Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 189: Hai canh giờ! Quyết định thắng bại!

Trên bầu trời.

Mười đóa hoa mây xuất hiện.

Ai nấy đều im bặt.

Yên tĩnh!

Yên tĩnh!

Yên tĩnh như chết.

Chẳng những yên tĩnh, mà còn có cả sự tuyệt vọng, một sự tuyệt vọng không thể tả được thành lời.

Vốn tưởng rằng, truyền tống trận là con đường sống duy nhất, không ngờ, Ma Thần Giáo đã sớm dự đoán trước.

Đây là chuyện không ai ngờ tới.

Trên bầu trời xuất hiện hoa mây đủ màu, nghĩa là không gian sụp đổ, nói cách khác, các tu sĩ mới vừa truyền tống, đều đã mất mạng.

Đúng vậy, đều đã mất mạng.

Không gian sụp đổ là chuyện kinh khủng nhất, đừng nói tu sĩ bình thường, trừ phi là cường giả Nguyên Thần cảnh, có thể thoát nguyên thần ra khỏi xác, thì mới không chết, nếu không, không ai sống nổi khi không gian sụp đổ.

Chết là cái chắc.

Chẳng những chết, mà ngay cả thi thể cũng không còn.

Không gian và thời gian, là vật thần bí nhất, không phải là cường giả thì không nghiên cứu nổi.

Các tu sĩ im bặt.

Bọn họ nhìn hoa mây trên bầu trời, không biết nên nói gì.

Nhất là những tu sĩ ngay trước đó còn thấy giận dữ bất bình, lúc này cũng im bặt.

Ai có ngờ sẽ xảy ra chuyện như này!

Ai có ngờ, Ma Thần Giáo lại làm được như vậy!

Đây quả thực là chết không đáng.

"Súc sinh!"

Ngay cả là Diệp Bình, cũng không nhịn được siết chặt quả đấm.

Vì Lý Ngọc ở trong mười trận pháp đó.

Mắt Diệp Bình đỏ rực, nhưng hắn không nói gì, hắn đang cố nén tức giận, vì Diệp Bình biết, dù mình có tức giận cũng không làm được gì, phải bình tĩnh.

Tuy nhiên, cơ thể hắn không khỏi run run.

Hoàng Phủ Thiên Long cũng siết chặt nắm tay, trong mắt đầy hận ý.

"Súc sinh, đồ tạp chủng Ma Thần Giáo."

Hoàng Phủ Thiên Long giận không gì sánh nổi. Dù quan hệ của hắn với Lý Ngọc không phải là tốt lắm, nhưng ít nhất tính cách cũng khá hợp nhau, coi nhau như bằng hữu.

Bây giờ bằng hữu chết thảm ở trong tay Ma Thần Giáo, hắn sao không giận?

Lý Ngọc là quyền quý mười nước, được ưu tiên rời khỏi trước, không ngờ kết cục lại là như vậy.

"Mau! Vào lại trong trận pháp!"

Ngay lúc này, một giọng nói vang lên, thức tỉnh mọi người.

Vì ai nấy đều còn đang ngây ngẩn.

Đã như vậy rồi, mà còn bảo người ta vào trận pháp?

Kêu người ta đi chịu chết à?

"Trưởng lão, đã như thế rồi, sao còn muốn mọi người đi vào?"

"Đúng thế, trưởng lão, Ma Thần Giáo sẽ giết chúng ta, mà chúng ta còn xông đầu vào, vậy không phải là…"

"Trưởng lão, đây không phải là bảo chúng ta đi chịu chết sao?"

Nhiều tiếng nói vang lên. Truyền tống trận đã bị Ma Thần Giáo biết được, còn kích hoạt truyền tống trận nữa, há chẳng phải là đưa đồ ăn vào miệng người ta sao?

"Đừng có nói nhảm! Đây là cơ hội sống duy nhất, chỉ cần có người chạy thoát, truyền tin ra ngoài, đưa cứu binh tới, thì tất cả chúng ta sẽ được cứu, Ma Thần Giáo đã tuyên bố, trong vòng hai canh giờ, sẽ nắm Ngụy quốc trong tay."

"Nếu muốn ngồi chờ chết, thì cứ ở đó chờ chết đi!"

Giọng trưởng lão lạnh tanh.

Mọi người im lặng.

Ông ta nói không sai, không dùng truyền tống trận thì dùng cái gì?

Chẳng lẽ thật muốn chờ chết ở đây?

"Trưởng lão, có phải các người đã biết trước Ma Thần Giáo sẽ công kích truyền tống trận không?"

"Nếu không, vì sao lại để cho quyền quý mười nước đi trước? Là vì bọn họ có thân phận địa vị cao, nếu tin bị truyền ra, sẽ gây nên phản ứng mạnh không?"

"Hơn nữa, cho dù bọn họ có chết, cũng giữ được niềm hi vọng phải không? Sẽ không làm thiên tài mất mạng? Là vậy phải không?"

Chợt có người rống to, đây là một quyền quý mười nước, thuộc nhóm rời khỏi thứ hai, chỉ trong thoáng chốc, hắn đã đoán ra gì đó, không nhịn được bật hỏi.

Mọi người đều quay qua nhìn trưởng lão Nguyên Anh.

"Không sai."

Trưởng lão Nguyên Anh đáp, dáng vẻ rất bình tĩnh.

Mọi người còn chưa kịp hồi thần, ông ta đã nói tiếp.

"Hiện giờ Ngụy quốc đang bị bao vây trùng trùng, Ma Thần Giáo chú tâm sắp đặt mấy chục năm, chúng ta đã từng bước lọt vào trong bẫy của bọn chúng."

"Muốn cứu được trận đại nạn này, chỉ có cách liên hệ được với bên ngoài, chỉ cần truyền được tin tức tới Thập Quốc học phủ, sẽ có vô số cao thủ chạy tới Ngụy quốc, trấn áp Ma Thần Giáo."

"Nên, dưới tình huống này, chỉ có thể ưu tiên để quyền quý mười nước rời khỏi trước, lời nói của bọn họ có sức nặng, tốt hơn cả chục ngàn lần so với tu sĩ bình thường."

"Lời ngươi nói cũng không sai. Không để cho thiên tài mười nước đi trước, là để giữ lại niềm hi vọng, quyền quý chết, còn có thể có người khác, thiên tài chết, thì không thể cứu lại được."

"Ta biết, điều này rất tàn khốc, nhưng các ngươi phải nhớ, có những lúc vì đại nghĩa, hy sinh một phần là đáng giá, vả lại các ngươi là quyền quý mười nước."

"Chết đi một thiên tài, chính là mất máu trong tim mười nước các ngươi, nếu quốc vương mười nước ở đây, nhất định cũng sẽ đồng ý với quyết định của chúng ta."

Giọng ông ta rất lạnh.

Lời nói này, làm người rất đau lòng, nhất là giới quyền quý mười nước.

Nhưng thứ làm họ đau lòng hơn là, ông ta nói không sai.

Mỗi một thiên tài, đều là thiên tài của mười nước, quyền quý chết, cha mẹ bọn họ có thể sinh đứa con khác, nhưng thiên tài chết thì không. Thiên tài các nước, nhất là những nước nhỏ, có khi chỉ là năm ba người được phái tới tham gia thi đấu mười nước đó mà thôi.

Họ là trụ cột chấn hưng quốc gia trong tương lai, trong khi phần lớn các nhà quyền quý này không phải là thiên tài, tu vi của bọn họ chỉ là do đủ loại đan dược tài nguyên chất chồng lên mà thôi.

Cơ bản không tính là thiên tài.

Nên bọn họ chết, ảnh hưởng không lớn lắm, không ảnh hưởng tới căn bản, vì cha mẹ của bọn họ vẫn còn, quốc gia vẫn còn.

Nhưng nếu thiên tài chết, những quốc gia này sẽ bị dao động căn cơ, lúc nào cũng có khả năng bị địch quốc xâm chiếm.

Sự thật này mới chính là thứ làm bọn họ lạnh lòng. Thậm chí nếu quốc vương mười nước ở đây, họ sẽ còn ra tay ác hơn, ngay cả con trai mình, cũng nguyện ý hy sinh.

Trước mặt đại cuộc, lợi ích của cá nhân đều là mây bay. Nếu hy sinh một người, mà giải quyết được trường tai nạn này, tin rằng ai cũng đồng ý.

Đó là thực tế.

Thế nên.

Không ai nói gì nữa, mọi người đều im hết lại.

Vì bọn họ biết, cường giả Ngụy quốc và trưởng lão mười nước, cũng không hề muốn nhìn thấy cảnh tượng này.

Trận pháp truyền tống lại được kích hoạt.

Mặc dù biết là phải chết, nhưng vẫn có người đồng ý bước lên trận pháp, một là vì ôm tâm lý may mắn, hai là họ sẵn sàng hy sinh. Ai cũng biết, hiện giờ đang là tử cục, nếu thoát được ra ngoài, báo được tin tức, cứu Ngụy quốc ra khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.

Thì cũng coi như không uổng công được sinh ra.

Bên trong trận.

Diệp Bình im lặng nhìn mọi việc.

Mặc dù trưởng lão kia nói không sai, hắn vẫn không sao chấp nhận được, nhưng hắn biết, không chấp nhận thì cũng phải chấp nhận.

Nhưng một khắc sau.

Trưởng lão Nguyên Anh kia lại nói.

"Hiện giờ, chúng ta cũng không phải chỉ có thể ở đây chờ chết."

"Chúng ta sẽ xuất ra ba cường giả Nguyên Anh, đi ra khỏi trận, giết đám súc sinh Ma Thần Giáo này, nếu ai muốn, có thể cùng xông ra, giết bọn chúng."

"Tất cả đều là do tự nguyện, sinh tử do trời, một nén nhang sau, khi trận pháp kích hoạt, cùng xông ra."

Giọng ông ta lạnh lùng.

Lời này của ông ta dẫn tới cả hiện trường náo động.

Có người khủng hoảng, có người sợ hãi, nhưng cũng có nhiều tu sĩ bừng bừng máu nóng.

"Con mẹ nó, ta đã sớm nhìn không vừa mắt bọn súc sinh Ma Thần Giáo này. Ta tham gia, các ngươi có ai cùng đi với ta không?"

"Ta đi! Dù có chết, ta cũng phải đứng chết."

"Tuy ta không phải là thiên tài, nhưng cũng có thể góp một phần sức lực."

"Ngồi chờ chết cũng là chết, thà xông ra ngoài giết chúng."

Nhiều giọng nói kêu lên, tu sĩ ở trong trận đều vô cùng hận Ma Thần Giáo, bọn họ đều nín nghẹn đã lâu, nhất là khi trận pháp cũng ngăn cản luôn việc công kích ra ngoài, bọn họ càng tức giận.

Nên lúc này, bọn họ đều đồng lòng cùng xông ra chiến đấu.

Nhưng mặc dù tiếng kêu gọi rất lớn, vẫn có tới chín thành tu sĩ im lặng không nói gì, quá rõ là bọn họ sợ.

Chẳng mấy người có thể trấn định như thường khi đối diện với cái chết, cũng không có mấy người, dám dũng cảm hy sinh.

"Diệp sư huynh, có đi không?"

Hoàng Phủ Thiên Long hỏi Diệp Bình.

Hắn là thiên kiêu thật sự, nếu không phải đối phương có cường giả Nguyên Anh, ẩn núp trong bóng tối ám sát thiên tài, hắn đã sớm xông ra, lấy máu trả bằng máu rồi.

"Hoàng Phủ ca, Diệp huynh, hai người ra xuất chiến hả? Ta với Trương Nhẫn sư huynh quyết định cũng xông ra."

Nam Cung Tinh và Trương Nhẫn đi tới, ánh mắt kiên nghị, quyết định ra trận.

Mặc dù ra trận rất nguy hiểm, nhưng bọn họ thật sự là không nhịn được.

Không chỉ bọn họ, có không ít thiên kiêu cũng đi tới, bọn họ cũng muốn ra trận giết địch, nhưng nếu có người để liên thủ, đương nhiên là tốt hơn.

Thế là, mấy trăm thiên kiêu tụ lại, họ đều vô thức nhìn Diệp Bình, chờ Diệp Bình trả lời.

"Ta là tu sĩ, tiếc gì không dám đánh một trận?"

Trong trận.

Diệp Bình nhìn cảnh tượng địa ngục ở ngoài trận, chậm rãi nói, ngữ khí như chém đinh chặt sắt.

"Được, hay cho ta là tu sĩ, tiếc gì không dám đánh một trận, Diệp sư huynh, ta quả không nhìn lầm huynh."

"Diệp huynh không hổ là thiên kiêu đứng đầu Tấn quốc, tại hạ bái phục."

"Ta là tu sĩ, tiếc gì không dám đánh một trận! Ta là tu sĩ, tiếc gì không dám đánh một trận! Tốt! Tốt! Tốt!"

Không ít người nghe được câu này của Diệp Bình, máu nóng hừng hực bốc lên, ngay cả một số người còn đang do dự cũng bị ảnh hưởng.

Có mấy bóng người xuất hiện, đi tới trước mặt Diệp Bình, đều là nữ tử.

"Chư vị, chúng ta là đệ tử Thiên Vân Tông, đây là linh đan chữa thương của Thiên Vân Tông chúng ta, lần này ra trận, sinh tử chưa rõ, hy vọng có thể trợ giúp cho các ngươi."

Các nàng mở miệng, mặc dù bọn họ không chọn ra trận, nhưng cũng không đến mức không làm cái gì. Họ lấy đan dược quý nhất của mình ra, đưa cho các thiên kiêu.

Chỉ có một điều làm các thiên kiêu khó chịu là, những nữ tử này lại đi tới đưa cho Diệp Bình trước, khiến Hoàng Phủ Thiên Long khá là buồn bực.

"Ài, không đứng chung với Diệp sư huynh được. Tiên tử các người, đều đưa bảo dược tặng cho Diệp sư huynh, bọn ta thật là đáng thương."

Giọng hắn trêu ghẹo, khiến không ít người cười ầm lên.

Nhưng mọi người biết, một khắc sau, bọn họ sẽ phải ra trận, hung hiểm vạn phần, bây giờ chọc ghẹo nhau, chỉ là để giải tỏa bớt bầu không khí đè nén này mà thôi.

"Đa tạ ý tốt của chư vị, nhưng chút bảo dược này không có ý nghĩa mấy với chúng ta, đưa cho những đồng đạo có cảnh giới kém hơn thì tốt hơn."

Nhưng Diệp Bình từ chối.

Hắn nói không sai, tới đẳng cấp của bọn họ, có bị thương nặng cũng có bí pháp chữa thương, những bảo đan này chẳng còn hiệu quả bao nhiêu, nếu gặp phải vết thương trí mạng, cho dù nuốt những bảo đan này, cũng chỉ là vô ích.

Nhưng đối với những tu sĩ có tu vi không bằng bọn họ, thì lại có tác dụng rất lớn.

Đám thiên kiêu nghe vậy đều gật đầu, các tiên tử Thiên Vân Tông cũng không nói nữa, chỉ xá mấy người Diệp Bình một xá.

Sau đó phân phát đan dược.

Có lẽ là bị hành động này của các tiên tử Thiên Vân Tông ảnh hưởng, rất nhiều tu sĩ cũng thi nhau lấy đan dược, hoặc phi kiếm pháp bảo của mình ra, tặng cho những các tu sĩ đi chiến đấu.

Chuyến đi này.

Có lẽ không về được.

Thời gian từng phút trôi qua.

Bầu không khí càng lúc càng nặng nề đè nén.

Tất cả mọi người vô thức cảm thấy căng thẳng, ngay cả những thiên kiêu cũng vậy.

Chợt.

Một tiếng nói vang dội vang lên.

"Đệ tử chính đạo chúng ta, hạo nhiên chánh khí, trăm năm khổ tu, một là để thành tiên, hai là để bảo vệ người, ba là để giết ma, giết!"

Giọng nói này, là tiếng của cường giả Nguyên Anh kia. Ông ta là người đầu tiên xông ra, một tòa bảo tháp trăm trượng xuất hiện sau lưng ông ta, đây là một món đạo khí, những tia sáng màu đen bắn ra, trong chớp mắt, đã trấn giết mấy chục ngàn giáo đồ Ma Thần Giáo.

Cảnh tượng ấy, khiến vô số tu sĩ trong trận ồ lên khen ngợi, khiến vô số tu sĩ nhiệt huyết sôi trào.

"Ta là tu sĩ, tiếc gì không dám đánh một trận! Chư vị, giết! ! ! !"

"Giết đám súc sinh này."

"Giáo đồ Ma Thần Giáo, ông nội ngươi tới đây."

"Bọn cẩu tạp chủng, cùng chết đi cho ta."

Tiếng hô giết vang trời, những bóng người lao ra khỏi đại trận, tay cầm đủ loại pháp khí, hướng thẳng về phía giáo đồ Ma Thần Giáo.

Ầm.

Một thanh thiên đao từ trong hư không chém ra, trong nháy mắt đã chém lên rất nhiều tu sĩ.

Nhưng từ trong trận pháp, cường giả Nguyên Anh đã ra tay, chặn đối phương lại, đánh nhau trên không trung.

Đây là chiến đấu của Nguyên Anh cảnh, cơ bản không phải là cùng một cấp.

Chiến đấu của bọn họ, vô cùng kinh khủng, hở một tí là hủy thiên diệt địa.

"Giết!"

Diệp Bình ra trận.

Chỉ hô một chữ, vô cùng lạnh lùng.

Diệp Bình hóa thành một đạo kim quang, tay trái là độ hóa Thiên Hà kiếm pháp, tay phải Chân Long Cổ Quyền, giáo đồ Ma Thần Giáo bị hắn giết cực kì dễ dàng, y như đậu hũ.

"Giết!"

Hoàng Phủ Thiên Long theo sát Diệp Bình, sau lưng diễn hóa hư ảnh long tượng, quét ngang tất cả, vừa đối mặt, đã chém chết mấy trăm giáo đồ Ma Thần Giáo.

Đám Nam Cung Tinh, Trương Nhẫn, Trần Hồng Phi cũng không yếu, giết đến mức cả người đều là máu.

Bọn họ đã uất nghẹn quá lâu, Ma Thần Giáo đã ở ngoài trận vô cùng phách lối, bây giờ được xông ra, tất cả mọi người đều muốn xả cơn nín nghẹn.

Nên, đây là lúc tha hồ xả giận.

Họ là những tu sĩ không biết sợ, vì bọn họ biết, đi ra khỏi trận, trên cơ bản khó mà còn sống nổi, nên họ đều mang tâm tư liều chết hy sinh, đẫm máu mà chiến.

Nên ưu thế hàng đầu của giáo đồ Ma Thần Giáo không còn nữa, bọn chúng dám càn quấy, giết người dễ như bỡn, chính là vì đám tu sĩ này sợ chết.

Nhưng bây giờ đối phương không còn sợ chết, đây chính là thi đấu bằng thực lực thật sự.

Hai bên xông vào chém giết.

Ngay lúc này.

Giáo đồ Ma Thần Giáo mai phục trong bóng tối, đột ngột xông ra.

"Giết!"

"Giết!"

"Giết!"

Tiếng hô giết vang trời, từ nhiều căn nhà, góc phố, vô số giáo đồ Ma Thần Giáo xông ra, những giáo đồ Ma Thần Giáo này, không phải là giáo đồ Ma Thần Giáo bình thường.

Bọn chúng là tinh anh của Ma Thần Giáo, ánh mắt lạnh lùng, không sợ tu sĩ chính phái.

Hơn nữa tu vi còn không kém, người yếu nhất cũng là Trúc Cơ hậu kỳ, đây mới là lực lượng cấp trung thật sự của Ma Thần Giáo.

Giáo đồ Ma Thần Giáo đông đảo xông ra bất ngờ, đã mang tới áp lực cho các tu sĩ. Bọn chúng đã mai phục chung quanh từ lâu, đến khi tu sĩ ở trong trận xông ra, mới xuất hiện.

Phốc phốc phốc phốc.

Những cái đầu người bay lên.

Từng thi thể ngã xuống.

Máu tươi đỏ thẫm, chảy khắp quốc đô Ngụy quốc.

Trận huyết chiến này rất tàn khốc, cực kỳ máu tanh.

Nhóm tu sĩ đầu tiên đánh ra, đúng là đã tiêu diệt không ít giáo đồ Ma Thần Giáo, thế nhưng những giáo đồ Ma Thần Giáo đó không phải là lực lượng tinh nhuệ thật sự.

Khi lực lượng tinh nhuệ xuất hiện, tu sĩ ở trong quốc đô lại rơi vào thế nguy hiểm.

Cách đó không xa.

Một nam tử trung niên, cầm một thanh phi kiếm, đâm xuyên qua đầu một giáo đồ Ma Thần Giáo, còn chưa kịp cười, đã có một làn sáng đánh tới, nổ tung tại chỗ.

Một tu sĩ còn thiếu niên, chỉ chừng mười bảy mười tám tuổi, tay cầm thanh phong kiếm dài ba thước, bị xuyên thủng tim, nhưng vẫn còn tiếp tục vung kiếm, mặc dù bị mất đi ý thức rất nhanh, nhưng đến khi chết, vẫn còn đứng thẳng.

Một nữ tu, cũng cầm kiếm giết ra, người này nhan sắc bình thường, mắt đỏ bừng, dùng sức lực một mình cố gắng giết chết ba giáo đồ Ma Thần Giáo, nhưng mấy chục bóng người đồng loạt ra tay, xuyên thủng tim nàng.

Nàng chết.

Ngã xuống đất, thậm chí thi thể còn không được nguyên vẹn.

"Con mẹ nó, lão tử liều mạng với bọn súc sinh các ngươi,."

"Ngay cả nữ tu cũng còn xông lên, ta là nam tử, còn con mẹ nó rụt rè e sợ, không phải kiểu gì cũng sẽ chết hay sao? Ta không tin, Ma Thần Giáo giết hoài không hết!"

"Dù gì cũng chết, đi ra ngoài cũng là chết, còn kéo được hai kẻ cùng chết theo!"

"Phi, lũ người núp ở trong trận các ngươi, còn không bằng cả nữ tử, ta khinh!"

Có lẽ bị ảnh tượng oanh liệt kia ảnh hưởng, nhóm tu sĩ thứ hai trong trận siết chặt quả đấm, không chút chần chờ, xông ra khỏi trận, khinh bỉ giễu cợt đám tu sĩ núp ở phía sau kia.

Những bóng người thi nhau xông ra khỏi trận pháp.

Hai bên như cái cối xay thịt, mỗi một lần đánh vào, đều tử thương vô số, giáo đồ Ma Thần Giáo tổn thất thảm trọng, tu sĩ quốc đô cũng tổn thất không kém.

Đây là tử chiến.

Cũng là huyết chiến.

Bước ra trận rồi, không sống, thì chết.

Cũng may là, tu sĩ quốc đô có một ưu thế, chính là đám thiên kiêu Diệp Bình.

Họ đã mang tới một sự cống hiến rất lớn.

Mỗi một thiên kiêu, đều có hiệu suất giết chóc mạnh mẽ, nhất là Diệp Bình, Thiên Hà kiếm pháp kết hợp độ hóa của hắn, ngay cả tinh nhuệ của Ma Thần Giáo, mà đối mặt với hắn, vẫn chẳng khác gì gà đất chó sành.

Kim quang độ hóa là khắc tinh của tu sĩ Ma Thần Giáo.

Giống như giấy sợ lửa.

Nhưng, ngay lúc này.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Trên bầu trời, lại có mười đám hoa mây xuất hiện.

Có nghĩa lần truyền tống thứ hai, cũng đã thất bại.

"Kích hoạt lần nữa!"

Tu sĩ trong trận còn chưa kịp tuyệt vọng, cường giả trong trận đã lại lạnh lùng hô to.

Bây giờ.

Không thể lãng phí một giây phút nào.

Cả hai bên đều đang giành giật thời gian.

Trong vòng hai canh giờ.

Ma Thần Giáo hoàn toàn có khả năng phá vào quốc đô Ngụy quốc.

Nếu trong hai canh giờ này.

Có người thoát được ra khỏi Ngụy quốc, ra ngoài cầu cứu.

Thì… vẫn còn hy vọng sống.

Mà bây giờ, đã qua nửa giờ rồi.

Nên, thời gian cực kỳ cấp bách.