Nhan Khuyết giơ ngón tay cái lên hướng về phía Kim Bích Hàm nói: - Hành động của Thạch huynh, bội phục bội phục.
Kim Bích Hàm thoáng mỉm cười, mắt nhìn mọi người, vẻ mặt đầy đắc ý.
Bảo thuyền xuất phát. Mọi chuyện phát triển nằm ngoài dự kiến của Sở Vân. Hắn mang theo một đám người, tiến vào trong biên đêm đen tối.
Tương lai bất trắc, phong ba hiểm ác, đang đợi hắn, lại là cái gì đây? - Đúng là đã đi rồi. Bạch Mi đan sư đứng lặng trên đỉnh Thanh Sơn, nhìn Bảo thuyền xa dần, thở dài thật sâu.
Bên cạnh hắn là Phong Bá Nhạc tiên phong đạo cốt: - Có gì có thể ngăn cản một nam nhân, đi bảo vệ người nhà của hắn? Đây mới là Sở Vân. Hắn thấy rõ chính mình, nắm chắc hành động của bản thân. Ngươi chưa phát hiện, tương lai của hắn sẽ thực sự khiến người ta chờ mong sao? - Biết thế. Chẳng qua đứa nhỏ Kim Bích Hàm kia, cũng lên thuyền, thậm chí dốc hết học phần đổi thành Hỏa Sơn quy. Như vậy làm sao bây giờ? Bạch Mi đan sư nhíu mày.
Phong Bá Nhạc cười ha hả a, lấy tay vuốt râu nói: - Còn có thể làm sao bây giờ? Quốc chủ Đôn Hoàng quốc nhắc nhở lão phu chiếu cố. Tình hình như vậy, đành phải giao trực tiếp Chấn Cửu Tiêu cho nàng. Về phần quy định liên minh trong Thư Viện, cũng cố không hơn được. Trách nhiệm sau này, ta sẽ dốc hết sức đảm đương! - Đại nhân, nếu cứ như vậy, chức vị viện chủ của ngài... - Ngày xưa tam đại viện chủ có thể hy sinh như thế, Phong Bá Nhạc ta bỏ qua chức vị viện chủ thì đã là cái gì? Có đôi khi, ta đã muốn hưởng lạc thú lớn nhất của một bậc tiền bối, chính là nhìn hậu bối tiến lên, thay bánh xe cũ của lịch sử, hăng hái tiến về phía trước. Ha ha a. Không phải rất thú vị sao? Phong Bá Nhạc quay đầu nhìn về phía Bạch Mi đan sư, cổ tay áo rộng thùng thình bay phất phới trong gió. Bộ râu trắng như tuyết phất phơ, tiên phong đạo cốt. Đọc Truyện Kiếm Hiệp
Đêm trên biển, Bảo thuyền.
- Thiết Gia, Hoa gia, Vệ gia, Mã gia, Trữ gia, Viêm Gia, Đoàn gia, Sa Gia, Trầm gia, Viêm Gia, Phương gia, Vương Gia, Đường gia, Từ gia. Tổng cộng mười bốn thế lực gia thành đảo, liên hợp với nhau. Trong đó, lại lấy quân của Thiết Gia là mạnh nhất, Viêm Gia có nội tình sâu nhất. Lần này người Đoàn gia phái đến chính là đại tướng. Cũng không thể xem ba người con trai của Phương gia chủ… Trong khoang thuyền đèn đuốc sáng trưng, một đám người vây lại, không khí ngưng trọng, đều lắng nghe Nhan Khuyết.
Tình thế tương đối nghiêm trọng, mười bốn gia liên quân mặc kệ là chiến hạm, hay binh lực, tướng lãnh, thực lực đều hơn Thư gia đảo gấp bội.
Sau khi Nhan Khuyết giới thiệu xong, Sở Vân đứng nhìn hơn hai mươi thư sinh này: - Các vị có suy nghĩ gì, đều có thể nói ra.
Mặc dù trong lòng Sở Vân loạn, nhưng khuôn mặt lại trầm tĩnh khiến sự bất an trong lòng các vị thư sinh giảm bớt. Mọi người đều nói rõ ý kiến riêng của mình. Sở Vân đều chăm chú lắng nghe, khi thì mỉm cười gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Tiếng thảo luận trong khoang thuyền càng lúc càng sôi nổi, mãi đến khuya mới dừng lại.
Sở Vân ra khoang thuyền, chậm rãi bước gần mép thuyền. Khi không người, lúc này hắn mới biểu lộ ra cảm xúc chân thật của mình. Hắn khẽ thở dài, trong ánh mắt lộ vẻ ưu sầu.
Hành động vừa rồi, cũng là hắn cố ý. Nghĩ có thể khảo nghiệm tài năng của các thư sinh này. Kết quả không theo ý người. Họ kém Nhan Khuyết, Kim Bích Hàm không chỉ một bậc. - Sở huynh, thất vọng về những thư sinh này sao? Phía sau truyền đến giọng nói quan tâm của Kim Bích Hàm.
Sở Vân không quay đầu, hai tay tỳ vào trên mép thuyền, mặt hướng ra biển rộng, nói: - Những thư sinh này đều ôm lòng lạc quan, cho rằng có thể hy vọng tìm kiếm cách giải hòa với bên đồng minh. Cũng có người cảm thấy có thể chỉ phải đánh nhỏ một hai trận, thể hiện ra quân thế, là có thể đàm phán. Không biết những điều này đều đã làm Thư gia đảo mất bao nhiêu lợi ích, hy vọng ký thỏa hiệp, có trăm hại mà không có một lợi. - Họ mới chỉ là thư sinh thôi. Họ đã sống ở trong Thư Viện ba năm, cũng khó trách được. Hơn nữa, họ đều xuất thân bình dân, thiếu hiểu biết đối với tranh đấu ở tầng cao hơn, cũng hoàn toàn có thể lý giải. Chẳng qua mài dũa một thời gian, làm cho bọn họ nhận được khảo nghiệm sự thật, vẫn có thể sử dụng được. Kim Bích Hàm đi đến bên cạnh người Sở Vân, đưa khuỷu tay dựa vào mép thuyền, hai mắt nhìn về phía trước, mở miệng nói.
Sở Vân liếc mắt nhìn Kim Bích Hàm một cái. Ngọn đèn trên thuyền chiếu một nửa dáng người nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, gương mặt đón nhận những cơn gió biển thổi vào nhã lệ như ngọc. Những sợi tóc theo gió rối loạn.
Lo nghĩ, Sở Vân mở miệng nói: - Trong đại xạ lễ, không phải huynh đã khuyên ta buông tay sao? Sao bỗng nhiên quyết định muốn giúp ta? Vừa mới trong khoang thuyền, huynh lui vào một góc, không nói được một lời. Hay trong lòng đã có kế sách ứng đối? - Huynh tính kiểm tra ta sao? Kim Bích Hàm quay đầu, nhìn về phía Sở Vân, đôi mắt mỹ lệ hiện lên vẻ mỉm cười.
- Thẳng thắn mà nói, cảm giác đối với huynh rất phức tạp. Biết rõ huynh làm như vậy, rất không lý trí, nhưng trong lòng hết lần này tới lần khác lại muốn thấy sự kiên trì của huynh đạt được thành công. Có lẽ do hoàn cảnh chúng ta trong đã trải qua gần giống với nhau. Về phần kế sách ứng đối, cũng rất đơn giản. Đối phương gồm liên minh mười bốn thế lực, tự nhiên sẽ không một lòng. Hợp tung liên hoành, có thể ly gián. - Ha ha. Không hổ danh là Thạch Gia Minh! Sở Vân cười vỗ tay. - Ta cũng đang có ý này.
Nói xong, hắn thoáng nhìn thật sâu về phía Kim Bích Hàm, trong lòng cảm thấy khó hiểu.
Đối phương xuất sắc như thế, vì sao trong ký ức kiếp trước của mình lại không có chút tin tức gì về đối phương? Trong Đôn Hoàng hoàng thất, trừ một người, còn đang lưu lạc khắp nơi làm con rối trên tay các thế lực muốn chia cắt Đôn Hoàng. - Ha hả a, hợp tung liên hoành, ly gián, thật sự là một cách giải quyết cho khốn cảnh. Đúng lúc này, giọng nói của Phong Bá Nhạc, truyền vào trong lòng hai người. - Viện chủ? Thiếu chút nữa, Sở Vân và Kim Bích Hàm đã kêu thất thanh. - Hừ, chớ lớn tiếng. Đến đuôi thuyền bên này. Giọng nói Phong Bá Nhạc lại truyền tới.
Hai người không khỏi nhìn nhau, không biết vì sao Viện chủ bỗng nhiên hiện thân.
Không rõ hắn có mục đích gì.
Ở đuôi thuyền âm u, hai người nhìn thấy Phong Bá Nhạc. - Tốt, người trẻ tuổi như nghé con mới sinh không sợ hổ, nên nắm chắc lòng mình, dũng cảm tiến tới. Chẳng qua cũng phải yêu quý bản thân thân, hiểu được tiến thối có chừng mực. Đương nhiên ta vẫn tín nhiệm Sở Vân. Lần này ta tới là muốn giao ngọc giản cho các ngươi. Hai người các ngươi có thể cùng học tập nghiên cứu.