Từ Nhược Lăng yên lặng nhắm mắt nhưng mãi vẫn không thể ngủ nổi. Cô trở mình vài cái liền ngồi dậy, kéo chăn trùm kín người, hai tay vòng ra phía trước ôm lấy chân, tư thế co ro như người ngồi trong tiết trời giá rét. Mà không...phải nói rằng sống trong ngôi nhà này còn lạnh giá hơn ngoài kia rất nhiều.
Một căn nhà xa hoa, một phòng ngủ rộng lớn, nhưng cũng chỉ có một người ở. Thật là trêu người mà!
Từ Nhược Lăng thức trắng đêm không ngủ, cô cứ ngồi đờ đẫn như thế, nhìn ra khung cảnh bên ngoài qua ô cửa sổ, mưa vẫn lớn cộng thêm từng đợt gió thổi mạnh khiến cho bệ cửa sổ cũng ướt theo, nước mưa men theo rãnh cửa mà chảy vào trong.
Đã hơn một tháng rồi cô chưa nhìn thấy mặt chồng mình. Lần cuối cùng gặp hắn cũng là cái đêm tiệc rượu cách đây một tháng ấy. Hắn chỉ khiêm tốn gọi điện về dặn dò hai ba câu rồi lại đúng giờ cho người lái xe đến đón cô đi, ngay cả một cái nhìn hắn cũng ngại cho cô. Xong việc hắn lại đem cô ném trở về, ngay cả cổng lớn cũng chẳng thèm bước qua, cứ thế mà mất tăm mất tích.
Báo chí ngoài kia liên tục thi nhau đồn rằng, Tổng Giám đốc của Khương thị cực kỳ yêu chiều vợ, màn ân ái của họ trước màn ảnh quả thật cũng hoàn mĩ quá đi! Nhưng trò đời lại kiểu "nằm trong chăn mới biết chăn có rận". Ai sống trong ngôi nhà này mới biết được cô bị chồng mình...ruồng bỏ!
Nghĩ tới đây, cả người Từ Nhược Lăng liền run nhẹ một cái. Cô thừa nhận bản thân mình quá cố chấp, trái tim của hắn đã bao giờ dành cho cô chưa? Cuộc hôn nhân này đã bao giờ hắn chịu thừa nhận? Từ Nhược Lăng rõ biết là vậy nhưng vẫn ra sức bám lấy để rồi khi mọi việc đã thành, đúng như ý nguyện của cô thì cô đã chẳng còn biết đến thứ gì gọi là hạnh phúc.
Một giờ sáng...
Màn mưa dày dần mờ đi nhưng gió thì vẫn còn rít từng đợt mạnh mẽ, cánh cửa sổ mà Từ Nhược Lăng cố tình không đóng cũng vì thế mà va mạnh từng đợt như muốn đập tan khung cửa. Cô vội vàng để chân trần chạy tới mặc cho sàn nhà lạnh buốt. Tay cô vừa giơ lên thì ngay lập tức một vệt ánh sáng vàng lóe qua.
Hắn đã về...chồng cô đã về...
Từ Nhược Lăng chưa tin vào mắt mình, cô liều mình ngó đầu ra, quả thật là xe của hắn.
Chiếc Land Rover từ ngoài cổng đi vào đậu ở phía dưới lầu. Từ Nhược Lăng như quên hết mọi thứ, cô mở toang cửa phòng chạy xuống, trong nhà không một ánh đèn vậy mà cô chạy từ trên cầu thang xuống lại không hề bị trật ngã. Hẳn là do tình yêu dẫn lối đi!
Từ Nhược Lăng vừa ra tới nơi liền cảm nhận được cái lạnh rõ rệt, mà cô lúc này chỉ mặc một chiếc váy ngủ đơn giản. Bước chân cô đi về phía chiếc xe vô cùng bình tĩnh mặc cho xung quanh là mưa phùn lất phất và cả tiếng gió gào thét bên tai khiến từng tế bào da thịt cô đều cảm thấy ớn lạnh. Chỉ là vừa bước đến mép thềm cô liền nghe được một giọng nữ nũng nịu từ trong xe vọng ra "Khương tổng, tối nay không được bỏ rơi người ta đâu đấy!"
Nam nhân kia nghe thế cũng không phản bác, chỉ nhỏ giọng trêu ghẹo "Đâu phải tối nữa, đã hơn một giờ sáng rồi."
"Một giờ sáng hay mấy giờ sáng cũng được. Miễn là Khương tổng ở đây đối với em giờ nào cũng là buổi tối hết." Giọng cô ả nhõng nhẽo, thủ thỉ bên tai người đàn ông thật khiến Từ Nhược Lăng buồn nôn.
Mà người đàn ông đó lại là chồng cô!
Một vệ sĩ mặc đồ đen từ ghế ngồi trước bước ra, kính cẩn nghiêng người mở cửa xe, còn không quên đưa ô che mưa cho hai người bọn họ.
Cả hai, một nam một nữ quấn lấy nhau, xem Từ Nhược Lăng như không khí mà đi qua. Hắn ta thì thờ ơ, còn cô ả thì lén ngoảnh ra sau quăng cho cô một nụ cười khinh bỉ. Chắc ả đang chế nhạo cô ngu ngốc không biết giữ chồng hoặc là...mới leo lên giường Khương Chính Nam được một đêm đã muốn vểnh mặt tỏ vẻ trịch thượng.
Sao cũng được, Từ Nhược Lăng tuyệt đối không thể thua!
Cô nghĩ thế liền xoay người bước vội vào trong. Vừa bước vào, đôi mắt Từ Nhược Lăng như bị đông cứng lại.
Nhìn thấy họ cứ tự nhiên như chốn không người quấn lấy nhau trên ghế sofa trong phòng khách. Trái tim cô chợt nhói lên từng hồi. Cô ả một thân trang phục lòe loẹt thuộc dạng thiếu vải, tay chân cứ như con rắn mà uốn lượn trên người Khương Chính Nam. Còn hắn thì thoải mái, ngang nhiên đáp trả nụ hôn của ả.
Tất cả tạo nên một khung cảnh đối với Từ Nhược Lăng là ghê tởm vô cùng.
Dù sao, hắn cũng là chồng của cô!
Từ Nhược Lăng rõ hơn ai hết biết rằng, hắn không thích cô, từ khi hai người cưới nhau hắn chưa từng chạm vào người cô, ngoại trừ đêm hôm đó...một đêm ngoại lệ!
Còn hầu như đêm nào hắn cũng không về nhà, mà Từ Nhược Lăng thừa biết những đêm đó bên cạnh hắn đều không thiếu phụ nữ. Nhưng cô thật nghĩ cũng không nghĩ đến, hắn lại dám đem một ả phụ nữ không rõ lai lịch về nhà, lại còn ngang nhiên làm nhục người là vợ như Từ Nhược Lăng.
"Cô nghĩ mình đang làm cái quái gì vậy hả?" Từ Nhược Lăng vòng hai tay trước ngực, điệu bộ đúng chất thanh cao của người vợ danh chính ngôn thuận. Chưa kể tới việc, cô cũng là tiểu thư danh giá, khí chất đương nhiên có thừa để lấn át cái "tôi" viển vông của cô ả.
"Khương...cô ấy!" Cô ả giả bộ ngây thơ chui vào lòng Khương Chính Nam. Ngón tay không ngừng trượt lên trượt xuống, ả biết rõ người phụ nữ đứng trước mặt mình là vợ hắn. Nhưng nếu Khương Chính Nam yêu vợ, hắn tuyệt đối sẽ không đưa ả về nhà ân ân ái ái nồng nhiệt như thế. Nghĩ rồi, ả lại càng ra sức nhõng nhẽo tỏ vẻ đáng thương.
Từ Nhược Lăng có cảm giác mắt mình sắp đau đến điên rồi, cô không ngại mà lớn tiếng hơn "Thật không biết liêm sỉ, còn không mau cút khỏi đây!"
Ả nghe thế, vẻ mặt liền đờ ra, khẽ liếc mắt nhìn lên gương mặt người đàn ông sớm đã lạnh băng. Cô ả ngay lập tức biết điều mà đứng lên sửa sang lại quần áo rồi cắm cúi chạy mất.
Trong phòng yên lặng đến rét run cả người!
"Khương Chính Nam anh thật khiến tôi mở rộng tầm mắt. Còn có bản lĩnh đem gái về nhà!" Từ Nhược Lăng gay gắt trách móc hắn. Đường đường, là một đại tiểu thư mà cô của giờ phút này lại chẳng khác gì mấy bà vợ chanh chua thô lỗ đi bắt gian chồng. Khí chất tiêu tán!
Phải, cô vì hắn nên mới như vậy. Chỉ vì cô quá yêu hắn! Là sai sao?
Khương Chính Nam im lặng định thần, hắn đưa tay xoa nhẹ cần cổ, rồi tự nhiên gỡ từng nút áo sơ mi. Đôi chân dài khỏe khoắn được bọc dưới lớp quần tây phẳng phiu thoải mái duỗi ra, bắt chéo lên nhau. Hắn châm chọc nhìn cô "Nhà của tôi, cô có ý kiến?"
Từ Nhược Lăng sững người, cô nhất thời không biết phản bác sao cho hợp lý, chỉ ngu ngốc trả lời "Nhưng tôi là vợ anh, lẽ nào một chút tôn trọng anh cũng không thể..."
"Đừng có đứng đó để nói hai chữ tôn trọng với tôi. Cô xứng sao?" Khương Chính Nam đột nhiên đứng dậy, hắn ung dung tiến từng bước nhẹ về phía cô. Đôi giày da bóng loáng của hắn gõ từng nhịp một trên nền đá hoa cương, nghe không ra tiếng.
Đây là biểu hiện của sự tức giận!
Khương Chính Nam nở nụ cười khinh bỉ, hắn nhìn cô một lượt từ trên xuống, da trắng nõn nà, ngũ quan tinh tế, mái tóc đen mượt lõa xõa phủ trên xương quai xanh. Còn có, thân hình thon thả, eo nhỏ, nụ hoa hồng e ấp khẽ ẩn hiện qua lớp vải ren trông càng toát lên vẻ hấp dẫn khó tả. Cơ thể hắn không tự chủ được mà dần nóng lên.
Hắn đã nhìn gần cô vô số lần, cũng biết cô rất đẹp nhưng hắn lại không thể động lòng nổi...hắn khinh thường cái dáng vẻ tự cao tự đại che đậy tâm hồn ích kỷ, thủ đoạn đen tối của người phụ nữ này!
Khương Chính Nam khẽ trêu đùa vạt tóc trước ngực cô, ghé tai Từ Nhược Lăng nói nhỏ "Hay cho câu 'tôi là vợ của anh' nếu vậy cô cũng nên thực hiện chút gì đó nghĩa vụ của người vợ! Cô đã đuổi người của tôi đi rồi, vậy chi bằng cô thay cô ta...hầu hạ tôi."
Càng nói hắn càng áp sát cô, hai mắt Từ Nhược Lăng trợn tròn, chân vô thức lùi về phía sau cho tới khi lưng cô cảm nhận được cái lạnh từ bức tường truyền đến. Khương Chính Nam vậy mà đem cô đặt ngang hàng với loại gái bao kia?
Chút tự tôn cuối cùng của Từ Nhược Lăng trước mặt hắn vỡ vụn hoàn toàn. Tim cô nhói lên từng hồi đau đớn, phải nói là đau đến thấu tâm can. Vì đâu cô lại yêu hắn hết lòng để rồi nhận lại trái đắng?
Khương Chính Nam nói là làm, hắn nhanh tay luồn vào áo cô khẽ trêu đùa. Đầu lưỡi không ngừng tàn sát từ môi cô xuống đến chiếc cổ trắng ngần.
Đủ rồi! Quá đủ rồi!
"Chát" một tiếng đánh vang lên trong không gian tĩnh mịch. Vì vung tay quá mạnh nên cả lọ sứ bên cạnh cũng bị Từ Nhược Lăng đụng trúng, rơi vỡ tan tành.
Cô vậy mà đánh hắn?
Lần đầu tiên trong đời Khương Chính Nam được nếm mùi thế nào gọi là cái tát của phụ nữ. Cô to gan lắm, đến cả hắn cũng dám đánh.
"Từ Nhược Lăng, cô chán sống rồi, đến cả người mà cô một hai gọi 'chồng' cũng dám ra tay. Không phải bình thường cô nói tôi bỏ rơi cô à? Sao, giờ cho cô cơ hội còn giả bộ thanh cao, đúng là kinh tởm!" Tay hắn vì tức giận mà nắm lại thành quyền. Nhưng rồi dần thả lỏng, xoay người hướng về phía cửa lớn, ánh mắt có chút đỏ.
Hắn muốn bỏ đi, hắn lại muốn bỏ rơi cô. Từ Nhược Lăng cuống quýt ôm chặt lấy hắn từ phía sau van cầu "Em xin lỗi! Em sai rồi! Em không nên như thế, không nên đánh anh, là em làm vợ không tốt. Nên xin anh...làm gì em cũng được! Nhưng...đừng bỏ rơi em có được không?"