Chi Mệnh Trùng Sinh: Hào Môn Tranh Đoạt Chiến

Chương 2: Đột nhiên thay đổi khiến người khác bất ngờ


"Gỡ đôi tay bẩn thỉu của cô ra khỏi người tôi, ngay lập tức!" Khương Chính Nam gằn giọng ném ra từng chữ. Hắn ghét cô, ghét đến nỗi nhìn thôi cũng đủ khiến hắn thêm phần khó chịu.

Trái ngược với vẻ ngoài nóng giận của hắn. Từ Nhược Lăng lại càng gắt gao ôm chặt lấy Khương Chính Nam hơn, cô hạ giọng hết mức có thể chỉ để xoa dịu cơn giận dữ trong lòng hắn "Em không cố ý, là em hồ đồ nhất thời. Chính Nam...em là vợ anh, cũng có tôn nghiêm riêng của bản thân, làm sao em có thể chịu được cảnh bị đặt ngang hàng với mấy loại phụ nữ kia!"

"Tôn nghiêm? Hừ, tôi tưởng hai chữ đó của cô sớm đã bị chó tha đến xó nào rồi!" Khương Chính Nam buông lời cay độc, hắn đang miệt thị cô?

Vòng ôm của Từ Nhược Lăng dần nới lỏng, cô khó tin nhìn hắn, nhìn bóng lưng thẳng tắp của hắn đứng sừng sững trước mắt mình, trong lòng càng không thể tin nổi những lời nói kia. Lấy nhau đã hơn một năm, hắn cho dù có ghét cô cũng chưa từng cay nghiệt chì chiết cô như thế!

Đây là lần đầu tiên!

Khương Chính Nam cảm nhận được bàn tay cô đang dần rời xa khỏi người hắn, khẽ xoay qua, môi mỏng nhếch nhẹ "Sao hả? Mới đó đã quên rồi? Con người cô thật đủ trơ trẽn, mới đây thôi, ngày này hai năm trước cô đã làm gì? Đáng lẽ cô nên ngày ngày hối cải mới phải? Nhưng tôi thấy, cô một chút cũng không, đường đường là đại tiểu thư của Từ gia, giết người xong liền có kẻ chống lưng ung dung tự tại!"

Từ Nhược Lăng ủy khuất nhìn hắn, liên tục lắc đầu "Chính Nam em không có...vụ tai nạn của hai năm trước vốn không phải do em gây ra! Tại sao? Tại sao đến tận bây giờ anh vẫn không chịu tin em?"

Từ Nhược Lăng gắt gao nắm lấy tay hắn, Khương Chính Nam thấy thế liền cười lạnh vung tay hất cả người cô lảo đảo về phía sau. Từ Nhược Lăng trong tức thời bị mất thăng bằng, cả người va mạnh vào kệ thủy tinh. Sống lưng cô đau buốt nhưng so với nỗi đau do hắn tạo ra trong tim cô còn không bằng một phần.

Hắn nhìn cô chật vật cũng không có ý thương tiếc, lạnh nhạt đánh mắt qua chỗ khác, lớn tiếng nói "Là do cô không tự lượng sức, đừng có trách tôi..."

Khương Chính Nam ngồi xổm xuống, tay trái để lên đầu gối, tay kia nâng cằm cô lên, ép Từ Nhược Lăng nhìn thẳng vào mắt hắn "Muốn kết hôn tôi cũng đã thành toàn cho cô, tốt nhất là cô nên biết điều, an phận thủ thường sống những ngày tháng còn lại của mình đi. Bởi vì sau này, tôi sẽ khiến cho cô muốn sống cũng không được mà chết cũng chẳng xong."

Nói rồi, hắn liền đứng dậy không chút lưu tình bỏ Từ Nhược Lăng lại một mình đơn độc giữa căn phòng rộng lớn. Một tiếng "rầm" thật lớn vang vọng trong màn đêm yên ắng cộng với tiếng mưa chưa dứt ngoài kia lại nghe càng não nề.

Từ Nhược Lăng khó khăn đứng dậy, bất giác giọt nước mắt chực trào trên khóe mi cô từ từ rơi xuống. Kể từ ngày người mẹ đáng kính của cô ra đi, về với thế giới bên kia, Từ Nhược Lăng chưa từng rơi một giọt nước mắt nào! Bởi cô vẫn luôn chấp niệm, nước mắt không nên rơi vào những việc vô bổ.

Vậy mà hôm nay, cô đã rơi lệ!!!

Lê từng bước chân mệt mỏi trở về phòng ngủ, Từ Nhược Lăng cảm giác như bản thân không còn chút sức lực nào nữa. Lần đầu tiên cô phát hiện ra rằng lời nói cũng có đủ sức mạnh để rút cạn sức lực của một người. Giống như anh tàn nhẫn chế giễu cô.

Từ Nhược Lăng biết, mình đã thất bại thật rồi!!!

Bước vào phòng ngủ chưa kịp nghỉ ngơi, bỗng chốc Từ Nhược Lăng cảm giác cổ họng mình hết sức khó chịu. Sau đó, cô chạy vội vào phòng tắm không ngừng nôn mửa. Từ Nhược Lăng thoáng nghĩ có thể là do hôm nay thức ăn có vấn đề, nhưng ngẫm lại cô đâu có ăn gì cả ngày hôm nay! Vậy có khi nào? Cô nhẩm tính lại thời gian, đúng là "bà gì" của cô đã bị trễ mất một tháng, điều này càng thuyết phục cái suy nghĩ trong đầu cô hơn.

Thoát khỏi tâm trạng rối bời, Từ Nhược Lăng níu lấy bức tường bằng gạch trắng tinh trong phòng tắm từ từ bước ra, vừa tới giường cô như người kiệt sức mà nằm xuống, đưa tay đặt nhẹ lên bụng rồi mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.

Tám giờ sáng ở bệnh viện thành phố.

Từ Nhược Lăng gương mặt phiến hồng, trên tay cầm giấy xét nghiệm từ trong phòng khám đi ra. Quả nhiên, kết quả khám cho thấy cô đã mang thai, thai nhi được hơn ba tuần. Chuyện này lại khiến cô vừa vui vừa sợ, Khương Chính Nam liệu có thể vì đứa con mà thay đổi cái nhìn về cô, có thể cho cô một chút quan tâm không?

Từ Nhược Lăng thầm mắng mình ngu ngốc, tại sao cô cứ luôn trông mong một cách vô vọng như thế!

Nhưng dù sao, chuyện đứa con vẫn nên báo cho hắn một tiếng.

Ra khỏi bệnh viện, Từ Nhược Lăng lấy hết dũng khí, đánh lái quay xe, thẳng đi đến trụ sở của Khương Thị. Nơi này đã thật lâu kể từ khi kết hôn cùng hắn cô chưa hề đặt chân tới, nơi đây vẫn luôn giữ một không khí bận rộn và dốc hết sức vào công việc. Tòa nhà rộng lớn, cao chọc trời mang nét uy nghi, tráng lệ. Hệ thống công nghệ ở Khương Thị đều thuộc dạng tối tân, hiện đại nhất. Xứng tầm với vị trí nằm trong top những tập đoàn dẫn đầu về máy móc, thiết bị điện tử thông minh. Ngay khi cô vừa mới đặt chân tới đây lần đầu tiên, Từ Nhược Lăng đã ngay lập tức cảm nhận được cái hơi thở mới của một nền công nghệ phát triển.

Từ Nhược Lăng đi vào thang máy dành cho nhân viên rồi ấn số. Nhìn số tầng trên bảng báo dần tăng cũng là lúc trái tim trong lồng ngực cô đập ngày một nhanh hơn, qua một tầng trái tim cô lại nhảy lên một nhịp. Thật khó để miêu tả cảm xúc ngay lúc này của cô, có thể là hồi hộp cũng có thể là lo lắng và thêm chút sợ hãi.

Cửa thang máy mở ra, đập vào mắt cô là cả một không gian rộng lớn cũng là tầng cao nhất chuyên dùng cho người điều hành của tập đoàn, Tổng giám đốc - Khương Chính Nam.

Từ Nhược Lăng hôm nay đi một đôi giày đế bằng nên khi đi âm thanh vang lên không quá lớn, nhưng bóng dáng cô đi vào đã thu hút được sự chú ý của thư kí. Cậu ta thấy cô đang đi đến cánh cửa phòng của Tổng giám đốc liền chạy tới ngăn lại "Cô là ai? Sao dám tự ý xông vào?"

Từ Nhược Lăng khẽ cười khổ trong lòng, cô là ai cậu thư kí này còn không biết "Tôi là phu nhân của Tổng giám đốc!"

Cậu thư kí mất mấy giây sững người, luống cuống nói "Thật xin lỗi phu nhân, tôi đã không nhận ra từ sớm mong phu nhân bỏ qua."

"Không có gì, dù sao lỗi cũng không phải của cậu. Chính Nam có ở trong đó không?" Từ Nhược Lăng không quá so đo với cấp dưới, cô đi thẳng vào vấn đề chính.

Cậu thư kí gật đầu một cái, cô hiểu ý liền đi tới trước cửa phòng không gõ cửa mà đi thẳng vào. Hình ảnh đầu tiên Từ Nhược Lăng thấy khi bước vào đó chính là bóng lưng sừng sững quay người đối diện với ánh nắng của Khương Chính Nam. Hắn đứng yên lặng ở đó, hai tay bỏ vào trong túi quần trầm ngâm suy tư. Nhìn từ góc độ nào thì gương mặt ấy vẫn thật đẹp, chỉ là nó đẹp khi không có cô!

Đúng như dự đoán, lúc Khương Chính Nam xoay người lại là lúc hắn nhìn thấy bóng dáng Từ Nhược Lăng đứng trước cửa, mắt hắn liền nổi lên niềm chán ghét thấy rõ.

Hắn thong dong đi tới chiếc ghế sofa dài rộng trong phòng làm việc, hai chân thoải mái bắt chéo lên nhau, nhếch mắt "Sao? Đã tới đây rồi không lại ngồi còn chờ tôi tới bế cô?"

"Em không có!" Từ Nhược Lăng chột dạ, tuy cô không muốn Khương Chính Nam tới đây bế cô lên hay gì, nhưng chí ít cô vẫn muốn nghe một câu nói quan tâm từ hắn.

Từ Nhược Lăng chậm rãi bước về phía hắn, cô ngồi xuống, đặt tờ giấy siêu âm của mình lên bàn "Em vừa đi khám, bác sĩ nói em có thai, được hơn ba tuần rồi, chính là cái đêm ngày hôm đó..."

Khương Chính Nam thoáng chốc kinh ngạc, ánh mắt hắn nhìn cô có đủ các loại cảm xúc thay đổi liên tục. Chỉ là lúc này, Từ Nhược Lăng đang cúi đầu nên không thể nhìn thấy.

Rồi đột nhiên hắn đứng dậy, bước chân từng nhịp không nhanh không chậm đi đến bên cạnh cô. Hắn nhẹ kéo cả người cô ôm vào lòng, sau đó ghì chặt bả vai cô đến đau nhức. Từ Nhược Lăng thoát đầu sững sờ, chưa kịp cảm nhận hơi ấm trong vòng tay hắn thì đã bị cơn đau từ bả vai truyền đến làm cho tỉnh mộng, hắn nói: "Nếu đã mang thai, tại sao còn chạy lung tung như thế? Chẳng lẽ cô không biết nếu đứa trẻ gặp chuyện sẽ có hậu quả gì hay sao?"

"Anh...nó là con của chúng ta...là con của chúng ta..." Từ Nhược Lăng vòng hai tay ra sau ôm chầm lấy hắn, kích động nói lớn, có phải đứa con này sẽ khiến hắn nhìn cô với ánh mắt khác không?

Khương Chính Nam nhẹ vỗ về cô, hắn không nói chỉ là ánh mắt ánh lên một chút sắc thái của sự mất kiên nhẫn, tâm trạng không rõ vui hay buồn.

Sự thay đổi đột ngột của Khương Chính Nam khiến người khác bất ngờ...ngay cả Từ Nhược Lăng cũng đã tự mình ảo tưởng như vậy!!!