Chân Kinh Cửu Cửu

Chương 23: Thiếu lâm hỗn loạn

Tiểu Bình rúng động toàn thân khi bị đối phương đẩy vào tình huống này. Đối phương đang quát thật lớn:

- Tiểu tử ngươi muốn mụ tặc ni sống hay chết? Mụ sẽ chết nếu ngươi có bất kỳ dấu hiệu nào manh động.

Tiểu Bình vẫn quay lưng về phía đối phương nên tin rằng sắc mặt bản thân dù có tỏ ra khẩn trương hay không, đối phương cũng không thể nhìn thấy. Tiểu Bình nhẹ nhàng phát thoại:

- Ta nhận ra thanh âm của các hạ rồi. Các hạ là Nhạc Bất Vi, từng vì phụ thù phải ẩn nhẫn tiềm nhập vào Thiếu Lâm với pháp hiệu Giác Ngộ. Đúng không?

Đáp lại là một tràng cười tàn khốc:

- Đến bây giờ ta mới tin ngươi thật sự đã mù lòa. Và bù lại ngươi đã có một thính lực tinh tường và mẫn tiệp để có thể ghi nhận thanh âm của ta chỉ sau một lần nghe. Không sai, ta là Nhạc Bất Vi. Còn ngươi, xưng danh đi chứ?

Tiểu Bình chưa thể xưng danh nên cố tình bỏ qua câu hỏi này của đối phương. Thay vào đó, Tiểu Bình lại hỏi:

- Thần Bang của các hạ quả có lòng tham không đáy. Muốn báo thù cửu phái thì cứ báo thù, can gì phải để tâm muốn chiếm đoạt sở học của phái Nga Mi?

Đối phương đâu dễ để Tiểu Bình qua mặt, y bảo:

- Ngươi không xưng danh cũng không sao. Chỉ có điều, nếu ta đoán không lầm thì ngươi hoàn toàn vô can với phái Nga Mi, sao ngươi không bỏ đi, đừng vì mụ tặc ni này mà buộc ta phải có những hành vi ngoài dự kiến.

Đối phương là hạng người có ý chí kiên định, Tiểu Bình nghĩ như thế, cũng như Tiểu Bình cũng mãi mãi kiên định lập trường là thề phải báo thù rửa hận cho bản thân vào cho sư phụ là Thần Châm Lão Phu Tử. Tiểu Bình ít nhiều gì cũng phải cảm thông và ngưỡng mộ đối phương, cho dù cả hai đang ở thế đối lập.

Tiểu Bình bảo:

- Nhưng ta đã hứa với tiểu sư thái Thanh Tâm rằng ta phải ...

- Ha ... Ha ...! Vậy thì ngươi nên lo lắng cho ả tiểu ni Thanh Tâm hơn là lo cho mụ tặc ni này. Và ta nghĩ rằng ngươi sẽ phải cảm kích nếu ta cho ngươi biết một sự thật?

Tiểu Bình thoáng chấn động:

- Sự thật gì? Phải chăng có liên quan đến chuyện Thanh Tâm đang cùng Giác Nhân đi cầu viện?

- Ngươi thông tuệ thật đấy? Chà ... Chà ...! Một người có nhiều bản lãnh như ngươi quả là hạng người bổn bang đang cần. Sao ngươi ...

Tiểu Bình khẽ nạt:

- Các hạ đã mê hoặc lầm đối tượng rồi. Tốt hơn hết đừng để ta có những hành vi thất lễ, hãy mau nói cho ta biết về Thanh Tâm. Có phải tiểu sư thái sẽ gặp nguy nếu cứ cùng Giác Nhân đồng hành.

- Và ngươi sẽ bỏ đi ngay sau khi ta giải thích xong?

Thủy chung Tiểu Bình vẫn chưa quay người lại. Và lần này do diễn tiến của câu chuyện nên Tiểu Bình đang chậm chậm quay người:

- Các hạ hoàn toàn lầm lẫn khi dám đặt yêu sách đối với ta!

Người quay lại tuy chậm nhưng khi Tiểu Bình phát động tả thủ thì lại phát động quá nhanh.

Viu ...

Đối phương phát hiện cử chỉ của Tiểu Bình:

- Ngươi ...

Nhưng đối phương phát hiện đã chậm. Và một mũi châm vừa được Tiểu Bình phát xạ đã cắm ngay vào đầu vai đối phương.

Phập!

Đối phương kêu đau:

- Ối ...

Tiểu Bình lao vọt đến.

Vút!

Hữu thủ Tiểu Bình vụt phất nhanh, vừa chiết trụ huyệt đạo đối phương vừa thu hồi thần châm đã gây thương tích cho y và vừa đoạt lại Cửu Cửu sư thái.

Thân thủ của Tiểu Bình làm Nhạc Bất Vi sững sờ:

- Ngươi không bị mù?

Tiểu Bình cười nhẹ:

- Các hạ nghĩ sao cũng được. Chỉ có điều, hừ, nghĩ tình các hạ là người đang mang nặng thâm thù và có chí báo phục, ta không gây tổn thương cho các hạ thêm. Hãy nói về Thanh Tâm sư thái đi.

Nhạc Bất Vi thở dài đánh sượt:

- Giác Nhân đã bị Bạch Cốt Môn thu phục. Y chắc chắn sẽ không tha tiểu ni Thanh Tâm, chừng nào chưa đoạt được Cửu Cửu tâm pháp.

Tiểu Bình nghe mà rúng động. Tiếp theo đó, Tiểu Bình thêm rúng động khi bỗng dưng nghe một câu niệm phật văng vẳng từ xa đưa đến:

- Không được hồ đồ! Thiện tai, thiện tai, A di đà phật! Tệ đồ Giác Nhân không thể nào là hạng người như vậy!

Vút! Vút!

“Hai nhân vật cùng đến? Chà, khinh thân pháp của họ quả cao minh, đến ta cũng không phát hiện nếu họ không lên tiếng.

Nhạc Bất Vi liền kêu, vô tình giúp Tiểu Bình minh bạch thêm cho nhận định vừa có:

- Vị Nhân, Vị Pháp cùng đến? Tiểu tử ngươi đã hứa là không gây hại gì thêm cho ta, cớ sao không mau mau giải khai huyệt đạo cho ta?

Tiểu Bình chợt thở dài, vì bất đồ nghe thêm một tiếng quát khác:

- Phần tử nào của Thần Bang cũng đều đáng chết. Tiểu tử ngươi sẽ là đại địch của võ lâm nếu có ý buông tha y.

Tiểu Bình vụt cười nhạt và nhanh tay giải bỏ cấm chế cho Nhạc Bất Vi:

- Đi đi! Hừ! Bình sinh ta không ưa những giọng điệu hàm ý dọa nạt thế này.

Nhạc Bất Vi lập tức quay người và cười vang:

- Tuy ta nợ ngươi một ân tình nhưng ngươi đừng nghĩ ta dại dột lưu lại để cùng ngươi đối đầu với đại phái Thiếu Lâm và thêm một Cái Bang nữa. Ha ... Ha ...

Vút!

Cái Bang đệ tử đã đến thật, Tiểu Bình nghe hàng loạt những tiếng huyên náo:

- Không được buông thả y!

- Mau chận tên phản đồ Thiếu Lâm lại. Chớ để y thoát!

- Chạy đi đâu? Đỡ!

Ào ... Ào ...

Nhạc Bất Vi vẫn cười và tràng cười càng lúc càng xa:

- Vị Nhân! Lão không đuổi kịp Giác Ngộ - Nhạc Bất Vi này đâu. Trừ phi lão muốn nếm thủ pháp độc môn của Thần Bang thì cứ tùy tiện.

Ha ... Ha ...

Tiểu Bình có tâm trạng mâu thuẫn, không hiểu bản thân vừa có hành vi như vậy là đúng hay sai.

Một câu niệm phật chợt vang lên làm cho Tiểu Bình giật mình:

- A di đà phật! Thiù chủ hà phương hà tánh? Nếu thí chủ đã buông tha cho phản đồ tệ phái, phải chăng thí chủ giữ Cửu Cửu sư thái trong tay là có mưu đồ?

Tiểu Bình há miệng chực đáp thì nghe một thanh âm gầm gừ vang lên đầy ác ý:

- Đại sư hà tất phải phí lời, cũng không cần giữ khách sáo với tiểu tử đã rõ là đồng bọn của Thần Bang. Bổn bang quyết không tha cho thứ hạng người như tiểu tử ...

Vù ...

Qua thính lực tinh tường, Tiểu Bình có cảm nhận bản thân không phải chỉ đối diện với hai nhân vật. Một là Vị Pháp đại sư của Thiếu Lâm, và một kia chắc chắn là một nhân vật có bối phận khá cao ở Cái Bang. Bởi xung quanh Tiểu Bình có khá nhiều tiếng động, cho biết bản thân Tiểu Bình đang bị người của Thiếu Lâm và Cái Bang vây hãm.

Tiểu Bình cố giữ trấn tĩnh:

- Cửu Cửu sư thái là ...

Tiếng gió kình khi nãy vẫn vang đến và Tiểu Bình nghe càng lúc càng trầm trọng, chứng tỏ chủ nhân của loạt kình phong này không hề nhẹ tay và cũng không hề có ý buông tha cho Tiểu Bình, đúng như lời của nhân vật này mới nói. Diễn biến này khiến Tiểu Bình phải ngưng lời để lo vận lực phát kình ngăn đỡ.

Tiểu Bình hất mạnh tả thủ:

- Thất lễ!

Ầm!

Tiểu Bình thoáng chấn động và mặt mày khẽ nhăn lại với lý do chỉ có một mình Tiểu Bình tự biết.

Trong khi đó, nhân vật vừa cùng Tiểu Bình đối chưởng đã phải kêu lên:

- Úy! Thương Hạo này đã nhận định chưa đúng về thân thủ của ngươi rồi. Khá lắm, tiểu tử! Đỡ!

Ào ...

Với nét mặt vẫn còn phần nào nhăn nhó, Tiểu Bình vụt quát:

- Dừng tay!

Tiếng quát tràn đầy nội lực của Tiểu Bình làm cho một câu niệm phật khác phải vang lên:

- A di đà phật! Thương trưởng lão xin hãy tạm dừng tay và đừng quá xem thường nội lực của đối phương mà uổng mạng.

Nghe thanh âm này, Tiểu Bình nhẹ nhõm cả người.

“Vị Nhân đại sư đã quay lại, họ Nhạc vậy là đã thoát! Tiểu Bình ta cũng may chưa đến nỗi bội tín!” Thương Hạo, trưởng lão Cái Bang có lẽ đã dừng tay, Tiểu Bình tin như vậy khi nghe Vị Nhân đại sư lại lên tiếng:

- Tiểu thí chủ hãy ngoan ngoãn giao Cửu Cửu sư thái cho người của bần tăng. Những chuyện còn lại chúng ta sẽ dễ dàng giải quyết.

Tiểu Bình cười ngặt ngẽo:

- Đại sư định giải quyết như thế nào? Bằng trận La Hán như tại hạ vừa nghe người của quý phái đang lặng lẽ phát động ư? Hãy ngưng lại đi, và tốt hơn hết là đừng để tại hạ có thêm định kiến nào không tốt về phái Thiếu Lâm nữa! Ha ... ha ...

Vị Nhân giật mình:

- Thí chủ bảo thí chủ “nghe”. Không lẽ ...

Tiểu Bình chợt bật tung người lên cao. Đưa Cửu Cửu sư thái lao vọt qua khỏi vòng người có lẽ đang vây hãm Tiểu Bình.

Vút!

Thương Hạo quát:

- Chạy đi đâu cho thoát? Đỡ!

Ào ...

Tiểu Bình đã hạ thân an toàn ở bên ngoài và quát trả:

- Để giữ hòa khí hiện vẫn được tại hạ dành cho Cái Bang và Thiếu Lâm, chư vị xin đừng bức bách tại hạ. Mọi việc xảy ra thế nào, sao chư vị không chờ nghe Cửu Cửu sư thái tự miệng nói ra?

Và Tiểu Bình có cử chỉ như người chưa hề bị mất nhãn quang, là giải khai huyệt đạo cho Cửu Cửu sư thái.

Sư thái khẽ thở phào và lời đầu tiên nói ra là sự lo lắng của sư thái dành cho Thanh Tâm.

- Nhị vị đại sư, Thương trưởng lão. Xin thứ cho bần ni ngay lúc này không tiện giải thích.

Hãy để bần ni cùng vị thí chủ đây được đi. Rất mong chư vị đừng làm khó dễ gì cả. Chúng ta đi thôi, thí chủ cần phải ứng cứu ngay cho Thanh Tâm tiểu đồ.

Chợt có tiếng Vị Nhân vang lên:

- Chậm đã nào! Có vẻ như chưởng môn sư thái đã bị lời lẽ của phản đồ Giác Ngộ lung lạc. Nếu muốn tìm lệnh đồ Thanh Tâm, mong chưởng môn sư thái thuận tình cho bọn bần tăng tiếp trợ!

Thương Hạo quát:

- Sư thái đã bị tiểu tử kia uy hiếp nên mới có lời lẽ này! Sư thái yên tâm, Thương mỗ sẽ ...

Có hai sự việc đồng thời xảy ra khiến trưởng lão Cái Bang Thương Hạo phải ngưng lời giữa chừng. Thứ nhất, Tiểu Bình cười lạt vừa tự ý bước lùi xa Cửu Cửu sư thái. Thứ hai, chính Cửu Cửu sư thái lên tiếng phản đối, biện hộ Tiểu Bình:

- Thương trưởng lão đừng ngộ nhận nữa về vị thí chủ này. Đó là chưa kể bần ni có đủ bằng chứng để không tin Giác Nhân. Xem ra, ọe ...

Tiếng thổ huyết khan của Cửu Cửu sư thái khiến Tiểu Bình thập phần lo ngại. Và Tiểu Bình càng lo ngại hơn lúc phát hiện có tiếng người động thân lao ào vào Cửu Cửu sư thái.

Tiểu Bình cũng lập tức dịch chuyển đến chỗ Cửu Cửu sư thái, miệng quát vang:

- Dám ám toán hại người, thủ đoạn thật đê hèn! Đáng chết!

Tiểu Bình vẫy mạnh một kình vào nhân vật quả nhiên đang lao vào Cửu Cửu sư thái.

Ào ...

Nhân vật nọ hét vang:

- Sao dám bảo bần tăng ám toán hại người? Thí chủ mới là kẻ có ý đồ thâm độc! Đỡ!

Ầm!

Tiểu Bình loạng choạng và nếu không kịp dằn nén có lẽ Tiểu Bình cũng đến lượt thổ huyết.

Một loạt những tiếng hô hoán vang lên:

- Tiểu tử muốn chết, vì dám đả thương Vị Pháp đại sư! Đỡ!

- Đừng để tiểu tử hại luôn sư thái Cửu Cửu! Động thủ!

Ào ... Ào ...

Tiểu Bình hồn bất phụ thể, vội chụp vào Cửu Cửu sư thái và bật tung người lên cao, dịch chuyển thật nhanh về phía có tiếng động nhất.

Vút!

Nhưng Thương Hạo vẫn kịp đuổi bám Tiểu Bình:

- Muốn chạy thì phải lưu mạng lại!

Ào ...

Tiểu Bình tự biết bản thân sau nhiều loạt cùng địch nhân giao phong đã có dấu hiệu mang thương thế. Do vậy, Tiểu Bình lại tiếp tục động thân, đưa Cửu Cửu sư thái lao đi.

Vút!

Chợt ở phía sau có tiếng Thương Hạo cười dài:

- Ngươi thoát được sao nếu phía trước đã là tuyệt lộ? Ha ... Ha ...

Tiểu Bình cũng vừa nhận ra điều đó. Tiếng lá cây lào xào ở trên cao, tiếng gió thổi luồn qua nhiều khe đá, đủ cho Tiểu Bình hiểu bản thân vì hai mắt bị mụ nên chạy đâu không chạy lại chạy ngay vào chân một dãy núi, chính là tuyệt lộ như Thương Hạo vừa đắc ý cười.

Miễn cưỡng, Tiểu Bình phải dừng chân và quay người lại thật nhanh.

Rào ... Rào ...

Tiếng va chạm và rơi của nhiều mảnh đá vụn chợt vang lên lúc Tiểu Bình giẫm chân quay người.

Cảm nhận đã có lối thoát, Tiểu Bình vội khom người và vơ vào tay một nắm đá vụn.

Thương Hạo đã lao đến:

- Một Cửu Cửu sư thái kỳ thực vẫn chưa đủ để đổi lấy mạng ngươi. Tuy nhiên, nếu người tỏ ra ngoan ngoãn, giao Cửu Cửu sư thái cho bọn ta, rất có thể sinh mạng ngươi có cơ vãn hồi, thế nào?

Tiểu Bình đang ngưng thần nghe ngóng. Quả nhiên Tiểu Bình đã lâm vào tuyệt lộ, từ ba phía trước mặt và hai bên, đang có tiếng chân người lại gần.

Tiểu Bình hít nhẹ một hơi và đột ngột cười vang:

- Tại hạ đành thất lễ thôi, nếu như chư vị vẫn cứ ngộ nhận cho tại hạ là người đã hãm hại Cửu Cửu sư thái! Cáo biệt! Ha ... ha ...

Vừa cười Tiểu Bình vừa liều lĩnh tung người về phía Thương Hạo.

Vút!

Thương Hạo bật quát:

- Ngươi thật sự chỉ muốn uống rượu phạt? Đỡ!

Ào ...

Nhưng Tiểu Bình đã bất ngờ uốn cong thân hình, chuyển đổi phương hướng về phía tả và quát:

- Đừng trách tại hạ phải dùng thủ đoạn này! Xem đây!

Nắm đá vụn liền được Tiểu Bình vẫy xạ ra khắp nơi.

Viu ... Viu ...

Hàng loạt những tiếng hô hoán vang lên:

- Ối!

- Đề phòng ám khí của ... hự!

Bộp! Bộp!

Đã có lối thoát, Tiểu Bình nhân đó vù qua.

Vút!

Vẫn lo ngại hoặc sẽ có người quyết liệt đuổi theo hoặc bản thân lại lầm hướng tự dẫn thân vào tuyệt lộ, Tiểu Bình tuy tiếp tục chi trì cước bộ với khinh thân pháp thượng thừa, nhưng vẫn để tai nghe ngóng tứ phía. Nhờ đó Tiểu Bình nghe rõ lời kinh ngạc của Vị Nhân đại sư đang kêu đâu đó ở phía sau:

- Thiên Mã Hành Không! Khinh thân pháp của đại kỳ nhân Lão Phu Tử!

Thật khó biết bản thân đang chạy về đâu và liệu có phải gặp điều gì đó cản ngại, Tiểu Bình chợt có tâm trạng nhẹ nhõm khi nghe thanh âm của Cửu Cửu sư thái lào thào vang lên:

- Thí chủ là truyền nhân của Thần Châm Lão Phu Tử đại kỳ nhân?

Tiểu Bình thoáng dừng lại:

- Tại hạ đang rất cần chỉ điểm phương hướng, mong sư thái ...

- Ôi chao! Trước mặt thí chủ là một khu rừng. Qua khu rừng sẽ là tiểu trấn, nơi bần ni từng hẹn gặp các đồ đệ những khi cần thiết. Nếu thí chủ cần dừng lại để nghỉ ngơi ...

Tiểu Bình nôn nóng ngắt lời:

- Chưa cần đâu. Vả lại, như tại hạ có cảm nhận, phải chăng chính sư thái cũng không thích chạm mặt những nhân vật Thiếu Lâm vào lúc này?

Cửu Cửu sư thái thở dài:

- Thí chủ quá thông tuệ khiến bần ni chẳng còn biết nói thế nào cho phải. Vì dường như Thiếu Lâm phái không còn là Thiếu Lâm phái như thuở nào nữa rồi. Đã có một Giác Ngộ với thân phận thật sự là người có xuất xứ từ Thần Bang, lại thêm Giác Nhân bị Giác Ngộ tố giác là kẻ đã được Bạch Cốt Môn thu phục, vậy thì ai dám quyết chắc rằng Vị Nhân, Vị Pháp hay chính bản thân Vị Thiền hiện là nhân vật như thế nào nữa?

Tiểu Bình cười lạt:

- Chuyện của cửu phái, rất tiếc tại hạ không hề có cao hứng để luận bàn. Tại hạ chỉ biết vào lúc này mà gặp lại họ, là điều chưa phải là hay. Do vậy, tại hạ dù có muốn ngơi nghỉ cũng không thể ngơi nghỉ. Trừ phi tại hạ đưa sư thái đến một nơi đủ an toàn như sư thái mong muốn, sau đó sẽ đến lượt tại hạ hành động.

- Thí chủ muốn ám chỉ tệ đồ Thanh Tâm?

Tiểu Bình gật đầu:

- Chỉ phần nào thôi. Nhưng nhất định tại hạ sẽ không để lệnh đồ gặp bất kỳ hung hiểm nào.

Vừa dứt lời Tiểu Bình chợt đanh mặt khi nghe ở mé tả, chỉ cách Tiểu Bình chưa đến ba trượng, bỗng có người khe khẽ gọi:

- Nếu Bình đệ muốn như vậy sao không tạm lánh vào đây để cùng đại ca bàn định kế sách?

Tiểu Bình liền hạ thấp giọng hỏi Cửu Cửu sư thái:

- Đã canh mấy rồi, sư thái?

Cửu Cửu sư thái cũng hỏi:

- Gần sáng rồi! Thí chủ có một vị đại ca?

Tiểu Bình cố tình để lộ vẻ mặt ngơ ngác:

- Hóa ra sư thái cũng nghe có tiếng người vừa khẽ gọi? Vậy là tại hạ không hề nằm mơ?

Đoạn Tiểu Bình ngoảnh mặt nhìn quanh và cũng kêu khe khẽ:

- Có phải là Đoan Mộc đại ca? Đại ca đang ở đâu?

Người lúc nãy đáp lại:

- Bình đệ không nhìn thấy đại ca cũng đúng thôi. Hãy tiến về phía trước đủ ba bước, sau đó ngoặc sang bên tả hai bước là Bình đệ sẽ nhìn thấy đại ca.

Tiểu Bình lẩm nhẩm đếm bước:

- Một, hai, ba ... ngoặc sang tả ...

Cửu Cửu sư thái chợt chép miệng:

- Đại ca của thí chủ quả có sở học cao minh. Đến trận đồ phản Ngũ Hành cũng am hiểu vốn là loại trận chỉ mấy lúc gần đây bần ni mới phần nào thấu triệt.

Có tiếng Đoan Mộc Ngũ cười vang:

- Sư thái chỉ quá khen. Với chút kiến văn ngu muội, tại hạ đang thầm lo ngại sẽ chẳng bõ làm trò cười cho sư thái.

Cửu Cửu sư thái đột ngột hỏi:

- Có hiểu biết về nghịch thuận Ngũ Hành, trên đời này như chỉ còn lại một người vốn tự xưng là Thần Toán Tử, một nhân vật cũng họ Đoan Mộc? Phải chăng giữa Đoan Mộc thí chủ và nhân vật này ...

Đoan Mộc Ngũ phì cười:

- Pháp nhãn và kiến văn của sư thái quả lợi hại. Không sai, đó chính là gia tổ.

Cửu Cửu sư thái thở dài:

- Lệnh tổ là một nhân vật bần ni từng ngưỡng mộ và hằng mong mỏi được bái phỏng chí ít một lần. Gặp Đoan Mộc thí chủ đây qua là điều may mắn cho bần ni.

Đoạn Cửu Cửu sư thái khẽ cựa mình:

- Đoan Mộc thí chủ đây kể như không phải người ngoài. Thí chủ có thể nghỉ ngơi được rồi.

Hiểu ý Cửu Cửu sư thái, Tiểu Bình vội khom người đặt sư thái xuống.

Chợt có tiếng Đoan Mộc Ngũ kinh nghi:

- Sao Bình đệ không đặt sư thái ở chỗ này, sạch sẽ hơn? Hình như ...

Tiểu Bình chỉ mới gượng cười chưa kịp đáp thì nghe Cửu Cửu sư thái lên tiếng:

- Lệnh đệ nhãn quang không còn, Đoan Mộc thí chủ lẽ nào không biết?

Đoan Mộc Ngũ bật kêu:

- Sao lại xảy ra chuyện này, Bình đệ? Kẻ nào đã khiến Bình đệ ra nông nỗi này? Hãy cho đại ca biết, đại ca sẽ báo thù cho đệ.

Tiểu Bình buông người ngồi xuống.

- Câu chuyện nói ra khá dài. Đệ chỉ có thể nói ngắn gọn, đó là do Thanh Y giáo gây ra.

Có tiếng Đoan Mộc Ngũ nghiến răng phẫn nộ:

- Là Thanh Y giáo? Được, đại ca sẽ ...

- Hừ! Ngươi sẽ làm gì chứ, gã Đoan Mộc Ngũ giả dối kia?

Tiểu Bình định nhắm mắt dưỡng thần thì âm thanh và cả câu nói nọ, lập tức làm Tiểu Bình bị chấn động.

Và không phải chỉ có một mình Tiểu Bình bị chấn động, Đoan Mộc Ngũ bỗng có cử chỉ thật đột ngột, đó là y vừa lao đi vừa ném lại một câu:

- Tại hạ sẽ quay lại ngay. Trận thế này thừa đủ cho nhị vị ẩn mình.

Vút!

Tiểu Bình len lén thở phào nhẹ nhõm.

“Y cũng biết đó là Bạch Phụng, y đang lo ngại, do đó vị tất y phải ở lại, y phát hiện Tiểu Bình ta cũng biết đó là Bạch Phụng!” Và Tiểu Bình lên tiếng:

- Thần Toán Tử, đây là nhân vật như thế nào?

Cửu Cửu sư thái hỏi ngược lại:

- Còn thanh âm của nữ nhân vừa rồi, như thí chủ cũng biết. Đấy là ai?

Cửu Cửu sư thái quá tinh tế, khiến Tiểu Bình biết bản thân càng cố che đậy càng làm cho Cửu Cửu sư thái nghi ngờ, Tiểu Bình miễn cưỡng giải thích:

- Nàng ta là người vốn có xuất xứ từ Bạch Cốt Môn. Và nghe đâu đang bị Môn chủ Bạch Cốt Môn truy nã vì bị quy kết là phản đồ.

- Bạch Phụng?

- Sư thái cũng biết?

- Có biết! Đó là lần chỉ cách đây chưa tròn nửa năm, ả Bạch Phụng này từng làm giang hồ rúng động do có chuyện liên quan đến một nhân vật mà bản thân có năng lực xuất nhập Bạch Cốt Cốc một cách khác thường.

Tiểu Bình cười gượng:

- Vậy sư thái cũng biết ít nhiều về nhân vật đó?

Cửu Cửu sư thái đáp nhẹ:

- Bần ni bất quá cũng chỉ biết qua lời đồn đãi, rằng nhân vật này không hề biết võ công.

Còn năng lực kỳ diệu của y thì mỗi người giải nghĩa một cách, chỉ khiến bần ni dù có nghe cũng không tin, nếu không muốn nói là chỉ thêm hoang mang.

Tiểu Bình bỗng chùng giọng xuống:

- Đến tại hạ cũng hoang mang vì không hiểu bản thân tại sao lại có năng lực đó.

Phản ứng của Cửu Cửu sư thái là điều Tiểu Bình đã đoán trước, Cửu Cửu sư thái kêu và có lẽ sư thái đang trợn tròn hai mắt nhìn vào Tiểu Bình:

- Thí chủ muốn nói ... nhân vật đó chính là thí chủ?

- Tại hạ nghĩ trước sau gì sư thái cũng đoán ra điều này. Chỉ đáng tiếc còn nhiều điều nữa tại hạ định nói, nhưng e không còn cơ hội.

- Tại sao?

Tiểu Bình quay mặt hướng về Cửu Cửu sư thái:

- Hãy nói cho tại hạ biết về Thần Toán Tử. Tại sao sư thái có ý ngưỡng mộ và định bái phỏng nhân vật này?

Có tiếng cười nhẹ trước khi Cửu Cửu sư thái đáp:

- Dùng hai chữ ngưỡng mộ chỉ là lời khách sáo, không hàm ý nói dối hay tâng bốc. Còn bái phỏng, vì bần ni quả thật có điều muốn thỉnh giáo Thần Toán.

Đoan Mộc Ngũ quay trở lại, đủ cho Tiểu Bình biết tiếng cười nhè nhẹ vừa mới có là do Đoan Mộc Ngũ khi quay lại đã lẻn nghe và đã phát lên tiếng cười. Và lần này Đoan Mộc Ngũ cười thành tiếng hẳn hoi:

- Gia tổ là người thiên cổ. Nếu sư thái thật sự muốn thỉnh giáo người e phải hỏi chính tại hạ thôi.

Cửu Cửu sư thái tiếc nuối và thất vọng:

- Lệnh tổ đã quá vãng? Có nghĩa là truyền nhân duy nhất của lệnh tổ chính là Đoan Mộc thí chủ đây?

Đoan Mộc Ngũ thừa mẫn tiệp để đoán biết ý nghĩ của Cửu Cửu sư thái:

- Sư thái có ý ngại tại hạ chỉ là kẻ giả danh?

Cửu Cửu sư thái hỏi ngược lại, như đã từng dùng để đối phó với Tiểu Bình:

- Đoan Mộc thí chủ đã xử trí nhân vật Bạch Cốt Môn lúc nãy như thế nào?

Đoan Mộc Ngũ bật cười:

- Hóa ra sư thái đang nghĩ tại hạ đúng là hạng người như ả Bạch Phụng nữ cao đồ của Môn chủ Bạch Cốt Môn khi nãy đã nói? Cũng không hề gì vì sự thật dù sao cũng sẽ là sự thật, trước sau gì sư thái cũng phải tin vào những gì tại hạ vừa thú nhận. Còn ả ư? Ha ... Ha ...

Đoan Mộc Ngũ cười xong liền tiếp lời và cố ý nói cho Tiểu Bình nghe:

- Chuyện ả đang bị Môn chủ Bạch Cốt Môn phát lệnh truy nã là chuyện có thật. Và có chuyện vẫn thật hơn là ả đang cùng Môn chủ Bạch Cốt Môn thi triển một kế gọi là khổ nhục kế. Vì ả vẫn là nữ ái đồ của mụ Môn chủ.

Tiểu Bình vờ sửng sốt:

- Đại ca nói thật? Thế tại sao Phụng tỷ vẫn đưa đệ chạy khắp nơi, cốt ý giúp đệ điều trị thương thế, trong khi đó đệ lại là nhân vật bị Bạch Cốt Môn truy lùng?

Và Tiểu Bình không thể không cảm kích Cửu Cửu sư thái lúc được sư thái phụ họa theo, sư thái vờ kêu:

- Ả đã từng giúp thí chủ điều trị? Thí chủ muốn nói thí chủ chính là Tiểu Bình, một nhân vật từng làm toàn thể võ lâm xao động.

Tiểu Bình liền nở một nụ cười gượng:

- Tại hạ ngỡ sư thái đã đoán ra lúc nghe Đoan Mộc đại ca gọi tại hạ là Bình đệ. Còn về chuyện làm cho giang hồ xao động, giờ thì hết rồi. Năng lực diệu kỳ tại hạ từng có, hà.., có lẽ do thương tích trước kia quá ư nghiêm trọng khiến năng lực đó đã mất đi tính hiệu quả.

- Thí chủ nói thật chứ?

Tiểu Bình nghiêm giọng:

- Nếu không thật thì tại hạ đâu đến nỗi bị bọn tiểu nhân dùng Độc Nhãn Thảo làm mù hai mắt?

Đoan Mộc Ngũ thất kinh:

- Độc Nhãn Thảo? Đây là độc thảo chỉ có ở vùng Tái bắc. Lẽ nào bọn hại Bình đệ không phải Thanh Y giáo mà là Tái Bắc Tam Ma cách đây không lâu đã thoát từ Bạch Cốt Cốc?

Tiểu Bình thật sự giật mình:

- Đại ca không lầm chứ? Vì đệ nghe nói Tái Bắc Tam Ma đã đầu nhập Thần Bang?

Cửu Cửu sư thái lên tiếng:

- Đoan Mộc thí chủ không hề lầm. Nếu chất độc đã hại thí chủ chính là Độc Nhãn Thảo thì người thi độc không ai khác ngoài Tam Ma. Và quả nhiên cả Tam Ma đều là người của Thần Bang.

Tiểu Bình gật gù:

- Thần Bang? Một bang phái có nhiều duyên nợ với đệ, kể từ lúc đệ gặp gỡ lão Quái Y Thẩm Hóa Du. Đệ đã biết sẽ phải đối phó với Thần Bang như thế nào.

Đoan Mộc Ngũ làm như vô tình hỏi:

- Vậy còn đối phó với Bạch Cốt Môn?

Tiểu Bình mỉm cười:

- Đương nhiên đệ cũng ghi nhớ lời đại ca vừa cảnh tỉnh. Chỉ có điều, lúc nãy chuyện gì đã xảy ra và Phụng tỷ ...

Đoan Mộc Ngũ đáp mà không hài lòng:

- Ả như đã nhận hầu hết chân truyền của mụ Môn chủ Thạch Quế Trân. Ta đã để ả chạy thoát. Nhưng sao Bình đệ vẫn gọi ả là Phụng tỷ?

Tiểu Bình vẫn giữ nguyên nụ cười:

- Tri nhân tri diện bất tri âm, nếu Phụng tỷ vẫn đối tốt với đệ, đệ sẽ sai nếu chưa gì đã trở mặt với Phụng tỷ. Huống chi ...

Tiểu Bình ngập ngừng khiến Đoan Mộc Ngũ nôn nóng:

- Đệ không thật sự tin đại ca này?

Tiểu Bình lắc đầu:

- Đó là điều đệ định nói. Trên đời này đệ chỉ có hai nhân vật tạm gọi là thân, một là đại ca, hai là Phụng tỷ. Đệ vẫn luôn xem đại ca là đại ca, chỉ trừ khi đệ biết đại ca đã làm điều gì đó sai với đệ. Tương tự, đệ cũng sẽ có thái độ nếu như Phụng tỷ quyết ý gây phương hại đến đệ.

Đoan Mộc Ngũ bật cười:

- Liệu đệ thực hiện đúng như lời được không, nếu thật sự Bạch Phụng đã đạt đủ chân truyền của mụ họ Thạch?

Tiểu Bình ung dung đáp:

- Nhưng võ học của Phụng tỷ vừa chứng tỏ là chưa cao minh bằng đại ca. Có đại ca bên cạnh, đệ nghĩ, đâu đến phần đệ phải lo?

- Phải! Nói rất phải! Bình đệ cứ yên tâm, người khiếm thị như đệ đương nhiên đại ca phải có bổn phận chăm lo và không để bất kỳ ai gây phương hại đến đệ. Đoan Mộc Ngũ này hứa chắc điều đó. Ha ... Ha ...

Tiểu Bình gật gù và không hiểu sao bỗng nghiêng người về phía Cửu Cửu sư thái:

- Đã lâu không nghe sư thái lên tiếng, phải chăng vẫn là do thương thế chưa có dịp điều trị?

Đột nhiên có tiếng Cửu Cửu sư thái kêu khẽ:

- Hự!

Và thanh âm của Đoan Mộc Ngũ cũng vang lên, ngẫu nhiên sao lại quá đúng lúc khiến Tiểu Bình tưởng chừng như không hề nghe tiếng Cửu Cửu sư thái vừa kêu:

- Sắc mặt của sư thái quả nhiên không đổi, Bình đệ nghĩ sao nếu đại ca nguyện ý dùng nội công giúp sư thái điều trị thương thế?

Tiểu Bình đầy lo lắng, vội huơ loạn hai tay:

- Tâm pháp Cửu Cửu gì đó của sư thái thật không dễ cho bất kỳ ai muốn truyền lực là truyền. Đại ca đừng vội, mà hãy ...

Cũng là quá ngẫu nhiên khi tay của Tiểu Bình trong lúc huơ loạn lại tình cờ chạm vào tay của Đoan Mộc Ngũ. Chỉ tiếc, cái chạm không hề nhẹ như những cái chạm bình thường.

Mà là, Bộp!

Tiểu Bình bật người nhảy lên:

- Đệ chỉ lỡ tay, sao đại ca cố ý dùng lực với đệ?

Đáp lại có tiếng rít của Đoan Mộc Ngũ:

- Nếu đệ không dụng lực sao biết ta dụng lực? Cứ như đệ có ý đề phòng đại ca này vậy, đúng không?

Tiểu Bình bật cười, làm cho bao nét mặt giả vờ nãy giờ liền biến mất:

- Vậy là rõ, đệ cũng như đại ca, cả hai đều đề phòng lẫn nhau. Vậy tại sao chúng ta không nói thẳng ra thay vì cứ che đậy? Thế nào thì tốt hơn, đại ca? Ha ... Ha ...

Đoan Mộc cũng vùng cười lớn:

- Khác với đệ, tại sao ta lại phải đề phòng? Có chăng là đệ do mặc cảm với thân phận phế nhân nên đã quá đa nghi thôi! Ha ... Ha ...

Tiểu Bình lại có cảm nhận khác:

“Ta đừng để y khích nộ! Ý của y là thế, y muốn ta phải phẫn nộ để y thừa cơ hạ thủ!

Ta không được lầm mưu y!” Tiểu Bình liền gọi, và lời gọi là hướng về Cửu Cửu sư thái:

- Sư thái cảm thấy thế nào? Sư thái hãy lên tiếng đi, đừng mãi nín lặng như thế!

Nhưng Tiểu Bình đã phải ân hận, Đoan Mộc Ngũ có tâm cơ sâu độc hơn Tiểu Bình nghĩ.

Và y quát:

- Trúng! Trúng!

Bùng! Bùng!

Tiểu Bình có ân hận thì cũng đã muộn, do lúc Tiểu Bình kêu Cửu Cửu sư thái cũng là lúc Tiểu Bình có sơ hở, tạo dịp may cho Đoan Mộc Ngũ xuất kỳ bất ý ra chiêu. Và hậu quả là Tiểu Bình phải bị chấn lùi và thổ huyết lai láng.

Đoan Mộc Ngũ cười dài:

- Võ công của Bình đệ hãy còn kém. Và còn kém hơn chính là tâm cơ và lịch lãm của bản thân đệ! Hãy ghi nhớ bài học này để kiếp sau chớ có nên lầm lẫn nữa! Ha ... Ha ...

“Y vẫn lo ngại ta? Hay nói đúng hơn y vì quá tinh ranh nên vẫn cứ cẩn trọng, dùng tiếng cười để khỏa lấp che đậy tiếng phát kình lần tối hậu y đang dành cho ta! Nhưng y vẫn có điểm lầm lạc. Đó là y không lường hết năng lực về thính giác của ta! Tốt!” Đang lúc Tiểu Bình có ý nghĩ này thì quả nhiên toàn thân Tiểu Bình có cảm nhận đang bị một làn hơi kình ép vào người. Vì thế, cùng với ý nghĩ cuối cùng, mỗi một chữ tốt, vỏn vẹn hữu thủ của Tiểu Bình cũng được cho vào bọc áo. Để khi lấy tay ra và phát xạ cực nhanh, từ tay Tiểu Bình liền xuất phát một mũi ám khí, chỉ duy nhất một mũi thần châm tuyệt kỹ mà thôi.

Viu ...

Đoan Mộc Ngũ lập tức thét vang:

- Ối ...

Không bỏ lỡ cơ hội, đến lượt tả thủ cũng được Tiểu Bình vẫy xạ liên tục.

- Đỡ! Đỡ!

Đoan Mộc Ngũ phản ứng quá nhanh, nhanh hơn Tiểu Bình đã thầm đoán là sẽ có:

- Ngươi giỏi lắm, Tiểu Bình. Lần sau, hự, lần sau ta sẽ lấy mạng của ngươi, bù lại mọi tổn thất ngày hôm nay!

Vút!

Tiểu Bình dù biết Đoan Mộc Ngũ đã bỏ đi nhưng vẫn tiếp tục ngưng thần nghe ngóng.

Mãi sau đó, khi biết chắc Đoan Mộc Ngũ không còn dám quay lại, tả thủ của Tiểu Bình liền buông thỏng xuống, cho thấy đó là một bàn tay hoàn toàn rỗng, không hề có bất kỳ mũi thần châm nào được Tiểu Bình cầm sẵn. Lúc nãy, lúc Tiểu Bình phát xạ cánh tay tả này, đó chỉ là một cử chỉ cốt ý dọa nạt Đoan Mộc Ngũ mà thôi. Kỳ thực, Tiểu Bình không có lấy một chút cơ hội cỏn con để lấy thêm, dù chỉ là một mũi thần châm.

“Cũng may y đã quá cẩn trọng. Do quá cẩn trọng nên y thà bị mắc lừa còn hơn để ta đoạt mạng y. Lần sau, hừ, y còn có lần sau nữa ư? Y – còn – có - lần – sau - nữa – ư?

Tiểu Bình khuỵu xuống và mơ mơ màng màng chìm vào hôn mê ...