Chẳng trách mọi người luôn xưng tụng Thiếu Lâm phái là Thái Sơn Bắc Đẩu của võ lâm. Nội lực của tên tăng nhân thúi này quả thâm hậu, có thể vừa thi triển khinh công vừa dùng chân lực để thăm dò bản thân nội lực của ta. Như đây là bí kỹ Vân Long Thám Trảo của Thiếu Lâm được Giác Duyên cải sửa đôi chút để biến thành Vân Long Thám Huyệt? Chỉ e tên trọc ngươi phải thất vọng thôi. Hà ... hà ...” Vừa cười thầm trong lòng, Tiểu Bình vừa thực hiện việc phát tán chân khí, sao cho lực đạo của Giác Duyên dù xông đến bất kỳ huyệt đạo nào của Tiểu Bình cũng đều chạm phải một phần nào đó thật nhỏ cho thấy có sự kháng cự.
Trong khi đó, Tiểu Bình vẫn vờ kêu lên:
- Xin đại sư thu bớt chân lực về. Đừng truyền nhiều như thế nữa chỉ khiến tại hạ càng lúc càng thêm khó chịu.
Giác Duyên liền hừ lạnh:
- Chỉ mới bấy nhiêu đó thì đâu thấm gì so với thủ đoạn của thí chủ? Nói đi, thí chủ đã làm gì Thanh Tâm tệ sư muội? Và nhớ đừng tìm cách chối quanh, bởi bọn ta đã kịp nhận ra Thanh Tâm đang bị thương tích rất nghiêm trọng! Mau nói!
Tiểu Bình lập tức đẩy đưa theo mạch chuyện do Giác Duyên khởi xướng:
- Chính vì Thanh Tâm tiểu sư thái bị nội thương nên tại hạ buộc phải giúp Thanh Tâm sư thái một đỗi đường.
- Thật không ngờ hạng người như thí chủ cũng có từ tâm. Hừ, đưa một đỗi đường? Thế sao lúc gặp bọn ta thí chủ lại vội bỏ đi, đến một lời từ biệt cũng chẳng có?
Tiểu Bình vờ hốt hoảng:
- Không lẽ chỉ vì thế mà đại sư nghi ngờ, định bắt tội tại hạ?
Giác Duyên bỗng dừng chân:
- Không sai! Và nếu như ngươi không chịu nói thật thì đừng trách bần tăng đây độc ác!
Luồng lực đạo đang được Giác Duyên truyền sang bỗng bị dội ngược như đang gặp phải phản lực kháng cự mãnh liệt.
Không những thế, đến lượt Giác Duyên phải nghe tiếng cười lạt của Tiểu Bình:
- Ngươi độc ác hay ta độc ác, bây giờ ngươi rõ rồi đấy! Hừ! Chỉ vì cứ mãi gặp những hạng người như bọn ngươi nên khiến ta dù muốn yên thân cũng không được toại nguyện.
Còn bây giờ cũng bởi mạng ngươi vẫn còn chút giá trị lợi dụng, ta tạm gởi mạng ngươi lại đây vậy! Hãy ngoan ngoãn nằm xuống nào.
Hự!
Bằng cách như Giác Duyên đã hành động, Tiểu Bình đột ngột tăng lực đạo, cho lực đạo đó xuyên thẳng vào kinh kỳ Đại Bát Mạch của Giác Duyên, khiến Giác Duyên phải ngã vật ra phía sau và bất tỉnh nhân sự.
Với thính lực tinh tường, Tiểu Bình sau một lúc nhận định và ghi nhớ mọi tiếng động quanh đó, có tiếng lá cây xào xạc do bị gió thổi luồn qua bờ phía tả, có tiếng gió xoáy nhè nhẹ do gặp phải một vài khối đá chắn ngang, lại có tiếng côn trùng bắt đầu rả rích kêu do bắt gặp một vài cơn gió lạnh báo hiệu hoàng hôn đã buông về, Tiểu Bình liền nhấc thân hình bất động của Giác Duyên lên, lò dò tiến về phía ắt có những khối đá.
Tiểu Bình nửa đặt nửa giấu Giác Duyên ở một chỗ kín, sau đó tung người lao đi mất dạng.
Vút!
oOo Thanh Tâm tiểu sư thái cho đến lúc này vẫn còn hốt hoảng:
- Càng thấy sư phụ đến chậm đồ nhi càng lo. Cũng may sư phụ kịp chạy thoát. Bằng không, chỉ suýt nữa thôi, nếu chư vị sư huynh đây không ngăn lại có lẽ đồ nhi đã quay lại để tìm sư phụ.
Cửu Cửu sư thái vẫn đang thở dốc từng hồi:
- Nam mô a di đà phật! Cũng may đồ nhi không quay lại. Nếu không, hà ... có thêm đồ nhi nữa, bổn phái e không tránh khỏi tổn thất nặng nề.
Đoạn Cửu Cửu sư thái nhìn quanh:
- Nơi đây địa hình quá trống trải, phải chi Thiếu Lâm phái có đủ người để bố trí Đại La Hán trận thì có lẽ cũng không đến nỗi nào. Chỉ tiếc người của chúng ta đã ít, lại thêm bần ni đang mang thương thế khá nặng, khó mong hồi phục ngay, nhỡ bọn Thần Bang thật sự kéo đến thì e rằng vì Nga Mi phái mà Thiếu Lâm cũng bị họa lây.
Một tăng nhân đứng cạnh đó liền mỉm cười:
- Chưởng môn sư thái xin chớ quá lời. Vì với hiện tình như sư thái vừa nói, tam phái Thiếu Lâm - Võ Đang - Nga Mi cần phải thông hiểu và hiệp lực với nhau nhiều hơn. Còn chuyện đối phó với tình thế trước mắt, tiểu điệt tin rằng Giác Duyên sư đệ nếu chậm quay lại có lẽ cũng vì nhận được tin Thần Bang xuất hiện, đã cấp thời đi bẩm báo đến tệ chưởng môn. Mọi việc ở đây xin cứ để tiểu điệt lo liệu, chưởng môn sư thái hãy yên tâm trị thương!
Như sực nhớ đến Thanh Tâm bật hỏi:
- Giác Duyên sư huynh đưa người qua tận bên kia sông, có phải phương trượng sư bá cũng ở gần đó?
Tăng nhận nọ lại mỉm cười:
- Thiên cơ bất khả lộ. Chưởng môn phương trượng hiện ở nơi nào, Giác Nhân sư huynh này chưa tiện tiết lộ! Thanh Tâm sư muội chỉ nên biết rằng Giác Duyên sẽ quay lại ngay thôi và cũng không vượt qua sông như sư muội đã nghe.
Thanh Tâm lo ngại:
- Không qua sông? Vậy còn vị thí chủ từng có đại ân với sư đồ của bần ni thì sao?
Giác Nhân lắc đầu:
- Thanh Tâm sư muội chớ quá tin người. Sư huynh bảo Giác Duyên đưa đường chỉ là cái cớ, kỳ thực thì ngấm ngầm bảo Giác Duyên thẩm tra và dò xét xuất xứ của y. Giác Duyên chưa quay lại, có nghĩa là Giác Duyên đã hoàn thành sứ mệnh.
Thanh Tâm kêu lên:
- Giác Nhân sư huynh lầm rồi! Vị thí chủ đó ...
Cửu Cửu sư thái chợt hắng giọng, cho dù vẫn nhắm hờ hai mắt theo tư thế tọa công trị thương:
- Sư phụ cũng thấy lai lịch của kẻ đó thật đáng ngờ. Ý sư phụ muốn hỏi đồ nhi vì lẽ gì đã gặp, lại còn vội tin vào người lần đầu tiên gặp mặt?
Thanh Tâm thuật lại tuần tự những gì đã xảy ra, sau đó bảo:
- Tuy đồ nhi chưa biết gì về lai lịch cũng như xuất xứ của vị thí chủ đó nhưng đồ nhi tin chắc rằng người đó không hề có ý gây bất lợi cho chúng ta.
Giác Nhân lắc đầu, tỏ vẻ thương hại Thanh Tâm:
- Nếu y thật sự không gây bất lợi cho chúng ta, cớ sao y tỏ ra dửng dưng, vô tình hại Thanh Tâm sư muội phải chịu lệnh sư trừng phạt một cách oan uổng? Y chỉ giả nhân giả nghĩa thế thôi, đó là cách duy nhất để y trước là chiếm lòng tin của Thanh Tâm sư muội, sau là sẽ dò la về Cửu phái chúng ta. Biết đâu chuyện Thần Bang đột nhiên xuất hiện là do y trước đó kịp thời báo tin?
- Y không phải hạng người như vậy, bần ni ...
Thanh Tâm đang cố biện minh cho Tiểu Bình thì bị Cửu Cửu sư thái nạt ngang:
- Đủ rồi, Thanh Tâm. Lòng người vốn hiểm ác, thủ đoạn khó lường. Cứ như chưởng môn tam phái Côn Luân, Hoa Sơn, Trường Bạch mà suy. Họ vốn từng thân thiết với chúng ta nhưng khi trở mặt thì so ra còn độc ác hơn kẻ thù. Sư phụ tuy không hề có chút định kiến nào về gã khiếm thị đó nhưng trước khi biết rõ gã là ai, đồ nhi đừng quá nhẹ dạ, cả tin mà lầm mưu kẻ xấu. Cứ thế đi, đồ nhi cứ tuân thủ theo mọi sắp đặt của Giác Nhân sư huynh là không có gì phải lo nữa.
Nói dứt lời, Cửu Cửu sư thái lại tiếp tục nhắm mắt tọa công, ý cho thấy câu chuyện về Tiểu Bình vậy là không còn gì để đề cập đến nữa.
Phát hiện vẻ mặt của Thanh Tâm vẫn còn có vẻ buồn phiền, Giác Nhân bảo:
- Trời đã tối lắm rồi, sao Thanh Tâm sư muội không nhân cơ hội này nhắm mắt dưỡng thần một lúc? Dường như thương thế của sư muội vẫn chưa thật sự hồi phục?
Thanh Tâm cúi mặt:
- Từ lúc gặp chư vị tăng huynh cho đến giờ, bần ni cũng được nghỉ ngơi khá đủ. Giác Nhân sư huynh nếu không cảm thấy bất tiện hãy cho phép bần ni ở bên cạnh gia sư. Bần ni chỉ muốn hầu hạ gia sư, nhất là vào những lúc như thế này!
Giác Nhân vẫn cứ nài ép:
- Sư huynh đã bố phòng cẩn mật, sư muội cũng nhìn thấy rồi đó, hãy nghỉ ngơi được lúc nào hay lúc ấy, phần lệnh sư đã có đích thân sư huynh lo liệu!
Hai mắt nhắm hờ của Cửu Cửu sư thái lại hé mở:
- Nếu Thanh Tâm đã có hảo ý như vậy, thôi thì Giác Nhân hiền điệt hãy chìu ý tệ đồ.
Hà.., nhìn Thanh Tâm mà lòng bần ni không thể không nhớ đến Thanh Nhàn. Có lẽ do những lúc gần đây bần ni mãi lo khổ luyện công phu Cửu Cửu mà có phần chểnh mảng việc giáo huấn, khiến Thanh Nhàn và một số đệ tử nữa sanh tâm. Đó quả là bài học đắt giá cho kẻ làm sư phụ và làm chưởng môn như bần ni.
Giác Nhân cúi đầu vâng dạ nhưng lại buột miệng hỏi:
- Tiểu điệt vẫn nghe nói Cửu Cửu tâm pháp tuy vốn là sở học do tiền nhân Nga Mi phái lưu lại, nhưng mãi đến đời chưởng môn sư thái do có tâm cơ hơn người và lại gặp duyên may nên kể như chưởng môn sư thái là nhân vật đầu tiên tìm thấy di học này sau hơn ba trăm năm bị tiền nhân giấu kín. Không biết có đúng như thế không?
Cửu Cửu sư thái mỉm cười:
- Giác Nhân hiền điệt quả không hổ danh là đệ tử đích truyền của Vị Nhân đại sư, thủ tọa La Hán Đường. Không sai, chẳng biết những kiến văn này của Giác Nhân hiền điệt là do vị nào trong tam vị cao tăng ở hàng chữ Vị:
Vị Thiền, Vị Nhân và Vị Pháp, đã điểm hóa cho?
Giác Nhân thoái thác:
- Một bí sự trọng đại như thế này gia sư và nhị vị thúc bá đâu dễ gì tiết lộ cho bọn hậu bối như tiểu điệt biết. Duy có một lần, nhân lúc tiểu điệt đến lượt phải hầu trà, khi chưởng môn sư bá và tam sư thúc đến chỗ sư phụ chuyện vãn, tiểu điệt đã tình cờ nghe lỏm.
Cửu Cửu sư thái gật nhẹ đầu:
- Vậy là rõ rồi! Tam vị cao tăng phái Thiếu Lâm đâu dễ gì cho Giác Nhân hiền điệt nghe nếu như họ cố ý muốn giấu? Trong này không hề có chuyện tình cờ, Giác Nhân hiền điệt có nhận thấy như thế không?
Giác Nhân sau một thoáng bối rối chợt thừa nhận:
- Mãi sau này tiểu điệt mới nhận thấy đúng như lời chưởng môn sư thái vừa nhận định.
Nhưng tiểu điệt thật tình muốn thỉnh giáo sư thái, tam vị sư thúc bá của tiểu điệt vì sao cố tình để tiểu điệt lẻn nghe?
Cửu Cửu sư thái nheo nheo mắt:
- Sao Giác Nhân hiền điệt không đem điều này hỏi chính lệnh sư? Lệnh sư là người đương cuộc lẽ dĩ nhiên phải hiểu rõ tại sao hơn, bần ni chỉ là người ngoài cuộc.
Giác Nhân thè lưỡi rùn vai:
- Đã lẻn nghe lại đem chính chuyện này đi hỏi, tiểu điệt dù có ba đầu sáu tay cũng không dám.
Cửu Cửu sư thái phì cười:
- Đã không dám thì cứ giữ kín trong lòng. Bần ni chỉ có thể khuyên Giác Nhân hiền điệt một câu, “họa thường đến từ cửa miệng”, hay một câu khác, “thần khẩu hại xác phàm”.
Mong Giác Nhân hiền điệt ghi nhớ và tự lĩnh hội.
Giác Nhân tái mặt:
- Tiểu điệt hiểu rồi, đa tạ chưởng môn sư thái đã chỉ giáo.
Cửu Cửu sư thái lại nhắm mắt:
- Nam mô A di đà phật!
Chợt từ phía xa có một tràng cười lồng lộng vang lên xé tan màn đêm:
- Không có phật nào to gan dám xuất hiện ở đây. Chỉ có Thần Bang bọn ta mà thôi.
Ha ... ha ...
Giác Nhân lập tức cao giọng:
- Địch nhân đã xuất hiện từ lúc nào? Sao chư đệ mất cẩn trọng, để địch tiến đến gần mà không hề có phản ứng. Còn Giác Duyên, Giác Duyên đã quay lại chưa?
Vút! Vút!
Bọn Thần Bang quả nhiên đã xuất hiện, nhưng chỉ có năm người, giúp Giác Nhân mau chóng trấn tĩnh. Giác Nhân lập tức hạ lệnh:
- Đề phòng địch nhân còn có viện binh sẽ đến sau, Giác Ngộ, phiền đệ đi tuần phòng quanh đây khắp lượt. Số còn lại, tất cả hãy tiến lên ngăn địch. Động thủ!
Với cách phục sức phần nào mang vẻ ma mỵ huyền bí, là những xâu kim tiền dài được đeo lủng lẳng ở cổ và ở hai cánh tay, năm nhân vật Thần Bang không những không tỏ ra sợ hãi trước sự chênh lệch về nhân số giữa song phương, Thiếu Lâm phái có nhân số đông hơn bội phần, trái lại bọn họ còn thản nhiên buông giọng cười rũ rượi:
- Nếu muốn động thủ, Giác Nhân. Ha ... ha, bọn ta khuyên ngươi trước hết hãy nhìn lại để có nhận định đúng mực về tình thế của ngươi hiện nay. Trừ phi bản thân ngươi chỉ muốn uổng mạng thì bọn ta không còn gì để nói. Ha ... ha ...
Có tiếng Thanh Tâm kêu lên thất thanh:
- Giác Nhân sư huynh! Những người cùng đi với sư huynh! Những người cùng đi với sư huynh dường như không phải đệ tử phái Thiếu Lâm?
Giác Nhân cũng nhìn rõ tình hình. Và đôi mục quang của Giác Nhân vụt long lên sòng sọc, phẫn nộ nhìn Giác Ngộ:
- Chuyện này là thế nào, Giác Ngộ?
Giác Ngộ là tăng nhân mà lần lên tiếng trước Giác Nhân đã có lệnh bảo phải đi tuần phòng khắp lượt. Lúc này Giác Ngộ đang thản nhiên đứng quay lưng về phía năm nhân vật Thần Bang, diện đối diện với Giác Nhân đại sư. Giác Ngộ cười lạnh:
- Đừng gọi ta là Giác Ngộ nữa! Ta họ Nhạc, nguyên tính danh của ta là Nhạc Bất Vi, di tử của một người cũng họ Nhạc mà ta tin rằng lão trọc sư phụ ngươi, Vị Nhân, cho đến tận bây giờ vẫn còn nhớ.
Giác Nhân rúng động bước lùi lại, cùng Thanh Tâm đứng án ngữ ngay trước mặt Cửu Cửu sư thái lúc này vẫn đang tọa công trị thương. Giác Nhân lấm lét nhìn Giác Ngộ - Nhạc Bất Vi:
- Phó bang chủ Thần Bang Nhạc Phi Sơn là tiên phụ của ngươi? Vậy là ngươi vì muốn báo thù nên bấy lâu nay cam tâm quy y đầu phật?
Giác Ngộ - Nhạc Bất Vi sau khi đảo nhanh tròng mắt để nhìn khắp lượt mới chịu dừng mục quang ở ngay Giác Nhân:
- Nào phải chỉ có một mình ta âm thầm thực hiện khổ nhục kế. Những kẻ này từng kính cẩn gọi ngươi là sư huynh kỳ thực họ chính là đồ tử đồ tôn của hầu hết những nhân vật bổn bang mà mười hai năm trước đã bị người của Cửu phái liên tay đồ sát. Không tin, ngươi thử nhìn vào mắt của họ thì rõ, xem họ đang phẫn nộ như thế nào. Hãy nhìn đi.
Nhạc Bất Vi cố tình gằn giọng ở những âm cuối cùng, khiến Giác Nhân càng thêm rúng động. Và Giác Nhân đảo mắt nhìn.
Quả thật, hầu hết những tăng nhân đệ tử Thiếu Lâm phái đi theo Giác Nhân lần này, họ tuy vẫn giữ nguyên trên người bộ tăng bào của Thiếu Lâm, nhưng mục quang và thần sắc của họ rõ ràng đang bộc lộ tâm trạng phẫn nộ tột cùng dành cho Giác Nhân.
Giác Nhân chợt liếc mắt nhìn Thanh Tâm sư thái:
- Liệu đến lúc nào lệnh sư mới thật sự hồi phục? Tình thế này e rằng ...
Nhạc Bất Vi bỗng phá lên cười:
- Ngươi đừng quá ấu trĩ như vậy chứ Giác Nhân? Hay ngươi nghĩ ta là người không biết tận dụng cơ hội, bỏ qua dịp may thu phục và chế ngự mụ Cửu Cửu tặc ni? Ngươi đừng quên bất kỳ ai hễ là người của Cửu phái đều là kẻ thù của bổn bang. Mụ tặc ni sẽ phải đền mạng nhưng trước đó mụ vẫn phải là thượng khách, được bổn bang trọng đãi. Ha ... Ha ...
Thanh Tâm nhanh tay bật kiếm:
- Bọn cuồng đồ các ngươi hóa ra đang có tham vọng muốn chiếm đoạt Cửu Cửu chân kinh? Bần ni quyết không để điều đó xảy ra. Đỡ!
Thanh Tâm tận lực lao ra phía trước và hữu kiếm cũng tận lực phát chiêu.
Véo ...
Nhạc Bất Vi với phản ứng vi diệu, vừa hồi bộ vừa há miệng bật thành tiếng gầm:
- Đừng nghĩ ta là hạng thương hoa tiếc ngọc. Tiểu ni ngươi muốn chết!
Cùng lúc đó cũng có tiếng thét của Cửu Cửu sư thái vang lên:
- Thanh Tâm, hãy mau cùng Giác Nhân chạy mau. Đối với bọn Thần Bang tà đạo, sư phụ quyết cùng chúng một mất một còn. Đỡ!
Nhạc Bất Vi phát chưởng và giữa vùng chưởng ảnh của y bỗng có bóng nhân ảnh của Cửu Cửu sư thái hòa lẫn vào.
Ầm! Ầm!
Giác Nhân chộp nhanh vào Thanh Tâm tiểu sư thái:
- Lệnh sư nói rất đúng, Thanh Tâm sư muội tạm thời hãy theo sư huynh tìm gia sư và chưởng môn sư bá. Đi nào.
Thanh Tâm định hất tay Giác Nhân ra thì nghe Cửu Cửu sư thái bật gầm lên lanh lảnh:
- Hãy làm theo lời Giác Nhân đi, Thanh Tâm! Sư phụ sẽ vững tâm hơn nếu biết Vị Thiền, Vị Nhân chắc chắn sẽ đến ứng cứu kịp thời. Hãy xem tuyệt học Cửu Cửu của ta. Đỡ!
Ào ... Ào ...
Như thần long quẫy lộn trong cơn cuồng nộ, Cửu Cửu sư thái cũng đang từ phương vị này chợt bật nhanh chuyền qua phương vị khác, quật liên tiếp mấy loạt kình vào lũ tăng nhân đệ tử tuy mang tăng phục Thiếu Lâm nhưng lúc này đã bộc lộ rõ thân phận là người của Thần Bang, chúng đang ngăn chặn ý muốn tháo chạy của Giác Nhân và Thanh Tâm tiểu sư thái.
Năm nhân vật Thần Bang ma mỵ lập tức động thân phát kình:
- Mụ tặc ni chớ quá ngông cuồng. Bọn ta đến đâu phải để xem mụ hung hăng lộng hành?
Đỡ!
Ầm! Ầm!
Thanh Tâm vẫn phân vân lưỡng lự, ở lại thì bất tuân thượng lệnh của sư phụ, còn chạy theo Giác Nhân thì lại sợ sư phụ khó thể tự chi trì, nhưng Thanh Tâm vẫn bị Giác Nhân nắm tay lôi đi:
- Hãy chạy mau!
Và Giác Nhân như có dịp hiển lộ thần oai, quát vào lũ tăng nhân đang có ý đồ ngăn lối:
- Kẻ nào ngăn cản thì đừng trách Giác Nhân ta trở mặt. Cứ thử đi thì biết. Hừ!
Nhưng những tăng nhân nọ quả nhiên đang phẫn nộ vì có mối thâm thù đại hận với Cửu phái, trong đó có Thiếu Lâm như lúc nãy Giác Ngộ - Nhạc Bất Vi đã thố lộ. Họ vẫn xông đến.
- Giác Nhân, ngươi đâu đủ tư cách nói ra những điều này? Hãy đỡ!
Họ phát kình quật vào Giác Nhân.
Ào ...
Ào ...
Thanh Tâm xoạc kiếm:
- Lũ cuồng đồ muốn chết! Đỡ!
Véo ...
Chợt có một tiếng quát to vang lên, tạo thành một diễn biến như chuyện vừa xảy ra, làm cho Thanh Tâm với hai lần xuất phát kiếm chiêu đều trở lên hai lần xuất kiếm bất thành.
Tiếng đó quát bảo:
- Nhị vị có thể đi được rồi. Phần bọn chúng hãy để tại hạ đối phó. Xem đây!
Giữa màn đêm đen dày đặc liền xuất hiện một bóng nhân ảnh không hề xa lạ với Thanh Tâm tiểu sư thái.
Thanh Tâm bật kêu lên ngỡ ngàng:
- Là thí chủ đó ư? Hóa ra thí chủ không hề bị Giác Duyên sư huynh ...
Giác Nhân cũng kinh ngạc tột độ khi tận mắt nhìn thấy nhân vật vừa xuất hiện chính là Tiểu Bình, một kẻ hoàn toàn mất nhãn quang và kém bản lãnh nhưng vào lúc này thì nhãn quang như đã có trở lại và bản lãnh thì lại vào hạng thượng thừa.
Tiểu Bình đang dùng thanh cây dò đường trên tay, ung dung cùng bọn tăng nhân Thần Bang giao chiến.
Và tả thủ của Tiểu Bình chợt hất ra tứ phía.
- Trúng!
Những tiếng rít gió vang lên hỗn loạn.
Viu ... Viu ...
Tiếp theo là tiếng kêu la huyên náo của bọn Thần Bang.
- Ối!
- Hự!
- Chao ôi ...! Là ám khí của gã mù?
Giác Nhân chợt giật mạnh vào tay tiểu sư thái Thanh Tâm:
- Đừng bỏ lỡ cơ hội. Đi nào!
Và Giác Nhân lôi Thanh Tâm lao đi.
Vút! Vút!
Thanh Tâm vẫn ngỡ ngàng vì bản lãnh không thể ngờ Tiểu Bình lại có. Thanh Tâm cố kêu với lại:
- Phiền thí chủ quan tâm hộ gia sư. Bần ni sẽ lập tức quay lại ...
Tiểu Bình vùng cười thật to:
- Bọn ngươi đã biết thế nào là lợi hại của gã mù này rồi chứ? Hãy tiếp chiêu! Ha ...
Ha ...
Giác Ngộ - Nhạc Bất Vi cũng phát hiện một Tiểu Bình hoàn toàn khác với lúc trước. Y bật lao đến:
- Tiểu tử chớ đắc ý vội! Đỡ chiêu!
Ào ...
Khó có thể tin Tiểu Bình là người hoàn toàn không còn nhãn quang. Chiêu chưởng của Nhạc Bất Vi vừa phát ra thì Tiểu Bình bỗng lạng người biến mất, để rồi lại hiển hiện ngay bên tả Nhạc Bất Vi với tràng cười ngạo mạn:
- Tại sao ta lại không đắc ý! Hãy đỡ!
Thanh cây dò đường trên tay Tiểu Bình liền nhẹ nhàng chọc thẳng vào đại huyệt Môn Đường của Nhạc Bất Vi.
Véo ...
Nhạc Bất Vi chấn động, vội đảo bộ lùi về, tránh xa thanh cây dò đường của Tiểu Bình như quái xà xuất động.
Vút!
Và Nhạc Bất Vi gầm phẫn nộ:
- Ngươi thật sự là ai? Ta không tin một kẻ mù như ngươi lại có được bản lãnh này. Hãy đỡ!
Ào ...
Tiểu Bình chợt phát động tả thủ:
- Ta là ai, một kẻ dối sư lừa tổ và lắm thủ đoạn như ngươi có tư cách gì để hỏi? Tiếp một chưởng của ta.
Tả thủ của Tiểu Bình cũng nhả kình.
Ầm!
Nhạc Bất Vi loạng choạng thối lui và gào lên hồn bất phụ thể:
- Nội lực của ngươi ... thật sự thâm hậu thế sao? Hự!
Diễn biến xảy ra khiến mọi người đương diện đều hoang mang rúng động. Và một tiếng gầm bỗng vang lên xé toang màn đêm:
- Bất luận tiểu tử là ai, giết!
Mắt vẫn không nhìn thấy gì nên đối với Tiểu Bình cảnh quang dù phải hay không phải đêm đen thì cũng vậy. Tiểu Bình chợt phát hiện ở phía Cửu Cửu sư thái rõ ràng đang vang lên một tiếng rên khe khẽ:
- Hự!
Dự cảm đã xảy ra điều gì mờ ám và chắc chắn là bất lợi cho Cửu Cửu sư thái, Tiểu Bình lập tức chớp động thân mình.
Vút!
Và cũng lúc đó, tả thủ Tiểu Bình sau khi cho vào bọc áo, lấy ra cũng được vài cây Thần Châm, vẫy thật nhanh, tạo thành một tiếng gió rít ghê rợn.
Viu ... Viu ...
Cảm nhận và thính lực không hề đánh lừa Tiểu Bình, có một câu thóa mạ đang vang lên:
- Sao bảo tiểu tử đã mù? Phát xạ ám khí chuẩn xác thế này, con bà nó, đến người còn đủ hai mắt cũng phải được chân truyền mới có thể thực hiện.
Nhưng tiếng gầm khi nãy một lần nữa lại vang lên:
- Đừng để phí thời gian nữa! Mụ tặc ni đã bị chế ngự, mụ không chạy được đâu mà lo.
Hãy mau lập trận, thu thập luôn tiểu tử này! Nào!
Lập tức ở tứ phía Tiểu Bình liền vang lên hàng loạt những chuỗi thanh âm lạ tai, cứ như có nhiều người đang cố tình dùng những mảnh kim thiết gõ loạn vào nhau. Và chính những thanh âm hỗn loạn huyên náo này có phần làm cho Tiểu Bình rất khó khăn trong việc phát hiện những tiếng chuyển dịch khác quan trọng hơn cũng đang diễn ra xung quanh Tiểu Bình.
Chính sắc mặt lúc này của Tiểu Bình đã tự tố giác tâm trạng. Một tràng cười vụt vang lên:
- Hãy nhìn tiểu tử kìa. Quả nhiên tiểu tử đã mất đi thị lực. Thật không khó cho chúng ta thu thập tiểu tử. Ha ... ha ...
Môi Tiểu Bình cũng ngay tức khắc nở một nụ cười nhẹ. Và thanh cây dò đường trên tay Tiểu Bình cũng thần tốc phát chiêu, chiếu đúng vào vị trí vừa phát ra tràng cười ngạo mạn nhưng lại quá ư ngu xuẩn.
Véo ...
Hự!
Một nhân vật Thần Bang, người đã hai lần phát ra hai loạt gầm, lần này là lần thứ ba cũng phải gầm lên:
- Hãy cẩn trọng với thính lực của tiểu tử. Đừng một ai lên tiếng nữa, kẻo lại lâm vào tình cảnh như Ngô Bửu lão tứ vừa bị.
Môi Tiểu Bình lại nở một nụ cười. Và thanh cây dò đường một lần nữa được Tiểu Bình chớp động.
Véo ...
Nhưng, “Trược rồi! Đó là nhờ lão nhanh hay do lão đã đoán trước là ta sẽ phát chiêu nhắm vào lúc lão phát thoại?” Tiểu Bình không thể biết và cũng không thể có bất kỳ một nhận định nào về hành vi của đối phương, nhân vật có vẻ là đầu lãnh của bọn Thần Bang qua đôi ba lần gầm thét chỉ điểm cho đồng bọn. Bởi bên tai Tiểu Bình cho đến giờ vẫn còn hiển hiện hàng chuồi những thanh âm huyên náo tương tự tiếng của những mảnh kim thiết chạm nhau khiến Tiểu Bình không thể nhận định phương vị dịch chuyển của đối phương.
Ào ...
Có tiếng kình phong đổ ập vào Tiểu Bình từ phía tả. Tiểu Bình thận trọng dịch nhẹ về phía hữu.
Thế nhưng, - Ngươi lầm mưu rồi! Trúng!
Bung!
Một kình lực không hiểu xuất phát từ lúc nào đã bất ngờ quật mạnh vào Tiểu Bình, cho Tiểu Bình biết bản thân quả nhiên đã lầm kế tiểu xảo trá ngụy của một nhân vật nào đó trong bọn Thần Bang:
Tiểu Bình lảo đảo ngã nghiêng ngược về phía tả và dĩ nhiên phải lọt hoàn toàn vào vùng phạm vi uy lực của ngọn kình từ nãy giờ đã hiển hiện ở phía này.
Ào ...
“Ta không thể để trúng thêm ngọn kình nào nữa. Bằng không, chao ôi, hậu quả thật không thể lường.” Nhanh như ý nghĩ vừa có, Tiểu Bình vận lực và nhảy bật ngươi lên cao.
Vút!
Một tràng cười vang lên:
- Tiểu tử quả nhiên phải có phản ứng đúng như thế này. Tốt lắm! Ha ... Ha ...
Theo sau đó là một chuỗi tiếng động vang lên chát chúa.
Keng! Keng! Keng.
“Lại là thanh âm của những mảnh kim thiết chạm nhau vang lên. Chúng hành động như thế là có ý gì? Không lẽ một người đã luyện được bản lãnh thượng thừa như ta lại gặp thất bại ngay lần đầu tiên đối địch?” Vẫn đang để thân hình lơ lửng trên cao, Tiểu Bình vừa có ý nghĩ này liền liều lĩnh cho thân hình trầm xuống thật nhanh.
Vụt!
Chuỗi tiếng động vừa có lập tức phát ra nhiều tiếng xé gió và lao sàn sạt qua bên cạnh thân Tiểu Bình.
Có một câu thóa mạ:
- Trượt rồi! Tổ bà nó, tiểu tử quả là may mắn.
Tiểu Bình lập tức cho hữu thủ chớp động.
Véo ...
Hự!
“Hai tên! Hừ! Đừng nghĩ Tiểu Bình ta gặp may, mà phải nói chính bọn ngươi đã không gặp may khi chạm phải Tiểu Bình ta!” Nhân vật đầu lãnh cũng có ý nghĩ tương tự. Lão đang rít qua kẽ răng:
- Đã bảo đừng lên tiếng mà! Hừ!
Liền sau đó không gian vây xung quanh Tiểu Bình chỉ còn lại hàng chuỗi những thanh âm do những mảnh kim thiết chạm nhau vang lên bất tận.
Keng! Keng! Keng!
“Không một ai lên tiếng nữa? Ta phải làm gì để đối phó tình trạng có phần bất lợi cho ta bây giờ?” Hỏi và không thể nghĩ ra lời đáp, Tiểu Bình đành đứng yên bất động, cố ngưng thần nghe ngóng, đồng thời cố phân biệt để liệu xem đâu là tiếng đối phương dịch chuyển giữa một chuỗi những thanh âm huyên náo kia.
Hành vi của Tiểu Bình đủ cho đối phương biết Tiểu Bình đang có ý đồ gì.
Vậy là, Vù ...
Một âm thanh nhè nhẹ và khá nhỏ vừa lọt vào thính lực Tiểu Bình, cho biết có người đang lẳng lặng đẩy một kình âm thầm vào Tiểu Bình.
Tuy đang nôn nóng, chỉ muốn phát kình ngăn cản hoặc đương đầu nhưng Tiểu Bình tự bắt buộc phải dặn lòng:
“Chờ đã! Đừng để đối phương biết ta đã phát hiện thủ đoạn của y. Nếu không, đối phương sẽ thu kình về và lại dùng tiểu kế như khi nãy đã dùng.” Tiểu Bình cố đứng yên và ... chờ đợi.
Để khi đối phương vì quá đắc ý phải bật thốt lên:
- Trúng này!
Thì Tiểu Bình cũng bật thét; - Ta cũng bảo là trúng!
Ầm!
Ối! ... hự!
“Ba tên! Vậy là còn hai hay chỉ là một? Nếu là một, Cửu Cửu sư thái vậy là bị một tên tự tay khống chế. Còn nếu là hai, chao ôi, vậy thì ai đang khống chết Cửu Cửu sư thái?” Tiểu Bình thật sự hoang mang đến nổi việc ngưng thần có phần nào xao lãng.
Phát hiện rõ tâm trạng của Tiểu Bình, có tiếng quát thịnh nộ vang lên:
- Tiểu tử ngươi phải chết! Đỡ!
Ào ...
Tiểu Bình có phản ứng thật nhanh với tả chưởng xô ra.
- Chưa chắc. Đỡ!
Vù ...
Thì, - Ngươi lại lầm nữa rồi! Ha ... Ha ...
Bùng!
Do lầm kế nên Tiểu Bình phải lãnh chịu hậu quả. Tuy nhiên, Tiểu Bình vẫn được lợi vì biết bản thân còn đối phó với đối phương hai người.
“Một tên vờ gây tiếng động ở phía trước để tên phía sau có cơ hội lén lút tập kích ta?
Hừ! Bọn ngươi có mưu ma thì Tiểu Bình ta đây đâu thể không có quỷ kế? Cứ chờ đó thì biết!” Và Tiểu Bình lại chờ đợi.
Keng! Keng!
Chuỗi thanh âm huyên náo tuy cũng còn nhưng đã ít đi, cho Tiểu Bình cảm nhận chuỗi thanh âm là do mỗi một tên trong bọn đối phương phát ra. Đối phương đông người thì chuỗi âm thanh phát ra nhiều, đối phương bị giảm nhân số thì chuỗi thanh âm cũng giảm đi.
Có tiếng rít gió khe khẽ vang lên.
Vù ...
Tiểu Bình tương kế tựu kế, đẩy tả kình về phía đang phát ra tiếng gió kình.
Ào ...
Và diễn biến xảy ra đúng như Tiểu Bình nhận định. Có tiếng quát đắc ý vang lên từ phía sau Tiểu Bình:
- Nạp mạng!
Ào ...
Tiểu Bình cười vang:
- Thật thế ư? Xem đây! Ha ... Ha ...
Thanh cây dò đường ở hữu thủ và ngọn kình ở tả thủ liền được Tiểu Bình cùng lúc phát động về hai hướng.
Bung!
Phập! Cạch!
Thanh cây quá mỏng manh nên bị chấn gãy. Tuy vậy, Tiểu Bình vẫn thu kết quả là chấn đúng vào hai tên cuối cùng của bọn Thần Bang.
Chuỗi leng keng cũng tắt lịm.
Đúng lúc đó, Tiểu Bình nghe có tiếng người động thân lao vọt đi.
Vút!
Một ý nghĩ mơ hồ và nghi ngờ liền đến với Tiểu Bình. Và sau một thoáng ngắn ngủi lắng nghe, Tiểu Bình phát giác cung cách lao đi của kẻ nào đó tuy bình ổn nhưng vẫn có phần trầm trọng:
“Y có mang theo một người? Y không thể mang theo đồng bọn do đồng bọn của y nào phải chỉ có một người? Ta hiểu rồi, y mang theo Cửu Cửu sư thái! Hừ!” Tiểu Bình nào dám quên lời căn dặn của tiểu sư thái Thanh Tâm, phải quan tâm Cửu Cửu sư thái, Tiểu Bình bật nhanh người lao theo.
Vút!
Tiểu Bình lao đi chỉ có một thân một mình, huống chi Tiểu Bình lại có khinh thân pháp lanh lẹ, và kết quả xảy ra đúng như Tiểu Bình mong muốn.
Vút!
Người đang bỏ chạy đã bị Tiểu Bình lao vượt qua đầu.
Tiểu Bình hạ thân xuống, cất giọng trầm trầm phát lên, cố ý cho kẻ vừa bị Tiểu Bình lao vượt qua, hiện tại đang đứng lại ngay phía sau Tiểu Bình, phải nhận ra một tình huống đã quá rõ ràng:
- Các hạ không thể nhanh hơn ta. Hay nói đúng hon các hạ chưa là đối thủ của ta. Hãy ngoan ngoãn bỏ Cửu Cửu sư thái lại. Nếu ngoan cố, chớ trách ...