác chặn ngang.
Chiến lực bẩy chiến thuyền trên biển phi phàm. Chiến thuyền của hắn rất nhanh bị bao vây, công kích. Bây giờ đã trở thành cá trong chậu. - Du Nha Đại Sư, người thức thời mới là tuấn kiệt! Rốt cuộc ngươi hà tất phải ngoan cố chống lại? Vệ gia đảo của chúng ta không ngừng phát triển, có tiền đồ hơn rất nhiều so với Thư gia đảo. Ngươi bỏ gian tà theo chính nghĩa, mới là lựa chọn sáng suốt. Đại Tướng đối phương không ngừng mở miệng chiêu hàng. - Câm cái miệng chó của ngươi lại! Lẽ nào Du Nha ta là ngươi vô ơn bội nghĩa sao? Lúc này Du Nha thống hận tức giận mắng. Lệnh cho Dung Nham Bá Vương Hoa ở bên cạnh bắn ra một đạo bạo liệt đan hỏa.
Đại đan hỏa như mã xe ngựa bay xé gió từ màu đen chuyển thành màu đỏ " ầm" một tiếng bay về phía mục tiêu. Nguồn: http://Trà Truyện
Trên buồng lái của đối phương nhất thời bay ra một đạo côn ảnh. Tại giữa không trung bạo liệt đan hỏa chạm vào nhau lập tức gầm vang một tiếng, đan hỏa nổ mạnh, hỏa diễm bắn ra bốn phía, kèm theo khói và lửa dày đặc bay ra. - Đại sư hà tất phải tức giận? Bách tính bình thường không biết bản lĩnh của đại sư, nhưng Vệ gia đảo chủ của chúng ta ái mộ danh tiếng của ngài đã lâu. Chỉ cần đại sư đến Vệ gia đảo ta, tất sẽ được đối đãi như khách quý. Đại tướng kia lại hô lớn kêu gọi đầu hàng. - Thối lắm! Tới Vệ gia các ngươi, e là cả đời không được tự do. Thư gia đảo chủ tấm lòng rộng lượng, đối đãi ân hậu. Lúc tình thế lâm nguy đánh ta bất tỉnh đưa lên hải thuyền, mang ta rời đi. Đổi lại là Vệ gia chủ e là sớm đã giết ta tránh khỏi tư địch! Muốn lão tử bán mạng cho loại người như ngươi, đừng hòng! Du Nha tức giận mắng.
Đại Tướng kia cũng tức giận nói: - Nếu đại sư rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, vậy đừng trách ta vô lý. - Phi! E là ngươi không đủ sức, đến đây đến đây, cùng ta đánh ba trăm hiệp! Du nha có Dung Nham Bá Vương Hoa, Chiểu Du Cóc, Tâm Kính tất cả đều là đại yêu binh.
Tuy rằng không am hiểu chiến đấu thế nhưng chiến lực cũng khá tốt. - Toàn quân xung kích, xông lên! Tiến đến mạn thuyền! Đánh giáp lá cà! Nhớ kỹ bắt sống Du Nha cho ta. Đại Tướng kia ra lệnh một tiếng, bảy chiến thuyền hỏa lực càng thêm hung mãnh, như bảy con cá mập đói hướng tới chiến thuyền của Du Nha Đại Sư mà tới.