-xin anh, tôi đang có thai….xin anh….thả tôi…thả tôi ra.
Nếu là bình thường, gã sẽ thương hại cô gái, nâng niu và ngàn lần xin lỗi. Nhưng bây giờ thì không, nhất là khi nghe hai từ “ có thai” gã càng kích động.
Máu ở cổ cô gái đã chảy thành một dòng, mắt Lục Y Bình lóe lên một điểm sáng khi thấy tên tội phạm lộ ra một tia kinh hãi.
Lục Y Bình nhanh chóng tiếp lời:
-Tôi biết, tôi biết anh không cố ý làm cô ta có thai.
Câu nói hiệu nghiệm ngay tức thì, con dao đã hơi lỏng ra trong vài khắc rồi lại trở về như cũ. Gã lặp bặp:
-cô biết…cô biết..
Lục Y Bình gật đầu:
-phải, tôi biết. anh là một người có đạo đức.
Gã tâm thần này kích động hơn nữa, hắn văng tục, khua khẩu súng, lại một phát nổ. Gã bắn bâng quơ,Lục Y Bình không hề giật mình, cô nói với gã bằng giọng kiên định.
-Tôi đang nghe anh nói đây.
Gã gào lên một câu:
-Tôi không cố ý, lúc đó tôi bị say. Tôi không cưỡng hiếp ai cả.
Lục Y Bình suy nghĩ mấy giây, cân nhắc lời nói:
-Cô ta muốn anh chịu trách nhiệm với cái thai sao?
Tên tội phạm lại gào lên, ánh mắt gã lộ vẻ xót xa trong chốc lát:
-Cái thai không phải của tôi,là cô ta hoang dâm rồi bắt tôi chịu trách nhiệm. Cô ta thật đáng ghê tởm.
Rồi gã lại nổi xung, bắn một cách loạn xạ lên trời,nhưng trước đó có một viên bắn thẳng,ghim vào cánh tay Lục Y Bình.
Lục Y Bình nhếch mép, nhìn gã tâm thần đang phân trần:
-Tôi không giết cô ta, cô ta đến tìm tôi, bắt tôi chịu trách nhiệm, tôi chỉ đẩy cô ta nhẹ…là cô ta đã ngã vào máy đo. Tôi không giết người.
Lục Y Bình đã rõ câu chuyện, cô cắt ngang sự kích động của gã:
-anh cứu bao nhiêu người rồi?
Gã ngơ ngác trước câu hỏi.
Tên cấp dưới của Jimson hỏi hắn:
-Cô ta đang làm cái quái gì vậy?
Jimson hết nhìn cô gái bé nhỏ đang dùng tiếng anh chuẩn như người bản địa kia,khóe miệng khẽ nhấc lên:
-còn phải hỏi sao, cô ta đang cứu người.
Tên cấp dưới đột nhiên hoảng hồn, nhìn hắn:
-đội trưởng, anh nhìn tay cô ta xem.
Jimson theo hướng tên cấp dưới chỉ mà nhìn tay Lục Y Bình rồi nhìn xuống đất, là máu,máu nhỏ từ cánh tay xuống đất.
Jimson đoán cô ta bị trúng đạn rồi, hắn cau mày.
Tự dưng trong lòng hắn dâng lên cảm giác bội phục.
Lục Y Bình rất đau nhưng gương mặt vẫn chưa có chút sắc thay đổi. vẫn coi như chưa có chuyện gì, tiếp tục thản nhiên trò chuyện với gã tâm thần;
-không nhớ được phải không? Anh đã cứu vô số người. Đạo đức của anh không ai có thể nghi ngờ, là cô ta tự hại chính mình, anh không giết người. Tôi tin chắc là như vậy.
Nghe Lục Y Bình nói chạm đến tâm can gã, gã ngơ ngác đánh rơi con dao nhưng rồi gã chợt tỉnh nhận ra mình trong tình thế nguy hiểm, hắn nhanh chóng dí khẩu súng vào đầu cô gái.
Hắn càng trở nên kích động,mặt hắn tái đi,trắng nhợt.
-cô tin cũng chẳng ích gì,bọn họ sẽ không tin, tôi sẽ phải đi tù.
Lục Y Bình nhìn Jimson đầy ẩn ý. Jimson bắt được ánh mắt cô nhưng không hiểu cô đang định nói cái gì,cũng không thể hỏi.
Khẩu súng của gã có 6 viên đạn,Lục Y Bình đã đếm số đạn được bắn ra, gã chỉ còn 1 viên duy nhất.
Lục Y Bình không dám chắc Jimson hiểu ý mình, trong đầu cô đang tính toán suy nghĩ xem bên trong túi quần kia liệu còn một khẩu súng khác hay không.
Việc gã đánh rơi con dao mà không nhặt lên có thể diễn ra 2 khả năng, thứ nhất gã không dám cúi nhặt, thứ 2 là gã có thể còn 1 khẩu súng hay 1 thứ gì đó khác trong túi quần.
Lục Y Bình dở giọng trách cứ gã, vừa đi đi lại lại khiến gã vừa phải để ý cô, vừa phải để ý cảnh sát.
-nếu trách phải trách ông trời có mắt như mù, anh cứu bao nhiêu mạng người như vậy mà ông trời lại lỡ đối xử với anh như thế. Anh xem, có phải quá đáng lắm không?
Rồi đột nhiên Lục Y Bình chuyển sang giọng khẩn trương.
-Bác sĩ, anh phải giữ chặt cô gái đó. Nếu không có cô ta thì anh không thể thoát được đâu. Tay cầm súng của gã run run. Đám cảnh sát không hiểu vì sao cô lại đẩy nguy hiểm cho con tin.